XUYÊN THÀNH ĐÓA HOA CAO LÃNH TRONG TRUYỆN VẠN NGƯỜI MÊ

Từ sau lần tu luyện chợt phát hiện ra hơi thở trong người, gần như ngày nào Ninh Tễ cũng cảm nhận được tia huyền khí đó.

Ngoài dự đoán là như trời yêu thích thứ này không rõ, người vốn cảnh giác với ngoại vật như y lại rất có thiện cảm với tia huyền khí này.

Ngày nào hắn cũng tu luyện cùng y, Ninh Tễ cũng không đuổi hắn đi, chỉ nhắm mắt để hắn ở bên.

Thỉnh thoảng hơi thở này sẽ thân thiết với y rồi còn quấn lên Long đan giúp y tu luyện. Đuôi chân mày của Ninh Tễ thoáng dừng lại, cũng dung túng hắn.

Hoàn toàn khác với lúc đối diện với Khổng Linh.

Tuy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng hành động lại không giống vậy.

Cũng may Khổng Linh không biết Sở Tẫn Tiêu đã để lại vảy ngược trong người Ninh Tễ, sau khi đóng thông đạo chặn Tạ Dữ Khanh hắn thoáng thả lỏng, tưởng rằng ngày đó Tạ Dữ Khanh bị phản phệ rất nghiêm trọng không cách nào đến đây nên cũng ít để ý đến chuyện bên ngoài.

Tu Chân giới và Ma vực giao chiến kịch liệt, Yêu giới vẫn luôn không quan tâm đến chuyện này, lúc nào cũng bo bo giữ mình. Tuy coi Sở Tẫn Tiêu là tình địch nhưng Khổng Linh không có hứng đi giúp Lâu Nguy Yến, điều khiến hắn lo lắng bây giờ là Ninh Tễ đang ở cung Yêu Hoàng của hắn.

Khổng Linh có hơi không kiềm chế được bản thân.

Yêu tộc tương đối thẳng thắn với cảm xúc thích này, tuy Khổng Linh muốn Ninh Tễ có ấn tượng tốt về mình. Nhưng mấy ngày nay lúc ở cùng y, hắn cứ nhịn không được xòe đuôi, vậy nên đã bị ném ra ngoài mấy lần.

Nhưng dù là thế, Ninh Tễ ném hắn ra ngoài còn đỡ hơn là không để ý đến hắn.

Hằn thầm an ủi, lần này lúc bị ném ra lông đuôi của hắn khẽ quét phía sau, hiếm thấy hắn không tức giận.

Bọn tiểu yêu cũng không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy từ sau khi vị đại nhân kia đến, tính tình của tôn thượng càng thêm kỳ lạ.

"Vương thượng?" Hoa yêu cúi đầu đợi sai bảo.

Lòng Khổng Linh thầm nhớ đến dáng vẻ Ninh Tễ xách đuôi hắn, khụ một tiếng rồi nói: "Lui xuống chuẩn bị linh dịch, bổn vương phải dưỡng lông đuôi một chút."


Sau đó ngày mai lại bị xách đuôi ném ra ngoài à?

Khóe miệng Hoa Yêu giật giật, có điều hắn ta không nói câu này ra mà chỉ xoay người lui xuống chuẩn bị theo dặn dò của yêu vương.

Trên đại điện lần nữa rơi vào tĩnh lặng, hình như hôm hay hơi thở quấn quít lấy y rất mệt, cuộn tròn nằm bất động ngoài Long đan.

Đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng khựng lại, rủ mắt không quấy rầy hắn, sau khi tu luyện xong mới đứng dậy.

Hiện giờ y không rõ mọi chuyện trước đó nên không lấy đá chọi đá với Khổng Linh, bây giờ chỉ có thể tạm kiềm chế không lao ra khỏi Yêu giới mà thôi.

Bên ngoài sắc trời tối dần, minh châu trong điện sáng lên. Chung quanh đều là tiên phẩm quý hiếm nhưng Ninh Tễ lại chẳng hứng thú chút nào.

Cảm nhận được hơi thở trong thân thể vẫn đang say ngủ. Bước chân Ninh Tễ thoáng dừng lại rồi ra ngoài điện.

Ninh Tễ thích yên tĩnh nên Khổng Linh không bố trí ai trong viện.

Cung Yêu Hoàng to như vậy mà đêm xuống chỉ có một mình y.

Sau khi ra ngoài, Ninh Tễ vốn định quan sát Yêu giới. Nào ngờ bỗng nhận ra một làn linh khí xa lạ dao động. Như làn nước trôi lững lờ qua mặt gương. Y quay đầu lại thì phát hiện dưới cây ngô đồng xuất hiện một ảnh ảo.

Khổng Linh đã đóng thông đạo Yêu giới nên lúc này Tạ Dữ Khanh muốn vào phải tốn không ít công sức.

Nhưng hắn thạo tạp thuật, dù không cách nào để bản thân vào nhưng cũng đủ để gặp Ninh Tễ. Lúc trông thấy đối phương, tinh thần hắn ngẩn ngơ trong nháy mắt.

Chỉ vì ánh mắt của Ninh Tễ giống hệt với lần đầu gặp hắn.

Ký ức lùi về, dường như y chẳng thay đổi gì cả.


Tay vịn xe lăn của Tạ Dữ Khanh trắng bệch. Khi Ninh Tễ xoay người nhìn hắn, hắn theo bản năng nở nụ cười.

Sau khi ký ức quay về mười ba năm trước, hiện giờ Ninh Tễ vẫn chưa quen hắn. Lòng Tạ Dữ Khanh thầm biết, cũng vì vậy mà có hơi phức tạp.

Ninh Tễ không ngờ Yêu giới canh phòng nghiêm ngặt vậy mà cũng có người có thể tiến vào. Y vừa cau mày đã thấy người nọ mím môi nói: "Có lẽ kiếm tôn đã quên ta rồi."

"Ta là Tạ Dữ Khanh."

Hắn vừa gặp Ninh Tễ đã biết y sẽ mất trí nhớ.

Lòng Ninh Tễ thoáng khựng lại, không khỏi nhớ đến ngày ấy Khổng Linh diễn kịch. Khi ấy hắn trang hoàng cung Yêu Hoàng thành màu đỏ, Khổng Linh vừa bắt đầu đã ngạc nhiên hỏi y không nhớ hắn ư. Nhưng về sau Ninh Tễ cẩn thận ngẫm lại, rõ ràng là y biết.

Ngoài miệng thì hắn nói dối, ánh mắt lại không có lấy chút ngạc nhiên nào như thể hắn biết sau khi tỉnh lại y sẽ mất trí nhớ.

Kẻ trước mắt này cũng thế.

Ninh Tễ thầm hiểu rõ, trên mặt lại chẳng biểu hiện gì. Chỉ khi nghe thấy tên hắn mới thản nhiên gật đầu.

"Tạ lâu chủ."

Biểu hiện của y tự nhiên, lại khiến Tạ Dữ Khanh thầm ngẩn người.

Đã lâu rồi Ninh Tễ không gọi hắn như vậy. Sau ngày chấm dứt ấy, Ninh Tễ đã không còn gọi tên hắn nữa.

Lòng Tạ Dữ Khanh thầm đau âm ỉ, chậm rãi giấu thần sắc dưới đáy mắt đi, không để Ninh Tễ nhìn ra một mặt khác. Hắn mím môi ngẩng đầu cười nói: "Xin lỗi, Yêu giới canh phòng nghiêm ngặt nên bây giờ ta không thể mang ngươi ra ngoài."


Ninh Tễ cũng không vì hắn là chính đạo mà thả lỏng, chỉ nhàn nhạt nhìn Tạ Dữ Khanh.

Không hiểu sao y cảm thấy so với Khổng Linh thì càng nên cảnh giác người này hơn.

Ảo ảnh mà Tạ Dữ Khanh dùng bí thuật hiện ra cũng không thể duy trì quá lâu. Hiện giờ hắn bị thương nặng, linh lực có thể chèo chống không đủ, ngón tay run rẩy chứng minh hắn không thể tiếp tục ở Yêu giới được nữa.

Hắn thấy Ninh Tễ không nói thêm gì nữa, nhưng khi ảnh ảo dần nhạt đi hắn mới mở miệng.

"Xin lỗi."

"Cũng xin kiếm tôn đừng tin lời của bất cứ ai."

Bóng người màu lam dưới tàng cây biến mất. Ninh Tễ khẽ nheo mắt, trông thấy dưới táng cây là một lệnh bài.

Y đi sang rồi nhặt nó lên, phát hiện là lệnh Hàn Băng...

Bên kia, sau khi bóng dáng trong người Tạ Dữ Khanh dần ảm đạm thì phun ra ngụm máu.

"Lâu chủ, thời gian ngài ở đó quá lâu." Ngô Cương lo lắng nói.

Tạ Dữ Khanh uống thuốc rồi khẽ lắc đầu.

Ngô Cương chú ý thấy lệnh Hàn Băng mà lâu chủ luôn cầm đã biến mất, lòng thầm mơ hồ đoán được gì đó. Hắn ta bưng thuốc nhìn lâu chủ nhắm mắt bình phục thương thế.

Qua hồi lâu Tạ Dữ Khanh mới nói: "Ta đã đê tiện một lần rồi."

Nên không thể hèn hạ thêm lần nữa.

Nhưng đến cùng hắn vẫn là tiểu nhân.

Tạ Dữ Khanh cười khổ. Hôm nay hắn đi gặp Ninh Tễ vốn tưởng mình sẽ yên tâm, nhưng buồn cười chính là hắn không dám nhìn y.

Hắn sợ ánh mắt trong sáng của người nọ, khiến hắn không thể che giấu ý nghĩ.


Ngô Cương không nói nữa. Lòng bàn tay Tạ Dữ Khanh trống không, hắn nhìn hạc giấy bên bàn.

Hạc giấu năm đó truyền âm với Ninh Tễ, hắn đều giữ lại cả.

Tạ Dữ Khanh rủ mắt lòng thoáng khựng lại, cuối cùng cầm lấy một con hạc giấy. Hắn không biết mình có sai hay không, nhưng đây là cơ hội duy nhất giữa hắn và y.

Câu nói đầu tiên lúc học xem bói của hắn chính là không được cưỡng cầu.

Nhưng... đến cùng hắn vẫn cưỡng cầu.

Tạ Dữ Khanh mím môi lau vết máu bên môi, nhớ đến Ninh Tễ vẫn luôn lạnh nhạt, bỗng nở nụ cười.

Nếu thật sự cưỡng cầu thì hắn sẽ dùng xương máu cả người này để bồi hoàn.

Khi Tạ Dữ Khanh siết chặt tay, lệnh Hàn Băng đã bị Ninh Tễ thu lại.

Thứ này vừa vào tay, sợi huyền khí trong cơ thể y lập tức xao động như thể đang lo lắng.

Ninh Tễ khẽ cau mày tiêu hủy lệnh Hàn Băng, thứ từng bị Tạ Dữ Khanh dùng để gông cùm xiềng xích y đơn giản bị mai một. Sợi huyền khí kia mới dần yên tĩnh.

Vừa rồi hắn đột nhiên xao động, khi yên lặng như đã kiệt sức.

Ninh Tễ rủ mắt thoáng do dự, nhắm mắt chuyển vận linh khí cho sợi huyền khí kia.

..........

Hôm nay lúc chiến đấu Sở Tẫn Tiêu bị thương không nhẹ. Không biết trong Ma tộc thay đổi gì mà chỉ trong một đêm, phòng ngự như tăng cường.

Dưới sự tấn công của sáu người, rốt cuộc Sở Tẫn Tiêu bị thương. Hắn đang điều tức chuẩn bị dưỡng thương, lại cảm nhận được xúc cảm lạnh băng khẽ chạm vào vảy rồng.

—— Là sư tôn đang đáp lại hắn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi