XUYÊN THÀNH CÔ VỢ CỰC PHẨM THẬP NIÊN 70



Lý Khanh Khanh đầy mặt kinh ngạc nhìn người trước mắt, hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Mộ Quân sẽ đột nhiên hôn cô.

Cô nhịn không được hơi hơi mở to hai mắt, trên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng hiện lên một mạt đỏ ửng.
Lúc này trong lòng Thẩm Mộ Quân cũng có chút hoảng, bất quá hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, mà làm mặt thản nhiên nhìn Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh nhìn vẻ mặt hắn tự nhiên như thế, vừa định mở miệng nói cái gì, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười khúc khích của Thẩm Nhạc Hương.
Lý Khanh Khanh theo giọng nhìn lại, liền thấy trong lòng ngực Thẩm Nhạc Hương ôm một cây kiếm gỗ, đang cười hì hì chạy về hướng cô cùng Thẩm Mộ Quân nơi này.
Lý Khanh Khanh thu lại một tia không tự nhiên trong đáy lòng kia, nhìn Thẩm Nhạc Hương chạy đến trước mặt mình, cau mày nói: "Đang cầm mấy thứ này thì không được chạy, cây kiếm gỗ này ở đâu con có vậy?"
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy, vẻ mặt hưng phấn giơ kiếm gỗ, sau đó ngửa đầu nói với Lý Khanh Khanh: "Nương, đây là chị Tiểu Hoa tặng cho con, chị Tiểu Hoa rất lợi hại nha, chị ấy biết làm nhiều thứ lắm."
Lý Khanh Khanh cũng không lập tức nhớ ra Tiểu Hoa là ai, nghe được Thẩm Nhạc Hương nói nhịn không được nhíu nhíu mày.
Vẫn là Thẩm Mộ Quân một bên thấy cô nghĩ không ra, liền nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Tiểu Hoa, chính là con gái lớn của Từ Thu Hoa ấy."
Lý Khanh Khanh được hắn nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới Tiểu Hoa trong lời nói của Thẩm Nhạc Hương chính là Vương Tiểu Hoa đã có lần chặn đường cô.
Cô nhớ rõ Vương Tiểu Hoa kia tuổi cũng không nhỏ, theo lý mà nói, hẳn với tuổi tác đó, Vương Tiểu Hoa sẽ không cùng chơi với Thẩm Nhạc Hương mới đúng chứ nhỉ.
Khi Lý Khanh Khanh nghĩ như vậy, nhịn không được lên tiếng dò hỏi: "Hương Hương, sao đột nhiên con chơi cùng với chị Tiểu Hoa rồi?"
Trong khoảng thời gian này, Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân đều rất bận, nên sơ sót hai đứa nhỏ trong nhà.
Lý Khanh Khanh thì bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn nấu cơm cho mấy người hỗ trợ xây nhà.

Ngoại trừ cái này, cô còn đi khai khẩn một khoảnh đất kế bên nhà mới để sau này trồng trọt.
Mà Thẩm Mộ Quân, hắn còn bận hơn cả Lý Khanh Khanh.

Mỗi ngày ngoại trừ rèn luyện thân thể, hắn còn phải nỗ lực tập vật lý trị liệu, thêm nữa, còn phải cầm bản vẽ chăm chú nhìn tiến độ xây nhà mới, xem có gì sai liền phải tiến hành sửa chữa lại kịp thời.
Theo lý mà nói, ở nông thôn này xây nhà cũng rất đơn giản, nhà người ta nếu xây một căn viện nhỏ như bao nhà khác, thì trên dưới mười ngày cũng có thể hoàn toàn xây xong rồi.
Nhưng mà Thẩm Mộ Quân làm việc rất nghiêm túc, không chỉ tự mình vẽ một tấm bản đồ thi công tương đối tỉ mỉ, còn cất công mời một vị sư phụ làm kiến trúc sư ở huyện thành về để tham khảo.
Tuy rằng chờ hai đứa nhỏ lại lớn thêm một chút, bọn họ rất có thể sẽ dọn đến huyện thành.

Nhưng để mỗi ngày đều ở được thư thái chút, Thẩm Mộ Quân vẫn muốn phí tâm huyết làm cho thật tốt.
Thẩm Mộ Quân lo lắng mấy cái đánh dấu trên bản vẽ có gì sai sót, cho nên mỗi ngày đều canh giữ ở bên kia nhà mới, cố gắng đạt tới từng chi tiết nhỏ đều làm tốt nhất.
Cũng nhờ chuyện xây nhà mới này, Lý Khanh Khanh mới phát hiện Thẩm Mộ Quân biết thật nhiều thứ.

Hắn có thể thiết kế nhà, vẽ sơ đồ mặt phẳng sơ cấp, biết làm mộc, biết xây giường đất, còn nhận thức rất nhiều thảo dược......
Trong lòng Lý Khanh Khanh thầm cảm thấy Thẩm Mộ Quân quả thật lợi hại, cũng đột nhiên có chút hiểu ra vì sao nhiều người thích Thẩm Mộ Quân như vậy.
Bởi vì Lý Khanh Khanh mấy ngày nay bận quá, rất nhiều chuyện đều không hỏi đến hai đứa nhỏ, nên cô còn chưa biết khi nào thì Thẩm Nhạc Hương lại bắt đầu chơi cùng với Vương Tiểu Hoa?
Không biết có phải cô quá mức mẫn cảm hay không, nhưng mỗi lần nhớ lại ánh mắt của Vương Tiểu Hoa nhìn cô ngày đó, cứ cảm thấy Vương Tiểu Hoa này cũng có chút vấn đề.
Vương Tiểu Hoa là một thiếu nữ đang tuổi dậy thì, đúng là ngay thời kỳ phản nghịch, trước đây chưa từng thấy có qua lại gì với Thẩm Nhạc Hương, sao đột nhiên hiện tại liền cùng Thẩm Nhạc Hương chơi cơ chứ?
Thẩm Nhạc Hương thấy Lý Khanh Khanh không biết đang suy tư cái gì, nhịn không được giơ giơ kiếm gỗ trong tay lên, nói: "Nương, nương suy nghĩ cái gì vậy? Nương có nghe thấy con nói gì với nương không?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy phục hồi tinh thần lại, cô cười sờ sờ đầu Thẩm Nhạc Hương nói: "Nghe chứ, nghe được chứ, hôm nay nương bắt hai con cá, buổi tối làm cá hầm cải chua cho hai đứa ăn nha."
Thẩm Nhạc Hương vừa nghe có cá ăn, nháy mắt liền đã quên mất chuyện mình mới nói lúc nãy.

Nó vui vẻ nhìn nhìn con cá trong tay Lý Khanh Khanh, nhịn không được vươn tay nói: "Nương, để con xách giúp nương cho."
Lý Khanh Khanh do dự một chút, liền đưa con cá nhỏ hơn cho nó.

Thẩm Nhạc Hương vội dùng nách kẹp lấy kiếm gỗ, sau đó dùng cả hai tay nhận lấy con cá kia.
Tuy thoạt nhìn thân thể Thẩm Nhạc Hương nhỏ nhỏ gầy gầy như vậy, nhưng mà sức lực của con bé khá lớn so với mấy đứa trẻ khác.

Cho nên để nó xách một con cá lớn cũng chả phải chuyện gì khó khăn.
Thẩm Mộ Quân dung túng nhìn hai mẹ con, cũng không vì cái con cá kia dài bằng nửa chiều cao của Thẩm Nhạc Hương mà lên tiếng ngăn cản con bé "hỗ trợ".

Hắn hy vọng Thẩm Nhạc Hương từ nhỏ liền phải biết giúp đỡ cha nương làm những chuyện trong khả năng cho phép.
Ba người cùng nhau đi về nhà, trên đường đi cũng gặp phải mấy người đang định lên núi hái rau dại.

Có người thấy trong tay bọn họ xách theo cá, liền nhịn không được thầm ghen ghét trong lòng.
Nhưng mà cho dù trong lòng người nọ có ghen ghét đến mấy, cũng không thể nói được gì.

Bởi vì trong đội vốn đã ngầm chấp nhận chuyện cho mọi người lên núi săn thú hoặc xuống sông bắt cá.

Nếu hắn khiếu nại chuyện này lên với đại đội, người khác cũng sẽ chỉ khinh thường hắn, nói lại một câu: có giỏi thì tự đi bắt về đi.

Lý Khanh Khanh vì chuyện Thẩm Mộ Quân mới lúc nãy hôn mình, sau khi về nhà liền đi thẳng vào nhà bếp.

Kỳ thật cô không biết xử lý tình huống này thế nào, cứ cảm thấy đối mặt với Thẩm Mộ Quân thực xấu hổ.
Kỳ thật Thẩm Mộ Quân không phải lần đầu tiên hôn cô, lần trước còn hôn lên môi cô cơ mà.

Khi Lý Khanh Khanh nghĩ như vậy, điểm không được tự nhiên này trong lòng cô liền càng sâu.
Hai ngày sau, cơm giữa trưa Lý Khanh Khanh làm lại thay đổi nhiều món hơn.
Sở dĩ cô hao tổn nhiều tâm huyết như vậy, chủ yếu là cảm thấy người đến đây hỗ trợ không phải vì giúp đỡ giữa xã viên với nhau, mà đều là vì Thẩm Mộ Quân mà đến.
Đặc biệt là mấy người lính xuc dưới tay Thẩm Mộ Quân kia, bọn họ đã mặc kệ việc nhà của chính mình, từ ngàn dặm xa xôi chạy tới làm cu li cho nhà cô, Lý Khanh Khanh cảm thấy không cần phải vì một chút lương thực mà chi li tính toán làm gì.
Rốt cuộc hiện tại không phải là mạt thế, lương thực đều là những tài nguyên có thể tái sinh.

Qua không bao lâu nữa, thời đại mở cửa sẽ đến, lương thực sẽ không còn là vấn đề lớn nữa.
Mà cô cùng Thẩm Mộ Quân đều có bản lĩnh của chính mình, căn bản không sợ về sau ăn không đủ no, dưới tình huống như vậy, Lý Khanh Khanh liền không cần phải keo kiệt tiết kiệm.
Xế chiều hôm nay, Lý Khanh Khanh cố ý lang thang đi dạo ở trong thôn một vòng, muốn tìm cơ hội dụ Lại Đầu xuất hiện.
Kết quả không đợi cô tìm được bóng dáng Lại Đầu, liền thấy một bóng người lén lút chạy về hướng chuồng bò bên kia.

Động tác của người đó rất nhanh nhạy, nếu không phải ngũ quan Lý Khanh Khanh thập phần nhạy bén, căn bản không có cách nào phát hiện ra động tác của đối phương.
Hiện giờ chuồng bò bên kia đã trống không, cũng không biết đang thời điểm này đi chuồng bò để làm cái gì nhỉ?
Lý Khanh Khanh do dự một chút, cuối cùng bởi lòng hiếu kỳ, cũng lặng lẽ đi theo về hướng chuồng bò bên kia.
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh đuổi tới chuồng bò, sắc trời chung quanh đã dần dần tối sầm lại.
Gần chỗ bên chuồng bò có bảy tám cây ngô đồng, dưới mỗi cây đều có một đụn rơm lúa mạch chất cao, ngoại trừ mấy cột rơm đó, còn có lung tung rối loạn mấy đống phân động vật.
Bởi vì hiện tại sắc trời đã tối sầm, hoàn cảnh chung quanh thoạt nhìn đều lờ mờ, rất nhiều nơi đều không thấy rõ lắm, cộng thêm không khí vắng vẻ u tịch này, cứ cảm thấy từ những chỗ mờ mịt đó, tùy thời tùy khắc sẽ có một con dã thú chạy ra vậy.
Lý Khanh Khanh hiện tại đã thăng cấp dị năng, nên chuyện lấy đồ trong nhẫn không gian cũng thành thục hơn nhiều.

Cô giơ tay ra sau lưng lục lọi một chút, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cái đèn pin.
Đang lúc cô muốn mở đèn pin lên, đi về hướng chuồng bò vô cùng yên tĩnh kia, thì đột nhiên từ phía sau cô liền xuất hiện một đôi bàn tay, ôm chặt lấy cô rồi bịt miệng cô lại.
Đèn pin trong tay Lý Khanh Khanh lập tức rơi xuống trên mặt đất, trong nháy mắt cô liền lấy ra một cây dao găm sắc bén, trên lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh ngắt, ngay khi nó sắp cắt qua yết hầu đối phương, đột nhiên một âm thanh thập phần quen thuộc liền truyền đến.
"Thanh Thanh, là anh."
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Mộ Quân khẽ vang lên bên tai Lý Khanh Khanh, Lý Khanh Khanh sợ tới mức vội thu lại thế công trong tay.

Cô tức giận lắc đầu tránh khỏ tay hắn, rồi quay đầu lại trừng mắt với Thẩm Mộ Quân một cái, đôi mắt tràn đầy lửa giận cùng bất mãn.
Cô hạ giọng nói: "Thẩm Mộ Quân, anh muốn hù chết tôi có phải hay không? Còn may tôi phản ứng nhanh, bằng không mạng nhỏ của anh liền không còn rồi."
Khi Lý Khanh Khanh vừa mới lấy ra dao găm, trong lòng còn có hơi bấn loạn không biết người này là ai, sao có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau cô như vậy? Nhưng mà trong nahsy máy biết đó là Thẩm Mộ Quân, nghi vấn lúc nãy tức khắc liền tan thành mây khói.
Thẩm Mộ Quân cũng giống như cô, đều là dị năng giả, hơn nữa hắn còn mang cái dị năng tinh thần quỷ dị nhất trong số các dị năng nữa.

Các dị năng giả hệ này đều rất mạnh, sở dĩ cô không cảm giác được Thẩm Mộ Quân tồn tại, hẳn là vì cái dị năng tinh thần này của hắn.

Thẩm Mộ Quân nhìn chuồng bò liếc mắt một cái, vội khom lưng nhặt cây đèn pin trên mặt đất lên, sau đó một tay hắn dùng một chút lực, liền ôm Lý Khanh Khanh hổng chân lên.
Lý Khanh Khanh theo bản năng đạp hai chân một cái, có chút không rõ Thẩm Mộ Quân đang muốn làm cái gì?
Sau đó cô liền thấy Thẩm Mộ Quân ra dấu im lặng, sau đó liền ôm cô xoay người đi đến bụi cỏ dại phía trước ngồi thụp xuống.
Bước chân hai người vừa rời khỏi không bao lâu, sau lưng liền có một người đàn ông lò mò đi vào trong chuồng bò.

Đầu tiên, hắn dáo dát nhìn bốn phía một lát, sau khi xác định chung quanh không có ai đi về hướng này, liền đi vào trong chuồng bò.
Lý Khanh Khanh lúc này cơ hồ như đang nằm trong lồng ngực Thẩm Mộ Quân, hơi thở nóng ấm của hắn phả vào sau cổ cô.

Lý Khanh Khanh vốn vô cùng sợ nhột, cô khó chịu cựa quậy người một chút, thì từ phía sau tức khắc truyền đến một tiếng hít khí nho nhỏ hầu như không thể nghe thấy.
Cho dù cô có chút trì độn trong phương diện nam nữ, nhưng khi thấy hô hấp của đối phương đang thô nặng đi không ít, rốt cuộc phương diện tuy rằng có điểm trì độn, nhưng là ở nhận thấy được đối phương hô hấp tăng thêm khi, rốt cuộc ý thức được cái gì, không dám động đậy nữa.
Hai người thập phần ăn ý trầm mặc, vẫn luôn nhìn theo thân ảnh người đàn ông kia từ từ biến mất không còn thấy nữa, mới yên lặng kéo giãn khoảng cách với nhau ra.
Bởi vì bọn họ núp bên trong bụi cỏ dại um tùm, làn sương đọng trên lá sớm đã làm ướt quần áo trên người Lý Khanh Khanh, cô dùng tay kéo kéo lớp áo đang dán vài vai mình một chút.
"Bây giờ nói được rồi chứ? Anh sao lại ở đây?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, đưa trả đèn pin trong tay lại cho cô, sau nó nhẹ giọng giải thích: "Mấy ngày hôm trước, không phải em nói hình như Lại Đầu biết cái gì sao? Hai ngày nay anh mới nói Thẩm Tu Dương tìm người nhìn chằm chằm hắn, sau đó thì ngay tối hôm trước phát hiện một chuyện rất khả nghi, cho nên anh mới định thừa dịp hôm nay tự mình lại đây xem xem.

Anh không nghĩ tới......!em cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này......"
Lý Khanh Khanh: "Anh phát hiện ra chuyện gì khả nghi vậy? Sao anh lại chạy đến bên chuồng bò bên này? Người đàn ông mới nãy đi vào chính là Lại Đầu hả?"
Lý Khanh Khanh liên tiếp hỏi ba câu, Thẩm Mộ Quân bị hỏi sửng sốt một chút, đôi mắt đen nhánh như mực chớp chớp.
Dị năng của hắn dưới sự giúp đỡ của Lý Khanh Khanh hiện tại đã tăng thêm một bậc.

Năng lực nhìn trong đêm lại càng tốt hơn xưa nhiều, thậm chí so với ban ngày đầy nắng chói gió bụi, buổi tối hắn còn nhìn thấy rõ hơn.
Thẩm Mộ Quân vừa định muốn mở miệng trả lời từng câu hỏi của cô, chợt bỗng nhìn thấy trên chiếc lá cây sát bên tai Lý Khanh Khanh, đang có một con sâu béo múp nằm, thỉnh thoảng lại lúc nhúc thân thể đầy lông của nó một chút.
Thẩm Mộ Quân biết Lý Khanh Khanh rất sợ loại động vật nhỏ nhà, theo bản năng muốn duỗi tay muốn bắn bay con sâu kia giúp cô, nhưng hắn vừa mới nâng tay lên, Lý Khanh Khanh liền mẫn cảm rụt người về sau một khoảng.
Cũng không thể trách Lý Khanh Khanh phản ứng quá kịch liệt, chủ yếu là mấy ngày nay Thẩm Mộ Quân đầu tiên là hôn cô, mới rồi lại còn ôm chặt cô từ sau lưng, mới nãy còn thổi không khí ấm nóng vào sau gáy cô......
Tuy rằng cô cũng không ghét Thẩm Mộ Quân tới gần, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô thích hắn làm vậy với cô.
Liền ngay khi Lý Khanh Khanh vừa rụt người về sau một cái, cô rõ ràng cảm giác được vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh đột nhiên có một dự cảm không mấy tốt lành.

Ngay đúng lúc này, cô liền cảm thấy có thứ gì lông lá rớt vào sau cổ áo mình!
Lý Khanh Khanh tức khắc cảm thấy da đầu tê dại một trận, cô cũng không còn để ý được Thẩm Mộ Quân đang ở ngay một bên, trong nháy mắt liền cởi áo mình ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi