XUYÊN THÀNH CON TỘI THẦN CHỊU LƯU ĐÀY MANG THEO KHÔNG GIAN ĐI CHẠY NẠN


Sau khi Văn thị ăn xong, đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Nương biết tâm ý của con, nhưng mà nơi này quá đặc biệt, trăm triệu không thể để người khác biết được.

”Thời buổi loạn lạc này, khắp nơi giương cung bạt kiếm, có không ít người có suy nghĩ giết người cướp của, cho dù là người trong nhà thì ai có thể bảo đảm một lòng chứ.

Vĩnh viễn cũng đừng lấy ra những thứ trân quý nhất của mình để đi khảo nghiệm một người, không phải vấn đề có đáng giá hay không, mà là sẽ không thể thắng nổi lòng người.

“Nương cùng cha con đã có hai mươi mấy năm làm phu thê, nhưng nương chưa từng nghĩ tới việc sẽ cùng cha con sẽ một dạ đến già.

”Cho dù trước mắt đang là như thế này thì cũng không chứng minh được là không có biến cố.

Lòng người rất dễ đổi thay.

Văn thị nhéo khuôn mặt Khương Bảo Châu, bà là người đã làm mẫu thân, nguyện ý vì nữ nhi mà trả giá tất cả.


Trong không gian có một bể linh tuyền, bên trong nuôi mấy con cá tôm cua, tung tăng vui đùa với nhau ở bên trong đó, bởi vì trong không gian dường như không cảm nhận được thời gian trôi qua, cho nên mọi thứ khi vào đây có hình dạng như nào thì vẫn giữ nguyên hình dạng đó mà không thay đổi“Có gạo và mì, có dầu, như vậy thì đến phương Bắc cũng không cần lo lắng.

”Văn thị lại không nhịn được mà quỳ xuống, nàng cùng người nhà được nhiều chỗ tốt như vậy, cần phải dập đầu cảm tạ ông trời đã quan tâm chăm sóc.

Sau này khi đến phương Bắc, cả nhà mua một ngôi nhà nhỏ yên tĩnh, không cần giao tiếp với quá nhiều người, cũng có thể che giấu được không gian mà Khương Bảo Châu mang theo.

Trong suy nghĩ thì rất tốt đẹp, giờ phút này Văn thị vẫn không biết được, sau khi cả nhà đến phương Bắc thì còn có một vận mệnh khác đang chờ đợi bọn họ.

Sau khi rửa mặt ở trong không gian xong, Văn thị đi thăm quan khắp nơi, chờ đến khi bà cảm thấy đã qua rất lâu rồi nên mới đi ra.

Khi đi ra ngoài mới phát hiện, quả nhiên giống như nữ nhi nói, sắc trời cũng không thay đổi bao nhiêu.


Sau khi trở lại lều trại, Khương Bảo Châu phát hiện ra gã sai vặt tên là Thanh Y đi theo Khương Tu Văn tới đây.

“Đại ca, đã đi mượn sách về rồi à?”Khương Bảo Châu cảm thấy không đúng nên vội vàng hỏi, với tính tình của đại ca nàng, sẽ không gây ra rắc rối rồi lại lý luận với đối phương đấy chứ?“Chủ tử nhà ta nói, sách là cho cô nương mượn, vì vậy đáng nhẽ ra phải là cô nương đi lấy.

”Thanh Y bổ sung nói: “Đương nhiên, nếu cô nương muốn đổi một quyển sách mới, công tử nhà ta cũng là chấp nhận.

”Công tử thật là quá vội vàng, Thanh Y chỉ nghe lệnh làm việc, nhưng hắn ta thật sự không muốn đi một chuyến này.

“Đúng rồi, Khương tiểu thư, công tử nghe nói Khương nhị công tử bắt được cá.

”Thanh Y lại nhắc nhở lần nữa, Khương Bảo Châu nhận ra, chẳng lẽ nói tiểu Vệ đại nhân thích tay nghề của nàng, cho nên chủ động phái hạ nhân tới cửa đòi đồ ăn?Đúng rồi, tất nhiên là như thế!Khương Tu Văn vẫy tay với tiểu muội nhà mình, thấy Khương Bảo Châu lại gần, hắn nhỏ giọng nói: “Đại ca ta đi mượn sách mà đến mặt quý nhân còn chưa nhìn thấy đã bị đuổi trở về rồi”.

“A?”Khương Bảo Châu thấy gã sai vặt đi theo, cảm nhận sâu sắc rằng đại ca thật sự không có EQ.

Thật ra ý của tiểu Vệ đại nhân rất rõ ràng, dùng cá để đổi sách, biết được nhà mình ăn mảnh nên nhất định là rất tức giận, lúc này mới phái thủ hạ tới thúc giục.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi