XUYÊN THÀNH ĐÓA HOA CAO LÃNH TRONG TRUYỆN VẠN NGƯỜI MÊ

Sở Tẫn Tiêu mở to hai mắt. Rõ ràng biết sư tôn chỉ đang đơn thuần muốn sưởi ấm cho hắn nhưng tim hắn lại nhịn không được mà đập nhanh hơn một chút.

Lúc trước hắn từng da thịt kề nhau với sư tôn. Dù sau lần cạnh hàn đàm cũng không tiến thêm bước nào nhưng suy cho cùng cũng là người mà mình nhớ mong, nói không có dục vọng là không thể nào.

Hắn tưởng sư tôn khó chịu nên không dám mạo phạm sư tôn nữa...

"Sư tôn." Trong khoảng khắc hắn mím môi, hàn băng trong bụng Ninh Tễ thoáng tan đi một ít.

Hàn băng này đến từ đâu y rất rõ. Năm đó khi đóng băng ở Hàn Kiếm cốc y đã dùng lệnh Hàn Băng, đây là thứ duy nhất có thể khiến y rơi vào trạng thái ngủ say.

Ngày ấy y vô tình đưa nó cho Tạ Dữ Khanh, vừa rồi chắc là hắn đã thúc giục lệnh Hàn Băng.

Giữ lại thứ này chính là tai họa ngầm. Sau khi Sở Tẫn Tiêu bình phục, chuyện giữa y và Tạ Dữ Khanh cũng nên làm rõ rồi.

Phải lấy lệnh Hàn Băng về.

Ninh Tễ khẽ rũ mắt. Nháy mắt y thầm suy nghĩ rất nhiều, trên mặt lại chẳng để lộ mảy may, khi nhàn nhạt nhìn Sở Tẫn Tiêu thì lại khác: "Cơ thể ngươi thế nào rồi?"

Y không tiếp tục đề tài sưởi ấm vừa rồi khiến Sở Tẫn Tiêu có hơi tiếc.

Sư tôn rút tay về, trong mắt lại không có lấy chút tình dục nào. Có điều cứ như này Sở Tẫn Tiêu đã rất thỏa mãn rồi. Hắn kiềm chế suy nghĩ nói: "Mấy ngày nay đã khá hơn nhiều, thuốc của Dược Mục đạo quân rất hữu dụng."

"Có lẽ chúng ta sẽ không ở chỗ này lâu đâu."

Nói thật thì Sở Tẫn Tiêu không cảm thấy trốn tránh như này với sư tôn nhàm chán. Hắn chỉ ước gì ngày nào mình và sư tôn cũng ở bên nhau như vậy, nhưng những lời thế này lại không thể nói ra.

Ý nghĩ này vừa dâng lên, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa đánh vỡ yên lặng.

Sở Tẫn Tiêu nhăn mày.

Lúc này ai lại đến gõ cửa thế?

"Ai đó?" Hắn quay đầu lại, nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói: "Hai vị tiên trưởng. Trước khi Dược Mục đạo quân đi có đặt một đợt dược liệu, vừa hay hôm nay dược liệu đến rồi ạ."


Sở Tẫn Tiêu đi ra mở cửa, phát hiện là một tu sĩ mà mình chưa từng gặp. Có điều nhìn quần áo và dáng vẻ thì có hơi giống với vị nhị hoàng tử Tịnh Chi ban nãy.

Dù Sở Tẫn Tiêu bị phong bế linh lực, nhưng lúc nào hắn cũng có thể giải trừ thứ này nên không sợ. Hắn quay đầu nhìn sư tôn, sau đó xoay người nói: "Ta với ngươi đi lấy dược liệu."

Tu sĩ kia khom người hành lễ. Cả quá trình hắn ta không giương mắt lấy một lần, cũng không nhìn vào bên trong, thoạt nhìn thái độ có chừng mực không tệ.

Đuôi chân mày Sở Tẫn Tiêu thoáng giãn ra, ngay khi hắn định rời đi thì bỗng đáy lòng truyền đến một giọng nói: "Cẩn thận chút."

Là giọng của sư tôn.

Nghe được giọng nói này, mất mát vì không được sưởi ấm lập tức bị quét sạch.

"Sư tôn yên tâm." Hắn đáp, mặt mày giãn ra khiến người dẫn đường ở đằng trước có hơi khó hiểu.

Tất nhiên Ninh Tễ không biết Sở Tẫn Tiêu có nhiều ý nghĩ như vậy, sau khi hắn rời đi, y mới chậm rãi đứng dậy.

Trong chốc lát tu luyện vừa rồi, vì chuyện lệnh Hàn Băng lúc này y cũng chẳng có suy nghĩ gì, Ninh Tễ muốn dạo trong viện một chút.

Tuy thủy cung này là nơi hoàng thất Nam Chiếu ở ẩn, nhưng lại không nhỏ. Khi bọn họ đến, ngoài cửa đã có một khu rừng.

Vốn dĩ trong nước chỉ tồn tại vật phẩm của Thủy tộc như mộ Tổ Long năm đó, nhưng đình đài lầu gác nơi này lại không khác gì bên ngoài, trông cảnh tượng vô cùng đặc sắc.

Ninh Tễ nhìn rừng cây tươi tốt cách đó không xa, lòng bỗng khẽ nhúc nhích, lúc này lại nghe sau lưng truyền đến một giọng nói.

"Sở dĩ thủy cung không khác gì với đất liền là do không gian giới tử này."

Ninh Tễ xoay người sang chỗ khác thì thấy là Tịnh Chi vừa gặp ban ngày đã đi đến. Thấy y đứng dưới tàng cây, gã hành lễ.

"Tiên trưởng."

Ninh Tễ khẽ gật đầu: "Nhị hoàng tử."

Y vốn không phải ngươi nói nhiều, tuy người này giải đáp nghi hoặc cho y nhưng cũng chẳng khơi dậy được chút hứng thú gì của Ninh Tễ để y nói tiếp nữa.


Mặt mày y lạnh nhạt như vậy khiến Tô Phong Diễm thoáng chững lại.

Trong đầu như có cảnh tượng gì đó chợt lóe lên rồi biến mất, người này một thân bạch y đứng ngoài đình đài. Hình như... gã đã từng thấy cảnh tượng này ở đâu rồi thì phải.

Gã vốn định nói gì đó nhưng lại thoáng ngây người, sau khi lấy lại tinh thần thì không khỏi chau mày.

Ninh Tễ ngẩng đầu thì thấy sắc mặt của Tịnh Chi trở nên đau đớn trong nháy mắt, trên trán bỗng nhỏ từng giọt mồ hôi.

"Ngươi làm sao vậy?" Ninh Tễ khẽ cau mày.

Tô Phong Diễm ôm ngực lắc đầu, lấy lại tinh thần mới nói: "Khiến tiên trưởng chê cười rồi, từ nhỏ ta đã mắc bệnh tim."

"Chẳng qua là vừa rồi bệnh tim tái phát thôi."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt sạch sẽ của người nọ có hơi tái nhợt, trông đúng là dáng vẻ của bệnh tim tái phát. Ninh Tễ vốn đang thầm nghi ngờ gã, lúc này cũng có hơi không xác định.

Nhưng dù là thế, y cũng chỉ thản nhiên nói: "Đã là bệnh tim thì nhị hoàng tử nên mau chóng trở về nghỉ ngơi đi."

Nói xong, y lập tức xoay người rời đi.

Tô Phong Diễm thoáng sững lại, gã ngậm miệng lại, không biết sao lại có giọng nói nói với gã rằng người này không thích nói lời thừa.

Gã quay đầu nhìn bóng lưng của người nọ, không tự chủ được mà siết chặt tay.

Quả thật nghiệm chứng của gã không sai, gã biết Ninh Tễ. Người này tựa như chìa khóa, càng tiếp xúc với y thì ký ức của gã khôi phục càng nhanh.

Tim cũng —— đập càng nhanh.

Ninh Tễ đã rời đi, Tô Phong Diễm cẩn thận thu gom chút ký ức này về. Lòng thầm có chút vui mừng như mở được hộp báu vật trong lòng.

Gã giấu cảm xúc ở đáy mặt đi, hồi lâu sau mới rời đi.


Bên kia, Dược Mục đã rời khỏi Nam Chiếu mấy ngày, nhưng ngoài dự liệu của ông là hình như Ma tộc đã yên phận một chút.

Những tên Ma tộc đó dường như chỉ đặt mục tiêu ở Nam Chiếu, những nơi còn lại thế mà chẳng thấy bóng dáng tên của Ma tộc nào. Nhưng thường thường như vậy thì sẽ càng khiến người ta nghi ngờ.

Dược Mục không quên lần tập kích bất ngờ năm đó của Ma tộc, sắc mặt ông sầm xuống, lúc Tạ Phong bẩm báo thì nhíu mày nói: "Quan sát động tĩnh bên kia của Ma tộc."

"Dù là một biến động nhỏ chúng ta cũng không được bỏ qua."

Tất nhiên Tạ Phong biết mấy tên Ma tộc đó xảo trá, hắn ta khẽ gật đầu, giọng cũng nghiêm túc: "Ta biết rồi."

Trên đại điện lần nữa chỉ còn một mình Dược Mục.

Ông đặt đồ xuống, chuẩn bị xử lý ngọc giản mà Cầm Âm Niên đưa đến. Lúc này Tạ Phong vốn định rời đi chợt dừng bước chân.

"Kiếm tôn vẫn khỏe chứ?"

Hắn ta biết Dược Mục đạo quân đi tìm kiếm tôn nên mới hỏi.

Đã lâu rồi Tạ Phong không được gặp kiếm tôn, một thoáng kinh hồng ngày ấy vẫn luôn quấy nhiễu tâm thần hắn ta. Hắn ta vốn định bình tĩnh một thời gian, nào ngờ kiếm tôn lại rời đi.

Tạ Phong nghĩ đến kiếm tôn và Sở Tẫn Tiêu ở cùng nhau, lần đầu tiên trong lòng trừ bất công ra còn có cảm xúc khác.

Thuở thiếu thời hắn ta bất bình Sở Tẫn Tiêu có thể trở thành đệ tử của kiếm tôn, hiện giờ càng bất bình... người nọ vẫn có thể luôn ở cạnh y.

Đuôi chân mày hắn ta lạnh xuống, đứng dưới màn đêm không nhìn ra cảm xúc.

Dược Mục ngẩng đầu nói: "Kiếm tôn không sao, là Sở Tẫn Tiêu."

"Cơ thể hắn có chút vấn đề, kiếm tôn cùng tĩnh dưỡng với hắn mà thôi."

Dược Mục không nhìn thấy khi nói đến "kiếm tôn cùng hắn", sắc mặt Tạ Phong thoáng thay đổi. Có điều cuối cùng hắn ta giấu cảm xúc đi, lúc này tuy siết chặt tay, trên mặt lại chẳng biểu hiện gì.

Dược Mục thấy thế nói: "Nhắc mới nhớ mấy ngày nữa sẽ có mấy bình thuốc được luyện xong, nếu ngươi muốn gặp kiếm tôn thì đến lúc đó đi đưa thuốc đi."

Quả thực mấy ngày nay ông có hơi bận, thế là nhờ Tạ Phong đi giúp.

Tạ Phong nhớ đến khuôn mặt của kiếm tôn, khẽ siết chặt kiếm.


Nghĩ đến lúc đó có thể gặp kiếm tôn, rốt cuộc cũng có cảm xúc khác.

"Đạo quân luyện xong thì truyền âm cho ta nhé."

............

Khi Tạ Phong nghĩ đến Ninh Tễ thì màn đêm dần buông xuống.

Sau khi về trong viện, Ninh Tễ đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Đã một canh giờ rồi Sở Tẫn Tiêu vẫn chưa về, y khẽ cau mày, có hơi lo hắn đã gặp chuyện gì đó.

Truyền Âm phù trong tay thoáng dừng lại, Ninh Tễ rũ mắt như đang do dự, cuối cùng y vẫn không dùng nó.

Y vẫn có hơi không quen với cảm xúc này.

Kiếm tôn lạnh mặt nhàn nhạt rũ mắt rồi bỏ Truyền Âm phù vào lại túi Càn Khôn.

Qua một nén nhang sau, rốt cuộc Sở Tẫn Tiêu cũng quay về.

Khi hắn về trong phòng chỉ còn lại một ngọn nến, Ninh Tễ lần nữa về giường bắt đầu tu luyện.

Lòng Sở Tẫn Tiêu thoáng dừng lại, hắn lặng lẽ đặt thuốc trong tay xuống.

Thật ra hắn vừa về Ninh Tễ đã biết, y mở mắt nói "Đi nghỉ ngơi đi" rồi thu ánh mắt về. Nào ngờ ngay sau đó, ánh nến trước mắt bị dập tắt.

"Sư tôn không lo cho ta sao?" Sở Tẫn Tiêu che mắt y lại.

Giọng vang lên bên tai vừa dứt, Ninh Tễ mới biết hắn đã sớm hóa thành hình rồng lủi lên, y khẽ cau mày. Hai người cách nhau quá gần, hơi thở trên người Sở Tẫn Tiêu khiến y có hơi không được tự nhiên nhưng rồi lại trốn cũng không thoát được.

Đuôi rồng lạnh lẽo bò lên trước ngực Ninh Tễ khiến hàng mi dài của y khẽ run rẩy.

Lông mi của y lướt qua lòng bàn tay Sở Tẫn Tiêu, có hơi ngứa, cũng khiến đuôi rồng làm càn thêm.

Ninh Tễ mím môi, giọng hơi khàn: "Sở Tẫn Tiêu!"

Bóng đêm trước mắt khẽ phân tán, Sở Tẫn Tiêu rũ mắt nhìn khoảng phong cảnh ấy, giọng trầm xuống: "Sư tôn đã đồng ý là sẽ sưởi ấm cho ta rồi mà, người không được nói mà không giữ lời đâu."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi