XUYÊN THÀNH MẸ KẾ NAM CHÍNH THANH XUÂN VƯỜN TRƯỜNG

Khương Tân Tân vô cùng cảm động.

Từ nhỏ đến lớn cô nhận được rất nhiều quà tặng, nhưng không hề lần nào, khiến cô xúc động giống như lần này.

Mặc dù trước đó Chu Minh Phong cũng đã tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng, nhưng cũng không thể so sánh với biệt thự nhỏ làm bằng tay này được.

Cô chỉ tiếc là không thể khoe cho toàn bộ thế giới này, lập tức đăng cả hàng dài trên Weibo để cho cả thế giới này đều biết hôm nay cô nhận được biệt thự thật lớn! Đương nhiên cũng tiện tay chia sẻ cho Chu Minh Phong để nói về sự cảm động của cô. Giống như cả thế giới này của cô đều đã thay đổi.

Chu Minh Phong nhận được đoạn văn ngắn của Khương Tân Tân gửi đến.

Mà rõ ràng, đoạn văn ngắn này nhân vật chính không phải anh.

Điều này khiến anh không chịu được rơi vào trầm tư, chẳng lẽ cảm thấy bản vẽ trang viên của anh kém cái biệt thự nhỏ làm bằng tay của thằng nhỏ này sao?

Lúc trợ lý Lưu tiến vào thì thấy một cảnh này.

Anh ấy còn tưởng tổng giám đốc Chu đang gặp khó khăn gì trong công việc.

Chỉ thấy vẻ mặt Chu Minh Phong cứ muốn nói rồi thôi, cuối cùng trong ánh mắt trông mong của trợ lý Lưu, gật đầu dịu dàng nói: "Hôm nay là Giáng Sinh, cậu cũng trở về sớm một chút với vợ cậu đi."

Trợ lý Lưu lại nghĩ, tò mò hỏi: "Tổng giám đốc Chu, hôm nay anh có chuẩn bị quà gì cho vợ mình hay không?"

Bây giờ nghĩ lại, với một tổng giám đốc Chu oai phong, sáng suốt thì chuyện công việc chắc chắn sẽ không thể nào khiến anh có thể lộ ra vẻ mặt như thế này được.

Như thế, cũng chỉ có việc riêng lúc này mới có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tổng giám đốc Chu được, ngoại trừ con trai của tổng giám đốc Chu ra, thì chỉ có vợ của tổng giám đốc Chu thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ của anh ấy có hơi nghiêng về phía bà chủ một chút.

Chẳng lẽ còn chưa chuẩn bị quà gì sao? Vì chuyện quà tặng nên phiền lòng sao?

Chu Minh Phong trả lời: "Đã chuẩn bị."

Trợ lý Lưu gật đầu: "Thế... Tổng giám đốc Chu, tôi tan làm nha?"

Quà cũng đã tặng rồi, xem ra nơi này cũng không còn việc cho anh ấy làm nhỉ.

"Đi đi."

Một bên khác, Khương Tân Tân đương nhiên cũng phát hiện bản vẽ dưới gối kế đầu.

Nhưng mấy bản vẽ phác thảo này, người ngoài nghề nhìn thấy thì căn bản không nhìn ra hình gì, mà đương nhiên Khương Tân Tân sẽ không hề nghĩ bản vẽ này sẽ là quà tặng Giáng Sinh cho mình, tưởng do Chu Minh Phong vô tình đặt ở trên giường, nên mới thu bản vẽ lại, để trên bàn làm việc trong phòng anh.

Chờ khi Chu Minh Phong tan làm trở về, Khương Tân Tân và Chu Diễn đã ăn xong cơm chiều.

Chu Diễn tiếp tục về phòng tiến vào trạng thái làm đề, Khương Tân Tân trở lại phòng ngủ... Đan khăn quàng cổ.

Cô cũng chỉ là bỗng nhiên thấy hứng khởi thôi.

Hôm nay khi đến cửa hàng tiện lợi, phát hiện Đặng Thấm còn có những cô gái khác đều đan khăn quàng cổ, hỏi thì mới biết là các cô ấy chuẩn bị quà năm mới cho bạn trai.

Khi cô còn đang chìm đắm trong sự cảm động bởi vì biệt thự nhỏ làm bằng tay này.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đã lái xe chạy đến cửa hàng kim đan len và cuộn len màu xám đậm.

Đương nhiên cô đã đánh giá cao mình rồi, thấy các cô gái khác và Đặng Thấm đan trông rất đơn giản, nên cảm giác chỉ cần động tay chút là được rồi, sao đến chỗ cô lại khó thế nhỉ? Khi đang giãy dụa muốn từ bỏ thì Chu Minh Phong đã trở lại.

"Em làm gì thế?" Chu Minh Phong hỏi.

Anh đột nhiên lên tiếng dọa cô giật cả mình.

Cô ăn ngay nói thật: "Xém chút nữa là hù chết em rồi. Em làm gì anh không nhìn thấy sao? Đan khăn quàng cổ đây này."

Đan khăn quàng cổ?

Thẳng thắn mà nói, thì Chu Minh Phong thật sự không nhìn ra.

Đương nhiên, anh cũng đoán được khăn quàng cổ này có lẽ không phải đan vì anh. Nếu cô chuẩn bị vì anh, thì cô sẽ không để anh biết bây giờ.

Như thế.

Câu hỏi của Chu Minh Phong có chút không chắc chắn: "Đan khăn quàng cổ cho A Diễn."

Khương Tân Tân còn đang cúi đầu nghiên cứu cách đi kim, đầu cũng chẳng thèm nâng: "Đúng thế. Nhưng mà anh đừng nói trước cho cậu ấy đấy."

Thật ra không phải cô muốn cho Chu Diễn bất ngờ.

Mà cô chỉ cảm thấy là... Có lẽ cô sẽ lựa chọn từ bỏ nó đó.

Ánh mắt Chu Minh Phong nặng nề dừng trên đỉnh đầu cô. Muốn nói trong lòng không có ngạc nhiên thì không thể nào rồi, nhưng rồi lại nghĩ anh cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Mối quan hệ giữa cô và A Diễn tốt thế này, khiến anh không thể đoán trước được.

Nhưng mà anh cảm thấy vui vẻ bởi vì A Diễn, cũng là bởi vì cô.

*

Năm mới, các học sinh cũng được nghỉ ba ngày.

Trước ngày nghỉ, Chu Diễn mượn một quyển ghi chép của Từ Tòng Giản, bây giờ dùng xong rồi chuẩn bị trả lại cho cậu ấy. Nhưng khi cậu để vở ghi chép của Từ Tòng Giản lên bàn thì bên cạnh có học sinh đùa giỡn nên đụng phải bàn Từ Tòng Giản, vở ghi chép của Từ Tòng Giản từ trên bàn rơi xuống đất.

Lúc này Từ Tòng Giản đi lấy nước nóng cũng không có ngồi vị trí của mình.

Hai học sinh kia đang đùa giỡn thì thấy Chu Diễn ngồi xổm xuống nhặt vở ghi chép lên, đã sớm sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.

Tuy bây giờ Chu Diễn đã không còn quậy phá nữa, đã nghiêm túc học tập, khi thi học kỳ này thì chỉ còn thiếu mấy điểm nữa là lọt vào top 10 nhưng mấy bạn học đối với cậu vẫn thấy rất sợ hãi.

Xung quanh đều hạ xuống áp suất rất thấp.

Chu Diễn căn bản không thèm để ý, khi nhặt vở ghi chép của Từ Tòng Giản lên, vô tình thoáng nhìn thấy một chữ cậu ấy viết bên chỗ trống, bỗng nhiên giật mình.

Chữ viết cứng cáp nhưng có lực, đó là một chữ, Khương.

Chu Diễn chỉ ngạc nhiên một lát, đứng dậy, trong tay còn đang cầm vở ghi chép kia, Từ Tòng Giản cầm bình giữ nhiệt đi vào phòng học, cũng thấy vở ghi chép trong tay Chu Diễn vẻ mặt cậu ấy bỗng chốc cứng đờ.

Bầu không khí đột nhiên trở nên rất kỳ quái.

Những bạn học khác cũng không nói gì, đều đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía hai người.

Chu Diễn cúi đầu, như không có việc gì bỏ vở ghi chép lại trên bàn học của Từ Tòng Giản.

"Từ Tòng Giản." Chu Diễn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: "Bây giờ còn sớm, chúng ta đi đập bóng được không?"

Từ Tòng Giản im lặng một lát, rồi gật đầu đi đến, bỏ bình giữ nhiệt lên trên vở ghi chép kia: "Được."

Hai người đều là học sinh giỏi.

Cùng xin giáo viên cho nghỉ một tiết, mà giáo viên cũng đã đồng ý.

Sân bóng to như thế chỉ có Từ Tòng Giản và Chu Diễn, hai người thay đồ chơi bóng cũng tiến hành tấn công đối phương, ai cũng không lùi bước, gần như là một trận "Đọ sức chém giết." Bốn mươi phút, hai người đều mồ hôi đầm đìa, vô cùng vui vẻ. Ngồi trên sân bóng rổ, Chu Diễn nhận lấy nước khoáng của Từ Tòng Giản đưa sang, một hơi uống hết bình lớn.

Chu Diễn không nhắc đến chuyện vở ghi chép.

Từ Tòng Giản cũng không nói gì.

Nhưng mà tất cả những lời muốn nói đều đã nói hết rồi.

"Tôi nghe dì ấy nói, cậu muốn thi vào đại học y nhỉ?"

"Ừm."

"Học cho tốt vào đi." Chu Diễn nói: "Tôi cá thủ khoa khối tự nhiên năm nay sẽ thuộc về cậu. Cũng đã đặt cược số tiền rất lớn với Nghiêm Chính Phi rồi."

Vẻ mặt Từ Tòng Giản lộ ý cười thản nhiên: "Được."

Đầu mùa đông, Chu Diễn chảy mồ hôi, lại ngồi cho gió thổi, nên tối về nhà cậu lại bị cảm.

Khương Tân Tân vẫn còn đang bên ngoài đưa mấy nhân viên cửa hàng tiện lợi ăn liên hoan.

Sau khi bác sĩ gia đình đến, kê thuốc xong thì rời đi. Chu Minh Phong còn đang bận trong phòng làm việc, một lúc lâu sau mới tắt máy tính đi vào phòng ngủ phụ bên cạnh, Chu Diễn thì đang ngồi trên giường đọc sách.

Hai ba con họ thật ra rất ít khi nói chuyện với nhau.

Tuy bây giờ mối quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn rất nhiều, nhưng cho dù là Chu Minh Phong hay Chu Diễn, đều không quen thay đổi hình thức ở chung trước kia.

Đột nhiên Chu Diễn nói: "Ba sẽ cùng dì ấy bên nhau cả đời nhỉ?"

Vấn đề này, Chu Minh Phong vẫn không biết nên trả lời thế nào như trước kia.

An nhìn vào đôi mắt của con mình, nói: "Không biết."

Chu Diễn bỗng chốc vô cùng kích động, ngồi thẳng người dậy: "Không biết? Chẳng lẽ ba chưa từng nghĩ sẽ cùng dì ấy bên nhau cả đời sao?"

Như thế sao được, cậu đã nghĩ xong sau này sẽ làm gia đình với cô cả đời rồi.

"Chuyện này không phải chuyện con nên quan tâm." Chu Minh Phong chỉ đang nói thật. Ai cũng không có cách nào cam đoan cả đời cả, nếu anh lấy nó ra làm lời thề, chỉ sợ với tính cách của cô sẽ nóng nảy mà bỏ đi mất.

Một buổi tối tuyết rơi này, Chu Minh Phong lần đầu nói ra lời trong lòng với con trai mình.

"Nếu có một ngày ba mất." Giọng Chu Minh Phong vẫn rất vững vàng cũng nhẹ nhàng, giống như đang nói một chuyện gì đó vô cùng bình thường: "Thì con đối tốt với cô ấy một chút."

Chu Diễn ngạc nhiên.

Sao đột nhiên lại kéo đến vấn đề sống chết như thế hả?

Vẻ mặt cậu khó hiểu.

Chu Minh Phong cười nhạt: "Ba lớn hơn cô ấy mười hai tuổi, loại chuyện này rất có thể sẽ xảy ra, lúc đó, nếu cô ấy quen người khác, con nhớ giúp cô ấy kiểm định. Nếu khi đó con có gia đình, cũng nhớ phải thường xuyên đến xem cô ấy, cô ấy rất thích náo nhiệt nhưng lại sợ phiền, tự con kiểm soát là được."

Có thể tuổi của anh thật sự không hề trẻ nữa.

Thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ đến những chuyện sau này.

Mà cô so với anh lại trẻ như thế, chắc anh cũng sẽ rời đi trước cô. Như thế cũng tốt.

Còn về phần vì sao phải nói chuyện này với con mình, thì chắc cũng bởi vì tuổi cậu cũng không nhỏ nữa.

Chu Diễn ngạc nhiên nhìn ba mình, rõ ràng ba cậu không hề nói gì cả, nhưng tự cậu, chỉ là bỗng nhiên cậu cảm nhận được vô cùng sâu sắc là ba cậu rất yêu cô Khương.

Cả đời Chu Minh Phong, không phải cả đời Khương Tân Tân.

Cả đời của anh đều vì cô, mà cô thì không chắc, chỉ là mặc dù như thế anh cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.

Cửa phòng khép hờ.

Khương Tân Tân ở bên ngoài dựa lưng vào tường im lặng nghe cuộc nói chuyện này.

...

Khi Chu Minh Phong trở về phòng, Khương Tân Tân đã ở trong phòng tắm tháo trang sức. Chờ sau khi cô rửa mặt ra, ngồi ở bên giường, nhìn thoáng qua Chu Minh Phong, trong điện thoại đang có một bản báo cáo điều tra đã được thẩm định.

"Điều tra cho thấy, bình thường đều là phụ nữ sống lâu hơn so với đàn ông." Khương Tân Tân khẽ hừ một tiếng: "Em nói là lòng dạ của nhà tư bản anh độc ác nham hiểm mà anh không tin, bây giờ em cầm nhược điểm này trong tay, em so với Chu Diễn lớn hơn một chút, đến lúc đó ai chăm em lúc về già còn không chắc đâu đó."

Chu Minh Phong còn đang nghiêm túc xem bảng báo cáo điều tra đó.

Sau khi xem xong thì lại nhìn sang cô.

Khương Tân Tân vươn tay chọc chọc lên trán của anh, hai tay chống nạnh: "Hai ba con anh đó, a, đàn ông."

Chu Minh Phong nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng: "Tức giận?"

Khương Tân Tân: "Không, mà con người của anh nham hiểm thật á, còn để cho cậu ấy giúp em kiểm định, con người cậu ấy như thế chắc chắn sẽ nói." Cô còn học theo giọng của Chu Diễn cố ý làm quá lên: "Người già này so với ba tôi còn cách một vòng mặt trăng, cô Khương này, sao mắt cô lại càng ngày càng kém thế này?"

Chu Minh Phong bị cô chọc cho cười.

Khương Tân Tân ôm lấy anh, cắn ở vai anh một cái: "Hay là anh giúp em chọn trước mấy người đi?"

Cái lão già Chu Minh Phong thích ăn dấm chua này chẳng qua chỉ muốn biểu hiện trước mặt con của mình một chút thôi.

Cô dám chắc, nếu ngày nào đó anh thật sự mất đi, anh còn muốn hóa thành hồn ma ngây ngốc bên người cô.

Nếu Chu Diễn giúp cô kiểm định, thật sự giúp cô quyết định, thì cái lão già này còn có thể đứng bên cạnh mắng con trai của mình bất hiếu, buổi tối còn về báo mộng cười lạnh với Chu Diễn nữa.

Khương Tân Tân tưởng tượng ra cảnh đó, bỗng thấy vui vẻ không chịu được.

"Em vui lắm sao?" Chu Minh Phong tiến sát đến gần cô, hỏi.

Khương Tân Tân vẫn hồn nhiên chưa biết chuyện gì... ngu ngốc không biết gì tiếp tục khiêu khích anh: "Em cảm thấy nếu chăm sóc tốt một chút, cũng không cần đi tìm mấy người lớn tuổi đâu."

Nghĩ đến bà Lưu, cô Lưu, dì Lưu.

Mãi đến khi tay Chu Minh Phong nắm lấy cổ tay cô, thoáng dùng chút lực, thì cô mới lấy lại tinh thần, đưa tay thuận thế ôm lấy cổ anh, còn nghiêm túc nói: "Sống lâu một chút đi."

Yêu em thêm vài năm nữa.

Chu Minh Phong giật mình, ánh mắt im lặng ôm cô vào lòng.

*

Năm nay Chu Diễn mười bảy tuổi.

Cậu nhận được rất nhiều rất nhiều thư tình, nhưng cậu vẫn không hiểu tình yêu là gì.

Mỗi ngày đều nói anh yêu em sao?

Hình như không phải.

Cậu chưa từng nghe ba mình đặt lời yêu cô Khương bên miệng cả, nhưng sau đêm nay, cậu mơ hồ hiểu được có lẽ ba cậu cũng mong chờ có một vị thần tiên nào đó có thể xuất hiện trong cuộc đời của mình.

Cũng may, cô đến rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi