Editor: Mòe
Đường Mộng mỉm cười đi vào trong, Chu Yến Hà lập tức quay đầu lại với vẻ mặt hoảng sợ.
Không phải chứ…
Tại sao con nhỏ lại ở đây?
Rốt cuộc nó đã nghe bao nhiêu?
Chu Yến Hà còn chưa phản ứng gì, Đường Mộng đã mỉm cười nhìn mụ: “Muốn bảo chị dâu đuổi tôi đi?”
Mụ ta chột dạ đảo ánh mắt: “Không, không…”
Đường Mộng xem như đã hiểu rõ, Chu Yến Hà – loại người này chỉ sợ nhà người ta không loạn, nếu mụ ta đã nói như thế rồi, vậy cô đây sẽ thành toàn cho mụ.
Nói mới nhớ, lâu rồi không diễn tuồng.
Đường Mộng nghĩ đến đây, miệng mếu máo, làm ra vẻ mặt như tủi thân: “Chị dâu, có phải em ở đây quấy rầy đến mọi người rồi không? Em sẽ không làm chị phải cảm thấy khó xử, ngày mai em về nhà, không bao giờ quấy rầy mọi người nữa!”
Đường Mộng kiên quyết nói, tựa như thật sự hạ quyết tâm.
Chu Thư liền lập tức luống cuống: “Không được, gì mà quấy rầy với chả không quấy rầy, chị nhìn em lớn lên, chị còn ước mỗi ngày đều được ở cùng em, thật đó, chị và anh cả của em đều cảm thấy như vậy.”
Đường Mộng vẫn không tin: “Nhưng mà bác gái Chu đã nói như vậy rồi, chắc chắn anh chị cũng cảm thấy giống thế, mọi người ghét em thì cứ việc nói thẳng, em về nhà là được, bây giờ em đi dọn hành lý!”
Đường Mộng làm ra vẻ muốn đi, Chu Thư lại vô cùng lo lắng nhanh chóng giữ chặt cô.
Lúc trước Chu Thư chính là người bảo Đường Mộng tới đây, các cụ bên đó còn cảm thấy không ổn, bà phải kiên trì một khoảng thời gian dài mới thuyết phục được họ.
Bà rất thích cô em chồng của mình, bình thường tinh quái khiến người ta yêu mến, tam quan lại đứng đắn, dù sao Đường Y Y nhà bà cũng còn nhỏ, có thể nói chuyện dăm ba câu với bà chỉ có cô út Đường Mộng này.
Chu Thư thật lòng đối xử với Đường Mộng như con ruột của mình, từ lúc con bé vừa mới được sinh ra, đến lúc tốt nghiệp cấp ba rồi lại đậu đại học, mỗi một bước bà đều chứng kiến cả.
Nói một câu chân tình, Đường Mộng xuất thân từ gia đình thế này mà trước giờ không bao giờ ghét bỏ xuất thân nông thôn của chị dâu, không cảm thấy không xứng với anh mình, làm sao bà dám ghét, không cho con bé ở đây được.
Mà bỏ qua chuyện này, Đường Mộng ở đây cùng Đường Giai khiến con bà đã tự tin hơn nhiều, những điều này bà đều đặt trong mắt, có Đường Mộng ở đây bà còn vui không kịp.
Có điều Chu Thư không thể nào ngờ tới, Chu Yến Hà vừa về đã mở miệng khuyên bà nên đuổi Đường Mộng đi, lời này còn bị con bé nghe thấy nữa, bà vừa tức giận vừa nóng ruột, không biết nói gì cho tốt đây.
Chu Yến Hà chẳng học được mấy chữ, bình thường nói lời không thích nghe bà đều chỉ xem như gió thoảng bên tai, nhưng làm sao có thể tùy tiện nói ra lời nói đuổi người khác thế này, đến lúc đó làm tổn thương tình chị dâu em chồng của họ thì biết phải thế nào.
Chu Thư ôm Đường Mộng thật chặt: “Không có chuyện đó, không có đâu, đừng nghe lời bà ấy, bình thường chị dâu đối với em thế nào em còn không rõ sao? Chị nhìn em lớn lên, sao chị có thể không thích em chứ! Ngoan, về sau đừng nói mấy lời như này nữa, chị dâu nghe xong rất đau lòng.”
Đường Mộng ấm ức nhìn về phía của bà: “Thật ạ?”
Chu Thư sốt ruột đến sắp khóc, hốc mắt đã đỏ lên: “Ôi chao, chị dâu còn có thể lừa em nữa sao, điều may mắn nhất cuộc đời chị là gặp được gia đình hiểu lý lẽ, phân rõ thị phi như nhà mình, mọi người không ghét chị thì thôi, sao chị dám ghét bỏ em được chứ, có phải không?”
Lúc này Đường Mộng mới dễ chịu hơn chút.
“Vậy được rồi.”
Chu Thư tiếp tục trấn an tinh thần của Đường Mộng một hồi, mới yên tâm để cô đi ra ngoài.
Giây trước còn uất ức làm ra vẻ tủi hờn, giây sau Đường Mộng đã nhếch môi, mỉm cười hơi xấu xa.
Lão yêu bà! Đấu với tôi!
Tôi có thể khóc lóc làm ra vẻ đáng thương, bà có thể không chứ?
Tôi có thể mười giây nhập vai một giây diễn, bà có thể hay sao?
Còn nói tôi đọc sách vô dụng, đọc sách vô dụng thì sao biết làm thế nào đối phó với lão yêu bà như bà được!
Nhìn xem bà được không, sao cứ như người chết cả ngày há mồm mà không hề í ử.
Song, cũng không thể không nói, chị dâu như Chu Thư quả thật là không tồi, ban nãy cô chỉ diễn một chút, bà ấy đã sắp khóc đến nơi, xem ra thật sự rất sợ cô hiểu lầm.
Ngoài việc có chút không rõ ràng với con bé Đường Giai, Chu Thư này cũng là người không tồi.
Đường Mộng rời đi để lại hai người Chu Thư và Chu Yến Hà ở trong phòng.
Suốt toàn bộ quá trình, Chu Yến Hà chỉ dám đứng trong góc, không dám ới một tiếng
Chu Thư thật sự bị bà ta làm cho tức giận đến đau tim, bình thường tôn trọng bà ta là trưởng bối nên không thèm quản gì, nhưng lần này xem ra không được rồi.
Nhỡ may Đường Mộng thật sự xem chuyện đó là thật, tức giận trở về quê, vậy bà thật sự coi như xong.
Bà không thể giải thích rõ ràng với anh cả con bé, càng không thể giải thích rõ ràng với hai cụ ở quê.
Cuộc sống gia đình đang tốt đẹp của bà suýt chút nữa bị Chu Yến Hà hại cho hỏng bét cả.
Chu Thư tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lời nói cũng không còn khách sáo: “Cô họ, phiền cô hiểu cho rõ, cô ở đây là để làm bảo mẫu, phiền cô thực hiện tốt bổn phận của bản thân là được, không cần phải xía vào cuộc sống gia đình của bọn cháu, nếu cô còn cứ tiếp tục vậy, cháu chỉ đành mời cô rời khỏi đây!”
Chu Yến Hà vừa nghe thấy Chu Thư sẽ đuổi mình, sắc mặt liền lập tức thay đổi.
Bà làm ở Đường gia suốt mười mấy năm trời, chưa bao giờ nghe qua mấy lời sẽ đuổi bà, bây giờ Chu Yến Hà làm gì dám hó hé thêm nữa.
Bà không thể không có công việc này, mấy năm nay may mà được làm ở Đường gia, một nhà già trẻ của bà kia mới có thể tìm được chút công việc, nếu không gia đình với mười mấy nhân khẩu chỉ có thể chen chúc dưới căn mái ngói tàn.
Chu Yến Hà không dám nói nửa lời, bối rối đi ra ngoài.
Lần này bà đã ngã một vố thật đau.
Chu Yến Hà không ngờ, bà có ơn với Đường gia nhà này, bình thường ở Đường gia cũng rất có trọng lượng, bóng gió chút bên tai của Chu Thư bảo nó đuổi Đường Mộng ắt hẳn không phải vấn đề lớn, không ngờ lại thành tự tay lấy đá đập chân mình.
Chu Yến Hà nào dám tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa, nhưng Đường Mộng thì không muốn buông tha cho mụ ta.
Không để cho mụ ta biết tay, mụ ta sẽ không biết ngậm miệng thối mình lại.
Chu Yến Hà kinh hồn bạt vía mà đi ra khỏi phòng, chưa đến một lúc Đường Thịnh Hoài đã đi tới tìm bà, sắc mặt đen xì như đáy nồi.
“Cô họ, Tiểu Mộng là em gái của cháu, lại luôn hòa thuận với Chu Thư, tại sao con bé không thể ở đây cùng bọn cháu? Cô nói loại lời này, Tiểu Mộng phải làm sao bây giờ? Cô bảo cháu giải thích thế nào với hai ông bà già, lời này truyền ra ngoài người khác còn tưởng rằng Đường gia của bọn cháu không nuôi nổi em gái, sau này cô họ ăn nói cho cẩn thận, đừng để cháu nghe thấy lời này thêm một lần nào nữa!”
Một lúc sau, Đường Dật Phàm cũng hùng hổ tìm bà.
“Bà cô, cô út ở nhà cháu rất tốt, chúng cháu cùng nhau chung sống rất vui vẻ, nếu hôm nay bà không nói lời này, nhà cháu cũng chẳng có mâu thuẫn, làm ơn về sau đừng thuyết giáo cô út của cháu như vậy nữa, thật sự làm cô út tức giận mà bỏ đi, vậy bà phải dỗ dành cô ấy trở về đó, dù sao cũng không được nói về cô út của cháu nữa!”
Ngay cả Đường Giai cũng cả ngày khó chịu nhìn chằm chằm vào bà, rất rõ ràng là vì khó chịu thay cô út của mình.
Chu Yến Hà: “…”
Có thể bỏ qua chuyện này không?
Đường Mộng nghĩ, có lẽ Chu Yến Hà sẽ không còn dám nói năng lung tung trong một khoảng thời gian.
Buổi chiều, sau khi trở về từ trung tâm trò chơi, Đường Dật Phàm vô cùng là nghe lời mang ba cân hạt dẻ chiên đường về cho cô.
Đường Mộng xách hạt dẻ chạy đi.
Lúc này Quý Hoài An còn chưa kết thúc công việc nữa, công trường cách đại viện không xa, Đường Mộng xách hạt dẻ tung tăng chạy tới bên đó luôn.
Từ xa đã nhìn thấy nhóc con đang làm việc, có lẽ vì quá nóng, Quý Hoài An dứt khoát cởi áo ra, Đường Mộng nhìn thấy mà ngây người.
Wow, thân hình này cũng quá ấn tượng rồi, đây là kiểu mặc đồ thì trông gầy, cởi ra thì có thịt trong truyền thuyết hay sao?
Xúc cảm khi sờ chắc chắn là không tồi!
Nhưng vẫn còn quá gầy, Đường Mộng tặc lưỡi lắc lắc đầu, một kế hoạch vỗ béo xuất hiện trong đầu cô.
Mặt trời đã sắp lặn, công việc ở công trường cũng chuẩn bị hoàn thành, công trường không còn tên Thường Thắng, hầu như mỗi ngày Quý Hoài An đều được tan làm rất đúng giờ.
Quý Hoài An hoàn thành công việc của bản thân liền đi rửa sạch mặt, mặc quần áo chuẩn bị đi về nhà.
Anh có mang theo cuốn sách Đường Mộng đưa cho mình đến công trường để đọc, trong lúc nghỉ trưa sẽ đọc một vài tờ.
Cuốn sách đó được đặt ở một phần đất trống, nhưng lúc anh trở về lại không thấy đâu nữa.
Quý Hoài An sửng sốt chớp đôi mắt, lập tức tìm khắp cả công trường mà mãi vẫn không thấy.
Con trai Chu Ngọc Phân tên là Quan Bình Xương liếc nhìn anh với vẻ mặt sung sướng khi người ta gặp họa, mỉm cười đầy đắc ý.
Quan Bình Xương không học được cái gì, chỉ học được từ mẹ sự chua ngoa cay nghiệt, chính là không thể nhìn Quý Hoài An sống tốt, thấy dáng vẻ nóng ruột đi tìm sách của anh, hắn cực kỳ đắc ý.
Hắn đã sớm nhìn anh không vừa mắt, ở chỗ như công trường còn mang theo cả sách, giả vờ cái gì chứ, chẳng lẽ Quý Hoài An còn muốn đổi đời làm công việc văn hóa.
Quý Hoài An tìm một vòng không thấy, ánh mắt lại dừng lại trên người Quan Bình Xương.
Đối diện với ánh mắt của anh, hắn ta liền lập tức quẫn bách.
Bên cạnh có người khuyên: “Nhanh nhanh trả sách cho người ta đi kìa, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.”
Hắn ta vẫn không tin: “Tôi cứ không trả đấy, nó làm gì được tôi!”
Chẳng lẽ Quý Hoài An còn dám đánh hắn sao?
Từ nhỏ Quan Bình Xương đã theo mẹ bắt nạt Quý Hoài An, hắn quá rõ tính cách của anh ta, Quý Hoài An căn bản không dám làm gì cả.
Hắn quang minh chính đại giấu sách của anh ta thì sao, Quý Hoài An dám động đến hắn chắc?
Có điều lời này còn chưa suy nghĩ xong, Quý Hoài An đi đã đi về phía hắn, túm cổ áo một tay xách hắn lên.
Sức lực của anh lớn kinh người, Quan Bình Xương thậm chí không có cơ hội để giãy giụa.
Giọng nói Quý Hoài An rất trầm: “Quan Bình Xương, ngày thường tao mặc kệ gia đình nhà chúng mày là vì tao lười so đo với lũ ngu, sách ở đâu, mau lấy ra cho tao.”
Không biết Quan Bình Xương lấy đâu ra dũng khí, vẫn cứng đầu không nhận: “Sách gì? Tao không hề nhìn thấy! Quý Hoài An, tao cảnh cáo mày đó, nếu mày không buông ra, tao sẽ báo cảnh sát để bắt mày ngồi tù…”
Lời nói còn chưa dứt, Quý Hoài An đã kéo hắn đi sang phía bên cạnh, dừng ở trước một thùng nước rất lớn.
Quan Bình Xương há miệng: “Làm gì đấy? Mày còn muốn dìm tao chết đuối sao, có bản lĩnh thì dìm chết tao đi, không có cửa đem sách về đâu con!”
Vừa dứt lời, đầu hắn ta liền bị dìm vào nước, hắn chưa kịp phản ứng đã bị uống phải mấy ngụm nước lớn, Quý Hoài An vẫn không chịu buông ra, khiến hắn chỉ có thể giãy dụa bằng đôi tay bên ngoài.
Ánh mắt Quý Hoài An lóe lên tia tàn nhẫn, cả người được bao phủ bởi một sự hung ác.
Bình thường, hầu như lúc nào anh cũng tỏ vẻ rất lạnh nhạt, đây là lần đầu tiên người ở trong công trường chứng kiến mặt đáng sợ như vậy.
Mọi người nhanh chóng đến can ngăn, nhưng căn bản không thể khiến Quý Hoài An nhúc nhích.
Qua hồi lâu, Quý Hoài An mới túm người ra khỏi, ném xuống đất, ánh mắt hung ác hỏi: “Tao hỏi mày lần cuối, sách của tao ở đâu?”
Quan Bình Xương đã uống một bụng nước, lời nói cũng không còn nên lời, vội vã chỉ tay sang bên phải.
Quý Hoài An đi qua, tìm được cuốn sách ở phía dưới đống gạch.
Anh đứng nguyên tại chỗ một lát.
Anh nhịn nhiều năm vậy, cật lực khống chế bản thân mình chỉ vì muốn sống sót.
Một chuyện đơn giản tới như vậy nhưng ở chỗ của anh thì lại vô cùng khó.
Trước đó anh không quản bọn họ làm cái gì là bởi vì anh đã sớm tê liệt, mấy người đó làm gì đối với anh đều không hề quan trọng.
Không để bụng tự nhiên sẽ thấy không có gì.
Nhưng tại lúc này đây, Quý Hoài An không khống chế được nữa.
Sau một hồi ồn ào ở công trường, cũng may không xảy ra chuyện gì, mọi người đều nhanh chóng giải tán, chỉ có Quan Bình Xương mềm chân mà nằm liệt tại chỗ.
Quý Hoài An thì lạnh nhạt rời đi.
Trên con đường có người người tới người lui, Đường Mộng ôm túi đồ bên người vẫy vẫy tay với anh từ trong đám đông đúc.
Bước chân anh ngừng lại.
Đường Mộng ôm túi đồ mà chạy về phía anh, giơ túi đồ trong tay ra phía trước mặt anh: “Anh à, ăn hạt dẻ chiên đường không ạ? Vô cùng thơm đó nha!”
Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong không khí.
Cô gái xinh đẹp với đôi mắt đào hoa đang mỉm cười với anh.
Cho đến tận hôm nay, Quý Hoài An vẫn không thể hiểu rõ tại sao trong sinh mệnh của mình lại xuất hiện một người như Đường Mộng.
Anh đã tê liệt nhiều năm vậy, đã quen nhiều năm vậy, trước nay không hề chờ mong gì.
Vậy mà trong một khoảnh khắc ấy, những sợi thần kinh tê liệt kia lại từ từ buông lỏng.