XUYÊN THÀNH CỰC PHẨM TRA NAM TRONG SÁCH NIÊN ĐẠI


Trăng sáng sao thưa, lúc xuống tàu hỏa đã là 9 giờ.
Thẩm Kiêu vừa ra trạm, đã thấy Thẩm phụ cùng với Thẩm đại ca chờ bên ngoài, còn có hai tiểu oa nhi cũng tới.
“Tiểu thúc, tiểu thúc.” Hai tiểu hài tử hưng phấn chạy tới chổ cậu, tiếng cười nói vang cả một đường, vui không tả được.
Nhóc con tám chín tuổi, đang ở giai đoạn đặc biệt nghịch ngợm, lại rất hiểu chuyện, rất ít khi làm người ta nhọc lòng.
Thẩm Kiêu nhìn hai đứa cháu trai chạy đến trước mặt, tâm tình tốt lên không ít, sờ đầu hai nhóc một cái.
Hai huynh đệ Thẩm Tiểu Nam, Thẩm Tiểu Bắc, muốn cầm giúp hành lý trong tay Thẩm Kiêu, cậu đưa bao hành lý lớn cho hai nhóc.

Hai nhóc một người nâng một bên, vui vẻ không nhịn được.
Về đến nhà, nằm ở trên giường, Thẩm Kiêu thật lâu không ngủ được, tuy rằng ngồi xe có chút mệt, nhưng ở trên xe cậu đã ngủ rất lâu, dẫn tới bây giờ lại không quá buồn ngủ.

Cậu yên lặng nhìn bên ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Một đám ánh sáng nhỏ bay tới, thu hút sự chú ý của Thẩm Kiêu, là đom đóm.

Cậu bỗng nhiên nhớ đến hai năm trước, khi đó chân cậu còn chưa hoàn toàn bình phục, có thể là do tâm tính của thiếu niên, nên cho dù là đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn muốn bắt được vài con.

Đêm đó, trên tủ đầu giường của cậu, nhiều thêm một bình thủy tinh, bên trong còn có vài đom đóm……

Bên kia, Sở Ngự còn chưa có nghỉ ngơi.
Bản vẽ một trang lại một trang, các chi tiết của bộ phận cần gia công lại lần nữa.

Hôm nay hiệu suất có chút thấp, không sửa sang được nhiều.

Mang bản vẽ đóng từng trang lại thành sách, dọn dẹp xong mặt bàn, vào phòng tắm.
Nước lạnh từ đỉnh đầu đổ xuống, làm nóng nảy trong lòng hắn giảm bớt không ít, phải học được tự khống chế bản thân, không thể bị cảm xúc cầm tù.

Xối được năm phút, Sở Ngự mới vặn lại nước ấm.
Kỳ thật đây chỉ là một lần chia ly bình thường, nhưng có đôi khi lại có cảm giác nhất định.
Sở Ngự lau khô bọt nước trên người, chà xát đầu tóc ướt dầm dề.

Lúc này hắn có chút tưởng niệm đến các loại đồ uống lạnh của hiện đại, ban đêm yên tĩnh, từ tủ lạnh lấy ra một vại nước đá, cũng có thể thoải mái không ít.

Tóc còn chưa khô hẳn, hắn không vội lên giường, nhưng hôm nay đọc sách cũng không tập trung được.
Cuối cùng, Sở Ngự nửa nằm ngửa trên ghế, lẳng lặng chờ đợi tóc khô.

Hôm sau, Thẩm Kiêu mang đặc sản mới đem từ Kinh Thị về phân chia, tuy rằng trên mặt mọi người rất cao hứng, nhưng vẫn quở trách cậu vài câu, chỉ có một đám tiểu hài tử tay cầm kẹo đường, cười hì hì.
Mấy ngày này trong đội đang gặt lúa, bận lắm.

Thẩm Kiêu cũng đi hỗ trợ, liên tục gặt bốn năm ngày, lúa trong ruộng cuối cùng cũng thu xong.

Bởi vì được làm thủ công, nên sẽ có khi làm rơi một ít trên mặt đất, cũng có khi lúc gặt lúa nóng nảy cũng sẽ làm rớt xuống một ít hạt lúa.

Bên ngoài hạt có rất nhiều lông nhỏ, chạm vào làm da rất ngứa, Thẩm Kiêu sợ ngứa, toàn thân đều mặc kín mít.
Khoảng thời gian này, mấy tiểu hài tử trong thôn cũng muốn tới hỗ trợ, đến nhặt hạt lúa trên mặt đất, một đám nhóc vây quanh nhặt lúa, nhóc nào nhặt nhiều nhất sẽ được thưởng một viên kẹo đường, bởi vậy, đám tiểu hài tử đều rất tích cực.

Năm nay Thẩm Tiểu Đông, Thẩm Tiểu Tây mới có năm tuổi, nhưng cũng vào ngoài ruộng nhặt lúa, hai huynh đệ lần đầu tiên nhặt bông lúa vui vẻ đến không nhịn được, ở trên mặt đất chạy loạn.

Cuối cùng tay bị lá lúa cắt qua vài vết nhỏ, toàn thân ngứa đến lợi hại, oa oa oa khóc không ngừng, mọi người đau lòng đồng thời lại bị hai nhóc khóc đến đau đầu, cuối cùng Thẩm Kiêu phải mang hai tiểu hài tử về nhà.
Thẩm Kiêu một tay cầm sọt lúa, tuy rằng đau lòng, nhưng vẫn không nhịn được quở mắng, “Cho hai đứa đi theo Tiểu Bắc, Tiểu Nam ca ca thì hai đứa không nghe, khắp nơi chạy loạn, nhặt không xong, còn cướp của ca ca, hai đứa là cướp thật à? Tay bị cắt rất đau đi? Nên cho hai đứa nhớ đời mà.”
Tay hai nhóc vẫn còn đổ máu, vết cắt không sâu, nhưng khá dài, thoạt nhìn có chút dọa người.

“Tiểu Kiêu, chờ một chút.”
Nghe được phía sau có người kêu, Thẩm Kiêu ngừng lại một chút, thấy người tới, Thẩm Kiêu có chút kinh ngạc, “Liên Hoa tỷ, có chuyện gì sao?” Cậu nhớ rõ khi còn nhỏ Thẩm Liên Hoa đối với cậu khá tốt, còn giúp cậu cắt cỏ cho heo, nhưng sau khi trưởng thành, nam nữ khác biệt, hai người dần dần không có quen thân gì nữa.
Hai nhóc còn khóc thút tha thút thít, trong đó một bàn tay của Thẩm Kiêu cũng càng ngày càng dính, tiểu hài tử đổ máu khá nhiều, cậu có chút sốt ruột.
“Liên Hoa tỷ, nếu chị không có chuyện gì tôi liền về trước, tay Tiểu Tây, Tiểu Đông bị cắt trúng, tôi phải trở về bôi thuốc cho bọn nhóc.”
Thẩm Liên Hoa thấy đối phương rất sốt ruột, vội vàng nói, “Chị chỉ muốn hỏi một chút, đề thi đại học năm trước, có khó không.” Thẩm Liên Hoa vẫn luôn biết, đối với người như như cô, muốn trở nên nổi bật, chỉ có một con đường đọc sách.
“Liên Hoa tỷ, tôi cảm thấy độ khó của câu hỏi cũng được, tôi đại khái vẫn nhớ rõ năm trước cho cái gì, nếu chị cần, đêm nay tôi có thể phân loại lại một chút, ngày mai có thể cho chị.”
“Rất cảm ơn em tiểu Kiêu.” Thẩm Liên Hoa rất cao hứng.
“Không có gì, Liên Hoa tỷ, tôi mang Tiểu Đông, Tiểu Tây về trước đây.”
“Mau đi đi.”
Nhìn Thẩm Kiêu càng đi càng xa, Thẩm Liên Hoa cũng xoay người, trở về làm ruộng.
Từ sau khi Sở Ngự rời đi, phòng y tế trong thôn cũng không còn đại phu, vắng tanh.

Bởi vì miệng vết thương không sâu, Thẩm Kiêu sau khi rửa sạch miệng vết thương cho huynh đệ, liền bôi một tầng thuốc mỡ rồi kết thúc.
Xoa xoa mặt hai nhóc, đôi mắt đều bị khóc đến đỏ lên, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Trong ngăn kéo lấy ra hai viên kẹo đường, nhét vào trọng miệng hai tiểu hài tử, “Lần sau nếu còn không nghe lời, sẽ không có kẹo ăn đâu, còn có không được cướp đồ của người khác, ca ca cũng không được, đã biết chưa.”
“Đã biết, tiểu thúc.” Thanh âm nghe tới có chút đáng thương.
Ban đêm, Sở Ngự kết thúc một ngày thực nghiệm, về tới phòng ngủ.


Mở ngăn kéo ra, phát hiện đồ vật bên trong đã bị động qua, dù cho dấu vết rất nhỏ, nhưng Sở Ngự vẫn nhìn ra, hắn có chút chán ghét.
Mở gối đầu ra, hoa hồng vàng còn hảo hảo đặt ở kia, không có dấu vết bị động qua, Sở Ngự thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì cơ mật của viện nghiên cứu quá nhiều, hơn nữa cũng tương đối an toàn, bởi vậy khi Sở Ngự ở viện nghiên cứu, vệ sĩ sẽ chỉ ở ngoài đợi.
Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi.

Sở Ngự ra khỏi phòng ngủ, tìm thấy Tần Nghĩa.
“Ý cậu là có người đã xem trộm bản thiết kế của cậu?” Tần Nghĩa nghe xong, cả trái tim đều nhảy lên.
Sở Ngự nhàn nhạt gật gật đầu.
“Bản thiết kế hoàn chỉnh sao?” Thanh âm có chút run run.
Nhìn nhìn cái trán đều toát ra mồ hôi của Tần Nghĩa, Sở Ngự lắc đầu, “Tổng thể kết cấu đã hoàn chỉnh, nhưng mấy chi tiết linh kiện còn chưa vẽ xong.”
“Bây giờ tôi đi xin chỉ thị của Trịnh Công.” Nói xong liền gọi điện thoại.
Sở Ngự cản hắn lại, “Không cần, bị trộm cũng vô dụng, tham số bên trên là giả, tôi định khi nào làm xong mới điền tham số chính xác vào.”
Tần Nghĩa sâu cảm nhận được chuyện chỉ trong chốc lát đã thiên đường, chốc lát lại xuống địa ngục, nhưng hắn cũng không dám tức giận với Sở Ngự.
Chỉ có thể nói, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Sở Ngự đánh gãy đối phương, “Thư ký Tần, sắp xếp cho tôi một căn phòng khác, sau đó tìm hai người đáng tin, giúp tôi thay phiên canh gác, tôi không hy vọng lại có người tiến vào phòng ngủ của tôi lần nữa.”
Đối phương cố ý cường điệu ba chữ "người đáng tin", Tần Nghĩa biết, Sở Ngự lần này đã tức giận rồi, ngữ khí không những cứng ngắc mà còn rất lạnh lùng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi