XUYÊN THÀNH CRUSH CỦA NAM PHỤ PHẢN DIỆN

Nhìn thấy Bùi Chân ngoan ngoãn phối hợp đi ăn một bữa cơm, ngay từ đầu Bùi Hồng Đạt còn rất vui sướng, mãi đến sau khi thiếu nữ về nhà được năm phút, ông ta đột nhiên nhận được điện thoại của nhà họ Đổng, bị đối phương mắng một trận.

Bùi Hồng Đạt cầm lấy điện thoại mồ hôi lạnh cũng toát ra: “Cái gì? Cậu nhà bị người ta đánh sao? Livestream? Việc này…”

Ông ta cúp điện thoại, tức ngực khó thở, xông thẳng vào phòng Bùi Chân.

Người đàn ông trung niên không còn giả vờ nho nhã nữa, bộc lộ bộ mặt hung ác: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải thằng súc sanh Lê Khí sai người làm đúng không?”

Đương nhiên Bùi Chân sẽ không ngốc nghếch thừa nhận, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông đang ở đây nói cái gì vậy, tôi không biết gì hết.”

Gân xanh trên huyệt Thái dương của Bùi Hồng Đạt nổi lên, “Không biết đúng không? Vậy mày cứ ở chỗ này mà suy ngẫm đi!”

Ông ta phanh một tiếng đóng sầm cửa lại, còn khóa chặt cửa.

Thiếu nữ nghe thấy ông ta trầm giọng nói với những người ở bên ngoài: “Không cho phép mang đồ ăn thức uống cho nó, để nó đói vài ngày đi, không có lệnh của tôi tuyệt đối không thả nó ra ngoài.”

Tiếng bước chân của Bùi Hồng Đạt xa dần, cả căn phòng của Bùi Chân một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Bùi Chân vẻ mặt kiên định, ôm đầu gối tựa lên đầu giường chờ đợi, chỉ cần màn đêm buông xuống anh hùng trong bóng đêm của cô sẽ xuất hiện.

Cứu rỗi cô, cứu vớt cô.

Trong lúc chờ đợi, thiếu nữ có chút mệt mỏi, vì vậy từ từ nhắm mắt lại.

……

Bên này Lê Khí đang ở công ty bận rộn việc tổ chức lễ kỷ niệm hai mươi năm thành lập công ty vào ngày mai, cậu dành thời gian đi đến cầu thang gọi một cuộc điện thoại.

Ngô Thiệu Trạch bắt máy: “Alo anh hả?”

Thiếu niên nghiêng người dựa vào tường, giọng nói lười biếng: “Đã lấy được kết quả giám định chưa?”

“Lấy rồi lấy rồi.” Ngô Thiệu Trạch rất hưng phấn, “Đúng như lời anh nói.”

Tốt lắm.

Lê Khí mặt không biểu cảm, nhưng đáy mắt lại xoẹt qua một tia châm chọc nhàn nhạt.

Cậu rất chờ mong. Vừa nghĩ đến biểu hiện của Bùi Hồng Đạt, Tô Lệ Ngọc và Bùi Giai vào ngày mai, trong lòng của cậu không thể kiềm chế được sự mong chờ.

Bọn họ không phải rất chờ mong mọi người chú ý đến mình sao?

Lập tức có thể được như ý nguyện ngay thôi.

Đợi đến lúc đó, cậu sẽ quang minh chính đại nắm tay Bùi Chân đứng trước mặt bọn họ, xem ai còn dám ngăn cản cậu nữa không.

Thiếu niên rũ mắt xuống, gửi cho Bùi Chân một tin nhắn: “Chân Chân, hiện giờ cậu có tiện nghe điện thoại không?”

Mặc dù cậu rất nhanh sẽ hết bận rộn, nhưng cậu rất muốn nghe giọng nói của cô một chút.

Thiếu nữ gọi điện thoại đến: “A Khí.”

Trong giọng nói có mang theo chút giọng mũi không dễ phát hiện ra, tâm trạng có chút sa sút.

Lê Khí mi tâm nhảy lên, nhạy cảm hỏi: “Tại sao giọng nói khàn thế này?”

Vừa rồi Bùi Chân quá mệt mỏi ngủ thiếp đi, không đắp chăn, sau khi tỉnh lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, toàn thân giống như bị người ta đánh vậy, đau nhức không thôi, có thể là — phát sốt rồi.

Nhưng thiếu niên vẫn còn đang bận rộn, cô không muốn làm cậu phân tâm, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cậu đừng vất vả quá, có thời gian uống nhiều nước vào.”

Đang nói chuyện, cổ họng của Bùi Chân hơi ngứa, nhỏ giọng ho khan.

Giọng nói của Lê Khí từ trong ống nghe truyền ra: “Cậu bệnh à?”

“Tớ không sao, đừng lo lắng, cậu mau đi làm việc đi, nếu như quá mệt mỏi không cần mỗi ngày đều đến thăm tớ đâu.”

Cô vẫn không chịu nói sự thật cho câu biết.

Sau khi thiếu niên cúp điện thoại lại đóng giả thành người bạn trên mạng [Leach7] vào Weibo hỏi cô:

“Mấy ngày nay sao không nghe thấy tin tức gì của bạn vậy?”

Thiếu nữ trả lời rất nhanh:

“Đừng nói nữa, tôi thê thảm quá mà. Hiện giờ cả ngươi còn đang nóng rần lên, toàn thân khó chịu, lại lạnh nữa.”

Lê Khí có hơi thất vọng, vì sao thiếu nữ có thể tình nguyện nói sự thật với người bạn xa lạ trên mạng cũng không nguyện lòng nói cho mình biết. Nhưng suy nghĩ lại, có lẽ là cô không hy vọng bản thân mình lo lắng, trong lòng như muốn tan chảy, giống như một cây kẹo bông gòn bị chọc nhẹ vào.

Cậu quay trở về văn phòng cầm lấy áo khoác, báo cáo với trưởng phòng một tiếng: “Tôi có chút việc cần phải xử lý, đi ra một lúc.”

Trưởng phòng Hà nháy mắt ra hiệu gật đầu, “Đi đi đi đi, nơi này đã có tôi rồi.”

Thiếu niên nhanh chóng bắt xe đi đến nhà họ Bùi, nhanh nhẹn tránh hệ thống camera giám sát, nhẹ nhàng nhảy lên ban công lầu hai.

Bùi Chân nằm co ro trên giường, cơ thể nhỏ bé được quấn chặt trong chăn bông, bởi vì phát sốt mà hai má ửng đỏ.

Lê Khí sờ vào trán cô, cảm giác mát lạnh đột nhiên ập đến khiến toàn thân thiếu nữ run lên, hơi mở mắt ra: “A Khí —”

Sao cậu lại đến đây? Rõ ràng mình chưa nói….

Cái trán của Bùi Chân nóng đến mức làm lòng người hoảng sợ.

Thiếu niên cúi người, giọng điệu trách cứ lại bất đắc dĩ: “Tại sao phát sốt như thế này mà không nói cho tớ biết?”

“Cậu còn có việc phải xử lý —”

“Đồ ngốc.” Thiếu niên khẽ thở dài một hơi, nhịn không được xoa đầu cô. Tại sao cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu, trong lòng cậu cô chính là người được ưu tiên hàng đầu.

Bùi Chân bị sốt đến mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy amidan vừa sưng vừa đau, cổ họng khô khốc, “A Khí, tớ muốn uống nước….”

Thiếu niên đi đến đầu giường tìm ly nước, lại phát hiện cái ly rỗng tuếch. Ánh mắt cậu âm trầm, quay đầu hỏi cô: “Ngay cả nước bọn họ cũng không cho cậu uống à?”

Thiếu nữ yếu ớt lắc đầu.

Đã nhiều giờ, không có nước, không có thức ăn.

Các đốt ngón tay của Lê Khí bóp chặt răng rắc, hàng chân mày lạnh lùng nhướng lên.

Vừa rồi trước khi cậu tiến vào đã đi một vòng quanh nhà họ Bùi, ngoại trừ ngọn đèn yếu ớt trong căn phòng của Bùi Chân ra, phòng ngủ chính và phòng của Bùi Giai đều tối đen. Nói cách khác, cho dù thiếu nữ thực sự ngã bệnh hôn mê trong phòng ngủ, cũng không có người phát hiện, không có ai để ý đến.

Lê Khí hận không thể xoay kim đồng hồ đi sớm hơn vài tiếng, để đưa một đám người của Bùi Hồng Đạt xuống địa ngục sớm một chút.

“Chúng ta đi bệnh viện thôi.” Tay của cậu vòng qua cổ Bùi Chân, cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ngồi dậy.

Thiếu nữ mơ mơ màng màng lắc đầu: “Không muốn đi bệnh viện.”

Sốt thành thế này rồi sao có thể không đi bệnh viện chứ?

Trong lòng Lê Khí lo lắng, kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành cô: “Ngoan, đừng sợ.”

“Nhưng mà….” Bùi Chân ôm chặt chăn bông, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “Lỡ như sau khi đi rồi không quay về được nữa thì biết làm sao bây giờ?”

Lỡ như —

Lần này cô không phải bị sốt mà là bệnh cũ tái phát, có phải bác sĩ sẽ trực tiếp giam cô vào trong bệnh viện không? Đợi cô mở mắt ra lần nữa, lại quay trở về thế giới thật, nằm trên cái giường lạnh như băng tản ra mùi thuốc khử trùng kia, không còn được gặp lại thiếu niên thì phải làm sao?

Cô vẫn còn rất nhiều lời chưa nói với thiếu niên. Còn có rất nhiều việc chưa làm cùng thiếu niên.

Bùi Chân không muốn nói lời tạm biệt, ít nhất, không phải dùng phương thức như thế này để nói lời chào tạm biệt với cậu.

Người bị bệnh luôn vô cùng yếu ớt hay thích làm ra vẻ một chút, hốc mắt của thiếu nữ ửng đỏ, nhỏ giọng nói:

“Tớ không muốn ngã bệnh, không muốn quay trở lại thế giới ban đầu.” Càng không muốn rời khỏi cậu.

Thiếu niên ngẩn người, đã hiểu rõ Bùi Chân rối rắm ở điểm nào rồi, cậu ngồi xổm xuống, âu yếm vuốt ve mái tóc đen của thiếu nữ, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Chân Chân, chúng ta chỉ là đi đến bệnh viện khám bệnh mà thôi, không sao đâu.”

“Cậu có thể đảm bảo không?” Thiếu nữ rũ mắt xuống, giọng nói buồn bã: “Nếu tớ quay về thế giới ban đầu thì sao?”

“Tớ đảm bảo.” Thiếu niên nghiêm túc nói.

“Nếu cậu quay về thế giới ban đầu, tớ sẽ đi tìm cậu.”

“Cho dù cậu ở nơi nào, bất luận cậu biến thành bộ dạng gì đi nữa, tớ sẽ tìm được cậu. Cho nên đừng lo lắng –”

Ngày thường cậu đều mang một dáng vẻ xa cách,nhưng bây giờ nhìn dưới ánh trăng, trên khuôn mặt của thiếu niên xuất hiện một thứ trước nay chưa từng có, chính là vẻ lạc quan chỉ thuộc về tuổi trẻ.

Thiếu nữ nghe thấy lời thề non hẹn biển này chợt mặt đỏ tim đập nhanh. Cô không khỏi cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nhẹ giọng nói:

“Cái gì gọi là bất luận biến thành bộ dạng gì đi nữa… Tớ lớn lên trông cũng xinh đẹp lắm đấy.”

Khóe mắt thiếu niên hơi cong cong, “Ừ, Chân Chân nhà chúng ta là xinh đẹp nhất.”

Sau khi thiếu nữ đồng ý, Lê Khí bắt đầu suy nghĩ vấn đề thực tế: Cửa phòng ngủ bị khóa trái, phòng của Bùi Chân nằm ở lầu hai, cậu chỉ có một mình có thể tự do đi lại. Nhưng bế thiếu nữ đi từ ban công lầu hai xuống không thực tế cho lắm, cho dù cậu nắm chắc mấy phần đi chăng nữa, cũng không dám lấy tính mạng của thiếu nữ ra mạo hiểm.

Cách duy nhất chính là đi từ cửa chính của nhà họ Bùi.

Lê Khí suy tư một lúc, nhìn Bùi Chân nói: “Cậu ở đây đợi tớ, tớ sẽ quay lại ngay.”

Cậu xoay người rời khỏi ban công, nhảy qua rào chắn, đi đến cổng chính của nhà họ Bùi bấm chuông.

Bác Vương xuất hiện ở cánh cổng sắt, khi nhìn thấy cậu rất kinh ngạc: “Thiếu gia Lê Khí?”

Lúc này Lê Khí giải thích ngắn gọn tình hình hiện giờ của Bùi Chân, bác Vương rất khó xử: “Không phải là tôi không bằng lòng mở cửa cho tiểu thư, nhưng Bùi tiên sinh đã cố ý căn dặn không ai được phép để cho tiểu thư đi ra ngoài, tôi thực sự không thể làm chủ việc này.”

“Bác Vương, cầu xin bác.” Lê Khí rất ít khi nói chuyện khép nép với người khác, chỉ vì Bùi Chân không thể không có thái độ tốt hơn, tay cậu đặt lên trên cánh cửa sắt, “Rạng sáng chúng cháu sẽ trở về, Bùi Hồng Đạt sẽ không biết đâu.”

Bác Vương do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn mở cửa: “Hai người đi từ cửa sau đi, nhớ về sớm một chút, khoảng 12 giờ Bùi tiên sinh sẽ quay về nhà.”

“Cảm ơn.” Thiếu niên gật đầu, nhanh chóng đi lên lầu hai đón thiếu nữ.

“Cậu có đi được không?” Lê Khí hỏi Bùi Chân.

Thiếu nữ phát sốt đến mơ mơ màng màng, quấn mình trong cái chăn bông, tóc tai rũ rượi, mỗi một bước đi giống như giẫm lên bông.

Trong lòng Lê Khí vừa đau xót vừa mềm mại, bế ngang cô lên rồi đi xuống cầu thang.

Bác Vương đã gọi xe đợi sẵn ở cửa, thiếu niên bế Bùi Chân đến bệnh viện.

Khoa cấp cứu không có nhiều người, bác sĩ đưa cho Bùi Chân tờ giấy đi thử máu, thiếu niên nắm lấy tay cô đi đến phòng xét nghiệm máu để lấy máu.

Người lấy máu trước đó là một bạn nhỏ, cậu nhóc hu hu khóc lớn, cuối cùng mẹ của bạn nhỏ phải che mắt cậu bạn nhỏ lại dịu dàng an ủi: “Bé con ngoan nào, không sợ đau nè.”

Đợi đến phiên Bùi Chân, thiếu niên cũng học dáng vẻ của hai mẹ con vừa rồi, bàn tay to lớn che đôi mắt thiếu nữ lại, còn có chút cứng ngắt nói: “Bé con ngoan nào, không sợ đau nè.”

Bác sĩ lấy máu trợn mắt há hốc mồm.

Hơn nửa đêm lấy máu cho bệnh nhân còn bị thồn cơm chó vào miệng.

Sau khi có kết quả xét nghiệm, bác sĩ khoa cấp cứu nhíu mày: “Quá mẫn cảm vẫn còn sốt hơi cao, phải vô nước biển.”

Cánh tay trái của thiếu nữ ghim kim tiêm truyền nước biển, ngoan ngoãn đáng thương mà ngồi trong phòng truyền dịch. Lê Khí ngựa không dừng vó đi mua nước khoáng và hoành thánh đi đến bên cạnh cô.

Cậu cầm lấy chén giấy, cho nước khoáng và nước nóng vào một ly, sau khi nước có độ ấm vừa phải rồi mới đưa lên miệng Bùi Chân.

Thiếu nữ ừng ực ừng ực uống xong, cậu còn dùng tay lau miệng cho cô.

“Đói bụng không?” Lê Khí thổi hoành thánh, “Trước tiên hãy ăn một chút để lót bụng, sau đó uống thuốc hạ sốt.”

Khuôn mặt Bùi Chân đỏ bừng, không biết là do phát sốt hay là vì xấu hổ, “Tớ tự mình ăn.”

“Không được.” Thiếu niên mím môi, giọng điệu bướng bỉnh, đưa hoành thánh đến bên miệng cô.

Thiếu nữ ngoan ngoãn há miệng ăn một miếng ngon lành. Vừa rồi cô sốt cao đến mức không có khẩu vị, hiện giờ ăn một viên hoành thánh nóng hổi tươi ngon vào trong bụng, dạ dày trống rỗng của cô lập tức có phản ứng, kháng nghị muốn ăn thêm nữa.

Bụng cô “ùng ục” kêu lên một tiếng.

Thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng: “Mau nói cái gì cậu cũng không nghe thấy!”

So với bộ dạng ỉu xìu vừa rồi, hiện giờ thiếu nữ đã có thể nói đùa. Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên cong cong, trong lòng an tâm hơn một chút, nhẹ nhàng thổi hoành thánh trong muỗng, lại đưa lên miệng thiếu nữ.

Cậu vô cùng nhẫn nại, từng động tác cũng cẩn thận lại dịu dàng. Ngồi đối diện có một đôi tình nhân trẻ tuổi, cô gái kia bám vào người bạn trai đang ngồi chơi game, bất mãn nói: “Anh nhìn bạn trai của người ta kìa!”

Bùi Chân vành tai nóng lên, giả vờ như không nghe thấy gì cả, tiếp tục phối hợp với thiếu niên chơi trò ‘Chơi nhà chòi.’

Trong đôi mắt màu hổ phách của Lê Khí sáng ngời lại trong veo, giọng nói dịu dàng hơn so với ngày thường: “Ăn chậm thôi, cẩn thận bị phỏng.”

….

Sau khi ăn xong bữa tối, lại uống thuốc, một phần tư hai túi nước biển đã được truyền vào tĩnh mạch cũng không khá hơn.

Bàn tay to lớn của Lê Khí đặt trên trán Bùi Chân, vẫn còn rất nóng.

Cậu nhíu mày định rời đi, thiếu nữ bỗng nhiên nắm chặt tay cậu, cọ cọ gương mặt nóng hổi của mình lên đó: “Mát quá, thật thoải mái.”

Hiện giờ cậu chính là công cụ hạ nhiệt vật lý tốt nhất của cô.

Bùi Chân kéo tay cậu, đặt lên má trái, má phải, cái trán, lỗ tai của mình chỗ nào cũng đặt qua hết.

Nhiệt độ dường như rất dễ lan truyền, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên dần dần đỏ lên, khi Bùi Chân nắm tay cậu đặt lên khắp khuôn mặt một lần, lúc cô định buông tay cậu ra –

Thiếu niên kịp thời duỗi bàn tay kia ra, hàng mi dài vô tội chớp chớp, không dám nhìn thẳng vào cô: “Còn tay này nữa.”

Nếu cậu thích, tớ cho cậu áp vào mặt này.

————-//—//————

*Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Chân: Em nóng quá.

Lê Khí: (Đỏ mặt) anh, anh cũng vậy….

*Editor: Tui cũng vậy nè, ai đó cho mượn tay áp vào mặt đê!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi