Editor: Mòe
Chuyện Đường Y Y không phải con ruột Đường gia, Quách Mạn Mạn làm nhân chứng tận mắt chứng kiến tại hiện trường, có thể coi như chính tai nghe thấy tiếng búa hàng thật giá thật.
Chị em plastic Quách Mạn Mạn không giữ được mồm miệng, đem hết những chuyện đã nghe được kể lại cho mọi người trong đại viện, vì vậy ban đầu mọi người không quá tin, bây giờ đã thực sự tin sái cổ, còn vì việc này mà thổn thức một thời gian.
Quách Mạn Mạn còn đến trường kể chuyện, cho nên sau đó học sinh cả trường đều đã biết Đường Y Y không phải con ruột Đường gia.
Nói thế nào nhỉ, trước đây bọn họ đều cảm thấy Đường Y Y thông minh, xinh đẹp, gia cảnh lại rất tốt, luôn giống như một cô công chúa nhỏ cao cao tại thượng, dù sao thì so với dân thường như bọn họ cũng không cùng một loại người.
Bỗng dưng lại nghe tin cô ta không phải con ruột Đường gia, kiểu hình tượng này nháy mắt liền có chút thay đổi.
Thông minh, xinh đẹp, gia cảnh tốt mới có thể làm công chúa nhỏ.
Thông minh, xinh đẹp mà gia cảnh không tốt, cùng lắm chỉ là cô bé lọ lem.
Huống chi còn chưa tìm được bố mẹ ruột của Đường Y Y, nói không chừng cũng chỉ giống như bố mẹ bọn họ, làm thuê ở nhà máy, hoặc là bán sữa đậu nành ở góc phố.
Nghĩ như vậy, dường như Đường Y Y cũng không quá xa vời với bọn họ.
Đương nhiên, đó chỉ là chuyện sau này, còn bây giờ, Quách Mạn Mạn còn đang hưng phấn ăn dưa ở Đường gia.
Đặc biệt là khoảnh khắc Tống Thu Hòa vừa vặn nghe được câu “không phải con ruột” của chú Đường, Quách Mạn Mạn suýt nữa không nhịn được bật cười.
Làm “bạn thân” của Đường Y Y, Quách Mạn Mạn quá hiểu thường ngày cô bạn thế nào trước mặt Tống Thu Hòa.
Ít nhất thì Đường Y Y luôn cho rằng, cô ta và Tống Thu Hòa là một đôi trời sinh. Cô ta thông minh xinh đẹp, còn Tống Thu Hòa thì đẹp trai ưu tú, gia cảnh hai nhà lại khá là tương đương.
Đường Y Y cũng chẳng bao giờ phải lo lắng có cô gái khác tiếp cận Tống Thu Hòa, bởi vì trong thâm tâm, cô ta luôn cảm thấy những cô gái khác căn bản không xứng với Tống Thu Hòa, chỉ có mình cô ta có thể.
Chưa kể hai nhà Tống gia và Đường gia còn cho đính hôn từ nhỏ, không ai có thể chen chân vào mối quan hệ của cô ta và Tống Thu Hòa.
Nhưng bây giờ người đính hôn từ nhỏ đã không còn là Đường Y Y, mà là cái người bên cạnh nãy giờ không lên tiếng – Đường Giai.
Há!
Có điều, Đường Y Y làm gì còn để ý đến việc Quách Mạn Mạn vui sướng khi người ta gặp họa, cô ta đang tức phát khóc rồi đây.
Mà cô ta vừa khóc một cái là hai vợ chồng Đường Thịnh Hoài và Chu Thư lập tức hoảng loạn.
Hai người này, vừa nãy còn đồng ý sau khi ăn xong sẽ dẫn Đường Giai ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể mua cho cô bé một ít đồ ăn vặt yêu thích, vậy mà Đường Y Y vừa làm loạn ầm ĩ là lập tức đem Đường Giai bỏ xó.
Đường Mộng đứng một bên nhìn thấy rõ ràng, lúc này Đường Y Y khóc kinh khủng như vậy không hoàn toàn là vì chuyện không phải con ruột Đường gia bị nói ra bên ngoài, mà cô ta càng hiểu được, bây giờ bản thân phải làm ầm ĩ một trận.
Cô ta khóc đến khàn cả giọng, khóc không phanh lại được, như vậy Đường Thịnh Hoài và Chu Thư sẽ càng cảm thấy mắc nợ cô ta.
Đương nhiên, càng cảm thấy mắc nợ thì sau này sẽ càng yêu thương cô ta nhiều hơn, đối với nhiều chuyện, sẽ thường xuyên quan tâm đến cảm nhận của cô ta chứ không phải Đường Giai.
Trẻ con biết khóc sẽ được cho kẹo, người không biết “khóc” kia cũng chỉ có thể trông mắt ngóng nhìn, đương nhiên Đường Y Y vô cùng hiểu đạo lý này.
Không chỉ Đường Y Y hiểu, Đường Mộng lại càng hiểu rõ hơn.
Cũng chính vì hiểu rõ, bây giờ Đường Mộng càng nhìn càng bốc hỏa.
Vốn dĩ cô cảm thấy hôm nay mình cũng bày đủ trò rồi, nên một vừa hai phải một chút, bây giờ xem ra, còn khuya mới đủ.
Ai mà không biết một khóc hai nháo ba ăn vạ!
Đường Mộng lập tức lấy điện thoại gọi điện cho bố mẹ ở quê.
Cuộc gọi vừa được nhận, Đường Mộng liền tỏ vẻ tủi thân nói với bố: “Bố mẹ, hay là sau này con vẫn nên đến trường học ở thôi ạ, hình như con lại gặp phải rắc rối rồi.”
Bố mẹ nghe thấy liền lập tức sốt ruột: “Rắc rối gì? Đừng gấp, trước tiên từ từ nói đã.”
Đường Mộng lập tức đáp lại: “Anh cả với chị dâu nói Đường Giai là con gái họ hàng, con không biết anh chị không nói chuyện đó ra bên ngoài nên bất cẩn ra ngoài nói mất rồi, bây giờ Đường Y Y đang khóc lóc dữ dội lắm ạ.”
Hai vợ chồng già còn chưa trả lời lại.
Đường Mộng tiếp tục nói: “Thực ra anh cả và chị dâu nói vậy cũng không sai, hai người nuôi dưỡng Đường Y Y suốt mười mấy năm, chắc chắn tình cảm đậm sâu hơn Đường Giai, họ làm vậy cũng chỉ vì quan tâm đến cảm nhận của Y Y.”
Nói đến đây, cuối cùng hai ông bà cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hóa ra, mấy hôm trước khó khăn lắm thằng cả mới tìm được con gái ruột trở về, vậy mà không nói ra bên ngoài là ruột thịt, chỉ nói là con gái họ hàng, đương nhiên cũng không nói chuyện Đường Y Y không phải là con ruột ra bên ngoài.
Không cần nói cũng biết vì sao bọn chúng làm như vậy, đứa nhỏ Đường Y Y từ nhỏ đã kiêu ngạo, đoán chừng nghe không lọt việc người ta nói nó không phải con gái Đường gia, hai vợ chồng thằng cả lại xót con, đồng ý không nói chuyện đó với người khác không phải là không thể.
Nhưng cứ như vậy thì ai quan tâm đến cảm nhận của Đường Giai, đó là cháu gái ruột của bọn họ kia mà!
Hai vợ chồng già đã làm cán bộ quá nửa đời người, tam quan luôn đúng đắn, trước đó còn vì chuyện con cả tìm được cháu gái ruột trở về mà vui vẻ rất lâu, không ngờ bọn nó lại dám làm xằng làm bậy như vậy!
Mặc dù biết bậc làm cha làm mẹ mà, bọn nó ít nhiều cũng sẽ hơi thiên vị một chút, nhưng không ngờ lại thiên vị tới như vậy!
Thế này thì cháu gái ruột của bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Gặp phải đứa tính tình ghê gớm một chút, nói không chừng sau này nó còn chẳng thèm nhận bọn nó là cha mẹ luôn ấy!
Hai vợ chồng già tức đến tay chân run bần bật: “Đưa điện thoại cho anh hai chị dâu con đi!”
Nghe giọng điệu, có vẻ là đang nén giận rồi.
Đường Mộng rất chi là vui vẻ làm theo.
Đường Thịnh Hoài và Chu Thư còn đang bận rộn an ủi cái người đang khóc bù lu bù loa Đường Y Y, không biết sao lại bị gọi đi nghe điện thoại, kết quả tay còn chưa cầm chắc máy đã bị hai vợ chồng già quát lớn!
“Đều là cha là mẹ, sao mày có thể bên trọng bên khinh như vậy, tốt xấu gì cũng là con gái ruột của mày, lại còn phải ở bên ngoài chịu khổ suốt mười mấy năm ròng rã, sau khi trở về, bọn mày lại đối xử với con bé như vậy, không sợ sau này nó không nhận bọn mày là cha mẹ hay sao?”
Hai vợ chồng Đường Thịnh Hoài và Chu Thư nghe điện thoại hết mười phút mà không dám ho he một lời.
Cha mẹ đời trước luôn có uy nghiêm tuyệt đối trước mặt con cái, hai vợ chồng già dễ tính ít khi giáo huấn người khác, nhưng một khi đã dạy dỗ thì ai nấy đều ngoan ngoãn lắng nghe.
Huống chi việc này là vợ chồng Đường Thịnh Hoài và Chu Thư làm sai thật, họ quá để ý cảm nhận của Đường Y Y, ngược lại lại xem nhẹ cảm nhận của Đường Giai.
Khi hai ông bà già nói đến câu “Bên trọng bên khinh như vậy, không sợ sau này Đường Giai không nhận bọn mày hay sao”, trong lòng hai người đều giật mình, chợt cảm thấy nghĩ mà sợ.
Bọn họ có thể nói Đường Giai chỉ là con gái họ hàng, sau này Đường Giai cũng có nói bọn họ không phải cha mẹ con bé.
Trong nháy mắt, Đường Thịnh Hoài và Chu Thư thậm chí còn có chút cảm kích Đường Mộng đã thay họ nói chuyện này ra ngoài.
Hai người thành thật nghe một trận giáo huấn mà không dám chen lấy nửa câu.
Đường Y Y vẫn còn đang khóc lóc ỉ ôi, lão phu nhân cũng nghe thấy qua điện thoại, lại bắt đầu cảm thấy bốc hỏa.
“Đưa điện thoại cho Y Y nghe đi!”
Làm cha mẹ thương con nên không tỏ, còn trong lòng bà nội như bà thì rõ hơn gương.
Hai vợ chồng thằng cả làm vậy còn không phải vì Đường Y Y thích làm loạn hay sao.
Đường Y Y vừa làm loạn, hai đứa nó liền không còn biện pháp.
Chứ Đường Giai tính tình thành thật, lại không thích nói chuyện, hiển nhiên hai vợ chồng thằng cả sẽ dễ dàng bỏ quên cảm nhận của con bé.
Có một số lời, bọn nó làm cha mẹ khó nói, bà thì không thể không nói.
Lão phu nhân bảo Đường Y Y lại đây nghe điện thoại, cô ta không dám không tới, đành vừa khóc lóc vừa nhận điện thoại, người không biết chắc tưởng cô ta bị oan ức khủng khiếp lắm mất.
Đường Y Y vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, còn định ầm ĩ khó chịu trước mặt bà nội một chút, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, lão phu nhân đã nghiêm túc lên tiếng: “Y Y, ta biết con rất khó để chấp nhận chuyện này, nhưng sự thật vẫn luôn là sự thật, con đã thay thế Đường Giai ở Đường gia suốt mười mấy năm trời, Đường gia không nợ con, tất cả mọi người đều không nợ con. Suy cho cùng, Đường Giai mới là con ruột, tất cả chúng ta đều không có máu mủ với con, chuyện này con không cần cảm thấy tủi thân, dù sao nó cũng chính là sự thật, cho dù bọn nó đồng ý, ta cũng tuyệt đối không để cháu gái ruột của mình bị gọi là con cái họ hàng. Nếu con cứ tiếp tục khóc nháo, ngày mai ta sẽ lên đó dẫn con đi, tìm người thân cho con cũng được, đưa đến cô nhi viện cũng ổn, dù sao cũng sẽ không để cho con ở lại Đường gia nữa.”
Đường Y Y cứ thế cầm điện thoại, rất lâu sau vẫn chưa phản ứng lại.
Từng câu từng chữ lão phu nhân nói như đâm vào trái tim cô ta.
Cô ta không cam tâm.
Dựa vào đâu mà Đường Giai vừa tới, cuộc sống của cô ta lại trở thành như vậy? Dựa vào đâu mà con nhỏ đó vừa tới, tất cả mọi thứ thuộc về cô ta đều mất hết!
Đường Y Y nghiến răng, ánh mắt lóe lên vẻ oán giận.
Đường Mộng cũng lười đến xem tình hình trong căn phòng đó, việc gì cần làm cô đã làm, Đường Y Y còn tiếp tục khóc lóc sướt mướt trước mặt anh cả và chị dâu, lão phu nhân là người đầu tiên không tha cho cô ả.
Đường Mộng xoay người đi ra cửa.
Lúc vừa mới ăn cơm, cô còn nghĩ thêm đủ trò hay, mà chưa ăn được mấy miếng đã bị ầm ĩ lâu như vậy, bây giờ lại cảm thấy thật đói bụng và thèm ăn.
Buổi chiều khi cùng Đường Giai ra ngoài đi dạo, cô có thấy một cửa tiệm hoành thánh cách đại viện không xa.
Cũng đã lâu lắm rồi không ăn lại món đó, cả buổi chiều cứ tâm tâm niệm niệm phải đến đó oánh chén mới được.
Bên ngoài trời có vẻ sắp mưa, Đường Mộng liền tiện tay cầm lấy cây dù.
Lúc ra ngoài thì trời đã tối, sau đó cũng bắt đầu đổ mưa, Đường Mộng cầm chiếc dù đi qua, cửa tiệm hoành thành ở góc đường vẫn còn mở, chỉ là chẳng có ma nào ghé, xa xa có thể thấy nồi hoành thánh to oạch trên bếp đang tỏa nhiệt ấm áp.
Ngoài trời mưa rất to, Đường Mộng đóng gói mang về nhưng vẫn trốn trong tiệm tránh mưa một lúc.
Sau đó cô nhìn thấy một chàng trai cao gầy đang đi trong mưa, anh ta chậm rãi tiến lại.
Chàng trai đó mặc một chiếc áo sơ mi mùa hè ngắn củn, chiếc quần cũng có vẻ hơi ngắn để lộ cả mắt cá chân. Khuôn mặt thì nhem nhuốc, hiển nhiên là mới đi làm về.
Nhưng điều khiến Đường Mộng bất ngờ chính là, mặt mày anh ta cực kỳ lạnh lùng, thoạt nhìn sẽ tạo cho người ta một cảm giác sợ hãi khó giải thích.
Có lẽ anh ta không mang dù, toàn thân đã ướt sũng như chuột lột nhưng vẫn cứ như không có cảm giác gì mà tiếp tục đi dưới mưa.
Trong tay còn cầm chiếc túi bóng nilon màu trắng có đựng một quả cà tím và một củ khoai tây.
…
Một chiếc xe tải đậu trước cửa hàng gạo phía trước, ông chủ nhìn bao gạo trên xe mà phát sầu.
Hàng đến không đúng lúc cho lắm, vừa đến thì trời đã bắt đầu đổ mưa.
Cơn mưa này ước chừng sẽ kéo dài đến tận tối hôm sau, chủ nhân chiếc xe tải liền vội vã về nhà.
Trời mưa vốn dĩ đã khó dọn dời, công nhân lại còn tranh thủ chào giá, thường ngày chủ tiệm gạo phải kì kèo soi xét lắm mới không để bọn họ tăng giá.
Có điều nhiều gạo như vậy, ông dọn không nổi, nhìn thấy là sầu não. Khi nhìn thấy chàng trai đó đi ngang qua, ông chủ liền lộ ra vẻ vui mừng vội vàng kêu anh ta dừng lại.
“Quý Hoài An, khuân gạo không?”
Chàng trai tạm dừng nhìn lướt qua: “Khuân.”
“Vẫn như cũ, 1 bao gạo 3 đồng được không?”
Chàng trai “ừm” một tiếng, bỏ đồ đạc trên tay xuống bắt đầu khuân vác.
Hai người đàn ông có vóc dáng cao lớn bên cạnh đang chờ ra giá với ông chủ tiệm gạo liền oán giận liếc anh ta một cái, vẻ mặt xui xẻo.
“Chưa từng thấy tiền hay sao? Vậy mà cũng chịu làm!”
“Đâu phải mày không biết hắn, chỉ cần có tiền, có gì mà không chịu làm!”
“Xui xẻo! Làm nhiều như vậy mà vẫn nghèo chết đi được!”
…
Chàng trai không quan tâm đến bọn họ, bọc túi nilong lên lưng tránh để gạo bị ướt rồi khuân gạo lên trên, một lúc khuân những hai bao gạo lớn.
Đường Mộng ở bên cạnh quan sát hết thảy một cách đầy hứng thú, cô vừa mới nghe chủ tiệm gạo gọi tên chàng trai kia.
Quý Hoài An.
Chính là ông trùm trong cuốn sách này đó trời!
Không lâu sau, toàn bộ thành Nam sẽ nằm dưới sự thống trị của anh, đến cả ngài thị trưởng còn phải kiêng nể anh vài phần.
Chỉ là Đường Mộng không ngờ được, phương thức lên sàn của ông trùm lại là như thế này.
Một chiếc xe tải chất đầy gạo, Quý Hoài An cứ thế khuân vác mà không kêu rên lấy một lời.
Khuân gạo đến mờ cả tầm nhìn, chiếc thìa nhựa vứt đi móc trên cửa quặc vào cánh tay, tạo ra vết xước dài tầm 7-8cm.
Vậy mà Quý Hoài An vẫn như không cảm thấy gì, chẳng thèm nhìn lấy một cái, tiện tay quệt máu rồi tiếp tục khuân gạo.
Ông chủ nhìn anh không hé răng cũng không nói lời nào.
Sau khi khuân vác xong số gạo, ông chủ cười hì hì đưa cho anh 15 tệ.
Quý Hoài An nhận lấy tiền của mình, thân thể hơi lắc lư một chút, anh xoay người tìm chiếc túi nilon ban nãy mang theo.
Chiếc túi nằm vất vưởng ở một chỗ không tử tế, bị tài xế xe tải vội vã về nhà nghiến qua, khoai tây đã nát bét, cà tím cũng đã giập một nửa.
Quý Hoài An không nói gì mà chỉ liếc nhìn, anh nhặt lấy một nửa quả cà tím còn ăn được rồi xoay người đi vào trong màn mưa, hướng về phía Bắc của đại viện.
Chủ tiệm hoành thánh thấy Đường Mộng dán mắt vào anh liền thuận miệng nói: “Nó ấy à, cha nó thiếu nợ đang bỏ trốn, mẹ nó cũng bỏ rơi để đi bước nữa, mấy năm nay đều phải đi làm công kiếm tiền trả nợ.”
Đường Mộng không lên tiếng.
Haizzz.
Ông trùm cũng khổ quá đi!