XUYÊN THÀNH CÔ VỢ MAY MẮN CỦA NAM PHỤ


Edit: Wannie
Beta: Vô Ảnh
Tiễn vợ chồng Chu gia đi, Thẩm Mộc Bạch cầm chiếc túi đựng tóc của Chu Quốc Vượng đi lên tầng.
Nguyễn Du Du vùi cả người trên ghế salon, ôm hai đầu gối, cái đầu nhỏ để trên đầu gối, bĩu môi, rõ ràng là không được vui vẻ cho lắm.
Thấy Thẩm Mộc Bạch đi vào, cô ngẩng đầu lên, vươn tay về phía anh.
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, đi đến, cầm tay cô rồi thuận tiện ngồi bên cạnh luôn, ngón tay để trên đầu vai cô, nửa ôm cô vào trong ngực.
Nguyễn Du Du nhíu mày, âm thanh mềm mại than phiền nói: "Da mặt Chu gia dày quá, em với bọn họ không có một chút quan hệ nào cả.

Tiểu Bạch, em không phải con gái của Chu gia."
Thẩm Mộc Bạch đưa cái túi kia cho cô xem, "Yên tâm đi, anh lấy được tóc của Chu Quốc Vượng rồi, nên sẽ làm giám định quan hệ cha con lần nữa, coi như là cho một kết quả chính thức, để bọn họ sau này đỡ phải đến đây làm phiền."
"Ai, Tiểu Bạch anh thông minh quá!" Mắt hạnh xinh đẹp của Nguyễn Du Du cong lên, "Thế thì chỉ cần nhổ thêm tóc của em là được rồi!"
Thẩm Mộc Bạch ngăn cản cô, "Không cần nhổ đâu, để nó tự rụng là được rồi." Mặc dù nhổ một cọng tóc chỉ bị nhói nhẹ, nhưng anh cũng không muốn cô phải trải qua.

Vào mùa đông áo len rất dễ dính tóc, Thẩm Mộc Bạch lấy được một cọng ở trên lưng cô.
Nguyễn Du Du hài lòng nhìn hai cọng tóc, "Như thế là được rồi à? Thuận lợi quá!"
Thẩm Mộc bạch cười nói: "Thật ra thì không được đâu, dùng tóc để làm giám định cha con phải lấy tóc từ ngọn thì mới chính xác, tóc rụng cũng làm được nhưng sẽ nảy sinh sai số."
Đôi mắt to tròn của Nguyễn Du Du nghi ngờ nhìn anh, "Thế tại sao anh lại ngăn cản em nhổ tóc? Hơn nữa, tóc của Chu Quốc Vượng...!Anh làm thế nào vậy?"
"Sai số thì sai số thôi." Đôi chân dài của Thẩm Mộc Bạch lười biếng chéo lên nhau, thả lỏng dựa vào ghế salon nhỏ, "Lúc đầu, báo cáo giám định quan hệ cha con mà nhà họ Chu đưa ra, chẳng nhẽ là dùng tóc chân lông của Du Du? Dựa theo giải thích của bọn họ, nếu là lén đi lấy tóc của em thì cũng không thể nào là tóc chân lông được."
"Ừ..." Nguyễn Du Du suy nghĩ cẩn thận chút liền hiểu được logic của anh, dựa theo giải thích của vợ chồng họ Chu trên bản báo cáo giám định là lấy trộm tóc của mình, vậy mình hoàn toàn có thể đưa ra một báo cáo giám định là lấy trộm tóc của Chu Quốc Vượng, dù sao cũng đều không chặt chẽ như nhau nên ai cũng đừng hòng nói ai.
Thẩm Mộc Bạch nói thêm: "Du Du không cần lo lắng chuyện này, tư pháp chính quy giám định cha con muốn tự mình đến, người giám định của chúng ta cũng chỉ muốn kết quả như vậy, có kết quả này rồi nhà họ Chu chắc hẳn sẽ ngậm mồm lại.

Nếu bọn họ không chịu phục, thế càng tốt, giám định thêm lần nữa là được, chẳng qua là nhà họ Chu ném thể diện một lần nữa thôi."
Nguyễn Du Du nở nụ cười, "Tiểu Bạch, anh thông minh thật đấy."
Thẩm Mộc Bạch xoa xoa đầu cô, "Thật ra để không có kết quả thì tóc ai chẳng được, tóc anh cũng được, chỉ cần báo cáo đưa ra không có quan hệ huyết thống là được, nhưng mà Chu Quốc Vượng vừa khéo tự mình đưa đến nên dùng của ông ta luôn."
Nguyễn Du Du gật đầu một cái, "Đúng, giống như lúc đầu báo cáo giám định từ nhà họ Chu thực chất là dùng tóc của Chu Dung Dung, bọn họ cũng chỉ cần báo cáo đưa ra kết quả có quan hệ huyết thống là được."
"Vậy nên," Ngón tay Thẩm Mộc Bạch xoa xoa vai cô, "Du Du không cần lo lắng, nhà họ Chu không làm ra được chuyện gì đâu, Du Du chỉ cần hưởng thụ tốt Nguyên đán là được."
...
Nguyên đán và cuối tuần là cùng một ngày, tổng cộng có ba ngày nghỉ.
Học xong hai tiết buổi chiều, Nguyễn Du Du không muốn ở trường học thêm một tiếng nữa, cô thu dọn xong hai cái túi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ thắt sợi dây hình nơ bướm rồi đưa cho Chử Viện, "Chử Viện, Nguyên đán vui vẻ nhé."
Chử Viện nhận lấy, "Làm sao đây, kẻ hèn mọn này rất thích việc được tặng quà, tớ muốn mở ra ngay luôn quá."
Mở quà trước người tặng là không không lễ phép, nhưng mà quan hệ của hai người rất thân thiết nên cũng không quan tâm chuyện này lắm, đặc biệt là trước kia Nguyễn Du Du còn không có bạn, cô rất hưởng thụ quá trình bọc quà, thắt một sợi dây thật xinh rồi tặng cho người khác, đương nhiên, tận mắt chứng kiến đối phương mở quà lại càng vui vẻ hơn.
Cô cười híp mắt gật đầu một cái, "Mở đi"
Chử Viện cũng lấy ra một cái hộp từ trong túi xách của mình, nhét vào tay Nguyễn Du Du, "Nào, chúng ta cùng nhau mở quà luôn."

Quà Chử Viện tặng là một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu nữ, Nguyễn Du Du biết đây là sản phẩm mới ra của hãng nào đó, giá phải hơn triệu.
Nguyễn Du Du đeo thử lên tay một chút, rất đẹp mắt, cô cong môi cười một tiếng rồi đến bên cạnh Chử Viện, "Sao cậu tặng tớ quà đắt thế?"
Hai người tặng quà cho nhau đều là những đồ nhỏ bình thường mà con gái thích, giống như hôm giáng sinh Chử Viện tặng cô một bộ đồ lông gồm một chiếc mũ có khăn và một đôi bao tay, Nguyễn Du Du thấy kỳ lạ tại sao cậu ấy lại tặng chiếc đồng hồ đắt thế cho mình.
Chử Viện có chút bất an, nhìn kỹ vẻ mặt của Nguyễn Du Du thấy cô thản nhiên nhìn mình, vừa không có sự không vui vì "bị tiền làm mất mặt", vừa không có sự hoảng hốt lo sợ "nhận quà tặng đắt tiền không biết nên đền ơn như nào", lúc này cô mới yên tâm.
Mặc dù cô đã sống chung với Nguyễn Du Du được gần nửa năm, có thể giữa hai người không có sự thăm dò lẫn nhau, Nguyễn Du Du cũng không chủ động nhắc đến chuyện trong nhà, cô cũng không hỏi.

Nhưng vài ngày trước, cô tình cờ nghe thấy cha mẹ mình nhắc đến chuyện nhà họ Chu, giới nhà giàu Yến thành đều biết được, cha mẹ Chử Viện cũng nghe nói chuyện làm ăn gần đây của nhà họ Chu gặp phiền phức, thời điểm bàn bạc có nhắc đến chuyện Nguyễn Du Du là con gái Chu gia.
Chử Viện vô cùng giật mình, dưới sự truy hỏi của bản thân mới biết chuyện thời điểm nghỉ hè trước khai giảng ngày thứ hai Nguyễn Du Du được nhận trở lại nhà họ Chu liền được Thẩm Mộc bạch mang đi.
Nhà họ Chu không hề cho Nguyễn Du Du bất kỳ tài sản gì, mà Thẩm Mộc Bạch cũng được người ta gọi là "Cậu ấm lớn vô dụng" khiến Chử Viện đau lòng không thôi, suy nghĩ ngộ nhỡ ngày nào đó cô xuất hiện một mình trên yến hội, trên người ngay cả một món trang sức đắt tiền cũng không có, bị người ta chế giễu thì sao.
Cô không tặng nhẫn hay dây chuyền mà tặng một chiếc đồng hồ đeo tay, mặc dù khiêm tốn nhưng lúc đeo nó ra ngoài chắc chắn có thể chống đỡ được.
Mặc dù cô không biết tại sao Nguyễn Du Du nhìn một cái liền nhận ra giá trị chiếc đồng hồ đeo tay, còn biết rõ giá cả của nó nhưng Nguyễn Du Du chịu thản nhiên đón nhận khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Chử Viện vừa mở hộp quà của Nguyễn Du Du vừa cười hỏi cô: "Thích không?"
"Thích chứ" Nguyễn Du Du giơ cổ tay trắng mềm ra trước mặt cô, "Tớ cảm thấy rất hợp với mình."
Chử Viện nhìn kỹ một chút, "Da Du Du trắng, xương cổ tay rất tinh tế nên đeo cái gì cũng đẹp hết."
Cô mở hộp quà của Nguyễn Du Du ra, bên trong là một tấm ngọc bài nho nhỏ, màu hồng nhạt, mặt trên được khắc những đường vân phức tạp.
"Du Du, mặt trên này khắc cái gì thế?" Chử Viện nhìn lúc lâu cũng không thể nào nhận ra được.
"Đây là bùa bình an, mang theo bên người sẽ giúp cậu bảo vệ bình yên." Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Rất hiệu nghiệm đó, không lừa cậu đâu."
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, Chử Viện cười lên, "Thế cảm ơn Du Du nhé."
...
Rời khỏi trường học, Nguyễn Du Du đi ngay đến tập đoàn Diệu Hoa, xuống tầng dưới, cô đưa cho Ngụy Vĩnh một chiếc hộp nhỏ, "Anh Ngụy, Nguyên đán vui vẻ nhé."
Ngụy Vĩnh xin lỗi cô, "Tôi chưa chuẩn bị quà tặng cho Du Du rồi."
Nguyễn Du Du không cười, "Giữa chúng ta cần gì qua lại nữa, tôi cảm thấy cái này rất có ích với anh Ngụy nên mới tặng cho anh, cũng là vừa mới làm xong vào đúng dịp chứ không phải là cố tình chuẩn bị quà tết cho anh đâu."
Lúc này Ngụy Vĩnh mới nhận lấy, "Có ích với tôi? Cái gì thế?"
"Là một tấm bùa bình an, không phải anh Ngụy là vệ sĩ sao, có lẽ sẽ có lúc gặp phải nguy hiểm, mang bùa bình an theo bên người có thể bảo vệ được bình yên."
Ngụy Vĩnh là thân tín của Thẩm Mộc Bạch, lần nào cũng đưa Nguyễn Du Du đến hội sở ăn cơm với Triệu Húc Phong, cũng biết một chút về chuyện Nguyễn Du Du dùng bùa trị thương chữa hết bệnh cho Triệu Húc Phong, vừa nghe được trong này là bùa bình an mà Nguyễn Du Du tự tay làm, ánh mắt lập tức sáng lên, "Du Du, cảm ơn cô nhé."
"Không cần cảm ơn, cũng không đáng giá bao nhiêu đâu." Nguyễn Du Du đẩy cửa xe ra, "Để tôi ngồi đợi xe của Thẩm tiên sinh luôn, chắc ba ngày này đều ở cùng với Thẩm Mộc Bạch nên anh Ngụy cứ về với chị dâu đi."
Nguyễn Du Du một mình đi vào tòa cao ốc Diệu Hoa, cô đến nơi này nhiều lần rồi, bảo vệ với lễ tân đều biết mặt cô, không có thẻ nghề nghiệp cũng có thể vào không chút trở ngại.
Thẩm Mộc Bạch đang xử lý công việc trong tay, ba ngày tiếp theo anh chuẩn bị ở cùng với cô gái nhỏ thật tốt, đây là Nguyên đán đầu tiên mà hai người cùng nhau trải qua, mặc dù không phải năm mới nhưng trên lịch vẫn là một năm mới nên vẫn rất có ý nghĩa.
"Du Du" Thẩm Mộc Bạch ngẩng đầu nhìn cô, "Chờ anh mười lăm phút nữa, xong những văn kiện này là chúng ta có thể đi rồi."
Nguyễn Du Du ngoan ngoãn gật đầu một cái, "Anh cứ bận rộn tiếp đi, không cần để ý đến em đâu."
Cô đi vòng qua phía sau tấm bình phong, để hai chiếc túi sang một bên, cởi áo khoác lông ra, cầm điện thoại lên chơi một lúc rồi lại qua khe hở trong bình phong nhìn trộm Thẩm Mộc Bạch.
Anh đang cúi đầu xem tài liệu, mái tóc đen rủ xuống, đôi lông mày mang vài phần khí phách, đôi mắt đen láy hiện lên sự nghiêm túc không giống thường ngày, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Nguyễn Du Du nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, nhếch môi cười thầm, không trách được lý thuyết gì gì đó "Đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất", quả nhiên, khí chất lúc anh nghiêm túc làm việc so với thường ngày khác nhau hoàn toàn, đúng là...rất đẹp trai.
Qua mười lăm phút, Thẩm Mộc Bạch liền để tài liệu xuống, Nguyễn Du Du đứng lên, "Hôm nay về sớm như vậy có được không?"

"Ừ, Du Du quên rồi, anh muốn về lúc nào thì về lúc đó." Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ một tiếng, cầm áo khoác lông lên rồi giúp cô mặc vào.
Nguyễn Du Du cầm hai túi rồi cùng anh đi xuống, "Giờ chúng ta về nhà à?"
"Không" Thẩm Mộc Bạch lắc đầu, "Đi mua đồ, mua cho Du Du ít quần áo với đồ trang sức, sau đó chúng ta sẽ đi ăn."
Cô gái nhỏ đi theo anh cũng tiết kiệm tiền quá rồi, đến tận bây giờ cũng chưa từng hỏi anh chuyện mua đồ, thậm chí ngay cả đồ trang sức cũng không có, dây chuyền hay vòng tay gì đó cũng chưa từng mua qua, không biết là do không thích đeo hay là không nỡ mua, hoặc là không tiện hỏi anh.
Nhắc tới quần áo đồ trang sức, Nguyễn Du Du liền nhớ đến đồng hồ đeo tay Chử Viện vừa tặng cô, nhận được quà tặng đắt tiền như vậy, mặc dù cô cảm thấy chẳng có gì nhưng vẫn theo bản năng nói với anh một câu: "Đúng rồi, hôm nay Chử Viện có tặng em quà tết, là một chiếc đồng hồ đeo tay, giá phải từ triệu trở lên."
Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa.
Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn một chút, vẻ mặt anh cực kỳ bình tĩnh, không nhìn ra gì cả, đoán chừng anh cũng không quan tâm đến loại chuyện nhỏ này cho lắm.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch nhìn lướt qua hai chiếc túi của cô, thật sao, người phụ nữ của mình mà còn phải để người khác cưng chiều à? Hôm nay chắc chắn phải mua cho cô gái nhỏ thêm mấy thứ!
...
Hai người đi đến cửa hàng tổng hợp lần trước, Nguyễn Du Du nhìn trúng một cái mũ len, hai bên mũ còn có cái bịt tai và hai sợi len hình bím tóc rất dài.
Nguyễn Du Du đội mũ len vào, đứng trước gương nhìn một chút, nghiêng đầu hỏi Thẩm Mộc Bạch: "Đẹp không?"
Thẩm Mộc Bạch gật đầu một cái, "Rất đẹp" Cô gái nhỏ đội cái mũ này, lanh lợi đáng yêu chết được.
Nguyễn Du Du mua cái mũ này rồi liền không muốn gì nữa, Thẩm Mộc Bạch lại đưa cô đến khu chuyên bán đồ trang sức, "Du Du, em chọn mấy thứ đi."
Nhìn từng hàng kim cương lớn lấp lánh, Nguyễn Du Du liền cảm thấy hoa mắt, Thẩm Mộc Bạch còn đứng bên cạnh chỉ bảo, "Chiếc đồng hồ đeo tay lần trước Du Du mua kia không phải được khảm một vòng sáu mươi tám viên kim cương sao, mua sợi dây chuyền này đi, đây cũng là sáu mươi tám viên kim cương, rất hợp với đồng hồ kia của em."
Nguyễn Du Du không nói nên lời: "..." Cái đồng hồ kia của cô chỉ là một vòng kim cương nhỏ thôi, có thể so với những viên kim cương to vừa sáng vừa lấp lánh này sao?
"Người đẹp giống Nguyễn tiểu thư đây, đeo sợi dây chuyền kim cương này sẽ càng tỏa sáng hơn." Chị gái ở cửa hàng nở nụ cười lộ hàm răng trắng, "Sợi dây chuyền này chắc chắn là được thiết kế vì Nguyễn tiểu thư."
"Ừ..." Thật ra thì Nguyễn Du Du không thích mấy đồ trang sức phách lối như vậy, có thể nhìn ra được ý định của Thẩm Mộc Bạch là rất muốn mua cho cô, cô đang do dự xem là nên đồng ý hay từ chối.
"Ơ? Dây chuyền kia —" Bên tai xuất hiện giọng nói quen thuộc, Nguyễn Du Du liền quay đầu nhìn lại, là Trần Mai.
Trần Mai thân thiết kéo tay Chu Dung Dung, giống như không nhìn thấy cô, chỉ về sợi dây chuyền kim cương trước mặt, "Dung Dung, không phải cậu nói đợi đến Nguyên đán sẽ mua sợi dây chuyền này làm quà tặng tặng cho bản thân à? Thật là đúng dịp, thật khéo hôm nay lại gặp được, Dung Dung à, xem ra hôm nay sợi dây chuyền này nhất định phải thuộc về cậu rồi."
Nguyễn Du Du trong lòng vui vẻ, nếu lần này Chu Dung Dung cũng tranh đua với cô thì cô liền thuận tiện đưa cho Chu Dung Dung là được.
Sắc mặt Chu Dung Dung có chút khó coi, đúng là cô ta từng nói như vậy, nhưng bây giờ việc làm ăn của nhà họ Chu đang lâm vào hoàn cảnh tràn ngập nguy cơ, bị phòng thu thuế đình chỉ chỉnh đốn lại đất đai sở hữu không khéo còn là hạng mục lớn nhất trong nhà, nếu không thể cứu vớt đúng lúc, dây xích nhà họ Chu rất có thể sẽ rạn nứt ngay lúc này.
Trên mặt Trần Mai tươi cười nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái, lần trước nhà họ Trần gặp phiền phức, một lần làm ăn bị chèn ép, cô ta nhờ nhà họ Chu giúp đỡ nhưng nhà họ Chu chỉ ngoảnh mặt làm thinh đứng ngoài quan sát, đến cuối cùng việc làm ăn của nhà họ Trần giảm sút chỉ còn một phần năm.

Hiện giờ phong thủy lưu chuyển, cuối cùng cũng đến lượt nhà họ Chu.

Khi đó nhà họ Trần không một ai giúp đỡ, bây giờ nhà họ Chu cũng thảm thương y như thế.

Không lâu sau, dáng vẻ công chúa ngồi tít trên cao này của Chu Dung Dung cũng không giữ lại được nữa rồi.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Trần Mai càng tươi hơn, "Sao vậy, chẳng nhẽ trong thẻ Dung Dung không đủ tiền à?"
"Sao lại không đủ được? Tiền trong thẻ của tôi lúc nào cũng đủ hết!" Chu Dung Dung giống như bị đâm trúng chỗ đau, vì giúp trong nhà vượt qua cơn khủng hoảng này, tiền trong thẻ cô ta đúng là không còn đủ nữa nhưng không thể để người khác biết được, nhất là người luôn thấp hơn một cái đầu so với cô ta, Trần Mai.
"Thế thì tốt rồi, Dung Dung mau mua đi." Trần Mai cười càng vui vẻ hơn.
Chu Dung Dung nghi ngờ nhìn Trần Mai một cái, cô ta nghi ngờ Trân Mai đang cố ý xúi giục mình, suy nghĩ đến tình hình trong nhà một chút, nhìn đến nụ cười sáng lạn trên mặt Trần Mai, Chu Dung Dung nở nụ cười nhẹ, "Đây là đồ Nguyễn tiểu thư nhìn trúng, quân tử không đoạt đồ người khác thích, tôi cũng không tiện dính vào."

Nguyễn Du Du vội vàng khoát tay, "Không sao, tôi vẫn chưa nói là muốn mua."
Chu Dung Dung cắn răng, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, "Được rồi, tôi lại không thích, mấy cái đồ lấp lánh sáng chói này, lúc đeo vào giống như cố ý muốn khoe giàu vậy."
Chu Dung Dung không để ý đến Trần Mai nữa, tự mình đi ra ngoài luôn, Trân Mai sửng sốt một chút rồi nhanh chóng đuổi theo.
Nguyễn Du Du bất đắc dĩ nhìn sợi dây chuyền kim cương: "..."
Chị gái ở cửa hàng có chút bất ngờ, nghe nói lần trước vị Chu tiểu thư này còn tranh giành túi với Nguyễn tiểu thư mà, sao đến lượt cô ấy lại biến thành nhường nhịn lẫn nhau rồi?
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ một tiếng, "Du Du, mua đi."
...
Bởi vì ngày kia mới là Nguyên đán, nên hôm nay hai người đến ở cùng với ông nội, ngày thứ hai đến hội sở gặp gỡ bạn bè.
Có lẽ cái ghế lô thường dùng kia, trải qua chuyện lần trước, cha mẹ Triệu đã gỡ bỏ camera ở chỗ này, bản ghi hình giám sát trong ghế lô cũng bị thủ tiêu hết.

Nhưng Triệu Húc Phong vẫn kiểm tra cẩn thận lại lần nữa, từ trên xuống dưới trái sang phải cũng không phát hiện chiếc camera nào.
Nguyễn Du Du từ trong túi xách lấy ra ba chiếc hộp nhỏ giống nhau như đúc, đẩy đến trước mặt Tống Cẩm Minh, Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong: "Nguyên đán vui vẻ!"
Nhóm bốn người họ thật ra không có thói quen tặng quà cho nhau trong dịp Tết, nhưng Nguyễn Du Du rất thích những ngày lễ, cũng thích tặng quà nhỏ nên họ cũng vui lòng phối hợp với cô.
Tống Cẩm Minh với Ngô Trung Trạch lấy ra một chiếc hộp lớn, "Du Du, Nguyên đán vui vẻ."
Triệu Húc Phong lấy ra hộp quà trông còn nhỏ hơn quà tặng giả vờ của Nguyễn Du Du, chỉ lớn bằng bàn tay, "Du Du, Nguyên đán vui vẻ."
Tống Cẩm Minh với Ngô Trung Trạch cảnh giác nhìn cái hộp nhỏ của Triệu Húc Phong, rồi đồng thời ngẩng đầu lên cảnh cáo nhìn chằm chằm Triệu Húc Phong, nhỏ như vậy, không phải là nhẫn thì là gì chứ? Giữa anh em không cho phép mơ tưởng vợ người khác đâu!
Nguyễn Du Du không nhìn ra sự trao đổi ánh mắt giữa ba người họ, vui vẻ cầm ba chiếc hộp này sang bên cạnh mình, "Chúng ta mở quà đi!" Mới cùng nhau mở quà cùng Chử Viện xong, cô cảm thấy rất vui sướng.
Hộp lớn Tống Cẩm Minh tặng cô có hai chiếc túi, của Ngô Trung Trạch là một đôi bốt lông trắng, cái nào cô cũng rất thích nên sờ mỗi thứ một ít.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ của Triệu Húc Phong, ngón tay thon dài của Thẩm Mộc Bạch khoác lên vai cô, nhìn như không có chuyện gì xảy ra nhưng thực chất là đang lặng lẽ tuyên bố quyền lợi của bản thân.
Triệu Húc Phong buồn cười nhìn ba người, không nói gì.
Nguyễn Du Du mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là một chiếc chìa khóa xe.
Cô cầm lên tò mò nhìn một chút, "Đây là gì thế?"
"Là chìa khóa xe của Rolls Royce." Thẩm Mộc Bạch đáp.
"DM!" Ngô Trung Trạch thốt lên, "Đây là ảo ảnh mấy ngày trước cậu mua à?"
Triệu Húc Phong cười: "Chính xác hơn là cha mẹ của tôi mua, là quà cảm ơn cho Du Du." Cha mẹ cũng vui mừng đến điên rồi, nếu không có Nguyễn Du Du, sau này anh cũng chỉ có thể thừa kế tài sản, hưởng cổ phần nhưng đừng hòng tham gia vào quyết sách kinh doanh của công ty, gia nghiệp Triệu thị lớn như vậy có phát triển thế nào cũng không liên quan đến anh, nói gì đến việc đảm đương vị trí người cầm lái Triệu thị.
Nguyễn Du Du không hiểu biết về xe nhưng cô biết sơ sơ về giá cả của nó, vừa nghe được là ảo ảnh Rolls Royce, cô để chiếc chìa khóa vào chỗ cũ ngay lập tức.
Thẩm Mộc Bạch xoa xoa đầu cô, "Nếu là quà tặng thì Du Du cứ cất đi, để Ngụy Vĩnh lái cho."
Nguyễn Du Du cười híp mắt cất chìa khóa vào hộp nhỏ rồi bỏ vào túi xách, rồi lại lấy đôi bốt lông trắng ra, hỏi Ngô Trung Trạch, "Cái này...!Em có thể đi thử một chút không? Em rất thích bốt kiểu này, nếu chật quá em cũng sẽ không giấu đâu mà sẽ đi đổi sang số đo vừa hơn."
Ngô Trung Trạch cười, khoát khoát tay, "Thử đi thử đi, số đo là anh hỏi anh Thẩm đấy nếu bị chật thì chỉ có thể trách anh Thẩm cung cấp thông tin sai thôi."
Nguyễn Du Du cầm đôi bốt đến một góc hẻo lánh rồi đi vào, cô sợ chân mình có mùi nên cố tình chọn góc xa nhất.
Thẩm Mộc Bạch ra hiệu ba hộp quà của Nguyễn Du Du mở ra được rồi.
Ba chiếc hộp giống nhau như đúc, đồ bên trong cũng y chang, cùng là một tấm ngọc bài, được khắc những đường vân phức tạp, được xuyên qua bằng một dây da màu đen.
"Oa —" Triệu Húc Phong thốt lên.
"DM!" Ngô Trung Trạch kinh ngạc tán thán.
Tống Cẩm Minh nhìn sang Thẩm Mộc bạch một chút, "Đây là...bùa bình an?" Những nét vẽ này quá phức tạp, dù anh đã từng thấy quá cái bùa mà Thẩm Mộc Bạch đeo, cũng không thể nhớ ra được liệu đường vân có giống nhau không.
Thẩm Mộc Bạch gật đầu một cái.
Ba người: "..." Vẽ bùa trên tờ giấy vàng thì rất nhanh nhưng khắc trên ngọc bài thì không biết tốn bao nhiêu thời gian nữa, nhưng họ từng nghe Thẩm Mộc Bạch nói qua là hiệu quả của loại này mạnh hơn nhiều.
Ngô Trung Trạch nháy mắt mấy cái, "Đây là Du Du tự tay khắc à?"
Tống Cẩm Minh vuốt ve, "Là Du Du cầm dao nhỏ khắc, từng nét hạ xuống mất rất nhiều ngày?"

Triệu Húc Phong nhịn cười, "Ngay cả dây da cũng là do Du Du tự mình làm?"
Thẩm Mộc cắn chặt răng, "..." Thật sự rất muốn một phát giết hết ba người họ!
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, anh cười cười, lông mi vểnh lên, môi mỏng cong lên, "Dây da của mấy cậu đều là màu đen, mình tôi màu trắng."
Ba người: "..."
Nguyễn Du Du vui vẻ đi giày mới đến, "Em cảm thấy giày rất vừa, không cần đổi đâu."
...
Ngày thứ hai là Nguyên đán, hai người đến chỗ ông cụ, Nguyễn Du Du đưa cho ông cụ và Thẩm Mộc Dương mỗi người một tấm ngọc bài bùa bình an, cô thở phào một cái thật dài, cuối cùng cũng trả hết nợ.
Thẩm Mộc Dương cầm ngọc bài lên nhìn lúc lâu, ông cụ vỗ một cái vào đầu anh, "Du Du tặng, là phải đeo lên người."
Thẩm Mộc Dương không nhìn ra manh mối nào, nhưng mà ông nội bắt anh đeo lên, ngọc bài cũng rất đẹp nên anh đành làm theo.
Nguyễn Du Du dẫn A Phúc chơi hai vòng trong sân, vào nhà cởi áo khoác ra, "Ông nội ơi, A Phúc có phá đồ không ạ?"
"Không có không có," Ông cụ khoát khoát tay, "A Phúc nhỏ rất thông minh, cháu dạy nó một lần là nó nhớ hết."
Nguyễn Du Du nghi ngờ là do ông cụ nuông chiều A Phúc, giấu diếm sai lầm của nó nên đã lén đi hỏi dì Phương với quản gia Vương, hai người đều nói mấy hôm nay A Phúc không phá đồ.
A Phúc dường như biết cô đang hỏi cái gì, mỗi lần miệng cô vừa nói lên hai chữ "A Phúc", nó liền nhanh chóng chạy đến cạnh chân cô, phe phẩy cái đuôi nhỏ, dụi dụi đầu nhỏ vào ống quần cô.
Nguyễn Du Du rất hài lòng với biểu hiện biết sai liền sửa của nó, sờ sờ cổ của nó còn cố hết sức ôm nó đi hai bước.
A Phúc nhỏ mừng như điên, được chủ nhân nhỏ ôm trong lòng! Đây là lần đầu tiên được trải qua!
Cái đuôi nhỏ vung vẩy mạnh như gió, đi theo Nguyễn Du Du nửa bước không rời, mọi người ăn cơm nó liền đứng cạnh chân cô, nếu chủ nhân nhỏ đút thịt cho nó ăn, nó sẽ vui vẻ đi vòng vòng.
Buổi tối A Phúc theo Nguyễn Du Du đến phòng ngủ, lười biếng nằm trên sàn nhà trước ghế salon nhỏ, yên lặng bên cạnh cô.
Nguyễn Du Du làm ổ trên ghế salon, cầm điện thoại xem video, cô đang video của buổi tối hôm qua, có người trên quảng trường đã quay lại.
Trên quảng trường có rất nhiều người, ai ai cũng phấn khởi, không ngừng ngẩng đầu nhìn đồng hồ lớn trên quảng trường, thời điểm cách 12 giờ còn một phút, mọi người bắt đầu đếm cùng nhau: "Năm mươi chín, năm mươi tám..."
Nhịp điệu đếm ngược khiến A Phúc dựng lỗ tai lên, dường như nó cũng cảm nhận được sự phấn khởi vô hình ấy.
Thẩm Mộc bạch tắm xong, mái tóc ngắn đen đã được sấy khô bảy tám phần, thay bộ quần áo ngủ thoải mái, ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu xem điện thoại di động với cô.
Trong video luôn xuất hiện cảnh người người yêu ôm nhau thoáng qua ống kính, xem chừng họ sắp hôn nhau đến nơi rồi.
Mặt Nguyễn Du Du hơi nóng, trên vai là ngón tay thon dài của anh, sau lưng là cánh tay đầy rắn chắc và mạnh mẽ, bên cạnh mùi vị tươi mát do người anh vừa tắm xong.
Cô không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Con ngươi anh đen láy thâm thúy, yên lặng nhìn cô, giống như đang cất giấu một nỗi buồn nào đó thì phải nhô lên.
"Mười, chín, tám..."
A Phúc đang ngồi bỗng nhiên đứng lên.
Gương mặt Thẩm Mộc Bạch ngày càng sát lại gần.
Nguyễn Du Du theo bản năng nhắm hai mắt lại.
"Ba, hai, một! Oa —happy new year— "
Hô hấp mang theo chút hơi nóng ngày càng gần, môi Thẩm Mộc Bạch chạm xuống.
Trong bầu trời tràn ngập tiếng hoan hô, A Phúc tung người nhảy lên, đáp xuống đùi của chủ nhân nhỏ.
Nguyễn Du Du bị nó đụng nên người lệch một cái, một nụ hôn ấm áp mềm mại lướt nhẹ qua môi rồi rơi xuống mặt cô.
Nguyễn Du Du mở mắt ra, vẻ mặt phức tạp nhìn A Phúc đang hưng phấn phe phẩy cái đuôi nhỏ, "..." Thật sự nó không phải vì phá hỏng chuyện tốt của chủ nhân nên mới bị vứt bỏ à?
Thẩm Mộc Bạch cắn chặt răng, thấp giọng hỏi: "Du Du, em ăn lẩu thịt chó bao giờ chưa?"
A Phúc nhỏ giật mình một cái, nhảy khỏi đùi Nguyễn Du Du rồi chạy thật nhanh ra ngoài.
Maple Leaves: Chúc mọi người năm mới vui vẻ gặp nhiều niềm vui trong cuộc sống.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi