XUYÊN THÀNH ĐÀN EM PHÁO HÔI CỦA NAM CHÍNH TRUYỆN NGƯỢC

Editor: Panacea

Chương 9.

Sau khi tan học, An Tử Mục tiếp tục tìm Hoắc Dục Tiêu để thảo luận đề thi vẫn chưa xong kia, Thẩm Trình Miên vừa đổi chỗ với cậu trai mắt kính, đang thu dọn đồ đạc của mình, nhưng sự chú ý của cậu vẫn luôn ở chỗ An Tử Mục và Hoắc Dục Tiêu.

Nghe hai người bọn họ nói chuyện, đỉnh mày của Thẩm Trình Miên dần dần nhăn chặt vì biểu hiện của An Tử Mục.

Không phải bởi vì cách ăn nói của gã có gì khác người, mà hoàn toàn ngược lại, biểu hiện của An Tử Mục thật sự rất giống một bạn học bình thường.

Toàn bộ cuộc nói chuyện của gã và Hoắc Dục Tiêu đều xoay quanh chủ đề toán học, hơn nữa thái độ cũng không hề có cảm giác mờ ám hay cố ý tiếp cận, hai người thảo luận rất nhập tâm, bàn về những cách giải bài toán đơn giản hơn, thậm chí còn vận dụng thêm vài kiến ​​thức đại học.

Nhưng bởi vì như vậy nên mới khiến Thẩm Trình Miên càng thêm khó chịu.

Vì cậu biết rõ An Tử Mục có âm mưu gây rối.

Trong sách, trước khi An Tử Mục tiếp cận Hoắc Dục Tiêu đã thử phân tích rất nhiều tình huống, biểu hiện như thế nào sẽ không khiến Hoắc Dục Tiêu chán ghét, và phải làm thế nào để vừa giữ đủ khoảng cách an toàn, nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của Hoắc Dục Tiêu.

Căn cứ vào những phân tích này, trong sách, mỗi lần tiếp xúc với Hoắc Dục Tiêu, An Tử Mục đều hành động dựa trên những tiêu chuẩn nghiêm ngặt đó, mà sự thật cũng chứng minh những phân tích của gã là đúng, dần dà sau mỗi lần tiếp xúc, thiện cảm của Hoắc Dục Tiêu dành cho gã cũng tăng lên, cuối cùng cũng coi gã như bạn bè.

Biểu hiện bây giờ của An Tử Mục giống trong sách như đúc.

Mà thái độ của Hoắc Dục Tiêu tuy rằng không thân thiện, nhưng trò chuyện cùng An Tử Mục lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy phiền đã chứng minh được chuyện này có vấn đề.

Khiến Thẩm Trình Miên rất lo lắng.

"Kì thi tới nếu gặp được bài hình cùng dạng có thể thử cách giải cuối cùng này." An Tử Mục cười nói.

Hoắc Dục Tiêu gật đầu, mi mắt rũ xuống, khiến người khác không thấy rõ cảm xúc.

"Được rồi, nếu xong rồi thì tôi không làm phiền cậu nữa, cùng ăn bữa cơm không?" An Tử Mục nhìn khuôn mặt tinh xảo của Hoắc Dục Tiêu, trong mắt ẩn giấu một đốm lửa nho nhỏ.


Đáng tiếc chưa tới thời điểm thích hợp, An Tử Mục tiếc nuối nghĩ, gã biết rõ, mời cơm ở giai đoạn này nhất định sẽ bị từ chối, nhưng không sao, một ngày nào đó Hoắc Dục Tiêu sẽ chấp nhận thôi.

Đột nhiên Thẩm Trình Miên giật mình, tuy rằng lý trí nói cho cậu biết bây giờ Hoắc Dục Tiêu không thân thiết với An Tử Mục đến mức cùng nhau ăn cơm, nhưng cậu vẫn không kìm được gấp gáp.

Hoắc Dục Tiêu lắc đầu.

Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở xong một hơi thì cậu đã nghe thấy âm thanh của Hoắc Dục Tiêu.

"Gần đây không rảnh."

Bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến Thẩm Trình Miên vô cùng khiếp sợ, thậm chí cả động tác thu dọn đồ đạc cũng dừng lại.

Có ý gì chứ? Chẳng lẽ nếu rảnh thì sẽ đồng ý ăn cơm cùng An Tử Mục à?

Ngoài sức tưởng tượng hơn nữa đó là, Hoắc Dục Tiêu lại giải thích nguyên nhân mình từ chối với An Tử Mục?

An Tử Mục cũng không ngờ Hoắc Dục Tiêu sẽ nói như vậy, xem ra tiến triển tốt ngoài dự đoán, ánh sáng lập lòe ẩn giấu dưới đáy mắt gã càng ngày càng sắc bén, nhưng bên ngoài vẫn sóng yên biển lặng như cũ.

Tiếc nuối gãi đúng chỗ ngứa, gã bình tĩnh cười nói, "Thế thì chỉ có thể hẹn sau này thôi."

"Ừ." Hoắc Dục Tiêu gật đầu hờ hững.

Thẩm Trình Miên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu.

Tầm mắt của cậu quá rõ ràng, sau khi An Tử Mục quay đầu lại, Hoắc Dục Tiêu quay qua nhìn thẳng vào cậu, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Đối diện với ánh mắt không hiểu gì cả của Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên thở dài.

Cái tên An Tử Mục này ngụy trang quá tốt, nếu cậu chưa đọc nguyên tác nhất định cũng sẽ bị lừa, Hoắc Dục Tiêu lại không biết gì cả, chỉ cho rằng tính cách của An Tử Mục không tồi, muốn kết bạn cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là nghĩ lại, Thẩm Trình Miên càng thêm đau lòng vì Hoắc Dục Tiêu bị lừa gạt.


Nghĩ đến kết cục trong sách, Thẩm Trình Miên càng hừng hực lửa giận.

Ông của Thẩm Trình Miên là một quân nhân xuất ngũ, bởi vì ba mẹ mất sớm, gần như cậu được ông nuôi lớn, chịu sự dạy dỗ của ông, Thẩm Trình Miên là một người dạt dào tinh thần nghĩa hiệp.

Cho dù là một người xa lạ không quen biết bị người khác hãm hại, cậu cũng sẽ nghĩ mọi cách để ngăn cản, chứ đừng nói đến việc người đó là Hoắc Dục Tiêu trong sách mà cậu rất có thiện cảm.

Hơn nữa từ khi xuyên sách đến nay, tuy rằng cậu không tiếp xúc nhiều với Hoắc Dục Tiêu, nhưng từ chuyện ngày nào Hoắc Dục Tiêu cũng mang ghi chép đến cho cậu thì đã có thể thấy được Hoắc Dục Tiêu rất tốt, Thẩm Trình Miên cũng coi hắn như bạn bè, dưới tình cảnh này, Thẩm Trình Miên càng không thể trơ mắt nhìn Hoắc Dục Tiêu bị người khác hãm hại.

"Sao vậy?"

Thấy ánh mắt Thẩm Trình Miên nhìn hắn hiện lên từng cảm xúc phức tạp, thậm chí còn có cả thương tiếc? Hoắc Dục Tiêu rũ mắt, không khỏi mở miệng hỏi.

"Không có gì." Thẩm Trình Miên thở dài lắc đầu, "Không có chuyện gì hết."

Hoắc Dục Tiêu chỉ là đối xử chân thành với người khác mà thôi, người có lỗi chính là cái tên điên An Tử Mục trong bụng đầy toan tính lòng dạ hiểm độc, cậu phải nhanh chóng vạch trần gương mặt thật của gã.

Câu trả lời của cậu rõ ràng là qua loa lấy lệ, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ động đậy, không hề chớp mắt mà dừng trên người Thẩm Trình Miên, mang theo ý tìm tòi nghiên cứu sáng ngời.

Ánh mắt của hắn dường như có thể nhìn thấu tất cả, có cảm giác áp bức rất mạnh mẽ, Thẩm Trình Miên đột nhiên nhảy dựng trong lòng, sợ bị Hoắc Dục Tiêu nhìn ra cái gì, vội vàng bình tĩnh mà cười nói, "Thật sự không có chuyện gì đâu."

"Thế à." giọng điệu Hoắc Dục Tiêu hờ hững, nghe không ra là tin hay không tin, cũng không thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài nhịp nhẹ trên mặt bàn, từ từ từng chút một, tần suất rất chậm, dường như mang theo ý thúc giục không rõ ràng.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Trình Miên có cảm giác bản thân đang bị một con mãnh thú vây hãm, tim đập thình thịch, ép bản thân dời sự chú ý ra khỏi Hoắc Dục Tiêu, làm bộ thu dọn đồ đạc chăm chú.

Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu trong chốc lát như thể đang suy tư điều gì, cuối cùng thu hồi tầm mắt.

Rốt cuộc cũng thở ra được, Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Trải qua chuyện như vậy, cậu không dám nhìn chằm chằm Hoắc Dục Tiêu nữa, thành thành thật thật vùi đầu thu dọn đồ đạc, tầm mắt không dám ngó lung tung, sợ lại bị Hoắc Dục Tiêu tóm được.


Để không có vẻ như đang cố tình, hôm nay An Tử Mục không đến gặp Hoắc Dục Tiêu nữa, Thẩm Trình Miên nín thở trong âm thầm, yên tâm thoải mái biến thành một con chim cút, vẫn luôn không nói chuyện với Hoắc Dục Tiêu.

Mãi cho đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, cậu dọn dẹp sách vở xong, định bước ra khỏi phòng học, đột nhiên bị Hoắc Dục Tiêu giữ chặt lại.

Ánh mắt nghi hoặc vừa mới ngó qua, đã thấy đôi mày sắc bén của Hoắc Dục Tiêu nhướng lên, hỏi phủ đầu, "Chạy cái gì?"

Quả thật là hôm nay cậu đang trốn tránh Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên tạm thời rụt cổ, đáp lại dè dặt, "Không có chạy, tôi về nhà."

Con ngươi đen láy sâu thẳm hờ hững đảo qua, không biết Hoắc Dục Tiêu có tin hay không, thu tay lại, dửng dưng nói, "Chờ."

Tuy rằng Thẩm Trình Miên nghi ngờ, nhưng nếu Hoắc Dục Tiêu đã lên tiếng, cậu đành phải ngồi chờ một bên.

Triệu Tử Huy vác cặp bước tới, vẻ mặt kinh ngạc, "Trình Miên, cậu đổi chỗ hồi nào vậy? Mới vừa thấy chỗ ngồi của cậu đổi người, làm tôi sợ chết khiếp."

Triệu Tử Huy không thích học hành, bình thường không thấy người ở phòng học, lúc có mặt y thì tám mươi phần trăm là đang ngủ, nên Thẩm Trình Miên không bất ngờ gì với việc lâu đến vậy y mới phát hiện mình đổi chỗ ngồi.

"Đổi lúc sáng." Thẩm Trình Miên trả lời, lại hỏi, "Cậu tìm tôi có chuyện gì à?"

"Cùng nhau về nhà đi." Triệu Tử Huy khoác tay lên vai Thẩm Trình Miên, mở miệng như thể đương nhiên, "Đã nói sau này sẽ không để cậu ở một mình, chúng tôi đến nhìn cậu lên xe về nhà mới yên tâm."

Thẩm Trình Miên sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến điều gì, cậu nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu.

Cho nên là, bởi vì không thể để cậu một mình, vừa rồi Hoắc Dục Tiêu mới gọi cậu lại?

Lúc này Hoắc Dục Tiêu đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, hờ hững liếc bọn họ một cái.

"Đi thôi."

"Đi đi đi." Triệu Tử Huy lên tiếng, lặng lẽ bỏ tay ra khỏi vai Thẩm Trình Miên.

Không biết vì sao, vừa rồi y cảm thấy như anh Dục nhìn lướt qua tay mình.

Lý Thiên Diệu không cùng lớp với bọn họ, khi bọn họ ra thì Lý Thiên Diệu đang đứng chờ ở đầu cầu thang, bên cạnh anh còn có một người đang đứng cùng, Thẩm Trình Miên nhận ra người nọ cũng là một người có quan hệ khá thân thiết với bọn họ, tên Lưu Tề Huy, khi cậu chưa xuất viện, Lưu Tề Huy còn nhắn tin cho cậu để hỏi thăm tình hình.

"Thoạt nhìn Trình Miên hồi phục rất tốt nhỉ." Khi đến gần, Lưu Tề Huy đánh giá trên dưới Thẩm Trình Miên một lúc, nói.


"Đã hồi phục hoàn toàn rồi." Thẩm Trình Miên cười cười.

Cậu nhìn mấy người này, hơi cảm động trong lòng.

Tuy rằng đều là các cậu ấm sống trong nhung lụa, nhưng cách bọn họ đối xử với bạn bè tuyệt đối không có chỗ chê, cho dù là chuyện bây giờ nhất quyết không để cậu ở một mình, hay là thái độ đối với Hoắc Dục Tiêu trong sách.

Trong sách, lúc đầu, An Tử Mục đã cố hết sức để chia rẽ quan hệ giữa mấy người này với Hoắc Dục Tiêu, nhưng không thành công, bọn họ vẫn rất ngoan cố bênh vực cho Hoắc Dục Tiêu, cho nên sau này, An Tử Mục mới không còn cách nào khác, đành phải sử dụng những thủ đoạn rất tàn nhẫn, tìm mọi cách đuổi bọn họ đi.

Nghĩ đến kết cục của bọn họ trong sách, Thẩm Trình Miên càng hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng sẽ ngăn cản cốt truyện như trong sách xảy ra.

Trường học rất rộng lớn, từ giảng đường đến cổng trường phải đi một đoạn đường dài, Triệu Tử Huy nói ríu rít không ngừng suốt cả đường đi.

Thẩm Trình Miên chậm rãi khều Hoắc Dục Tiêu đi bên cạnh.

"Anh Dục."

Hoắc Dục Tiêu rũ mắt nhìn cậu.

Thẩm Trình Miên vò đầu, bởi vì hôm nay bản thân đã cố tình trốn tránh Hoắc Dục Tiêu nên cảm thấy hơi ngượng ngùng, Hoắc Dục Tiêu lạnh lùng là vậy, nhưng lại nhớ kĩ việc không để cho cậu phải ở một mình, khiến cậu rất cảm động, lại càng thấy có lỗi hơn vì hành vi vô lễ của mình hôm nay.

Nhưng bây giờ lời xin lỗi đến bên miệng rồi, Thẩm Trình Miên lại hơi do dự.

Cậu đột nhiên nghĩ, có lẽ Hoắc Dục Tiêu cũng không để ý hôm nay cậu có gì khác thường đâu, từ những hiểu biết của cậu về Hoắc Dục Tiêu, Hoắc Dục Tiêu chắc hẳn rất thích bạn cùng bàn của mình là kiểu yên tĩnh không hay làm phiền người khác.

Dưới tình cảnh này mà xin lỗi, có phải hơi thừa thãi không?

Nghĩ vậy, Thẩm Trình Miên xoăn tít mày rối rắm, sau khi do dự một lúc lấy, thấy Hoắc Dục Tiêu vẫn đang chờ cậu mở miệng, cậu há miệng th ở dốc, "Không có gì."

Lời vừa dứt, hơi ấm xung quanh dường như đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Thẩm Trình Miên ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Đức Tiêu mím môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.

Hoắc Dục Tiêu lạnh lùng liếc cậu một cái, bước chân trở nên nhanh hơn, một mình đi về phía trước.

"Ấy? Sao tự nhiên anh Dục đi nhanh vậy?" Triệu Tử Huy thắc mắc hỏi.

Mãi đến lúc này mới nhận ra vừa rồi bản thân làm vậy rất giống chơi người ta, Thẩm Trình Miên hít một hơi nhẹ nhàng, "Hình như tôi chọc giận anh Dục rồi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi