XUYÊN THÀNH ĐÓA HOA CAO LÃNH TRONG TRUYỆN VẠN NGƯỜI MÊ

—— Nhiễu loạn ký ức của y.

Lâu Nguy Yến nhìn thủy cung lần cuối, vẻ nguy hiểm trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

Tạ Dữ Khanh tính được sợi mệnh của Ninh Tễ đã thay đổi vào mười ba năm trước. Nếu bây giờ làm nhiễu loạn ký ức của y thì ký ức của y dừng lại vào mười ba năm trước. Đây chính là cơ hội duy nhất của họ.

Lâu Nguy Yến nhìn bọn họ rời đi, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Nhưng vấn đề chính là giới châu đã được vương Nam Chiếu giao cho Ninh Tễ, hắn vuốt ve chuôi đao, quyết định tìm Tạ Dữ Khanh bàn bạc trước.

Bóng người biến mất trong rừng cây không kinh động đến bất kỳ ai. Sở Tẫn Tiêu lại bỗng ngẩng đầu lên như có cảm ứng.

Nếu hắn không nhìn nhầm thì thứ vừa thình lình xuất hiện chính là... ma khí?

Ninh Tễ cũng cau mày, không ngờ Lâu Nguy Yến lại ở gần đây.

Cả đường đi y luôn nghĩ Lâu Nguy Yến muốn không gian Giới Tử để làm gì. Trước đó y từng thoáng nghe được thứ này ở nơi khác, chẳng qua nhất thời không nghĩ đến mà thôi.

Mãi đến khi nhìn thấy thủy cung trồi lên, trong đầu y mới mơ hồ nhớ đến gì đó.

Không gian Giới Tử có thể che giấu thiên cơ, tuy hiện giờ cốt truyện đã thay đổi nhưng nó cũng từng xuất hiện trong nguyên tác.

Nó xuất hiện để bóp méo ký ức của Sở Tẫn Tiêu.

Trong nguyên tác Tô Phong Diễm vì muốn luyện Sở Tẫn Tiêu thành dược nhân mà lấy Giới Tử trong vương cung Nam Chiếu, bóp méo ký ức của Sở Tẫn Tiêu khiến hắn cho rằng mình sinh ra để làm dược nhân, tự nguyện bị cầm tù.

Đây mới là tác dụng thật sự của không gian Giới Tử.

Trước đó Ninh Tễ chỉ thấy quen quen, rốt cuộc giờ y mới nhớ ra. Lúc nhớ ra y đã biết Lâu Nguy Yến muốn làm gì.

—— Hắn ta muốn giở trò với ký ức.

Từ hành động muốn giết Sở Tẫn Tiêu của Lâu Nguy Yến, đối tượng mà hắn ta muốn hủy ký ức hẳn là y.

Lòng Ninh Tễ thầm nghi hoặc, nhưng nhiều hơn là sát ý.


Dù ký ức ai bị ngấp nghé y đều không chút thiện cảm.

"Sư tôn đang nghĩ gì thế?" Sở Tẫn Tiêu thấy mặt sư tôn lạnh xuống thì không khỏi lo lắng.

Ninh Tễ nói ra suy đoán của mình, quả nhiên sắc mặt Sở Tẫn Tiêu cũng trầm xuống.

Hắn chau mày nói: "Tuy hiện giờ chúng ta có Giới Tử, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì cả. Cách dùng nó ở Cô Nguyệt lâu." Lòng Ninh Tễ thầm có dự cảm Tạ Dữ Khanh đã liên thủ với Lâu Nguy Yến.

"Có thể hủy thứ này không?" Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay, không biết sao lại nói thế.

Nghĩ đến khả năng này, hắn chỉ cảm thấy cổ họng mình đau rát.

Nhưng Ninh Tễ lại khẽ lắc đầu. Không gian Giới Tử được mảnh nhỏ của Thiên Đạo biến thành, tồn tại lâu như vậy thì không thể nào bị hủy được.

Sở Tẫn Tiêu thấy sư tôn lắc đầu, trái tim như bị siết chặt, hắn hoảng loạn không thôi.

Máu của sư tôn đã dung hòa vào cốt nhục của hắn, lúc trước khi sư tôn đóng băng, hắn rót máu đầu tim vào người sư tôn. Dù có thế nào hắn cũng sẽ không quên.

Nhưng hắn sợ... sư tôn sẽ quên hắn.

Chuyện lúc trước như một giấc mộng đẹp, Giới Tử này như lưỡi đao sắc bén đánh thức Sở Tẫn Tiêu, cưỡng ép hắn tỉnh mộng.

Tại sao cứ có người muốn ngăn không cho họ yêu nhau như vậy chứ?

Mắt hắn dần biến thành màu đỏ giăng đầy tơ máu, khí thế của Hóa Thần kỳ khiến chim chóc trong rừng hoảng sợ chạy trốn.

Ninh Tễ khẽ cau mày, một sợi kiếm khí rót vào ấn đường của hắn.

"Bình tĩnh chút nào."

Sở Tẫn Tiêu ngẩng đầu lên. Nháy mắt lòng hắn dâng lên ý nghĩ giết sạch những kẻ ngăn cản hắn và sư tôn yêu nhau. Hắn không cách nào chấp nhận được rằng sư tôn sẽ quên lãng chuyện này sau khi ở bên hắn.

Hắn đã ở vực sâu rồi.


Ánh mắt của Sở Tẫn Tiêu khiến Ninh Tễ thoáng đau lòng. Y siết chặt tay, hàn băng trên mặt tan đi, y chợt nói: "Giơ tay ra."

Sở Tẫn Tiêu ngẩng đầu nhìn y.

Ninh Tễ rút ra một sợi linh thức rồi đưa cho Sở Tẫn Tiêu.

"Nếu ký ức của ta chịu tổn thương."

"Ngươi mang cái này đến tìm ta, ta sẽ không quên ngươi."

Đó là toàn bộ ký ức về Sở Tẫn Tiêu của Ninh Tễ, y rút nó ra rồi đưa cho Sở Tẫn Tiêu.

Đây đã là sự tín nhiệm tuyệt đối.

Ký ức của tu sĩ vô cùng quý giá, mà linh thức lại là quan trọng nhất. Chỉ sơ sảy một chút thôi sẽ vạn kiếp bất phục.

Nhưng sư tôn lại giao linh thức cho hắn.

Sở Tẫn Tiêu thầm ngẩn người, có hơi không thể tin được.

Mặt Ninh Tễ vẫn là dáng vẻ thản nhiên, như cảm thấy việc mình làm cũng chẳng có gì to tát.

Ninh Tễ biết tình cảm của mình đối với Sở Tẫn Tiêu không sâu đậm bằng tình cảm của đối phương với mình.

Từ trước đến nay y là người rất kiềm chế, tuy rung động nhưng quá trình vô cùng chậm. Nếu họ có thời gian sống chung lâu dài thì có lẽ đã không làm Sở Tẫn Tiêu bất an như vậy.

Nhưng trở ngại giữa hai người quá nhiều.

Sở Tẫn Tiêu có được quá khó khăn, nên hắn sợ mất y.

Ninh Tễ biết. Nên y nguyện ý từng bước mở lòng hứa hẹn với đối phương.


Dù có người làm nhiễu loạn ký ức của y, nhưng Sở Tẫn Tiêu mang theo linh thức của y, chỉ cần gặp nhau nhất định y sẽ nhận ra hắn.

Sự tín nhiệm quan trọng nhất này khiến lòng bàn tay Sỏ Tẫn Tiêu nặng xuống.

"Sư tôn." Hắn khẽ nâng mắt.

Ninh Tễ nhìn hắn, dừng một chút mới nói: "Vừa rồi ta đã truyền âm cho Dược Mục, lát nữa ông ấy sẽ phái người đến sắp xếp cho những di tộc Nam Chiếu này."

"Sư tôn cần ta làm gì thế." Dù lòng không nỡ, nhưng Sở Tẫn Tiêu biết sư tôn đã ra quyết định.

Lúc này hắn đã bình tĩnh lại.

Sư tôn tin tưởng hắn, hắn không thể kéo chân sau sư tôn được.

Sư tôn muốn làm gì, hắn sẽ giúp sư tôn thực hiện.

Vì biết cốt truyện và tác dụng của giới châu nên Ninh Tễ đã thầm đại khái đoán được dự định của bọn họ.

Chắc chắn Tạ Dữ Khanh và Lâu Nguy Yến muốn thông qua giới châu làm nhiễu loạn ký ức để y vào cuộc. Thay vì vẫn luôn đề phòng thì chẳng thà tự mình vào cuộc.

Y giao linh thức cho Sở Tẫn Tiêu, kết quả xấu nhất đã bị ngăn chặn.

Thế thì việc còn lại sau khi vào cuộc là phá ván cờ.

Trước đó Ninh Tễ cũng không định tham dự vào chuyện Tu Chân giới, nhưng nếu bọn họ lấy thiên hạ làm ván cờ thì y không thể không tham gia.

Ánh mắt y thoáng dừng lại: "So với bị người khác quản chế, chẳng thà chủ động xuất kích."

"Sau khi ta đi tìm Tạ Dữ Khanh, đến lúc ấy ngươi cùng Dược Mục đạo quân tấn công Ma giới."

Ma giới hai bên gặp địch, đến thời gian trước mắt thì có thể đảo ngược tình thế.

Bọn họ đã bày cục diện, thế thì Ninh Tễ lấy thân làm mồi, dụ bọn họ vào cuộc.

—— Y giao sợi quan trọng nhất cho Sở Tẫn Tiêu.

Lòng thầm biết về sau sẽ không được thuận lợi, Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay, cẩn thận cầm sợi linh thức rồi cười nói: "Vâng."


Hắn cầm sợi linh thức tín nhiệm, dù có thế nào cũng không thể phụ lòng y được.

Sư tôn là sư tôn của hắn, là người hắn thích. Cũng chính là kiếm tôn mà người trong thiên hạ tôn kính.

Hắn biết sư tôn không muốn lúc nào cũng phải đề phòng bị quản chế. Biết y kiêu ngạo, càng biết thanh kiếm trong tay y.

Tạ Dữ Khanh từng nói hắn không hiểu lời sư tôn.

Nhưng chính Tạ Dữ Khanh lại là người không hiểu.

Đường sư tôn đi tiến mãi không lùi, là con đường sắc bén có một không hai. Y sẽ không vì trở ngại nào mà dừng lại, tựa như lời sư tôn đã nói ở mộ Tổ Long năm đó.

Đây chính là đường đi của sư tôn.

Hắn đã từng bồn chồn lo sợ, nhưng sau khi sư tôn giao linh thức cho mình Sở Tẫn Tiêu mới biết mình không nên trói buộc của y.

Hắn nỗ lực tu luyện từ sinh tử đến Hóa Thần không phải là để trói buộc y mà là để bảo vệ y, giúp y dọn sạch rào cản, sóng vai đứng cùng y.

"Sư tôn yên tâm, ta sẽ tìm được ngài." Hắn cười nói.

Hắn vừa dứt lời, Truyền Âm phù quả nhiên sáng lên. Giọng Tạ Dữ Khanh truyền đến, ba từ "Lệnh Hàn Băng" lọt vào tai.

Đuôi chân mày Ninh Tễ thoáng dừng lại, đã đến lúc nên chấm dứt rồi.

.............

Ninh Tễ đoán không sai, có lấy được giới châu cũng không thể ngăn cản được, thao tác thật sự vẫn nằm trong tay Cô Nguyệt lâu.

Trong khoảng thời gian này Tạ Dữ Khanh đã đột phá đến Hóa Thần kỳ. Lúc đột phá, hắn chẳng khác gì lấy mạng đi đánh cược. Nhưng Ngô Cương biết chỉ vì kích hoạt giới châu này cần phải có đủ ba tu sĩ Hóa Thần.

Trừ Lâu Nguy Yến ra, còn có một vị yêu vương.

Khổng Linh cũng góp một chân vào chuyện này, hắn vốn đã đến sát ranh giới đột phá, bây giờ cũng thuận thế đột phá.

Sau khi gom đủ ba giọt máu đầu tim của tu sĩ Hóa Thần, Tạ Dữ Khanh lẳng lặng chờ thiên tượng đến.

Qua hồi lâu. Khi trời lất phất mưa, ở cuối màn mưa có bóng người quen thuộc cầm dù đi đến.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi