XUYÊN THÀNH ĐÓA HOA CAO LÃNH TRONG TRUYỆN VẠN NGƯỜI MÊ


Lẽ ra Ninh Tễ phải tức giận vì Khổng Linh đột nhiên xuất hiện, nhưng dáng vẻ này của hắn lại hiếm khi khiến vẻ mặt của y quái lạ trong nháy mắt.
Lúc này y chỉ mặc áo đơn[1], sáng sớm sau khi rửa mặt vừa xoay người lại.

Mái tóc đen tựa lông qua chưa buộc, sắc mặt tái nhợt dưới nắng sớm có hơi lạnh.
[1] 单衣 (Áo chiếc hay áo áo đơn): Có 2 kiểu giải thích.

Một là kiểu giải thích trên từ điển tiếng Việt, đây là loại áo không có lót ở trong; hai là kiểu giải thích trên baidu, là loại áo chỉ có một lớp vải.
Khổng Linh bị sắc đẹp làm cho choáng váng trong thoáng chốc, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ ra bản thân muốn làm gì.
Đúng rồi, hắn muốn tỏ tình với Ninh Tễ.
Đợi lát nữa rồi hẳn trầm mê sắc đẹp, bây giờ chính sự quan trọng hơn.
Khổng Linh lấy lại tinh thần rồi nhảy lên bàn điều chỉnh tư thế một chút.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Ninh Tễ, đặt vòng hoa lên bàn rồi khẽ ho trong lòng.
Nếu hắn vẫn còn trong hình người thì hẳn là khuôn mặt diễm lệ đã đỏ bừng, cũng may bây giờ hắn đang trong nguyên hình.
Ở phương diện này Yêu tộc không câu nệ gì nhiều, an ủi mình như vậy, thế là Khổng Linh ổn định lại lòng rồi đi một vòng trên bàn, sau đó xòe đuôi ra.
Nguyên hình của hắn không nhỏ, đuôi vừa xòe ra đã che khuất cửa sổ, thậm chí còn che luôn ánh sáng mặt trời.
Trong phòng thoáng chốc tối thui.
Ninh Tễ khẽ cau mày, tính cả lần ở Quỷ vực trước đó thì đây đã là lần thứ hai con chim công này xòe đuôi trước mặt y.
Thường ngày Khổng Linh vô cùng quý và bảo vệ đuôi của mình, lúc trước bị Ninh Tễ quăng xuống núi sượt trụi mấy cọng lông cũng khiến hắn đau lòng không thôi, quay về lấy linh dịch chăm cả đêm, lông đuôi này hoa lệ thế nào cũng có thể hiểu được.
Vì huyết mạch của hắn cao quý, lại còn là yêu vương, lúc ngẩng đầu có phần lộng lẫy tao nhã ập vào mặt.
Lông trên đuôi của Khổng Linh cực kỳ xinh đẹp, yêu khí xoay quanh bên trên, màu xanh ngọc và màu xanh lam đan xen vào nhau tựa bức họa vô cùng yêu dị lại vô cùng đẹp đẽ.

Hắn đắc ý đi về phía Ninh Tễ, còn cúi đầu ngậm vòng hoa lên, trông dáng vẻ thì như đang làm một nghi lễ quan trọng gì đó.
Ninh Tễ cau mày nhìn, nhịn nửa ngày rồi nhịn không nổi nữa.
Khổng Linh vốn đang khoe lông đuôi hoa lệ của mình để theo đuổi bạn đời, nào ngờ lại bị một thanh kiếm chĩa vào trán khiến hắn dừng chân.
Kiếm của y cũng thơm quá.
Khổng Linh đột nhiên nghĩ, sau khi xòe đuôi thì tư duy có hơi mất khống chế.
Có điều, sao y lại dùng chĩa kiếm vào ta?
Có phải y muốn khen lông đuôi của ta đẹp không? Có khá hơn con hạc trắng xấu hoắc trên Giải Kiếm phong không?
Lòng Khổng Linh thầm nghĩ vậy, càng ưỡn ngực ra.
Ai ngờ ngay sau đó lập tức nghe Ninh Tễ lạnh lùng nói: "Có phải đuôi của yêu vương có vấn đề rồi không?" Thấy hắn như thế, Ninh Tễ hiếm khi nói thêm hai câu.
"Nếu hư rồi thì nhanh chóng đi trị đi, đỡ phải tùy ý xòe đuôi trên đường đi."
Khổng Linh:......
Khoan đã, đuôi hư rồi, đuôi của ai hư rồi chứ?
Ban đầu hắn không kịp phản ứng lại, chờ sau khi cẩn thận suy nghĩ mới có hơi không thể tin được.
Ninh Tễ này sao...!sao có thể không tinh ý như thế chứ!
"Đuôi của bổn vương không hư, ta đây là theo..." đuổi bạn đời.
Hắn còn chưa nói xong, Khổng Linh chưa kịp phản ứng lại thì chuôi kiếm lạnh băng đã rời khỏi đầu hắn.
Ninh Tễ thực sự cảm thấy lông đuôi chỉ được cái mẽ ngoài che khuất cửa sổ làm ảnh hưởng đến ánh sáng của y, thế là lập tức cách không khí ném Khổng Linh ra ngoài.
Nhất thời Khổng Linh không xét kỹ, lời bày tỏ còn chưa kịp ra khỏi miệng thì người đã ở ngoài cửa sổ.
Cửa sổ rầm một tiếng đóng lại, cảnh tượng cuối cùng là ánh mắt lạnh nhạt của Ninh Tễ.
Khổng Linh:......
"Không phải..." Thấy hắn còn muốn mở miệng.
Ninh Tễ thoáng do dự rồi quen tay cấm ngôn Khổng Linh.

Cảnh này gần như giống hệt với lúc trên Giải Kiếm phong hồi đó.
Lúc đó Khổng Linh lửa giận đầy bụng, bây giờ lại sốt vó cả bụng, chỉ hận không thể nhảy lên cửa sổ cào vài cái để thể hiện điều mình muốn nói.
Nhưng Ninh Tễ vẫn trước sao không mảy may dao động.
Y dậy sớm luyện kiếm, thậm chí còn chẳng liếc mắt nhìn con chim công làm ầm ĩ trong sân lấy một cái.
Sở Tẫn Tiêu đến vào buổi chiều.
Hắn vốn định sáng nay lên đường, nhưng đêm qua tâm mấy quấy nhiễu vẫn làm hắn do dự, cả ngày hôm nay đều ngăn □□ ma.
Không ai rõ hơn hắn tâm ma đáng sợ thế nào, nếu thật sự để tâm ma xổng ra ngoài rồi làm sư tôn bị thương...
Sở Tẫn Tiêu đi đến ngoài cửa bỗng siết chặt tay.
Khổng Linh bị quăng xuống sân ở lầu một nên từ lầu hai sẽ không thể nhìn thấy hắn.

Ban đầu Sở Tẫn Tiêu không nhận ra, mãi đến khi ngẩng đầu lên mới bỗng ngửi được hơi thở xa lạ.
Lòng hắn cảnh giác, chú ý một chút mới tiếp tục gõ cửa.
"Sư tôn, thuyền mây đã dọn dẹp xong rồi."
Tay lật sách của Ninh Tễ dừng lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Ngay khi Sở Tẫn Tiêu cho rằng sẽ phải đợi hồi lâu thì sư tôn mở cửa ra.
"Đi thôi."
Mày Sở Tẫn Tiêu thoáng giãn ra.
Chẳng qua lòng vẫn thầm do dự về tia yêu khí xa lạ kia, cuối cùng vẫn chẳng hỏi y.
..............
Mấy thiếu niên dưới lầu vốn chỉ tá túc ở quán trọ một đêm, nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ở lại.


Từ buổi sáng đã chờ ở đại đường, chỉ hi vọng có thể lần nữa gặp được vị tiên nhân hôm qua.
Đối với người Tu Chân mà nói thì xưng hô tiên nhân không thích hợp, trước đó Triệu Thanh cũng chưa từng làm vậy, nhưng khi nhìn thấy Ninh Tễ lại không tự chủ được mà gọi như vậy.
Chỉ cảm thấy người nọ tựa hàn băng trên trời, xa không thể với tới.
Nhưng suốt cả ngày người nọ vẫn chưa xuất hiện.

Ngay lúc Triệu Thanh thất vọng thật nhiều thì bỗng thấy một luồng lạnh lẽo quen thuộc.
Cậu ta thầm căng thẳng ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy vị tiên nhân bạch y ấy từ trên lầu bước xuống.
Một thoáng kinh hồng hôm qua lại bị người khác uy hiếp, lúc này cậu ta mới chú ý thấy tay của người nọ đang cầm một chuôi kiếm.
Ninh Tễ nhận ra có người đang nhìn mình, nhìn sang thì thấy là một thiếu niên khoảng mười chín tuổi đang lén nhìn y.
Ninh Tễ hiếm khi nhìn cậu ta một cái.
Y cũng chẳng phải người sẽ vì bị người khác nhìn thêm vài lần mà tức giận, lúc này thần sắc trong mắt nhàn nhạt, bóng râm của đấu lạp đậu xuống môi là lúc lòng thiếu niên kia ngẩn ngơ.
Triệu Thanh chỉ cảm thấy cả người vẫn còn đắm chìm trong cái liếc mắt kia, ngơ ngơ ngác ngác mãi đến khi người nọ rời đi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Sở Tẫn Tiêu đặt màn này dưới đáy mắt, lòng thoáng sa sầm trong nháy mắt.

Nhưng hôm qua lúc hắn ra tay đã bị sư tôn cản lại, lúc này xuống ta sẽ không ổn lắm.
Chỉ hi vọng tên đó...!biết điều một chút.
Lúc đi hắn nhìn Triệu Thanh một cái thật sâu, hàm ý cảnh cáo không nói cũng rõ.
Khổng Linh bị cấm ngôn, xòe lông đuôi lộng lẫy không thành đành phải biến thành người đuổi theo, nào ngờ lại có người nhanh hơn hắn một bước.
Thuyền mây đậu ngoài quán trọ, Ninh Tễ đội đấu lạp vừa chuẩn bị bước lên thì nhận ra có luồng ma khí đột nhiên tràn ra xung quanh.
Không biết Lâu Nguy Yến đã đến phía trên thuyền mây từ khi nào.
Mười năm không gặp hắn ta vẫn thích áo bào đỏ.

Lúc này mái tóc đen rối tung, đang nhìn y chằm chằm.
"Ninh Tễ, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi."
Lâu Nguy Yến nhìn Ninh Tễ như muốn xuyên qua đấu lạp nhìn đến khuôn mặt y.

Kẻ đó là...!ma tôn?
Sau khi Triệu Thanh nhận ra thì tức thì trợn to hai mắt.
Chiến sự mười năm trước của Ngọc Thanh Tông ai nấy đều biết, vì để nhóm đệ tử trẻ tuổi nâng cao cảnh giác mà chưởng môn các phái và các thế gia đều có tranh chân dung của ma tôn, vậy nên Triệu Thanh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Lâu Nguy Yến ngay.
Nhưng khiến cậu ta có hơi tò mò chính là vị tiên nhân này quen biết ma tôn, tên ma tôn đó còn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với y.
Rốt cuộc thân phận của y là gì?
Lòng hiếu kỳ với Ninh Tễ trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Bỗng thấy cái tên sát tinh vốn còn trong quán trọ sau khi nhìn thấy một màn này thì sát ý trên người thoáng chốc không kiềm chế được nữa.
Ngay sau đó, Sở Tẫn Tiêu đã đáp xuống trên thuyền mây.
Hắn vừa ra tay đã dùng sát chiêu, lao thẳng về phía Lâu Nguy Yến.
Lâu Nguy Yến nghiêng người tránh một chiêu này, ngay từ đầu hắn ta đã đánh giá thấp Sở Tẫn Tiêu, còn tưởng rằng hắn vẫn giống mười năm trước.

Nào ngờ sau mười năm Sở Tẫn Tiêu thế mà đã là Nguyên Anh.
Tu vi của Long tộc vốn cao hơn các chủng tộc khác một bậc, Lâu Nguy Yến không kịp trở tay nên bị thương ở vai trái, hắn ta lui về sau một bước, trong mắt cũng dâng lên sát ý.
"Sao, ngươi cho rằng nhân lúc y đóng băng mà ở bên y mười năm thì y sẽ thật sự là của ngươi à?"
Hắn ta khẽ nheo mắt, cười nhạo lên tiếng.
Giọng hắn ta âm u, những lời này đâm thẳng vào chỗ đau của Sở Tẫn Tiêu.
Ngươi cho rằng ở chung mười năm thì y sẽ thật sự là của ngươi?
Sắc mặt hắn sa sầm, tâm ma mà hắn áp chế cả ngày nháy mắt có hơi mất khống chế.
Ninh Tễ thấy thế thì thình lình giơ tay lên.
Một sợi kiếm khí đi vào giữa mày Sở Tẫn Tiêu, ma khí bám trên người khi hắn đánh nhau bị kiếm khí đẩy lùi, cuối cùng Ninh Tễ cũng tháo đấu lạp xuống, quay đầu nhìn Lâu Nguy Yến: "Lâu rồi không gặp."
Mà lúc này, cuối cùng người trong quán trọ cũng nghe được tên của vị tiên nhân kia.
Ninh Tễ.
Triệu Thanh bỗng nhiên trợn to hai mắt.
—— Y chính là kiếm Ninh Tễ kiếm tôn đã mất tích mười năm!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi