XUYÊN THÀNH ĐÓA HOA CAO LÃNH TRONG TRUYỆN VẠN NGƯỜI MÊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Ấn đường y giần giật, mấy hôm nay đã khá quen với diễn xuất của Sở Tẫn Tiêu.

Mỗi khi hắn làm nũng như vậy là sẽ muốn xin cái gì đó.

Quả nhiên, dưới ánh trăng Ninh Tễ đưa mắt nhìn sang, Sở Tẫn Tiêu ngẩng đầu lên, nước xuân dịu dàng trong mắt gần như tràn ra.

"Sư tôn ơi, vết thương của ta lành rồi."

"Tối nay ta ôm người ngủ nha?"

Rõ ràng là rồng, nhưng lúc này hắn lại rất dính người. Ninh Tễ từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng tuấn tú trên Nghị Sự đường của Sở Tẫn Tiêu, bây giờ thấy hắn như thế, tương phản như vậy khiến y có hơi buồn cười.

Sở Tẫn Tiêu dùng tư thế vô hại ôm tay y, ánh mắt dịu dàng lại cố chấp.

Ninh Tễ nhìn hắn trong chốc lát rồi giơ tay đẩy hắn ra.

Hơi thở lạnh lẽo rời đi, Sở Tẫn Tiêu đang có hơi tiếc nuối thì thấy sư tôn gấp trường bào lại rồi dừng bước chân.

Ninh Tễ quay đầu lại, Sở Tẫn Tiêu lập tức thay đổi sắc mặt.

"Sư tôn..." Hắn lại muốn mở miệng thì thấy dưới ánh trăng, vị tiên nhân lãnh đạm ấy nói: "Vào đi."

"Cảm ơn sư tôn." Sở Tẫn Tiêu thoáng chốc vui vẻ trở lại. Ninh Tễ hoài nghi nếu phía sau hắn mà có cái đuôi thì chắc là giờ sẽ lắc đuôi không ngừng.

Quanh năm Ma vực không có ánh sáng mặt trời, lúc này bên ngoài đất phủ đầy tuyết càng thêm lạnh lẽo. Y xoay người vào lều trại, Sở Tẫn Tiêu cũng đi theo, sợ sư tôn nói mà không giữ lời bỏ hắn lại.

Sau khi bước vào, Sở Tẫn Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

Lều trại của sư tôn cũng không giống lều của hắn. Sở Tẫn Tiêu luôn có thể ngửi được hương thơm mát lạnh trên người sư tôn, vô cùng dễ chịu.

Trong lều trại vấn vít hơi thở của sư tôn khiến mắt hắn sầm xuống, ham m.uốn của loài thú đối với người thương dâng trào nhưng lại bị hắn đè xuống.


Mãi đến khuya, nến trong lều mới tắt...

Ninh Tễ vừa nhắm mắt lại đã bị Huyền long dính người phía sau ôm lấy. Sở Tẫn Tiêu không thường được ôm sư tôn ngủ, lúc này chỉ cảm thấy hết sức kích động, lòng như căng đầy.

Ninh Tễ chỉ cho hắn ôm, sau khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc y nhắm mắt lại. Nhưng đến nửa đêm, Huyền long lại bắt đầu không ngoan.

Ninh Tễ bị độ ấm trên vai đánh thức.

Y ngủ khá nông, chỉ chút tiếng động sẽ tỉnh lại ngay. Lúc cảm nhận được động tác của Sở Tẫn Tiêu, y thấy trên người có hơi nóng.

Sở Tẫn Tiêu ôm sư tôn, lúc nãy hắn đã nhìn thấy dấu vết trên cổ y.

—— Là vết cắn khác của hắn.

Hắn sinh lòng ghen tuông, sau khi sư tôn ngủ lại không nhịn được mà khẽ hôn y, nào ngờ sư tôn lại thức dậy.

Hắn như chó nhỏ hôn khắp nơi, ngay cả trên xương vai mảnh khảnh cũng có thêm vệt đỏ. Màu nhạt như mai đỏ nở rộ trên nền tuyết, xinh đẹp kinh người.

Xương vai của Ninh Tễ rất đẹp.

Eo cũng đẹp.

Dường như hõm Apollo của y có hơi nhạy cảm, vừa chạm vào đã nghe thấy y khẽ rên.

Ninh Tễ tỉnh lại, hàng mi dài khẽ run, băng tuyết trong mắt xuất hiện.

Bàn tay kia vẫn còn đặt trên eo y, giọng nói lạnh nhạt của Ninh Tễ có hơi khàn: "Sở Tẫn Tiêu, ngươi có còn ngủ hay không?"

Một câu này chứa ý cảnh cáo.

Ninh Tễ bị hắn cắn mà nóng cả người, Sở Tẫn Tiêu tủi thân nói: "Sao sư tôn chỉ cho có mình hắn hôn vậy?"


Trên cổ là vết cắn của tâm ma, nhưng trên xương vai lại là của Sở Tẫn Tiêu.

Ninh Tễ có chút đau đầu, hai người này rõ ràng là một người, dưới trạng thái mất trí nhớ y không biết nhiều như vậy, còn tưởng Sở Tẫn Tiêu đang trêu mình thế là y cau mày.

"Nhắm mắt lại!"

Thấy sư tôn tức giận, Sở Tẫn Tiêu lại chẳng sợ. Hai người tâm ý tương thông, tất nhiên hắn biết y không thật sự ghét mình. Hắn quay đầu lại rồi rướn người khẽ hôn lên môi sư tôn.

"Sư tôn ngủ ngon nhé."

Ninh Tễ chuẩn bị mở miệng quở trách chợt sững người, mãi đến khi Sở Tẫn Tiêu thật sự nhắm mắt lại đuôi chân mày của y mới giãn ra. Chẳng qua vết tích trên người lại chẳng cách nào xóa bỏ được.

Ấn ký của Long tộc không dễ xóa bỏ như vậy.

Ngày hôm sau, lúc mặc quần áo tay Ninh Tễ thoáng dừng lại, quả nhiên nhìn thấy dấu vết trên xương vai sau lưng.

Trong gương đồng chiếu ra dấu vết nhàn nhạt, nhưng tuyệt đối không nhạt đến mức làm người khác không nhận ra.

Ninh Tễ khẽ cau mày, nghĩ cũng may là trên xương vai, nếu ở chỗ khác...

Y mím môi, ngay sau đó trông thấy Sở Tẫn Tiêu đi đến.

"Sư tôn vẫn còn giận ta à?" Lúc này hắn đã biết nhận lỗi.

Ninh Tễ nhướng mày nhìn hắn một cái, lập tức đối diện với đôi mắt vô tội của Sở Tẫn Tiêu.

Ninh Tễ vốn không am hiểu mấy chuyện này, có điều bây giờ y đã nhìn ra. Sở Tẫn Tiêu để lại mấy dấu vết vô hại trên người y.

Long tộc trên thế gian đã tiêu vong chỉ còn lại Sở Tẫn Tiêu, y không biết những Long tộc khác có làm như vậy hay không. Lúc Sở Tẫn Tiêu tiến lên giúp y mặc quần áo, y vẫn nhắc: "Sau này không được để lại dấu đâu đấy."


Nhớ đến cảm giác xương vai bị gặ.m cắn tối qua.

Ninh Tễ khẽ rủ mắt, phớt lờ cảm giác xa lạ.

Đêm qua Sở Tẫn Tiêu thân mật với sư tôn, tất nhiên bây giờ sư tôn nói gì cũng được.

Sắc trời bên ngoài dần sáng, Truyền Âm phù của hai người sáng lên, là Dược Mục đạo quân.

Vừa hay hôm nay có nghị sự, Dược Mục mời hai người đến Nghị Sự đường.

Sau khi khoác thêm áo choàng, Ninh Tễ đáp đồng ý.

Dược Mục thoáng do dự: "Ta không nối được với Truyền Âm phù của Long quân..." Ông vốn thử thăm dò.

Nào ngờ bên kia lại yên lặng, một lúc sau mới nghe thấy kiếm tôn đáp: "Hắn ở cạnh ta."

Lúc này sắc trời vừa sáng, tất nhiên là không thể sáng sớm đã chạy tới chạy lui, thế nghĩa là hắn cả đêm không về.

Đầu ngón tay Dược Mục chợt khựng lại, bị chính suy đoán của mình dọa sợ.

Rồi ông lại thấy có lẽ là mình nghĩ nhiều.

Ninh Tễ không biết suy nghĩ của ông.

Có điều sớm muộn gì quan hệ của y và Sở Tẫn Tiêu cũng phải công khai với mọi người, y cũng chẳng giấu giếm, trực tiếp nói: "Ta sẽ chuyển lời đến hắn."

Lúc này Dược Mục mới đáp vâng.

Nghe giọng Truyền Âm phù yếu đi, Sở Tẫn Tiêu giúp sư tôn khoác thêm áo ngoài rồi nhìn mũ ngọc [1] bên cạnh.

[1] 玉冠 (Mũ ngọc):



"Những người khác vẫn chưa đến, ta giúp sư tôn vấn tóc nhé?" Hắn nói rồi cầm lược.


Ninh Tễ không khỏi nhìn hắn một cái.

Nhìn ra thần sắc trong mắt sư tôn, Sở Tẫn Tiêu chỉ cảm thấy sư tôn như vậy càng khiến tim hắn ngứa ngáy.

Ngoài miệng lại nói: "Lần này ta tuyệt đối không gây rối nữa." Thấy hắn nghiêm túc đảm bảo, Ninh Tễ nhìn mái tóc chưa vấn trông có hơi kỳ cục của mình trong gương, miễn cưỡng đồng ý.

"Phát quan bình thường cũng được." Giọng Ninh Tễ nhàn nhạt nghe rất hay.

Sở Tẫn Tiêu nói: "Giúp sư tôn chải tóc thì tối phải thưởng ta một lần."

Nháy mắt Ninh Tễ muốn lấy lược lại, nhưng cuối cùng lại thua Sở Tẫn Tiêu, trước đó y cũng chẳng biết dưới lớp da tựa trăng sáng này của hắn lại là dạng người ngang ngược như thế.

"Hồi trước ta cũng ở cùng với ngươi như vậy à?" Y cau mày hỏi.

Sở Tẫn Tiêu nói: "Sư tôn muốn khôi phục ký ức sao?"

Ninh Tễ khẽ lắc đầu: "Giờ không phải là lúc."

Viên linh thức đó vẫn ở chỗ Sở Tẫn Tiêu, nhưng tựa như trước khi rút ra, khôi phục ký ức cũng tổn hại rất nhiều. Hiện giờ Lâu Nguy Yến có thể tấn công bất cứ lúc nào, đại chiến sắp đến, bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt để y khôi phục.

Hơn nữa nếu đã chấp nhận Sở Tẫn Tiêu, vậy thì không cần phải nôn nóng những cái đó.

Trong khi nói chuyện, phát quan đã buộc xong, Ninh Tễ nhìn gương một cái: "Đi thôi."

.................

Hai người đến không quá muộn, đằng sau lục tục đến rất nhiều người. Tô Phong Diễm ngồi trên ghế, vừa liếc mắt đã thấy Ninh Tễ.

Gã siết chặt tay, có lẽ vì thay đổi cơ thể nên trừ lúc điên cuồng lúc trước ra, gã thế mà cảm nhận được cảm xúc đau đớn khác...

Ninh Tễ vẫn cứ nhận ra có người nhìn mình, vừa quay đầu lại thì thấy là vị nhị hoàng tử kia.

Ánh mắt hai người giao nhau, Tô Phong Diễm theo bản năng giấu thần sắc trong mắt đi rồi lịch sự cười cười.

================

Ý là tui chạy xong chính truyện rồi, còn ngoại truyện thôi ;-;


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi