XUYÊN THÀNH CÔ ÚT NÓNG TÍNH TRONG TRUYỆN THIÊN KIM THẬT – GIẢ

Editor: Mòe
Chu Thư vô cùng vui vẻ dẫn Đường Giai đi đăng ký tham gia lớp hứng thú, một tuần ba buổi, bà còn cố ý đăng ký cho ba đứa cùng thời gian để thuận tiện đưa đón.

Có điều lớp học vẽ tranh hơi đặc thù, phòng học ở nơi khác, nhưng cũng không sao cả, đến lúc đó sẽ bảo tài xế của Đường Thịnh Hoài đón một bên, Chu Thư tự mình lái xe đón một bên, nếu Đường Mộng rảnh rỗi cũng sẽ giúp đưa đón.

Buổi chiều sau hôm đăng ký lớp học xong, ba đứa trẻ từng người đến lớp của bản thân.

Đường Y Y đến lớp piano, ở lớp piano cô ta được xem là người vẻ vang nhất, đi đến đâu cũng đều được tâng bốc.

Có điều sau khi sự việc Đường Y Y không phải con ruột của Đường gia truyền ra, ấn tượng mọi người với cô ta cũng có chút thay đổi, ít nhất không còn thấy cô ta cao cao tại thượng như trước nữa.

Đường Y Y phải chống lại ánh mắt dò xét của bọn họ, thậm chí có những khoảnh khắc cô thực sự hy vọng Đường Giai có thể vĩnh viễn biến mất khỏi Đường gia, như vậy vị trí công chúa nhỏ Đường gia sẽ mãi là của cô.

Có lẽ có quá nhiều ánh mắt kiểu như thế, bạn thân cô không nhịn được mà ra tay nói giúp: “Cho dù Y Y không phải con ruột của Đường gia thì chú Đường bọn họ cũng đã sớm xem cậu ấy như con ruột của mình, bất kể là trước đây hay sau này, Y Y vẫn sẽ mãi ở lại Đường gia thôi! Hơn nữa chú Đường bọn họ còn thương Y Y hơn cả Đường Giai kia nữa đấy!”

Có người không khỏi nảy sinh chút nghi hoặc: “Đường Giai là con ruột, sao chú Đường bọn họ có thể thương Y Y hơn chứ?”

Không thể nào nói nổi luôn ấy nhỉ?

Vừa dứt lời liền có người trả lời cô ấy ngay: “Tại sao lại không được, Y Y xuất sắc lại xinh đẹp như vậy, Đường Giai có chỗ nào so được với Y Y của chúng ta đâu nào, chú Đường bọn họ thiên vị Y Y chút xíu không phải bình thường à? Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng thiên vị Y Y hơn, Đường Giai vừa quê lại vừa đen, dù là ai cũng đều sẽ không thích!”

“Cho dù vậy cũng không nên nói Đường Giai như thế chứ?”

“Tôi nói sai chỗ nào? Chẳng lẽ đó không phải sự thật?”

Nữ sinh kia nhất thời nghẹn lời.

Đường Y Y lườm cô ấy một cái: “Được rồi, mấy cậu đừng giành mấy thứ vô vị đó nữa đi, lãng phí thời gian vào mấy chuyện như vậy có ý nghĩa gì không?”

Hai người kéo tay cùng đi ra chỗ khác.

Quách Mạn Mạn vẫn luôn đứng trong góc, hơi có chút cứng họng.

Hai ngày trước Đường Giai đã thay đổi kiểu tóc, cũng thay đổi phong cách ăn mặc khác trước kia, có chỗ nào kém cỏi như con nhỏ Y Y và bạn thân cô ta nói đâu chứ.

Hai người này nói láo không cần chuẩn bị kịch bản sao?

Có lẽ hai hôm trước Chu Thư đưa Đường Giai tới báo danh ở lớp hứng thú đã bị các bạn học thấy được, bây giờ trong lớp không ít người đã biết Đường Giai muốn tới lớp hứng thú.

Bạn thân không nhịn được tò mò mà hỏi Đường Y Y: “Nghe nói Đường Giai cũng muốn đăng ký lớp hứng thú? Cô ta cũng học piano hay sao?”

Nói đến đây, Đường Y Y lại buồn bực trong lòng, tức giận đáp một câu: “Không, cô ta muốn học vẽ.”

“Vẽ á? Vậy phòng học không phải ở bên này, chuyện đưa đón sẽ hơi phiền phức nhỉ?”

Đường Y Y: “Có cái gì phiền phức, mẹ tớ đón một bên, tài xế của bố tớ đón một bên.”

Khuôn mặt của bạn thân liền lộ vẻ ngưỡng mộ.

Gia đình có tiền thật là tốt, đến lớp hứng thú đều sẽ được đưa đón, như điều kiện bình thường của bọn cô, lớp hứng thú vào cuối tuần còn đỡ, bố mẹ sẽ đến đón một chút, còn ngày thường chỉ có thể tự đi về một mình.

Hơn nữa đăng ký lớp hứng thú có thể khiến gia đình các cô kẹt tiền trong một thời gian dài, nhưng gia đình Đường Y Y thì khác, đăng ký lớp hứng thú chỉ là chuyện nhỏ như búng tay, tiền tiêu vặt mỗi tuần của cô ấy cũng đủ cho cô đăng ký 3-4 buổi.

Vẻ ngưỡng mộ trên khuôn mặt bạn thân khiến tâm trạng Đường Y Y rất tốt, cô thích kiểu cảm giác khiến người ta không thể với tới mình.

Bạn thân lại nói thêm: “Bố mẹ cậu thương cậu tới như vậy, lát nữa chắc chắn sẽ tới đây đón cậu, Đường Giai kia khẳng định là tài xế tới đón!”

Đường Y Y gật đầu, cô cũng rất tự tin điểm này.

Đường Giai trở về lâu vậy rồi, thời gian Chu Thư một mình ở cùng với cô ta hầu như là không có, bà sợ cô không vui nên thường xuyên đi qua ngủ cùng cô.

Cho dù bên ngoài có buổi tụ tập gì, Chu Thư đều chỉ dẫn mình cô, ngoại trừ trường học Đường Giai chỉ có thể ở nhà.

Cô biết Chu Thư thực sự chê Đường Giai không thể mang hình thức cho bà, rõ ràng giữa hai người, bà ấy thiên vị cô nhiều hơn.

Ngày thường Chu Thư tan làm sớm, tự mình lái xe cũng rất tiện, nếu đúng lúc con cái đi học lớp hứng thú sẽ tiện đường ghé qua đón chúng về.

Nhưng lần này thì khác, Đường Giai cũng đến lớp hứng thú, phòng học còn cách xa như vậy, chỉ mình bà đón hết chắc chắn sẽ không được, Đường Thịnh Hoài đã nói đến lúc đó bảo tài xế của ông cũng đi đón một chuyến, như vậy hai bên cùng đi đón sẽ không chậm trễ giờ ăn tối.

Chu Thư liền tính như thường lệ đi đón Đường Y Y cùng với Đường Dật Phàm, xe cũng đã nổ máy nhưng lại chợt dừng lại.

Mấy hôm nay tâm trạng bà không tốt, vừa nhớ tới những lời nói của Đường Y Y hôm bà đưa Đường Giai đi mua quần áo liền cảm thấy bực mình.

Đứa nhỏ này, sao có thể như vậy, chẳng qua bà chỉ đối tốt với Đường Giai một chút, còn chưa bằng một nửa so với nó mà oán giận trong lòng đã lớn tới vậy rồi, lôi mấy chuyện quá khứ ra mà nói móc bà.

Nói theo cách của Đường Mộng chính là, dù sao cũng không phải con ruột, nuôi bao nhiêu cũng không thể thân!

Càng không nói mấy nay Đường Mộng nhắc nhở bà, Đường Thịnh Hoài thật sự đối xử với Y Y quá tốt, tốt đến mức trông không hề bình thường.

Mấy hôm nay bà có thử điều tra, cũng lén lút xét nghiệm ADN, kết quả lại không ra, bà không điều tra được gì cả, nhưng trong lòng vẫn tồn tại nghi ngờ, cũng sợ nhiều năm qua bản thân nuôi con hộ tiểu tam.

Nghĩ đến đây, Chu Thư không còn muốn đi đón Đường Y Y, quay đầu đi qua bên Đường Giai.

Mà dù nói thế nào, chuyện Đường Giai là con ruột của bà cũng như ván đóng thuyền, có thời gian thế này không bằng để trên người con gái ruột của mình.



Tiết học piano kết thúc hơn mười phút, phần lớn học viên đều đã rời đi rồi.

Đường Y Y đã thu dọn đồ xong, ở trong lớp đợi có người tới đón.

Trừ cô trong phòng vẫn còn Quách Mạn Mạn.

Đường Y Y và Quách Mạn Mạn đều ở trong đại viện, lại cùng lớp hứng thú, đương nhiên hai người sẽ cùng chơi với nhau.

Ngày thường chị em plastic Quách Mạn Mạn luôn quấn quýt lấy cô, nhưng từ khi chuyện cô không phải con ruột của Đường gia bị cô ả miệng rộng loan ra ngoài, Đường Y Y không còn để ý cô ả nữa.

Chị em plastic đúng là chị em plastic, Quách Mạn Mạn không quen nhìn Đường Y Y ngạo mạn không xem ai ra gì, nghe thấy một chuyện lớn như vậy, phản ứng đầu tiên là phải loan tin cho cả thế giới biết.

Cô ta cũng chẳng sợ Đường Y Y sẽ tuyệt giao với mình, dù sao con nhỏ đó cũng không phải con ruột của Đường gia.

Nhưng cô ta không ngờ, mặc dù không phải là con ruột nhưng địa vị của Đường Y Y ở Đường gia vẫn vững vàng như cũ, Quách Mạn Mạn bắt đầu có tâm tư cứu vãn tình cảm này.

Hiện giờ mọi người trong lớp học đều rời đi cả rồi, Quách Mạn Mạn im ắng ngồi xuống bên cạnh Đường Y Y.

Kết quả không đợi cô mở miệng, Đường Y Y đã nhích sang một bên, vẻ mặt đầy chán ghét.

Quách Mạn Mạn ngược lại không để bụng, lên tiếng nói: “Y Y, trước đấy là tớ sai, tớ nghĩ mọi người trong đại viện đều biết hết cả rồi, người khác sớm muộn cũng sẽ biết, cậu không phải không biết, con người tớ chính là miệng rộng như vậy đâu, tớ nghĩ dù sao chú Đường bọn họ cũng sẽ đối xử tốt với cậu, cậu ắt hẳn không để ý chuyện này nên mới nói với người khác thôi, cậu đừng giận tớ nữa được không!”

Đường Y Y không ngu, cô không tin mấy lời nói bậy của cô ta.

Dù sao bản thân cô cũng hay dối gạt người, phân biệt người ta đang nói dối hay không không phải chỉ đơn giản thôi sao.

Nói ra trình của Quách Mạn Mạn còn non hơn cô nhiều.

Thù trước đó Đường Y Y vẫn nhớ, còn chưa nghĩ làm sao để trả thù, cô ta đã tự mình gõ cửa.

Quách Mạn Mạn muốn tới lấy lòng cô, cô không cho cô ta cơ hội, không chỉ không cho cơ hội mà còn phải làm cô ta lúng túng đến không còn mặt mũi.

Đường Y Y khinh miệt nhìn cô bạn một cái: “Trước kia tôi thương mẹ cậu bị tàn phế nên mới chơi với cậu, cậu nghĩ tôi ngốc à? Cậu ấy, cho dù xách dép cho tôi cũng không xứng, còn muốn làm bạn bè, mơ đi con!”

Bây giờ trong lớp không còn người nào khác, Đường Y Y mới dám nói chuyện không màng đến hình tượng.

Quách Mạn Mạn kì nhất người ta nói chuyện mẹ cô bị tàn tật, Đường Y Y nhắc tới, mặt cô đều tím tái cả rồi.

Đường Y Y thoải mái.

Nhưng cô không ngờ tới, loại chó săn như Quách Mạn Mạn này, bình thường cười ngỏn ngoẻn lời gì cũng nói được chỉ để dỗ dành cô vui vẻ lại còn biết ở đây cô không có cơ hội, dứt khoát quay mặt qua trực tiếp mắng chửi cô.

“Hừ! Cậu là thứ gì chứ! Cậu thật sự cho rằng mình là con ruột của Đường gia thật à? Cậu cho rằng cậu vẫn là công chúa nhỏ Đường gia? Cậu chả là gì cả, mẹ tôi tàn tật còn cậu nói không chừng còn chẳng có mẹ đó, nói không chừng nhà cậu làm thu gom phế liệu, đào phân, nhặt rác ấy chứ, ở đây giả vờ làm cái gì, công chúa nhỏ chính thức của Đường gia là Đường Giai kia kìa, cậu chẳng hề có nửa miếng quan hệ!”

Luận âm độc, Quách Mạn Mạn kém hơn Đường Y Y.

Nhưng xét về pháo miệng, Quách Mạn Mạn trực tiếp bỏ xa Đường Y Y vạn dặm.

Sau một hồi, Đường Y Y cảm thấy thở không thông.

Vừa rồi cô ta nói gì cơ?

Nói bố mẹ cô thu gom phế liệu? Đào phân? Nhặt rác?

Đường Y Y cao ngạo mười mấy năm, lần đầu tiên thấy có người nói khó nghe như vậy, mà cô lại không nói lại được lời nào.

Đường Y Y rất muốn xé miệng cô ta rồi.

Một chiếc xe chậm rãi dừng bên ngoài.

Đường Y Y đang tức giận sắp chết, bây giờ chỉ muốn nhào vào lòng Chu Thư cầu mong sự an ủi, kết quả người thong thả xuống xe không phải là bà ấy mà là tài xế của bố cô.

Đường Y Y: “???”

Mẹ cô không tới đón mà lại đi đón Đường Giai kia?

Đường Y Y xém chút tức hộc máu.

Quách Mạn Mạn thấy thế, cũng ló ra cửa sổ liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại nhìn thấy tài xế của Đường gia.

Cô lập tức vui sướng.

Buổi chiều cô nghe được cuộc đối thoại của Đường Y Y và bạn thân cô ta, Đường Y Y vô cùng tự tin mẹ sẽ đến đón mình.

Kết quả người ta lại không tới, tới đón Đường Giai rồi.

Đường Y Y cắn chặt môi đi ra, nhìn vào biểu cảm Quách Mạn Mạn, đoán chừng ngày mai sự việc mẹ không tới đón cô sẽ truyền khắp toàn bộ lớp hứng thú.

Đường Y Y tức giận đến cả người đều thấy không thoải mái.

Quách Mạn Mạn lại ở sau vui sướng: “Dù cậu có cố gắng thế nào cũng chẳng ích gì đâu, không phải con ruột thì chính là không phải, cậu so thế nào được? Sao Đường Giai không so được với cậu, ở trong lòng người khác, người ta mới là con gái ruột, còn cậu chả là cái gì sất!”

Từng chữ đều như thể trực tiếp giẫm lên vết thương của Đường Y Y.

Xe rời đi, Quách Mạn Mạn cũng chậm rãi đi ra, lại nhìn thấy cô út của Đường Y Y đang khẽ cười nhìn mình.

Cô lập tức chột dạ.

Dù sao Đường Mộng cũng là cô út của nhỏ kia, lại lớn hơn cô đến mấy tuổi, cô vừa nói Đường Y Y như vậy, không phải chị ta trốn ở đây định tẩn cô đâu nhỉ.

Quách Mạn Mạn rụt vai.

Đường Mộng mở miệng hỏi: “Ăn kem không?”

Quách Mạn Mạn: “?”

Đường Mộng: “Ăn kem không? Chị mời em ăn!”

Quách Mạn Mạn: “?”

Tôi hoài nghi chị định độc chết tôi, hơn nữa trong tay còn nắm giữ chứng cứ…

Đường Mộng lại mỉm cười.

Haizzz! Hôm nay cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên ra ngoài đu đưa, đu tới tận đây luôn, không ngờ lại bắt gặp tuồng này.

Cái gì ta, có một câu ngạn ngữ rất chuẩn — Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!

Chỉ cần Quách Mạn Mạn không thích Đường Y Y, hai người đã định sẵn là có số làm bạn!

Mời bạn bè ăn kem không quá đáng đâu nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi