XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC

Theo đuổi?

Thẩm Tiêu không cấm nhíu mày, hắn từng tuổi này, trước nay chưa từng có khái niệm theo đuổi, căn bản là không có kinh nghiệm.

Hơn nữa Thẩm Tiêu sở dĩ sẽ đáp ứng cũng phải căn cứ trên việc tiểu hài tử yêu thầm hắn. Nếu cái tiền đề này vốn là không tồn tại, vậy hắn có còn muốn yêu đương nữa hay không?

Thật đúng là không dám chắc.

Lúc này chính xác trong lòng Thẩm Tiêu không dễ chịu là bởi vì, sự tình không phát triển theo hướng mà hắn nghĩ.

Hắn cảm thấy phương pháp đơn giản để có thể dễ chịu trở lại, hẳn chính là dựa theo mục tiêu đã định ban đầu: làm bạn trai Thẩm Du.

Nhưng đối phương không phối hợp a!

"Tôi không biết cách theo đuổi nữ nhân."

Tự hỏi nửa ngày, Thẩm Tiêu cuối cùng kết luận được như vậy.

Trợ lý Đỗ thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ, bèn nhanh chân bày mưu tính kế.

"Không phải cũng chỉ có bao nhiêu đó chiêu thức thôi sao? Mời ăn cơm, đi dạo phố, tặng quà..."

Thẩm Tiêu rút ra điếu thuốc, không châm, chỉ dùng mũi ngửi ngửi.

Trước đó Thẩm Du có đề qua, khuyên hắn ít hút thuốc một chút, cho nên hiện tại mỗi ngày hắn chỉ hút trong một số lượng nhất định.

Nghe Đỗ Huy nói xong, Thẩm Tiêu rất là ghét bỏ mà hỏi ngược lại "Mấy cái đó không phải ngày nào cũng làm rồi sao? Mang tiểu hài tử đi ăn cơm, dạo phố, đi mua đồ? Đúng rồi, trong hai ngày tới cậu báo danh cho Tiểu Du học lái xe, sau đó xem thử có chiếc nào loại hình thích hợp hay không, giá đừng quá rẻ."

"......"

Moẹ nó, tất cả các tuyệt chiêu ngài đều dùng rồi, còn dùng đến lưu loát thuần thục, sau đó nghiêm trang mà nói với người khác là "Tôi không biết theo đuổi nữ nhân" sao? Lương tâm có đau không?

Quan trọng nhất là, hiện giờ chiêu thức đều thi triển hết, về sau lấy cái quỷ gì mà dùng?

Trợ lý Đỗ cảm thấy thật là mệt tâm.

"Nghe ra hai người cảm tình còn rất tốt, bình thường ở chung với nhau đều là như vậy sao?"

"Cũng không hẳn." Thẩm Tiêu hồi ức lại một chút, không cấm cười ra tiếng "So với mấy chuyện đó, thường ngày vẫn là bắt nạt Tiểu Du thú vị hơn nhiều. Giống như bắt tiểu hài tử ngồi yên rồi nhồi cho một đống đồ ăn, giám sát thực hiện giảm cân chế độ ma quỷ, nhà có chó liền cố ý mua thêm con mèo,... tóm lại mỗi lần nhìn tiểu hài tử nổi giận, không hiểu sao cả người đều cảm thấy sảng khoái."

"......"

Thẩm Tiêu nói xong, nhìn sắc mặt Đỗ Huy có vẻ sai sai, bèn hỏi "Làm sao vậy? Không đúng chỗ nào?"

Nơi nào đều không đúng!

Cái này thật sự là biểu hiện của yêu thích sao? Học sinh tiểu học bây giờ nó còn không thèm làm vậy nữa là!

Trợ lý Đỗ do dự mà nói "Thẩm tổng, tôi cảm thấy ngài vẫn là nên đổi mục tiêu khác đi, hai người không hợp nhau đâu."

Đỗ Huy vừa mới dứt lời, điếu thuốc trên tay Thẩm Tiêu liền bay tới.

"Cái gì mà không hợp!"

Trợ lý Đỗ nhịn không được nữa, đành dùng hết can đảm của nửa đời còn lại ra mà thức tỉnh Thẩm Tiêu.

"Ngài đều luôn khi dễ con người ta như vậy, hoạ chăng là điên rồi mới nghĩ cùng ngài yêu đương..."

Thẩm Tiêu:......

"Đỗ Huy, tôi cho cậu cơ hội nói lại lần nữa, bằng không hiện tại liền ra ngoài thu thập đồ vật rồi cút đi!"

Trợ lý Đỗ:......

"Ông chủ, tôi bỗng nhiên cảm thấy, người ta có câu gì, đối lập thì hấp dẫn lẫn nhau có đúng không? Rốt cuộc tiểu hài tử đều là vô tư, nhớ ăn không nhớ đánh, ngài sau này từ các phương diện dần dần ôn nhu mà đối đãi, Thẩm tiểu thư khẳng định sẽ bị cảm động! Sẽ yêu ông chủ đến chết đi sống lại!"

Đỗ Huy nói xong, văn phòng lâm vào vài phút yên tĩnh, bởi vì bọn họ đều cảm thấy lời này thực cmn giả.

Cuối cùng chính là Thẩm Tiêu đánh vỡ trầm mặc, xua xua tay nói "Bỏ đi, việc này tôi tự suy nghĩ, cậu trước tiên báo cáo một chút tình hình Lê thị bên kia."

Nói đến công tác, trợ lý Đỗ liền có vẻ thành thạo nhiều.

"Chúng ta điều động công nhân đến Lê thị, một tuần trước đã bắt đầu vào guồng, vài người ngầm an bài trước đó cũng đã đâu vào đấy, chờ sau khi thành quả đầu tiên ra tới sẽ liền bắt đầu phương án hai."

Thẩm Tiêu gật đầu "Phải cẩn thận hành sự, đừng ra sơ hở, đội ngũ cố vấn pháp luật có cần gia tăng nhân thủ hay không?"

"Trước mắt còn không cần."

Thẩm Tiêu lạnh lạnh mà cười "Chỉ bằng Lê Viễn Huy não heo kia mà cũng mơ tưởng gây khó dễ cho Thẩm thị, quá non, đổi thành Lê lão gia tử nhà hắn ra mặt còn miễn cưỡng chấp nhận được."

Trợ lý Đỗ lau mồ hôi, nghĩ thầm chỉ bằng tính tình bừa bãi này của Thẩm Tiêu, có thể đem cơ nghiệp dựng thành quy mô như hiện tại quả thật không dễ dàng!

Lúc sau đề tài nói đến không sai biệt lắm, Thẩm Tiêu lại đột nhiên quan tâm tới đời sống cá nhân của vị trợ lý mến thương, liền hỏi "Cậu kết hôn cũng được mấy năm rồi, tiểu hài tử được bao lớn?"

Trợ lý Đỗ giật thốt, không nghĩ Thẩm Tiêu tự dưng sẽ nói tới vấn đề này, liền xấu hổ mà cười đáp "Không sinh hài tử, gần nhất sắp ly hôn."

Thẩm Tiêu:......

"Cho nên cả chuyện tình cảm của mình đều trị không được, cậu rốt cuộc lấy tự tin đâu ra mà dám dạy người khác theo đuổi bạn gái?"

Quá là không đáng tin cậy được chứ!

Trợ lý Đỗ hắc hắc cười "Cho nên mới có câu "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường" a!"

Thẩm Tiêu tuỳ tiện rút từ trên bàn ra một bao đựng văn kiện rỗng, nhắm thẳng Đỗ Huy mà phóng tới.

"Mẹ nó, tên quân sư quạt mo này cút ngay cho trẫm!"

Trợ lý Đỗ ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Văn phòng lại khôi phục an tĩnh, Thẩm Tiêu nguyên bản chỉ dựa vào bàn, lúc này cọ cọ qua một hồi, dứt khoát đặt mông ngồi lên, cầm lấy di động click mở album, lướt lướt.

Bởi vì điện thoại thường xuyên bị đập hư, hắn cũng lười gửi qua chuyển lại, cho nên album không có được bao nhiêu ảnh.

Nhưng mà cái đám ảnh chụp ít ỏi này, bên trong vai chính tất cả lại đều là Thẩm Du.

Ghé vào sô-pha chơi di động, cùng một chó một mèo chạy lung tung khắp nhà, giúp chú Lý chăm sóc vườn rau...

Kỹ thuật chụp ảnh của Thẩm Tiêu cũng chỉ thường thường, nhưng trong mắt hắn, bất luận hình ảnh nào có mặt tiểu hài tử đều là hoàn mỹ.

Thật giống như ánh mặt trời, có thể dễ dàng xua tan nội tâm hắc ám.

Đó là thiên sứ của riêng một mình Thẩm Tiêu.

Hắn muốn đối xử tốt với Thẩm Du, muốn đem người ôm vào lồng ngực, hắn cảm giác dù có đưa cả thế giới này đến cho cô vẫn là không đủ.

Cảm giác đó, thật sự là tình yêu sao?

***

Chớp mắt đã đến giao thừa.

Bởi vì trận yêu thầm - thổ lộ - cự tuyệt lần này mà Thẩm gia phải đón năm mới trong trạng thái không mấy vui vẻ, cùng ngày bình thường không có gì khác biệt.

Chú Lý vốn nghĩ mua ít đèn màu về trang hoàng một chút, cuối cùng cũng bị Thẩm Du ngăn trở.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Tiêu hứng thú không cao, bọn họ đánh bậy đánh bạ lỡ trúng chỗ nào không thích hợp, hắn khả năng sẽ lại phát bệnh.

Cho nên tiễn đi năm cũ đón lấy năm mới gì đó, chỉ là an an tĩnh tĩnh mà qua.

Bất quá Thẩm Du cũng chỉ bình tĩnh ngoài mặt mà thôi.

Lúc ăn cơm chiều, khi vừa nhận được tin nhắn của Viên Duyệt gửi tới, Thẩm Du liền giống như hoá thành thỏ con, nhảy chồm chồm mà chạy lên lầu, làm chú Lý cùng Thẩm Tiêu đều bị doạ sợ.

"Lại phát điên cái gì vậy?"

Chú Lý cười cười "Tiểu hài tử vẫn nên hoạt bát một chút như vậy mới tốt."

Thẩm Tiêu hừ ra tiếng "Hoạt bát cái gì, tăng động thì có!"

***

Cả chiều nay Thẩm Du đều đang đợi cuộc gọi của Viên Duyệt, hiện tại đã nhận được rồi dĩ nhiên là phải kích động.

Nhưng cô cũng sợ Thẩm Tiêu nghe thấy, nên đành phải chạy nhanh về phòng mà nghe.

Đầu dây bên kia, Viên Duyệt cũng có vẻ thực hưng phấn.

"Du tỷ, em quay lại được rồi, oa, thực là ghê gớm nha. Chị không biết đâu, Bạch Mộ Tình cư nhiên còn muốn cưỡng hôn Tư Đồ Dật, kết quả bị hắn một phen đẩy bay."

"......"

Nam nhân của mình bị cường hôn, vì cái gì lại hứng thú bừng bừng như vậy?

"Làm sao mà quay được?" Thẩm Du hỏi.

"Em trốn trong phòng nghỉ ở văn phòng a~ Bạch Mộ Tình lúc ấy tương đối kích động, không phát hiện ra em."

Thẩm Du nhíu mày "Cho nên Tư Đồ Dật cũng biết em ở trong phòng?"

"Ưm, biết biết, hắn mang em tới mà, trước đó em cũng có nghĩ tới vài phương án, di động, bút máy ghi âm gì đó, đến đặt máy nghe lén cũng suy xét qua. Nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy đích thân ra tay tương đối đáng tin. Đầu tiên em đến công ty tìm Tư Đồ Dật, sau đó trốn trong phòng nghỉ lén lút quay hình."

Thẩm Du cũng không biết nên nói gì, cảm giác Viên Duyệt vì trợ giúp cô, hy sinh còn rất cao cả.

"Thật sự thực cảm ơn em."

Viên Duyệt cười "Giữa hai chúng ta không cần nói mấy lời đó, em bảo đảm Thẩm Tiêu xem video này xong, khẳng định một chân đá bay Bạch Mộ Tình, ả có muốn tiếp tục đeo bám cũng không được. Đợi lát nữa em gửi cho chị ngay."

Viên Duyệt ngừng một chút rồi nói tiếp "Lần này được nghỉ ở nhà nửa tháng, chị sắp xếp thời gian lại đây chơi với em, có được không?"

"Có thể, cuối tuần đi. Ở đó là nhà riêng hay ở cùng với Tư Đồ Dật?"

"Đương nhiên là nhà em nha, phải tranh thủ có được không gian riêng tư chứ."

Thẩm Du giật mình một chút, sau đó thở dài.

Thật tốt, còn có thể có không gian riêng, cô ở bên này đến bạn bè còn bị Thẩm Tiêu quản thúc, một chút cũng không tự do.

Hai người ước định thời gian xong liền treo máy, sau đó Thẩm Du thực mau thu được video Viên Duyệt gửi đến.

Nội dung bên trong khá dài, Bạch Mộ Tình ban đầu còn bảo trì thái độ ôn nhu, nhắc lại chuyện xưa, sau đó vẻ mặt thương tâm mà nói từ khi rời xa Tư Đồ Dật, ả có bao nhiêu khổ sở. Cuối cùng chủ động đi kéo tay Tư Đồ Dật, bị hắn một phen ném ra.

......

"Tôi không biết vì sao nhân viên lại để cho cô lên đây, nhưng loại sự tình này về sau khẳng định sẽ không có lần thứ hai." Tư Đồ Dật nói.

"Anh như thế nào có thể tuyệt tình như vậy, em thật sự rất yêu anh!"

"Yêu tôi? Cô không phải đã cùng Thẩm Tiêu dây dưa với nhau sao? Hiện tại nói yêu tôi như vậy, có thấy ghê tởm hay không?"

"Trong lòng em, vĩnh viễn chỉ yêu có mỗi mình anh, những người khác đều là kẻ thay thế mà thôi, Dật, anh vì sao không thể cho em thêm một cơ hội?"

......

Xem trong này, Bạch Mộ Tình thực sự giống như nữ chính tiểu thuyết Quỳnh Dao, vẻ mặt thâm tình khổ sở, Thẩm Du nhịn không được mà nổi da gà.

Bạch Mộ Tình sở dĩ nổi tiếng là vì trừ bỏ thủ đoạn cao minh ra, kỹ thuật diễn cũng coi như thuộc phái thực lực. Bộ dáng đáng thương như vậy, nam nhân bình thường nhìn thấy đều sẽ mềm lòng.

Đáng tiếc, Tư Đồ Dật không phải người bình thường, mà ả cũng chú định chỉ là nữ phụ bi kịch mà thôi.

Nhưng Thẩm Du một chút cũng không đồng tình.

Không chỉ cảm thấy bất mãn hành vi của Bạch Mộ Tình, cô còn muốn bỏ đá xuống giếng, đem video đưa cho Thẩm Tiêu xem, hoàn toàn chặt đứt đường lui của Bạch hồ ly.

Thẩm Du lại tiếp tục ấn nút play.

......

Bạch Mộ Tình bị cự tuyệt hai lần, rốt cuộc nổi giận, không tiếc lời mà mắng nhiếc Tư Đồ Dật, sau đó liền bắt đầu buông lời hung ác.

"Anh cũng đừng quá đắc ý, chờ đi, hôm nay anh đối xử với tôi như vậy, một ngày nào đó sẽ hối hận!"

"Tôi đây thật sự rất sợ a, cũng không biết cô muốn như thế nào làm tôi hối hận?"

"Đừng quên, tôi hiện tại đang cùng chủ nhân của Thẩm thị ở bên nhau."

Tư Đồ Dật nhướng mày, nói "Vậy cô cố lên nhé, tính cách Thẩm tiên sinh thế nhưng không được tốt lắm."

"Có tệ cũng không thể tệ bằng anh!"

......

Video đến đây liền kết thúc, Thẩm Du hít sâu, cầm di động đi xuống lầu.

Nếu không phải trước đó cô đã kịp đoàn tụ với Viên Duyệt, chỉ sợ không có cơ hội nhìn đến đoạn video này.

Bạch Mộ Tình cũng thật tham lam, vừa nghĩ cách đối phó Tư Đồ Dật vừa muốn níu kéo, hoàn toàn chính là tìm đường chết.

Dưới lầu, Thẩm Tiêu đã ăn xong cơm chiều, bàn ăn cũng bị thu thập đến sạch sẽ, một chút đều không chừa lại cho Thẩm Du.

Không cần hỏi cũng biết là Thẩm Tiêu làm.

Quả nhiên, cô vừa đi xuống thang lầu liền nghe hắn nói "Muốn ăn cơm liền chạy tới đây cầu xin trẫm!"

"......"

Người này mới đó rõ ràng còn nói muốn làm bạn trai cô, chỉ bằng thái độ như vậy, quỷ mới muốn cùng hắn yêu đương!

Nhưng bực thì bực, Thẩm Du vẫn là đi qua đem video đưa cho Thẩm Tiêu xem.

Vài phút sau, Thẩm Tiêu vẻ mặt bình tĩnh mà xem xong, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, liền đem điện thoại trả lại cho cô.

Thẩm Du mờ mịt hỏi "Anh không có gì muốn nói sao?"

Thẩm Tiêu dựa vào sô-pha, vân đạm phong khinh mà trả lời.

"Kỳ thật không cần phiền toái như vậy. Chỉ cần chúng ta yêu nhau, tự nhiên anh sẽ không thèm để ý tới Bạch Mộ Tình."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi