XUYÊN THÀNH CRUSH CỦA NAM PHỤ PHẢN DIỆN

Bùi Chân cảm thấy hôm nay thiếu niên có điểm không thích hợp lắm.

Vào giờ cơm trưa cô luôn ngồi ăn với Diêu Băng, nhưng hôm nay sau khi Lê Khí xếp hàng lấy thức ăn xong, lại bưng một khay đầy những món ăn mà thiếu nữ thích không một tiếng động ngồi giữa bọn họ, còn lạnh lùng nhìn Diêu Băng.

“Tớ hiểu rồi.” Diêu Băng nhanh chóng cầm khay lên lui lại, vội vàng chạy trốn đến chỗ của Ngô Thiệu Trạch ở cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay Lê Khí bị làm sao vậy?”

Ngô Thiệu Trạch gắp một cái đùi gà bỏ vào trong khay cơm của cô ấy, “Hỏi ít thôi, ăn cơm đi.”

“Được rồi.” Diêu Băng gặm đùi gà, không hề chớp mắt nhìn về phía Bùi Chân và Lê Khí.

Thiếu niên mím môi, lặng lẽ gắp thức ăn trong khay của mình cho Bùi Chân, hết đũa này đến đũa khác, mãi đến khi thức ăn trước mặt cô chất đống thành một ngọn núi nhỏ.

“A Khí…” Cô dở khóc dở cười, “Em không ăn được nhiều như vậy…”

Bàn tay cầm đũa của Lê Khí chợt dừng lại, nâng đôi mắt màu hổ phách trong veo tựa như ngọc lưu ly lên, chỉ vào những thức ăn trong khay của cô, rồi lại chỉ vào miệng của mình.

“?” Bùi Chân ngây người, ý của cậu là muốn mình đút cho cậu ăn sao? Nhưng… Hiện giờ vẫn còn ở trong nhà ăn của trường mà? Xung quanh toàn là những đôi mắt nghiên cứu tìm tòi, chẳng phải như vậy quá trắng trợn táo bạo à.

Thiếu niên lại lần nữa nhẹ gật đầu với cô, sau đó im lặng ngồi chờ đợi. Bùi Chân đành phải căng da đầu ở trước mắt bao nhiêu người nâng đôi đũa lên, gắp một cục thịt luộc đút cho cậu ăn.

Người bên cạnh đôi môi mỏng hé mở, ăn thức ăn cô đưa đến, thiếu nữ nghe thấy tiếng xì xào của mọi người xung quanh:

[Nhóc con khá lắm dám công khai yêu đương ở trường học?! Anh hùng! Không sợ bị bắt à?]

[Là lê Khí và Bùi Chân à, tôi đã nói rồi mà hai người bọn họ là một đôi!!]

[Can đảm, rất ngọt ngào, tôi dập đầu đây, tôi muốn lên diễn đàn vote cho bọn họ!]

Khuôn mặt Bùi Chân lập tức nóng lên, cô mất tự nhiên nhìn thiếu niên, không nghĩ đến lại bắt gặp đáy mắt của cậu xẹt qua một tia vui vẻ khi mưu kế đã thành công.

Thiếu nữ đột nhiên cảm thấy mình vừa bị một tên cặn bã lừa gạt, khuôn mặt nhỏ căng thẳng nói: “Anh cố ý.”

Lê Khí không thừa nhận cũng không phủ nhận, tiếp tục chỉ vào đôi môi hồng nhuận như hoa anh đào của mình, tỏ vẻ còn muốn ăn nữa.

Bùi Chân hung hăng gắp một miếng cơm bỏ vào trong miệng, tức giận quay đầu nói: “Không cho anh đâu, hứ!”

Không ngờ đến cô lại bị nghẹn cơm, ho khan kịch liệt, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra.

Một bàn tay thon dài đẹp mắt duỗi đến đây, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô giúp cô dễ thở, sau đó bàn tay trắng nõn thon dài lại đưa đến một ly nước, cùng với giọng nói khàn khàn nhưng lạnh lùng của thiếu niên vang lên: “Sao lại không cẩn thận như vậy.”

Bùi Chân nhận ly nước uống vài ngụm, cảm giác đã đỡ hơn một chút.

Cô tức giận nhìn về phía thiếu niên nói: “Còn không phải tại anh à.”

Lê Khí mỉm cười: “Ừ, trách anh. Cho nên  –“

Cậu gắp một đũa thức ăn đưa đến bên miệng thiếu nữ:

“Bây giờ anh sẽ đút em ăn cơm.”

Bùi Chân: “….”

Điểm không thích hợp không chỉ dừng lại ở đó, trong tiết học thể dục Bùi Chân bị đau mắt cá chân, nơi vết thương có hơi sưng đỏ, Lê Khí đi cùng cô đến phòng y tế, cậu không nói hai lời trực tiếp bế cô lên, sải bước đi nhanh về phía phòng y tế.

Thiếu nữ hai chân đạp loạn, nhiệt từ khuôn mặt lan đến vành tai, “Anh đang làm cái gì vậy mau bỏ em xuống.”

Từ góc độ này, khi Bùi Chân ngẩng đầu lên, vừa kéo có thể nhìn thấy đường cong ưu việt trên cằm của thiếu niên, khóe môi hơi cong lên, còn có hàng lông mi dài lại dày rậm như cánh quạt.

Đẹp quá thật là đẹp mắt mà.

Nhưng —

Tại sao phải ở chỗ này! Xấu hổ chết người ta rồi! Tất cả mọi người đều đang nhìn đó!

Nhìn thấy một màn như vậy, đồng tử của các bạn học cùng lớp và những người khác đang đứng trong sân thể dục đều chấn động.

Bọn họ không nhìn nhầm đấy chứ?

Giá trị nhan sắc trần nhà của trung học An Sơn, học thần núi băng vậy mà lại chủ động bế người ta theo kiểu bế công chúa?!

Có một nam sinh kiềm chế không được lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh, vừa mới mở camera lên Lê Khí đã nhạy bén phát hiện ra.

Ném một ánh mắt lạnh lùng lại lạnh lẽo đến đấy, cả người của nam sinh kia run lên, đang muốn cất điện thoại –

Thiếu niên điều chỉnh vị trí, bế Bùi Chân xoay người một chút, trên khuôn mặt luôn lạnh như băng đã hiện lên một chút ấm áp.

Nhìn cậu như vậy, dường như là đang cỗ vũ nam sinh kia chụp ảnh vậy.

Nam sinh do dự, giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh nhưng trong lòng lại run sợ.

Cậu ta vừa chụp xong, Lê Khí đã bế thiếu nữ đi nhanh như bay đến phòng y tế.

Bác sĩ trường học vẫn còn nhớ rõ bọn họ, nhìn thấy thiếu niên giống trống khua chiêng bế cô gái nhỏ đến đây, trêu đùa nói: “Lại là hai em à? Lần này làm sao vậy?”

Lê Khí cẩn thận đặt thiếu nữ xuống ghế ngồi, “Bạn gái của em bị đau chân. Làm phiền bác sĩ xem qua một chút.”

Bốn chữ bạn gái của em này, lúc nói thiếu niên còn nhấn mạnh chỗ đó.

Trong phòng y tế còn có những học sinh khác đang nghỉ ngơi đo nhiệt độ, nghe thấy câu nói này vội ló đầu ra xem là ai, sau đó nhanh chóng rụt đầu trở về, ở sau bức rèm nhỏ giọng bàn luận:

[Là đàn anh Lê Khí học lớp 11 thực nghiệm và bạn gái của anh ấy.]

[Cái gì? Anh ấy thực sự có bạn gái rồi à? Tớ còn định tìm anh ấy thêm Wechat…]

[Đừng nghĩ đến nữa, bạn gái của anh ấy vô cùng xinh đẹp.]

[Vừa rồi không nhìn thấy rõ, hay để tớ nhìn lại…]

…..

Thời tiết tháng năm đã bắt đầu chuyển nóng, cây ngô đồng trước khu dân cư cành lá xum xuê, đung đưa theo gió.

Sau khi tan học về đến nhà, Bùi Chân mở tủ lạnh ra cầm lấy hai lon nước trái cây, một lon đưa cho thiếu niên một lon cho mình. Cô ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, uống nước trái cây mở điện thoại lên, kinh ngạc phát hiện số lượng vote của nhóm cô và thiếu niên hiển nhiên đã vươn lên vị trí đầu tiên, còn cao hơn số lượng vote [Cố Tinh Hải & Bùi Chân] gần 500 phiếu.

Trong trường học tổng cộng có mười mấy lớp mà thôi.

Mà 500 phiếu vote này đã gần như là số người của cả khối rồi.

Cô cầm lấy điện thoại quơ quơ trước mặt thiếu niên: “Đây là kiệt tác của anh đúng không?”

Thiếu niên không đáp lời, dùng ngón tay kéo mở nắp giật của lon nước trái cây, ừng ực ừng ực uống vài ngụm, yếu hầu nhấp nhô trên cần cổ thon dài.

Bùi Chân dùng ngón tay chọc vào eo cậu: “Em hỏi anh đó trả lời đi.”

A Khí cái đồ kiêu ngạo chết tiệt này, rõ ràng cả một ngày ăn giấm chua, một ngày giở trò, vẫn không chịu thừa nhận à.

Thiếu niên nhẹ nhàng tránh né, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Bùi Chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi hồng nhuận của cô.

Lành lạnh, vị đào.

“Thật ngọt.” Cậu ghé vào tai cô thì thầm.

Lỗ tai thiếu nữ đỏ bừng, đánh vài cái vào ngực cậu, tức giận nói: “Cái gì ngọt với không ngọt! Anh có phải là đồ biến thái không!”

Thiếu niên nâng người lên, đôi mắt màu hổ phách long lanh, cả người trông vô tội lại ngoan ngoãn:

“Anh nói là nước trái cây rất ngọt. Chân Chân em đánh anh làm gì?”

Bùi Chân:… Anh giả vờ giả vịt cái gì! Con sói xám già khoác bộ lông vàng!

“Nhưng mà –” Thiếu niên lời nói xoay chuyển, rũ mắt xuống, thực sự có thêm vài phần khí chất của một con sói hoang dã cô đơn, “Mới hơn 500 phiếu thôi. Còn chưa đủ.”

Cậu không muốn chỉ ngần đấy.

Mà cậu còn muốn tất cả mọi người, không có ngoại lệ, đều đứng về phía cậu và thiếu nữ.

Thiếu niên lại ngước mắt lên nhìn Bùi Chân, nghiêm túc nói: “Tuần sau anh sẽ đứng phát biểu dưới cờ, hay là để anh đứng trước toàn trường tuyên bố em là bạn gái của anh nhé?”

“Anh, đủ rồi đó.” Bùi Chân không nhịn được nữa, cầm lấy gối ôm hình con chó đánh về phía cậu.

Thiếu niên mỉm cười tránh né.

*

Học kỳ của lớp 11 trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến sắp kết thúc.

Trong khoảng thời gian này hầu như ngày nào thiếu nữ cũng chăm chỉ học bài, cúi đầu làm bài, thậm chí việc làm thêm ở quán cà phê cũng bị bỏ dỡ vì thời gian eo hẹp.

Mấy ngày trước ông chủ còn gọi điện thoại đến khóc lóc kể lể: “Chân Chân à, cô xảy ra chuyện gì vậy! Đã hơn một tháng rồi không đến quán cà phê của chúng tôi!”

Bùi Chân cười khổ, hiện giờ ba bữa ăn của cô đều phải giải quyết trong trường học, về đến nhà thì lại điên cuồng làm bài tập, đến tận khuya mới đi ngủ.

Mà Lê Khí còn bận rộn hơn cô, không chỉ phải cố gắng học tập mà còn phải gầy dựng sự nghiệp nữa, cậu và Ngô Thiệu Trạch, Hạng Nam đã thiết kế một phần mềm. Lê Khí là người đưa ra sáng ý cùng việc thu mua, Ngô Thiệu Trạch chi tiền, Hạng Nam phụ trách các phương diện kỹ thuật.

Ba người trẻ tuổi tạo ra được một phần mềm khá ra hình ra dạng, còn chọn người lớn tuổi nhất trong số bọn họ, lấy danh nghĩa của Hạng Nam sinh viên năm hai đăng ký thành lập công ty.

Công ty vừa mới thành lập, có rất nhiều việc rườm rà cần phải xử lý, Lê Khí bận rộn như thần long không thấy đuôi, trong nhà chỉ còn lại một mình Bùi Chân.

Mỗi ngày về đến ngôi nhà lạnh lẽo, đèn tắt, cả căn nhà vắng tanh.

Nhìn những cặp đôi khác ở trong trường học lén lút nắm tay nhau đi dạo trong sân thể dục, Bùi Chân cảm thấy như mình đang ở trong một mối quan hệ yêu đương không chân thật, bỏ năm nhảy lên bảy, đã sớm tiến vào hình thức vợ chồng già.

Cô nói một loạt lời hay an ủi ông chủ, bảo rằng sau khi nghỉ nghè cô và Lê Khí sẽ đến thăm ông ấy.

Ông chủ hừ lạnh một tiếng: “Ai muốn nhìn thấy cái tên nhóc Lê Khí thối tha đó.” Ngoài miệng ghét bỏ, nhưng quay đầu lại dặn dò: “Hãy nói với tên nhóc thối tha đó biết, thân thể là quan trọng nhất, bận bịu mấy cũng phải ăn cơm.”

“Vâng ạ, ông chủ là tốt nhất.” Bùi Chân khẽ cười đáp lời, “Chờ đến nghỉ hè cháu sẽ tới quán cà phê phụ giúp ạ.”

……….

Bên này Lê Khí đang ở trong một hội sở tư nhân bàn chuyện làm ăn.

Thiếu niên mặc quần áo chỉnh tề, thần sắc lãnh đạm, sống lưng thẳng tắp. Nếu không nói, người khác đều sẽ cảm thấy người ở trước mắt nhất định là đang quản lý công việc kinh doanh của gia đình, là một quý công tử rất quen thuộc đối với nghiệp vụ, ai có thể ngờ rằng cậu chỉ mới 17 tuổi.

Sau khi bàn chuyện làm ăn xong, ký hợp đồng ổn thỏa, đối phương muốn mời cậu đi uống vài ly rượu để thả lỏng một chút.

Lê Khí nhã nhặn từ chối: “Không được, bạn gái đang ở nhà đợi tôi.”

Đối phương thở dài: “Thật đáng tiếc, tôi vốn còn muốn giới thiệu em gái của mình cho cậu. Bạn gái của cậu thật có phúc, có được một người bạn trai ưu tú như cậu.”

Thiếu niên mỉm cười: “Tôi mới chính là người có phúc hơn.”

Cậu chào tạm biệt đối tác kinh doanh, đi ra khỏi ghế lô, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Bùi Giai.

Cô ta mặc chiếc váy ngắn dạ quang phù hợp với hội sở, trên gương mặt trang điểm vừa đậm vừa xinh đẹp, đang cầm một khay rượu đi đến.

Nhìn thấy Lê Khí, Bùi Giai ngẩn người. Thiếu niên mặt không biểu cảm đi lướt qua người cô ta.

“Lê Khí, đợi một chút!” Bùi Giai gọi cậu, giẫm giày cao gót chạy đến trước mặt cậu, cố gắng nặn ra một nụ cười xinh đẹp nhất, “Cậu đến nơi này….Bàn chuyện làm ăn sao?”

Thiếu niên giọng nói lạnh lùng: “Làm phiền nhường đường một chút.”

Bùi Giai vẫn không nản lòng, ngược lại còn chắn trước mặt cậu, mỉm cười ninh nọt: “Gần đây cậu có khỏe không? Vẫn đứng nhất khối chứ?”

Ánh mắt của cô ta rơi trên tây trang đắt tiền của thiếu niên: “Trông cậu càng ngày càng tốt nha. Ba của tôi…Lúc Bùi Hồng Đạt dẫn cậu về nhà, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, đã cảm thấy về sau cậu nhất định tiền đồ rộng mở….”

Cô ta lải nhải vài câu, Lê Khí có chút mất kiên nhẫn, nhíu mày lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

Bùi Giai bị kinh hãi, sợ sệt lùi về sau một bước, nhưng cô ta suy nghĩ lại, có thể Lê Khí chính là cơ hội duy nhất để cô ta trở mình, nếu không nắm bắt được, cô ta còn phải ở lại đây làm việc lặt vặt đến ngày tháng năm nào nữa.

Nếu như Bùi Chân có thể câu dẫn được cậu, chỉ cần cô ta cố gắng thêm một chút nói không chừng cũng có thể làm được, tuyệt đối không thể thấy khó mà lui.

Vì vậy Bùi Giai lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Tốt xấu gì chúng ta cũng đã quen biết nhau hơn ba năm, còn từng sống chung dưới một mái nhà, cậu cần gì tỏ ra xa cách như vậy? Không thể nói vài câu với tôi à?”

Thiếu niên cười khẩy một cái, không nói một lời dùng mu bàn tay đẩy cô ta ra, sải bước rời đi.

Những ly rượu trong khay chạm vào nhau, leng keng rung động, toàn bộ rượu đều đổ ra ngoài.

Bùi Giai thẹn quá hóa giận, hét to với bóng lưng đẹp kia: “Cậu dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?! Chẳng lẽ Bùi Chân còn tốt hơn tôi sao? Lúc trước cô ta đối với cậu tàn nhẫn như thế, cậu vẫn có thể thích cô ta, cậu không thể thích tôi một chút à!”

Nhưng thiếu niên không trả lời cô ta, nghênh đón chỉ là tiếng vang trong hành lang, còn có bảo an của hội sở nghe thấy tiếng động đi đến xem xét tình hình.

Bùi Giai gắt gao cắn môi dưới, hàng lông mi giả dày cộm run run, ánh mắt oán độc nhìn bóng dáng Lê Khí rời đi.

Cô ta không cam lòng.

———–//—//———-

*Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Giai: Tôi muốn gây ra chuyện gì đó (Đã hắc hóa)

Lê Khí: Ồ.

Bùi Chân: Ồ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi