XUYÊN THÀNH CÔ VỢ CỰC PHẨM THẬP NIÊN 70



Niên đại này khá bảo thủ, đại đa số mọi người đều ăn mặc khá thùng thình, màu sắc đơn điệu.

Một số ít các cô gái trẻ còn sợ bị người ghen ghét vạch lá tìm sâu, nên ngay cả mùa hè vẫn bao bọc bản thân kín mít, sợ không cẩn thận để lộ cái gì, liền bị người phê đấu là nữ đồng chí không biết kiềm chế.
Lý Khanh Khanh đột nhiên thấy bộ dáng này của Tống Thanh Mân, lời đang muốn nói tức khắc quên mất không còn một mảnh.
Tống Thanh Mân vừa nhìn thấy hai người trong viện, liền khóc lóc chạy ào về phía này.

Cô ta té sấp một cái trước mặt Lý Khanh Khanh, mái tóc dài rối tung tán loạn chật vật che phủ lên người.
Không đợi Lý Khanh Khanh mở miệng dò hỏi xem cô ta bị làm sao, thì đám người Thẩm Hạ Quân, Thẩm Hiệu Quân, Lưu Tình Hoa cũng chạy theo vào.
Lưu Tình Hoa nhìn thoáng qua Tống Thanh Mân đang nằm trên mặt đất, đáy mắt hiện lên một mạt bực bội cùng khinh thường.

Cô ta nhận một bộ quần áo từ tay người bên cạnh, ném mạnh vào trên người Tống Thanh Mân như ném rác.
Lưu Tình Hoa kêu: "Khóc khóc khóc, nhìn xem cái bộ dáng quỷ của chị đi kìa, còn không mau chóng mặc quần áo đàng hoàng vào?!"
Bọn Lưu Tình Hoa đuổi theo Tống Thanh Mân một đường, trên đường không biết gặp được bao nhiêu người.

Lưu Tình Hoa cảm thấy mất mặt muốn chết, có một bà chị dâu như vậy cũng không tốt cho thanh danh của mình.
Tống Thanh Mân bị thanh âm của cô ta làm cho hoảng sợ, lúc này mới nhớ tới bộ dáng chật vật hiện tại của mình.

Cô ta vội kéo mớ quần áo kia khoác lên trên người, sau đó liền khóc lóc kêu: "Anh cả, sống thế này thì làm sao sống nổi nữa, van xin anh, van xin anh làm chủ...!làm chủ cho em đi......"
Thẩm Hạ Quân thấy cô ta còn dám kêu khóc, tức giận đến khuôn mặt thoạt xanh thoạt trắng.

Hắn đầy mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tống Thanh Mân, nếu không phải bên cạnh có nhiều người nhìn như vậy, hắn thật muốn hung hăng đánh cho người đàn bà này một trận.
Thẩm Mộ Quân duỗi tay đẩy tay Lý Khanh Khanh đang vịn vết thương trên đuôi mày mình ra, lúc này mới nâng mi mắt lên, nhìn thoáng qua mấy người trước mặt.
Lúc này mấy người trong viện mới phát hiện trên mặt Thẩm Mộ Quân bị thương, tuy miệng vết thương chỉ dài chưa đến một đốt ngón tay, nhưng vệt máu đỏ chói mắt kia vẫn vô cùng thu hút mắt người.

Thẩm Hiệu Quân thấy thế, vội tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Anh cả, mặt anh......!bị làm sao vậy?"
Khi hắn nói lời này, ánh mắt như có như không nhìn thoáng qua Lý Khanh Khanh.

Tuy hắn không hỏi thẳng là chuyện này có liên quan đến Lý Khanh Khanh hay không, nhưng là chỉ cần là người sáng suốt đều có thể hiểu rõ ý tứ trong mắt hắn.

ngôn tình sủng
Lý Khanh Khanh nhịn không được cười lạnh một chút, khi cô đang muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy Thẩm Mộ Quân không vui nói: "Tự tôi không cẩn thận bị thương, sao, chú còn muốn xen vào chuyện của tôi?"
Tuy Thẩm Mộ Quân luôn luôn mặt lạnh, nhưng là rất ít khi vô cớ phát hoả ra ngoài như bây giờ.

Thẩm Hiệu Quân không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, trên mặt tức khắc nhịn không được có hơi nóng lên.
Thẩm Mộ Quân lạnh mắt quét về phía Thẩm Hạ Quân: "Nói đi, cái gì vậy?"
Thẩm Mộ Quân nói xong, liền khom lưng nhặt cây dao găm trên mặt đất lên, sau đó lại đi lấy hai cái ghế dựa ra.
Lý Khanh Khanh vốn cũng không muốn dính vào mấy chuyện trong nhà bọn họ, buổi sáng Thẩm Mộ Quân mới tiễn đi hai người, lúc này mới có bao lâu lại tới một đám nữa.

Cô là người vô cùng sợ phiền toái, vừa nhìn thấy trận trượng này, liền nhịn không được thấy đau đầu.
Nhưng cô nghĩ đến mình vừa mới cắt lên mày Thẩm Mộ Quân một đường, cũng ngại nếu không cho Thẩm Mộ Quân cái mặt mũi này, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đi theo Thẩm Mộ Quân ngồi xuống.
Chờ đến khi Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh ngồi xuống rồi, Thẩm Hạ Quân mới cất giọng đang đè lửa giận xuống, hắn chỉ vào người phụ nữ trên mặt đất nói: "Cái người đàn bà hư đốn này, chính là đôi giày rách, em đang muốn ly hôn với cô ta, sau đó giao cô ta cho công xã xử lý."
Tống Thanh Mân nghe vậy, tròng mắt đều muốn trừng lọt ra, cô ta đầy mặt oán hận nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Quân nói: "Tôi không có! Thẩm Hạ Quân......!Có phải anh đã sớm ghét bỏ tôi, cho nên mới nhân cơ hội này muốn ly hôn? Thẩm Hạ Quân! Anh đúng là cái đồ súc sinh, đồ khốn nạn, đồ độc ác...!sao anh dám đối xử với tôi như vậy?"
Thẩm Hạ Quân nghe vậy tức giận đến đầy mặt đỏ bừng, hắn chỉ vào Tống Thanh Mân đang dùng quần áo quấn chặt thân thể, cảm thấy mình đúng là mất hết mặt mũi rồi.
"Cô còn dám cắn ngược lại tôi một ngụm, cô nói cô không có, vậy dấu vết trên người cô đều là cái gì? Trong khoảng thời gian này, cô......!cô vẫn luôn không cho tôi chạm vào cô, tôi còn tưởng rằng cô vẫn còn đang giận dỗi, lại......!lại không nghĩ tới cô......!cô......"
Thẩm Hạ Quân nói nói, đột nhiên liền nói không nổi nữa, hắn cảm thấy thật sự là quá mất mặt.
Tưởng tượng đến vợ mình lại là loại phụ nữ này, hắn liền nhịn không được cảm thấy ghê tởm, thậm chí hoài nghi hai thằng con bất hảo kia liệu có phải cũng là con người khác hay không.

Bằng không thì cả nhà bọn họ đều thành thật như vậy, sao có thể sinh ra hai đứa nhỏ ngỗ nghịch lại quậy phá đến thế?
Nhìn con trai con gái nhà anh cả, lại nghĩ đến hai thằng con nhà mình một chút, Thẩm Hạ Quân càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán đúng rồi.
Tống Thanh Mân khàn giọng gào thét: "Thẩm Hạ Quân, anh là cái đồ trời đánh, đồ súc sinh! Sao anh có thể bôi nhọ tôi như vậy, tôi muốn giết anh, giết anh!"
Thẩm Mộ Quân nhìn hai người lại sắp nhào lên đánh nhau, biểu tình trên mặt tức khắc lạnh xuống.

"Không phải muốn tôi làm chủ sao? Nếu vậy thì nói chuyện đàng hoàng, còn cảm thấy không nói được, thì cút hết ra ngoài cho tôi!"
Ngữ khí Thẩm Mộ Quân nói lời này thực bình đạm, cũng không phải cất cao âm lượng như Tống Thanh Mân cùng Thẩm Hạ Quân, nhưng cho dù như thế, khi hắn nói ra những lời này, chung quanh tức khắc liền rơi vào an tĩnh.
Lưu Tình Hoa đứng một bên, ngay từ đầu cũng không chú ý tới bộ dáng Thẩm Mộ Quân, lúc này nghe được Thẩm Mộ Quân nói chuyện, liền nhịn không được ngẩng đầu lên.
Cô ta có hơi ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, tuy rằng đã sớm biết anh cả rất xuất chúng, cô ta cũng từng nhìn thấy bộ dáng anh cả trước khi bị thương, nhưng hôm nay, Lưu Tình Hoa nhìn người trước mắt, nhịn không được thầm cảm thấy hiện giờ anh cả còn oai phong soái khí hơn xưa vài phần.
Đại khái là tầm mắt cô ta có chút quá rõ ràng, Thẩm Mộ Quân bị cô ta nhìn chằm chằm liền không vui liếc cô ta một cái.

Khi Lưu Tình Hoa đối diện với tầm mắt lạnh lẽo của hắn, khuôn mặt hồng hào của cô ta tức khắc trắng bệch.
Cô ta cuống quít buông mi mắt xuống, trong lòng có chút hiểu rõ vì sao Thẩm Hạ Quân và Thẩm Hiệu Quân lại sợ hắn như vậy.

Người đàn ông này tuy bề ngoài đẹp mã như vậy, nhưng ánh mắt kia thật sự rất đáng sợ.
Lý Khanh Khanh nhìn Tống Thanh Mân còn đang ngồi khóc thút thít, đột nhiên mở miệng nói: "Tống Thanh Mân, nếu cô tiếp tục khóc nữa, có gì ủy khuất oan ức cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu."
Lúc trước Tống Thanh Mân có lần tới tìm Lý Khanh Khanh, nhưng mà lúc ấy một là Lý Khanh Khanh không muốn quản chuyện bên kia, hai là cô chả muốn đi giúp Tống Thanh Mân chút nào.

Cho nên ngày đó sau khi đưa Tống Thanh Mân về thôn, cô liền quyết đoán vất chuyện này ra sau đầu.
Nhưng mà lúc này, cô nhìn Tống Thanh Mân ủy khuất cơ hồ muốn đổ máu mắt, liền nhịn không được cảm thấy chuyện này có kỳ quặc.
Tống Thanh Mân phi thường thích Thẩm Hạ Quân, bằng không lúc trước cũng sẽ không vì gả cho Thẩm Hạ Quân, làm ra chuyện cùng Thẩm Hạ Quân lăn ruộng bắp.

Hơn nữa tuy thôn Hòa Sơn bọn họ cũng có nhiều đàn ông thanh niên, nhưng xét về diện mạo, thật không mấy ai có thể so với mấy người con trai nhà Thẩm gia.
Lưu Tình Hoa nghe thấy Lý Khanh Khanh nói, liền cảm thấy Lý Khanh Khanh có hơi thiên vị Tống Thanh Mân.


Mấy dấu vết đó trên người Tống Thanh Mân, chỉ cần là người tường trải nhìn qua liền biết chuyện gì xảy ra.

Thế mà Lý Khanh Khanh còn nói như vậy, này không phải rõ ràng là thiên vị Tống Thanh Mân rồi sao?
Lưu Tình Hoa nhịn không được âm dương quái khí nói: "Chị dâu cả, làm người phải công bằng mới được, chị thiên vị chị dâu thứ như vậy, thật không sợ anh hai nhà chúng ta trong lòng oán chị sao?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy, cười nhạo một tiếng, sau đó ngữ khí hùng hổ doạ người hỏi: "Lưu Tình Hoa, nếu như cô chắc chắn chị dâu thứ cô ngoại tình như thế, vậy cô nói xem, cô đã tận mắt nhìn thấy cái gì?"
Lưu Tình Hoa bị hỏi liền sửng sốt, cô ta theo bản năng mở miệng nói: "Tôi thì không nhìn thấy......!Nhưng mà anh hai anh ấy nói, gần đây anh ấy vẫn luôn không chung chăn gối với cô ta, vậy một thân tím tím xanh xanh kia chẳng lẽ là do tự cô ta......"
Không đợi Lưu Tình Hoa nói cho hết lời, Tống Thanh Mân liền phẫn nộ nhào về hướng cô ta.

"Lưu Tình Hoa cái con quỷ cái này, mày cái gì cũng không biết, chỉ biết bôi nhọ tao! Tao muốn cùng mày đồng quy vu tận!"
Tống Thanh Mân tự nhận mình đối đãi Lưu Tình Hoa không tệ lắm, cô ta trăm triệu lần không nghĩ tới khi mình bị hàm oan, Lưu Tình Hoa không chỉ không giúp đỡ cô ta rửa oan khuất, còn đi lên thọc cô ta một dao như vậy? Mà người duy nhất giúp cô ta nói chuyện, lại là Lý Khanh Khanh mà cô ta ghét nhất, hận nhất.
Thẩm Hiệu Quân làm sao chịu để Tống Thanh Mân đánh Lưu Tình Hoa, hắn tiến lên kéo lấy tóc Tống Thanh Mân một phen, muốn hung hăng ấn người ngã xuống trên mặt đất.
Mà đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện, một chân giơ lên, đá cho Thẩm Hiệu Quân té sấp xuống.
Thẩm Hiệu Quân ngã trên mặt đất sửng sốt một chút, vừa nhấc đầu lên liền phát hiện Thẩm Mộ Quân đang từ trên cao nhìn xuống hắn.
Thẩm Hiệu Quân nhịn không được đầy mặt ủy khuất nói: "Anh cả, sao anh lại đá em làm gì? Em chả lẽ có thể để cô ta đánh vợ em?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, cười khẽ một chút, "Bất luận cô ta như thế nào, đều là chị dâu của chú, muốn giáo huấn cũng nên là anh hai của chú ra tay.

Hơn nữa hiện tại sự tình còn chưa minh bạch, một người đàn ông như chú, càng không nên ra tay đánh phụ nữ chứ."
Trong lòng Thẩm Hiệu Quân tuy rằng không tán đồng lời của Thẩm Mộ Quân, nhưng lại không dám biểu hiện lên trên mặt mình.

Hắn yên lặng bò dậy từ trên mặt đất, đôi mắt nhịn không được liếc Thẩm Hạ Quân một cái.

Hắn thấy Thẩm Hạ Quân hơi hơi cau mày, đành phải kéo Lưu Tình Hoa thối lui đến một bên ven tường.
Thẩm Mộ Quân hơi hơi cúi đầu nhìn Tống Thanh Mân nói: "Thay vì ở chỗ này khóc sướt mướt, không bằng nói cho rõ mọi chuyện."
Tống Thanh Mân đầu tóc rối bời sửng sốt một chút, sau đó cô ta liền cuống quít áp xuống nước mắt đang muốn trào ra ngoài, bắt đầu một năm một mười nói rõ chuyện xảy ra......
Từ sau sự kiện lợn rừng kia, tình cảm của Tống Thanh Mân cùng Thẩm Hạ Quân liền xảy ra vấn đề.

Tống Thanh Mân cảm thấy Thẩm Hạ Quân quá hèn, ngay cả vợ của mình cũng bảo hộ không được.
Ngày thường một khi Tống Thanh Mân bắt được Thẩm Hạ Quân, liền nhịn không được lấy chuyện này ra nói mãi.

Thẩm Hạ Quân tự biết mình đuối lý, ngay từ đầu hắn vẫn luôn chịu đựng nhường nhịn cô ta.
Nhưng mà Tống Thanh Mân là người nắm lý không tha ai, cô ta không chỉ có muốn mắng Thẩm Hạ Quân, còn muốn mắng cả hai vợ chồng già Thẩm gia.

Thẩm Hạ Quân nghe nhiều, liền nhịn không được nói lại vài lần.
Kết quả hắn không nói lời nào còn đỡ, hắn vừa nói ra thì Tống Thanh Mân liền bốc hoả, cô ta không nhịn xuống, liền đánh Thẩm Hạ Quân.
Bà nội Thẩm thấy thế đau lòng con trai thứ, tiến lên khuyên bảo vài lần, trong lúc ồn ào nhốn nháo, Tống Thanh Mân không cẩn thận đẩy bà một phen.

Thẩm Hạ Quân thấy thế lập tức bạo phát, hắn liền nắm lấy tóc Tống Thanh Mân, đánh cô ta một trận.
Sau đó chính là có cái ngày mà Tống Thanh Mân bế theo Tiểu Bảo tới tìm Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân.

Một lần đó, Tống Thanh Mân bị đánh thực thảm, còn bị Tiểu Bảo ngỗ nghịch cào cho rách mặt.

Hôm đó khi Lý Khanh Khanh đưa cô ta về thôn, có không ít người trong thôn nhìn thấy.
Trong thôn, có một người đàn ông vẫn luôn độc thân, người này từ thời niên thiếu liền nhớ thương Tống Thanh Mân.

Hắn thấy tình trạng thê thảm của Tống Thanh Mân ngày đó, trong lòng liền nhịn không được nổi lên tâm tư khác.
Mấy ngày sau, hắn lén ngăn cản Tống Thanh Mân đang đi cắt cỏ heo ở gần bờ cỏ lau, hắn muốn khuyên Tống Thanh Mân ly hôn với Thẩm Hạ Sau, sau đó cùng hắn sống với nhau.

Kết quả không nghĩ tới hai người chưa nói được mấy câu, liền đột nhiên xảy ra cãi nhau lớn.

Tống Thanh Mân là người phụ nữ đanh đá, cô ta không thích người đàn ông xấu xí trước mắt này, căn bản không muốn nghe hắn ta nói gì cả.
Người đàn ông kia nhìn Tống Thanh Mân da thịt non mịn, vốn đã nổi lên sắc tâm.

Sau đó lại bị Tống Thanh Mân vô tình cự tuyệt, dưới cơn giận dữ liền lôi người vào bờ cỏ lau.
Thông thường, phụ nữ đều không thể mạnh bằng nam giới, nhưng lúc ấy trong cơn sợ hãi, Tống Thanh Mân bộc phát ra ra sức lực thập phần đáng sợ, hữu kinh vô hiểm mà trốn thoát.

Tuy cô ta không thật sự bị thế nào, nhưng trong lúc giằng co, trên người cũng bị người nọ làm ra vài dấu vết.
Tống Thanh Mân vốn muốn trở về mách với Thẩm Hạ Quân, nhưng mà cô ta nghĩ đến thái độ của Thẩm Hạ Quân đối với mình gần đây, nếu hắn nhìn thấy trên người cô ta tím tím xanh xanh, nói không chừng căn bản sẽ không đi đòi lại công bằng cho cô ta, còn sẽ cho rằng cô ta ở bên ngoài lén lút ngoại tình.
Kết quả đúng như Tống Thanh Mân sở liệu, ngay buổi sáng hôm nay, Thẩm Hạ Quân không biết nghe được lời đồn đãi vớ vẩn ở đâu, hắn trở về không nói hai lời liền giơ tay xé quần áo cô ta.
Chờ đến khi Thẩm Hạ Quân thấy rõ ràng dấu vết trên người cô ta, bộ dáng của hắn quả thực cực kỳ đáng sợ.

Sau đó không đợi Tống Thanh Mân mở miệng giải thích, hắn túm lấy cây chổi trên mặt đất, liều mạng đánh cô ta.
Tống Thanh Mân không muốn bị đánh chết, liền chạy tới cầu xin hai vợ chồng già Thẩm gia cứu mạng.

Nhưng sau khi hai ông bà Thẩm gia biết được đã xảy ra chuyện gì, liền không tin lời cô ta nói mà tin Thẩm Hạ Quân.

Tống Thanh Mân thật sự cùng đường, cũng chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo chạy tới nơi này.
Nghe Tống Thanh Mân nói xong, Thẩm Mộ Quân quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạ Quân, ngữ khí hắn thập phần bình đạm nói: "Còn chú? Chú có chứng cứ gì chứng minh vợ chú qua lại với người khác?"
Thẩm Hạ Quân nghe vậy vội nói: Anh cả, là anh không nhìn thấy mấy dấu vết trên người cô ta, đó......!đó rõ ràng là đàn ông làm ra.

Hơn nữa......! Hiện tại người cả thôn đều đang nói, thấy cô ta cùng một người đàn ông từ bờ cỏ lau đi ra......"
Tống Thanh Mân vừa nghe, liền nôn nóng nói: "Cho nên anh chỉ dựa vào mấy lời đó mà cảm thấy tôi đi ngoại tình?"
Thẩm Hạ Quân giận, "Nếu cô không có ngoại tình, vậy sao cô phải sợ hãi như vậy?"
"Tôi......!Tôi còn không phải sợ anh nhìn thấy sẽ nghĩ nhiều sao?"
"Ha hả, tôi nghĩ nhiều? Tống Thanh Mân, sao cô không nói thẳng là cô chột dạ đi?"
Lúc này bên ngoài sân đã vây đầy người, mọi người xem tình huống trong viện, đều nhịn không được nhỏ giọng nghị luận xôn xao.
Thẩm Mộ Quân nhìn thoáng qua đám người bên ngoài, cao giọng hỏi: "Nếu trong thôn đã truyền như vậy, có ai tận mắt nhìn thấy, không bằng đứng ra nói cho mọi người biết rõ đi?"
Bên ngoài sân có nhiều người xem náo nhiệt, vừa nghe vậy, lập tức ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tiếng nghị luận cũng càng lúc càng lớn.
Có người nói: "Đúng vậy, nếu là có ai thấy, ra đây làm chứng đi?"
"Đúng đúng, có nhân chứng rồi, thử xem người đàn bà lăng loằng kia còn cãi bướng thế nào?"
"Thật sự là nhìn không ra nha, con gái nhà Tống gia lại lẳng lơ như vậy?!"
Tống Thanh Mân nghe được tiếng xì xào bên ngoài, tức giận đến bóp chặt lấy cánh tay chính mình, trong nháy mắt thậm chí cô ta từng nghĩ, không bằng đập đầu chết đi cho xong.
Nhưng mà nếu như cô ta cứ như vậy mà chết, vậy cái tiếng giày rách kia rốt cuộc vẫn mãi còn, nghĩ đến đây cô ta chỉ có thể tạm thời lựa chọn tin tưởng Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh nhìn mấy người bên ngoài xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, nhịn không được cười hỏi: "Đúng rồi, nếu đã bắt gian, vậy sao chỉ có mỗi mình cô ta? Có ai hỗ trợ đi một chuyến, bắt cái tên gian phu kia tới luôn được không?"
Đại Tráng đang ngồi trên đầu tường nghe vậy, lập tức cười nói: "Con biết là ai, đi đi đi, chúng ta đi bắt người đi!"
Nghe Đại Tráng kêu một tiếng, cả đám tiểu la lập tức đi theo hắn chạy vào trong thôn.

Người lớn đứng một bên thấy thế, trong lòng bất đắc dĩ, đành phải bảo hai người đàn ông chạy theo tụi nó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi