XUYÊN THÀNH MẸ KẾ NAM CHÍNH THANH XUÂN VƯỜN TRƯỜNG

Gần đây Chu Minh Phong mới bắt đầu có cảm giác như thế.

Thậm chí anh còn có một loại cảm giác thật ra Khương Tân Tân không thuộc về thế giới này.

Thỉnh thoảng cô sẽ thất thần, thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt mà anh không hiểu để nhìn anh, hoặc như nói là đang nhìn người khác.

Trong lòng Chu Minh Phong giống như đang được ngâm mình trong nước chanh, chua ơi là chưa, nhưng rồi lại khó lòng nhịn được muốn đến gần cô.

Anh cúi đầu tháo mắt kinh gọng vàng kia xuống, bỏ lại trong tủ kính một lần nữa. Khương Tân Tân ngạc nhiên, rũ mắt che giấu cảm xúc thật trên mặt mình, ra khỏi cửa hàng mắt kính, cả hai người không nhắc đến chủ đề khi nãy. Cuộc sống của học sinh cấp ba cơ bản không không phải rất thú vị, ba người ra khỏi cửa hàng dạo một vòng rồi trở về trường học, đi đến phố ăn vặt ở gần trường, chỗ này có đôi vợ chồng bán hoành thánh có hương vị rất ngon, ba người ngồi ở ghế nhựa ăn hoành thánh, vô cùng thích thú.

Đương nhiên, không hề nghi ngờ gì đều là do Chu Minh Phong mua.

Vẻ mặt của Chu Diễn và Khương Tân Tân lúc anh trả tiền đều rất bình tĩnh.

Ngày hôm nay qua đi, tâm trạng của Chu Minh Phong vẫn bị cơn sóng nhỏ này vây quanh. Trong lòng anh khó chịu, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào, cũng may anh vẫn là một người có ý chí kiên định, chuyện phức tạp, chua xót như thế cũng không hề ảnh hưởng đến anh, anh vẫn tập trung vào chuyện học, cố gắng được điểm cao, mà anh đối với Khương Tân Tân vẫn cẩn thận như trước, đến mức hai người vẫn chưa nói rõ là đang nói yêu đương, nhưng những bạn học trong lớp đều xem hai người trở thành một đôi...

Một sáng sớm, trời còn chưa sáng Chu Minh Phong đã thức dậy, đi ra khỏi ký túc xá.

Bảo vệ trong trường cũng quen biết anh, có ấn tượng rất tốt với anh, cho nên học sinh nội trú Chu Minh Phong ra khỏi cổng thì họ vẫn nhắm mở mắt.

Chu Minh Phong đi bộ hai mươi phút, cuối cùng cũng đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng, mua hai phần bữa sáng.

Một phần thịt dê, một phần bình thường.

Không cần phải nói, thịt dê là mang về cho Khương Tân Tân, còn phần bình thường là mang về cho Chu Diễn.

Bởi vì một phần này, cuối cùng Chu Diễn cũng có lương tâm phát hiện mình đối với ba có chút sơ sót rồi... Cậu chỉ nghĩ ba vì chuyện học tập nên có áp lực ngày càng lớn thôi... im lặng, suy nghĩ, cậu hẹn ba đến rừng cây sau núi tâm sự, vốn dĩ cậu còn hẹn Khương Tân Tân, nhưng sau khi Khương Tân Tân im lặng vài phút rồi từ chối.

Chu Diễn còn nhờ những học sinh ngoại trú đến siêu thị mua cho cậu mấy bình bia hương dứa.

Mấy bia này trên cơ bản không hề ghi nồng độ cồn.

Lúc đầu Chu Minh Phong không muốn uống, nhưng vẫn không lay chuyển được Chu Diễn, đành phải dựa vào góc cây to uống nửa bình.

Học sinh trung học nếu như bị giáo viên bắt được uống loại bia thơm này, thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng, so với chuyện hút thuốc thì nhẹ hơn một chút, cho nên hai người đều có gan rất nhỏ. Đối với Chu Diễn mà nói, có thể là lần đầu tiên trải nghiệm, núp chung với ba ở phía sau núi uống bia này nọ, chỉ nghĩ thôi đã thấy vui vẻ rồi!

Sau khi uống rượu vào, cuối cùng Chu Minh Phong cũng để lộ ra cảm xúc khó nói thành lời kia.

Anh chỉ hỏi một câu: "Có phải cô ấy từng mang thai không."

Sớm biết như thế, sớm biết như thế...

Đột nhiên Chu Minh Phong cảm thấy mình thật buồn cười, nếu sớm biết thế, anh sẽ không chú ý đến cô, không nhìn cô sao?

Có chút khó khăn.

Miệng Chu Diễn vẫn còn ngậm bia, bị câu hỏi này của anh... suýt chút nữa đã nghẹn, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, cậu ngạc nhiên nhìn Chu Minh Phong một cái: "Sao cậu lại hỏi vấn đề này thế, cô ấy thích cậu đấy."

Chu Minh Phong dừng một chút, nắm chặt chai bia: "Không phải."

"Cái quái gì thế." Chu Diễn cạn lời rồi: "Tôi còn có thể gạt cậu à, cô ấy chính là thích cậu đấy."

Vô cùng thích cậu, sau này còn có thể gả cho cậu.

Đây là điều không thể nghi ngờ gì.

Ba cậu yêu cô Khương, cô Khương cũng thương ba cậu.

Hễ ai mà nhìn lướt qua cũng đều nhìn thấy được.

Chu Minh Phong còn trẻ cũng không phải người dễ dỗ dành như thế: "Tôi cảm giác được."

"Cậu cảm giác cái gì?"

"Cô ấy thích chính là người khác."

Chu Diễn bất đắc dĩ hỏi: "Thế cậu nói xem người kia là ai?"

"Tóm lại, không phải tôi."

Khi Chu Minh Phong nói ra mấy lời này, giống như đang tự ngược mình.

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Chu Diễn vỗ vỗ ngực: "Tôi lấy tính mạng của mình ra cam đoan với cậu, người cô ấy thích chính là cậu, là Chu Minh Phong."

Nhưng hình như Chu Minh Phong không hề nghe lọt tai mấy lời này.

Sau đó Chu Diễn cũng thấy bực bội, lén lút đi tìm Khương Tân Tân nói chuyện này. Cậu cũng không hiểu ba đang rối rắm cái gì.

À, để anh đeo mắt kính gọng vàng là không thích anh sao? Nghĩ gì thế này!

Khương Tân Tân nghe thấy thế thì bật cười thành tiếng: "Thật đúng là Chu Minh Phong."

Cho dù năm nay anh chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng cảm giác của anh vẫn nhạy cảm như thế, haiz, rõ ràng bây giờ tuổi tâm lý của cô lớn hơn anh, chẳng qua chỉ lừa gạt một chút lại bị anh phát hiện ra... Nhưng không biết vì sao trong lòng cô thấy rất vui vẻ.

"Có ý gì thế?" Chu Diễn hỏi cô: "Dì và ba tôi cuối cùng là sao thế này."

Không phải đang nói chuyện yêu đương ngọt ngào sao đến phát ngán sao?

Sao lại giống như phim truyền hình thế này.

Hình như nếu không có hiểu lầm, thì sẽ chết không sống nổi nữa.

"Không có gì." Khương Tân Tân dựa vào lan can trên hành lang, nhìn về phía chân trời phía xa, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ là rất nhớ ba cậu thôi."

Chu Diễn vừa tính nói có thấy buồn nôn hay không, mỗi ngày gặp mặt còn nói nhớ...

Lời đã đến bên miệng cậu đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi quay sang nhìn Khương Tân Tân.

Cô vẫn đang nhìn mặt trời chiếu sáng như cũ.

Đột nhiên cậu hiểu được ba cậu đang rất khó chịu vì sao, cũng hiểu được vì sao Khương Tân Tân nói thế.

Khương Tân Tân thích Chu Minh Phong mười bảy mười tám tuổi, điểm này không chút nghi ngờ gì, giống như Chu Minh Phong tuổi thiếu niên sẽ bị Khương Tân Tân thu hút, thì cô cũng sẽ thích Chu Minh Phong lúc trẻ.

Chỉ là...

Cô yêu anh của năm ba mươi chín tuổi.

Không hiểu sao Chu Diễn có chút đau lòng, có hơi không được tự nhiên nói: "Thật phiền ghê á!"

Người lớn cùng phiền quá đi??

Chu Minh Phong mười bảy mười tám tuổi, và Chu Minh Phong ba mươi chín tuổi có gì khác nhau à, chẳng phải đều là một sao?

Khương Tân Tân mỉm cười: "Đúng thế, thật phiền quá."

Cho nên từ lúc đầu cô đã không muốn tiến vào cuộc đời anh, muốn ở bên cạnh nhìn anh.

Vấn đề này quá khó giải quyết.

Chu Diễn nhìn thấy mỗi ngày Chu Minh Phong vừa vui vẻ, vừa đau khổ, cũng thấy rất bất lực, không biết nên nói gì với ba mình, cô Khương không thích người khác, từ đầu đến cuối chỉ thích ba thôi~

A, khó quá đi.

*

Tối đầu đông, Chu Minh Phong mang theo hai bình đựng nước sôi, xếp hàng lấy nước nóng.

Khương Tân Tân nghe nói phòng nước sôi là nơi bắt đầu nhiều tin đồn, hơn nữa bên trong cũng rất ấm áp nên cô cũng theo anh đến đây.

Bây giờ hai người trong suy nghĩ của các bạn học khác, đó là một đôi cam chịu.

Sau khi ở phòng nước sôi nghe nhiều chuyện về mấy lớp khác, cuối cùng Khương Tân Tân cũng thấy thỏa mãn theo Chu Minh Phong rời khỏi phòng lấy nước sôi, từ phòng lấy nước sôi đến khu ký túc xá có một con đường nhỏ, nhưng mà cơ bản cũng sẽ không đi bởi vì có hơi tối, đèn đường cũng đã bị hư. Hai người đi trên con đường nhỏ này, đương nhiên Chu Minh Phong không có cố ý dẫn đi, phòng tắm công cộng còn chưa mở nên chỗ này vô cùng im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Đột nhiên Chu Minh Phong dừng chân.

Khương Tân Tân đi thêm vài bước thì mới phát hiện, xoay người lại.

Anh bỏ hai bình nước nóng xuống, khi cô đang kinh ngạc thì kéo tay cô sang, trong lòng đầy cảm xúc những không có chỗ giải tỏa, anh nhịn không được, cũng không chịu nổi nên kéo cô ôm vào lòng. Đây là động tác thân mật đầu tiên cho đến tận bây giờ, tim Chu Minh Phong đập rất nhanh, trong bóng đêm, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.

Anh không kiềm chế được bản thân mình.

Muốn nắm tay cô, muốn ôm cô, cũng muốn hôn cô.

Khương Tân Tân giật mình, tính đưa tay lên vỗ vỗ trấn an sau lưng anh.

Cô rất muốn nói cho anh, cô không phải như gần như xa, cũng không phải lo xa lo gần, nhưng nói thế nào đây?

Chẳng qua Chu Minh Phong ở mười bảy mười tám tuổi cũng rất khó Chu Minh Phong của sau này.

Anh của bây giờ cũng chỉ là rơi trong tình cảm, muốn giữ sự tự tin, nhưng cũng có rất nhiều hèn mọn không muốn để người khác biết như những chàng trai khác.

Anh thích cô.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đã thích rồi.

Sau đó khi ở bên nhau, dần dần rơi vào tay giặc, không kiềm chế được.

Cho nên, mặc dù thỉnh thoảng sẽ nghĩ cô thích người khác, nhưng anh vẫn không muốn buông tay.

Đêm khuya lúc này, ở tại giờ phút này, anh ôm chặt lấy cô, cuối cùng, cũng chỉ cất giọng khàn khàn, có chút lòng riêng hỏi: "Em thích tôi sao?"

Vấn đề này anh đã sớm muốn hỏi rồi, nhưng ngại lại cảm thấy thẹn, nên chưa từng hỏi ra thành lời.

Không đợi cô trả lời, tự anh đã thẳng thắn nói: "Tôi rất thích em."

Thật sự rất thích, vô cùng thích.

"Thích." Khương Tân Tân nhẹ giọng trả lời.

Nếu không phải thích, thì cần gì phải âm thầm đồng ý cho anh đến gần, cần gì phải lo sợ bất an vì bản thân mà sẽ thay đổi hướng cuộc đời anh.

Tuy cô cảm thấy câu trả lời của mình chẳng có ý nghĩa gì, mặc dù cô nói không thích, anh sẽ buông tay cô ra hay sao?

Chắc chắn không rồi.

Một khi đã thế thì hà tất gì phải đi tổn thương anh.

Chu Minh Phong ôm lấy cô chặt hơn, cô cũng có thể nghe thấy được tiếng tim đang đập liên hồi của anh.

"Vậy là đủ rồi." Người thông minh như Chu Minh Phong, cũng biết cô còn chưa nói xong. Nhưng chẳng sao cả, chỉ cần cô thích anh là được rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi