XUYÊN THÀNH CỤC CƯNG CỦA NAM PHỤ

Editor: Nozomi

04/10/2020

?????

Minh Thiếu Diễm lúc nào đó từng nghĩ, nếu Đường Đường thật sự có thể cùng suy nghĩ với mình thì đó chính là một món quà của thượng đế.

Bây giờ chuyện này đã thật sự xảy ra, Đường Đường ở ngay trước mắt hắn, nói ra những lời thậm chí nghĩ tới cũng là ngông cuồng. Tuy nhiên Minh Thiếu Diễm lại không hạnh phúc như hắn tưởng tượng và suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu chính là không nên như vậy.

Là tuyệt đối không thể.

Bọn họ là người thân.

Ý tưởng này từ lúc bắt đầu đã sai.

Hắn là trưởng bối, hắn không nên có loại ý tưởng phi đạo đức như vậy, khi cháu gái mới lớn nói ra những lời này, làm trưởng bối nên cắt đứt ý nghĩ không nên tồn tại của cô ấy.

Không phải Đường Đường còn rất nhỏ sao?

Cách đây không lâu, không phải cô ấy còn thích Bách Thần đến như vậy sao?

Đối với một cô gái ở độ tuổi này, vẫn chưa thể phân biệt được rõ ràng cái gì là thích, cái gì là yêu, ngay cả tình yêu và tình thân cũng mơ hồ không rõ ràng, bằng không tại sao lại nói ra những lời như vậy được.

Cảm giác mừng như điên chỉ tồn tại trong chốc lát, sau một khắc, Minh Thiếu Diễm đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Hắn vốn đã rất sai rồi, sao có thể khiến Đường Đường cũng có loại suy nghĩ phi đạo đức như vậy.

Đường Đường thích hắn ở chỗ nào? hay tựa như lời bác sĩ nói, bởi vì chưa từng có ai đối tốt với cô ấy bây giờ lại có nên khó tránh sinh ra ảo giác?

Minh Thiếu Diễm thừa nhận khi nghe thấy những lời này, những ý nghĩ điên cuồng không kiềm chế được đã dâng lên trong lòng, hô hấp cũng ngưng trệ.

Nhưng nếu hắn lợi dụng sự ngây thơ của cô để thỏa mãn lòng ích kỷ của mình thì không phải là yêu cô.

Mà là hại cô.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Minh Thiếu Diễm nhớ tới lời nói vừa rồi của Đường Đường lại giận sôi máu.

Bởi vì việc này mà ngay đến chuyện bọn họ không phải chú cháu cũng nói được, chẳng lẽ cô nói bọn họ không phải chú cháu liền không phải? Chẳng lẽ những giám định hắn đã làm lúc trước đều là giả? Chẳng lẽ ngay cả quan hệ huyết thống trong gia tộc hắn cũng có thể nhầm?

Sao có thể như thế được.

Đường Đường làm sao biết Minh Thiếu Diễm trong thời gian ngắn lại có thể suy nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy vẻ mặt Minh Thiếu Diễm lúc đầu là khiếp sợ, sau đó trở nên cao thâm khó đoán rồi cuối cùng từ từ trở lại bình thường.

Minh Thiếu Diễm bình tĩnh như vậy làm cho Đường Đường nảy lên một linh cảm không tốt.

Giây tiếp theo khôi phục bình tĩnh Minh Thiếu Diễm rốt cuộc lên tiếng, "Cháu còn nhỏ."

Đường Đường hít sâu một hơi, không có lên tiếng, chờ Minh Thiếu Diễm tiếp tục.

"Tuổi cháu còn nhỏ, có một số tình cảm không thể phân biệt rõ ràng, là ỷ lại chứ không phải thích, chú biết mẹ nuôi và em gái nuôi đối với cháu không tốt, chú cũng rất hối hận vì không đón cháu trở về sớm, chú thật sự xin lỗi vì khiến cháu nảy sinh ra ý nghĩ này. Gần đây có phải quá mệt mỏi hay không? có phải sắp thi đại học áp lực quá lớn? kỳ thật không cần vất vả như vậy, cháu đã rất ưu tú rồi, đêm nay ngủ sớm một chút điều chỉnh tâm trạng đi, đừng suy nghĩ bậy bạ"

Đường Đường:......

Đúng như dự đoán của cô, Minh Thiếu Diễm nhất định sẽ từ chối, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại như thế này!

Thái độ của Minh Thiếu Diễm hoàn toàn coi cô như một đứa trẻ.

Cái gì mà quá nhỏ, cái gì mà không thể phân biệt được giữa thích và ỷ lại, một người chưa từng yêu đương, nói không chừng vẫn còn là xử nam thì biết cái gì gọi là ỷ lại, cái gì gọi là thích sao?

Đường Đường là một người rất tốt tính, nghe xong lời của Minh Thiếu Diễm thì chán nản không muốn nói nữa.

Sau một lúc trì hoãn, Đường Đường hấp hối giãy giụa,

"Em thật sự không phải cháu gái của anh..."

Minh Thiếu Diễm nhíu mày, "Đừng nháo*."

......

Minh Thiếu Diễm đứng dậy, trở lại bàn làm việc, mang mắt kính mở laptop, "Lên nghỉ ngơi đi, chú còn có việc."

Đây chính là một cách từ chối khác.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, lúc này Đường Đường có chút mất mát.

Minh Thiếu Diễm hiển nhiên không muốn nói tiếp, tiếp tục dây dưa chỉ thêm khó chịu, bây giờ chủ yếu chính là Minh Thiếu Diễm căn bản không tin bọn họ không có quan hệ chú cháu, cho nên vô luận cô nói cái gì cũng sẽ không tin.

Xem ra cần phải có chứng cứ xác thực chứng minh bọn họ không có quan hệ huyết thống mới được.

Một miếng ăn không thành người mập*, Đường Đường tự cổ vũ, vốn dĩ cũng không trông cậy Minh Thiếu Diễm có thể lập tức đồng ý, vẫn là quay về tìm được chứng cứ xác thực trước đã.

*mọi chuyện phải có tích lũy và tiến bộ dần dần, không thể mù quáng thăng tiến và vội vàng để đạt được thành công.

Đường Đường đứng lên, "Vậy thì cháu lên trước"

Ánh mắt Minh Thiếu Diễm vẫn nhìn máy tính, nhàn nhạt nói, "Đi đi"

Đường Đường rốt cuộc rời đi.

Khi cửa thư phòng đóng lại, Minh Thiếu Diễm thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi vô lực dựa vào ghế.

Màn hình máy tính trống rỗng, không có gì cả.

Có phải ông trời thấy tình yêu vô vọng của hắn chưa đủ khổ hay sao bây giờ còn xảy ra chuyện này nữa?

Đường Đường chỉ là nói giỡn, nhưng hắn lại từ chối vất vả như vậy.

Thật sự quá khó.

Minh Thiếu Diễm không biết mình đã cạn bao nhiêu sức lực để có thể tỉnh táo và không mắc sai lầm lớn.

Cô gái 18 tuổi nói thích quá nhẹ nhàng, tựa như nửa năm trước Đường Đường còn thích Bách Thần như vậy bây giờ cũng đã ném ra sau đầu.

Huống chi là đối với hắn.

Quan trọng hơn, giữa họ thực sự có mối quan hệ huyết thống.

Cho nên, căn bản không có khả năng.

Đóng máy tính lại, ánh mắt Minh Thiếu Diễm rơi vào đĩa trái cây mà Đường Đường vừa mang tới, im lặng một lúc mới đi qua, ghim một miếng trái cây, chậm rãi nhai rồi lại chậm rãi nuốt xuống.

Chung quy vẫn không cam lòng liền gọi điện thoại cho Jason.

"Lúc trước giám định thân phận của Đường Đường là do cậu đích thân làm, xác định không có vấn đề đúng không?"

Jason khiếp sợ, cẩn thận suy nghĩ lại từng bước lúc trước, cuối cùng xác định, "Không có vấn đề."

Trái tim cuối cùng cũng đã ổn định, nhưng sự thất vọng kéo theo đó là vỡ mộng lần nữa ập mạnh vào lòng.

Hắn đã nói mà, sao có thể sai được.

Một chút tâm trạng bận việc cũng không còn, Minh Thiếu Diễm trở lại phòng ngủ tắm rửa.

Nước hơi lạnh,

Đêm nay, định trước là mất ngủ.

Bên này Minh Thiếu Diễm ngủ không ngon, ở lầu ba Đường Đường cũng chẳng yên giấc, Minh Thiếu Diễm là buồn bực, Đường Đường là bị chọc tức.

Buổi tối ngủ trễ, ngày hôm sau thức dậy đã là 9 giờ sáng, cũng may hôm nay là thứ bảy không cần đến trường. Tùy tiện mặc một bộ quần áo chuẩn bị xuống lầu, đi tới cửa lại lui trở về, nhìn gương chỉnh lại tóc, đổi một bộ váy đẹp rồi mới xuống lầu.

Từ khi thay đổi cảm xúc với Minh Thiếu Diễm, hành vi của Đường Đường cũng thay đổi theo không ít.

Đường Đường cảm thấy khinh bỉ mình, có cần diễn như vậy hay không?

Hơn nữa, cô sửa soạn hình tượng thật tốt kết quả Minh Thiếu Diễm căn bản không ở nhà, dì Trình từ phòng bếp đi ra nói, "Tìm chú của cháu à, cậu ấy sáng sớm đã đi ra ngoài, nói là có việc"

Đừng nói là trốn cô nha.

Này cũng quá không thoải mái.

Tâm tình sáng sớm cũng có chút chịu ảnh hưởng, đang uể oải ăn sáng thì di động vang lên, cầm lấy thì thấy là điện thoại của Minh Thiếu Diễm.

Nheo nheo mắt trả lời điện thoại, Minh Thiếu Diễm vẫn như cũ nói thẳng không dài dòng, "Lát nữa nhà có khách, cháu nhớ tiếp đãi một chút."

Tiếp đãi khách?

Không phải đã có dì Trình tiếp khách rồi sao? Tại sao đột nhiên lại kêu cô chuẩn bị?

Đường Đường không đoán ra được nhưng vì Minh Thiếu Diễm đã nói nên Đường Đường ngoan ngoãn làm theo, sau khi ăn sáng xong bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe, Đường Đường lau tay đi ra ngoài.

Chú Lý lái xe, nhưng người ngồi trên xe không phải Minh Thiếu Diễm mà là một người đàn ông nho nhã cao cao gầy gầy.

Chưa từng gặp qua.

Đây là người khách mà Minh Thiếu Diễm nói đến sao? Lúc này Đường Đường mới nhớ hình như Minh Thiếu Diễm không nói cho cô biết danh tính của vị khách này, thậm chí cũng không biết họ là gì?

Nở một nụ cười bước tới chào người đàn ông nho nhã kia: "Xin chào"

Bác sĩ tâm lý sáng sớm đã bị Minh Thiếu Diễm gọi đi làm, sau khi bị hoảng sợ bởi những lời nói của Minh Thiếu Diễm, bây giờ nhìn thấy Đường Đường lại lần nữa sửng sốt.

Đây đây đây không phải là Đường Đường sao?

Dù không chú ý nhiều đến giới giải trí nhưng vợ hắn rất thích xem gameshow 《 Hoa du ký 》, lúc rảnh rỗi hắn cũng sẽ xem vài lần.

Tính cách Đường Đường thực không tồi, ấn tượng của hắn với cô vẫn luôn khá tốt.

Nhưng không ngờ cô cháu gái khiến Minh Thiếu Diễm canh cánh trong lòng lại là Đường Đường!

Mới sáng sớm đã liên tục bị dọa hai lần, bác sĩ tỏ vẻ trái tim mình không tốt lắm.

Hôm kia Minh Thiếu Diễm gọi điện thoại cho hắn nói cháu gái nhà mình muốn bỏ theo người nào đó, hắn nói muốn rách miệng cuối cùng mới khuyên được Minh Thiếu Diễm, kết quả còn chưa tới một ngày, mới 6 giờ sáng nay, Minh Thiếu Diễm tiếp tục gọi điện thoại như đòi mạng.

Cơn buồn ngủ của bác sĩ trực tiếp bị lời nói của Minh Thiếu Diễm dọa chạy.

Minh Thiếu Diễm nói, "Cô ấy nói muốn cùng tôi yêu đương"

Cô ấy.

Là ai a?

Bác sĩ sững người một lúc rồi nhảy ra khỏi giường.

Ôi trời ơi, đừng nói là như những gì hắn nghĩ nha, mang dép lê dỗ bà xã còn đang ngủ rồi chạy ra ban công, vội vàng dò hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Giọng nói Minh Thiếu Diễm có chút khàn khàn, vài câu nói tóm tắt chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Không có gia giảm cái gì, cũng không có thêm mắm dặm muối,, nhưng đủ để làm cho bác sĩ tâm lý trợn mắt há mồm.

Cháu gái Minh đổng nói thích Minh đổng, chuyện này cũng quá kích thích đi!

Không phải, ngày hôm qua Minh Thiếu Diễm không phải nói cháu gái của mình sắp bị người khác dụ mất hay sao? Bác sĩ tâm lý cân nhắc một chút liền hiểu, đàn ông khi yêu đơn phương rất dễ ghen tuông, không chừng đã có hiểu lầm gì.

"Vậy, ngài đã trả lời thế nào?"

Bác sĩ thật cẩn thận hỏi Minh Thiếu Diễm.

"Tôi từ chối"

Nghe xong lời của Minh Thiếu Diễm, bác sĩ tâm lý cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, may mà Minh Thiếu Diễm đủ bình tĩnh không bị tình yêu làm lóa mắt.

Đứng ở góc độ người ngoài cuộc, trước hết là không ủng hộ họ hàng gần ở bên nhau. Huống hồ bác sĩ cảm thấy tình cảm của Đường Đường dành cho Minh Thiếu Diễm chỉ là ỷ lại, đã từng là một cô bé bơ vơ không có người nương tựa, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đối xử tốt với cô ấy, dần dần quen với sự chăm sóc của hắn rồi lầm xem đó là thích.

Nếu Minh Thiếu Diễm không kiềm chế được bản thân và tin vào cái gọi là "thích" này, về sau cháu gái phát hiện mình căn bản không thích liền phủi tay chạy lấy người, dựa vào tính cách cố chấp của Minh Thiếu Diễm, không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì.

Có một số thứ có thể kiểm soát khi chúng không thuộc về mình, một khi có được thì không dễ dàng buông bỏ.

Cho nên Minh Thiếu Diễm từ chối là hoàn toàn chính xác.

Sau khi làm công tác tư tưởng cho Minh Thiếu Diễm một lần nữa, bác sĩ nhận công việc thứ hai là đến nhà Minh Thiếu Diễm để làm công tác tư tưởng cho đứa cháu gái sắp thi đại học.

Kết quả liền thấy Đường Đường.

Giống như phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người, đầu tiên là khiếp sợ vì Đường Đường ngoài đời còn đẹp hơn trên màn ảnh, sau đó khôi phục tính chuyên nghiệp của mình tự giới thiệu với Đường Đường, "Xin chào Đường tiểu thư, tôi họ Trần, là bác sĩ tâm lý do chú cô mời đến để giúp cô giải tỏa áp lực tâm lý, cô có thể gọi tôi là bác sĩ Trần."

Đường Đường cứ tưởng là vị khách nào quan trọng:...............

Bác sĩ tâm lý?

Cái gì mà giải tỏa áp lực, rõ ràng Minh Thiếu Diễm cảm thấy cô thích hắn là không ổn nên mới mời bác sĩ tâm lý cho cô thì có!

Đường Đường quả thực tức giận đến bật cười.

Trên môi nở ra một nụ cười, " Gần đây tôi xác thật gặp nhiều áp lực, bác sĩ Trần, xin mời"

Sau khi bước vào chào hỏi với dì Trình, Đường Đường đi trước dẫn đường, "Bác sĩ Trần, chúng ta lên thư phòng nói chuyện đi"

"Đương nhiên có thể", bác sĩ Trần tỏ vẻ tùy ý.

Sau khi vào thư phòng, bác sĩ Trần hoàn toàn vứt bỏ cảm giác đối mặt với minh tinh, bắt đầu làm công tác tư tưởng một cách nghiêm túc, "Minh tiên sinh mời tôi tới, chủ yếu vì Minh tiên sinh nói với tôi hôm qua đã xảy ra chút chuyện...Đường tiểu thư hình như có chút tình cảm khác với Minh tiên sinh."

Đường Đường thoải mái hào phóng thừa nhận, "Đúng vậy."

Thực sự thẳng thắn mà nói, hai chú cháu giống hệt nhau.

"Đường tiểu thư cảm thấy tình cảm của cô với Minh tiên sinh là thích thật sao?"

"Đương nhiên rồi", Đường Đường nhếch lên một nụ cười trên môi, "Có phải bác sĩ Trần cũng muốn nói tuổi tôi còn nhỏ nên không thể phân biệt giữa thích và ỷ lại?"

"Đây là sự thật."

"Nhưng tôi không nghĩ như vậy." Đường Đường ngừng cười, nghiêm túc nói, "Theo tôi hiểu, nếu là thích sẽ muốn vì đối phương mà trả giá, còn nếu là ỷ lại thì chỉ biết hưởng thụ sự yêu thương của đối phương, tất nhiên điều này có chút phiến diện. Ỷ lại là trong lòng người đó luôn có sự ủy thác cùng cảm giác an toàn, ở nhiều phương diện, ỷ lại sẽ làm cho người ta không có quá nhiều gánh nặng về mặt tư tưởng, bởi vì sau lưng luôn có sự hiện diện của người kia cho nên không cần lo lắng, đây đại khái chính là tâm lý của một người ỷ lại, bác sĩ cảm thấy tôi hiểu có đúng không?"

Bác sĩ rất ngạc nhiên, cô gái 18 tuổi trước mặt nói ra những lời không giống với độ tuổi của cô ấy.

Bác sĩ không đáp mà hỏi lại, "Vậy Đường tiểu thư cảm thấy như thế nào là thích?"

"Thích sao? tôi sẽ đối xử với anh ấy như chính mình, thậm chí quan tâm đến anh ấy hơn cả bản thân mình. Làm chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến anh ấy, cảm xúc của anh ấy cũng làm thay đổi cảm xúc của tôi. Khi anh ấy vui vẻ tôi sẵn sàng cười với anh ấy, khi anh ấy buồn tôi sẵn sàng xoa dịu trái tim anh ấy, giống như tôi đã làm với chú vậy! Bây giờ mời ngài đến đây, tôi không thể không thắc mắc có phải chú ấy có gì không hài lòng với tôi không?"

"Hơn nữa bác sĩ không cảm thấy thích và ỷ lại có sự phụ thuộc vào nhau sao? Chú của tôi là một người đàn ông đáng tin cậy làm cho người khác rất có cảm giác an toàn, ỷ lại một người như vậy tôi cảm thấy rất bình thường, đương nhiên chú ấy còn thực ưu tú, rất rất ưu tú, thích một người như vậy là rất bình thường."

Bác sĩ tâm lý:......

Thực ra cũng có lý.

Nhưng tại sao hắn lại có cảm giác bị cho ăn một miệng cẩu lương?

Rõ ràng là một cô gái nhỏ 18 tuổi, tại sao Đường Đường còn khó đối phó hơn Minh Thiếu Diễm 28 tuổi?

Bác sĩ chỉ có thể thay đổi suy nghĩ và tiếp tục khai sáng, "Minh đổng cũng nói qua cô còn quá nhỏ, tuổi nhỏ ý nghĩ chưa thành thục, hiện tại bất luận là thích hay ỷ lại, tôi muốn hỏi Đường tiểu thư có nghĩ đến sau này, nghĩ đến nếu hai người thực sự ở bên nhau sẽ gặp phải cái gì, người nhà phản đối, người đời không hiểu, cô là nhân vật công chúng, nếu sự việc bị bại lộ sẽ đối mặt với cái gì. Không nói chuyện khác, đơn giản và rõ ràng nhất là những người cùng huyết thống lấy nhau xác suất con cái dị tật cao hơn người bình thường."

"Chỉ cao hơn một chút thôi, không có nghĩa là sẽ như vậy" trùng hợp Đường Đường từng ghi nhớ một câu thoại khi quay phim, " Dị tật di truyền của con cái người bình thường không có quan hệ huyết thống là 3%-4%. Dị tật di truyền của con cái do kết hôn họ hàng gần là 4.5%. Nói cách khác, con của những người có quan hệ họ hàng gần chỉ bị khiếm khuyết di truyền 0.5%-1.5% so với con của những người bình thường không có quan hệ huyết thống."

Bác sĩ hóa đá.

Đôi môi Đường Đường nhếch lên một nụ cười tinh quái, "Vậy cho dù là họ hàng thân thích, chúng tôi cũng không nhất định sẽ sinh ra một đứa trẻ dị dạng. Huống chi, tôi với chú ấy không có quan hệ huyết thống."

"Cái gì?"

"Tôi và chú ấy không có chút quan hệ huyết thống nào, tôi có thể khẳng định điều đó bất quá chú ấy không tin mà thôi. Vì vậy bác sĩ Trần, ngài hoàn toàn không cần khuyên tôi bởi vì tất cả các điều kiền bất hợp lý đều là giả và không tồn tại."

Bác sĩ:....Bây giờ tôi nên nói gì đây, Minh Thiếu Diễm không nói với tôi việc này a!

Sau khi Đường Đường nói xong cũng không làm khó bác sĩ, "Ngài nói hôm nay tới giúp tôi giải tỏa căng thẳng. Quả thật sắp đến kỳ thi đại học, bây giờ không nên đàm luận những việc này, nếu ảnh hưởng đến thi cử sẽ mất nhiều hơn được, xin ngài hãy chuyển lời đến chú ấy là trước khi thi đại học tôi tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện này, nhưng sau khi thi xong tôi hy vọng chú ấy có thể cùng tôi đến bệnh viện để làm giám định huyết thống."

Giấy trắng mực đen đặt trước mặt, cô không tin Minh Thiếu Diễm còn có thể không tin.

Tác giả có lời muốn nói: Đường Đường: Thật tức giận, người này dám cho rằng cô có bệnh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi