Người nọ nói: “Buổi sáng hôm nay.”
Trợ lý Lưu tính toán, thời điểm Chu tổng nói với cậu là buổi chiều, như vậy…… Chu tổng đã sớm nghĩ đến chuyện này?
Nếu không phải bây giờ không đúng, trợ lý Lưu muốn che mặt khóc: Tại sao mình lại may mắn như vậy chứ gặp được Chu tổng!!
Vốn vừa rồi Lưu phu nhân nói giỡn, lúc này nhìn thấy một màn này, nhịn không được nói: “Cái kia, em không ăn dấm.”
*
Chuyện vừa xảy ra ở tập đoàn Chu thị, đương nhiên nó khiến cho nhiều người chú ý.
Lần mày quá bất ngờ, lại còn là ngày lễ.
Đám người ăn dưa khi nhìn thấy Z liền biết là Chu Minh Phong, vậy còn J, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Trong nhất thời người biết chuyện đều rớt cái cằm xuống, Chu Minh Phong đúng là rất yêu vợ mình a!
Nguyêm—— hàng năm luôn phiêu bạt giang hồ để ăn dưa—— Chính Phi đã sớm nhận được tin tức, hơn nữa còn rất nhanh đi đến dưới lầu tập đoàn Chu thị để chụp ảnh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, quyết định gửi ảnh chụp kia cho Chu Diễn ——
【?? 】
【Không nghĩ tới chú Chu là người như vậy! 】
Quả thực mở rộng tầm mắt.
Cái này nếu như không phải tận mắt cậu nhìn thấy, thì cậu sẽ không tin chú Chu cũng làm ra hành động như vậy.
Quả nhiên xứng với câu kia ——
Nhà cũ cháy, thiêu cháy không cứu!
(Chính là tiếng sét của trời xớt lửa đốt đất, trời hanh khổ vạn vật)
Chu Minh Phong đã làm thỏa mãn lòng hư vinh của cô, đương nhiên cô không thể không biểu hiện.
Tại lúc ánh mắt của Chu Minh Phong hơi có vẻ lúng túng, Khương Tân Tân từ trong túi lấy ra, chính là cái móc chìa khóa, cô mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay là con gà nhỏ.
"Đây là?"
Khương Tân Tân: "Quà a, quà đêm thất tịch, tôi tự mình làm."
"Trên thế giới này là độc nhất vô nhị." Vì biểu đạt tính đặc thù, Khương Tân Tân lại bổ sung một câu: "Chắc chắn tôi chưa từng làm cho ai khác cả."
Chu Minh Phong dừng một chút, có ý riêng nói: "Tôi cũng chưa từng làm cho người khác."
Quà anh đã tặng.
Chỉ là cô vẫn còn chưa biết đó là quà thôi.
Loại chuyện xấu hổ này, Chu Minh Phong rất nhiều năm chưa từng có, cho nên anh cũng không có nói cho cô biết, cái hộp gỗ cô để dây buộc tóc kia là anh làm.
Cô tựa hồ cũng coi trọng cái hộp gỗ đó, dựng dây buộc tóc, đều là a di giúp cô sửa lại.
Tựa như Khương Tân Tân nghĩ vậy, Chu Minh Phong hoàn toàn không có thời gian đi xem phim hay là ngắm sao với cô, hai người ngây ngốc ở cao ốc tập đoàn Chu thị khoảng hai mươi phút, có lẽ Chu Minh Phong đã cảm thấy khá xấu hổ, anh chủ động đề nghị: "Chúng ta về nhà đi."
Khương Tân Tân ngược lại rất thích món quà này.
Mặc dù cái này giống với vụ lãng hoa, nhưng mà, so lẵng hoa món quà này được lòng cô hơn.
Cô cũng đoán được, với tính cách của Chu Minh Phong, đây nhất định không phải bút tích của anh.
"Là trợ lý Lưu chuẩn bị sao?" Trên đường trở về, Khương Tân Tân vẫn còn đang suy nghĩ cái vừa rồi.
Chu Minh Phong bất động thanh sắc: "Ân."
"Thật muốn là bạn thân với trợ lý Lưu." Khương Tân Tân cảm thấy, trợ lý Lưu có chút giống con gái.
Từ màn lẵng hoa đến màn này, cái nào cũng vào tận tâm khảm của cô?
Nhưng lần này so với lẵng hoa xa xỉ hơn nhiều.
Chu Minh Phong một mặt bình tĩnh chú ý đường đi, nói ra: "Có thể đây là do chủ ý của vợ cậu ấy."
"A?" Khương Tân Tân nói: "Chẳng trách, có quân sư a."
"Cậu ta với vợ mình đã kết hôn nhiều năm, nghe nói năm nay là năm thứ tám."
Khương Tân Tân cảm khái: "Cái đó rất không dễ dàng."
Người đời trước cơ hồ đều dắt dìu nhau vượt qua cả một đời.
Đối với người hiện đại mà nói, cả một đời phảng phất như là một câu truyện cổ tích.
Khương Tân Tân chưa từng trải qua chuyện yêu đương lâu dài.
Đoạn nhân duyên dài nhất cũng tầm hai năm, đồng thời trong hai năm, hơn phân nửa thời gian đều là yêu xa, đối phương đi du học, mà cô lại ở trong nước, thời gian ở cùng nhau không hơn ba tháng.
Tám năm...
Quá khó khăn.
"Thời gian trôi qua rất nhanh." Chu Minh Phong nói.
Nếu nói Khương Tân Tân đối với Chu Minh Phong không có cảm giác gì, vậy tuyệt đối không phải, nếu như không có cảm giác, trước đó ôm an ủi, cái đó thành cái gì a?
Chỉ là, con đường yêu đương với Chu Minh Phong hơn xa.
Đây gọi là cưới trước yêu sau.
Khương Tân Tân quyết định thăm dò Chu Minh Phong một chút.
Chí ít giờ này khắc này, cô muốn mở rộng nội tâm của mình cho anh nhìn.
Yêu đương chính là như vậy, đều được đồng ý từ hai phía.
"Đúng vậy a." Khương Tân Tân làm bộ lơ đãng hỏi: "Hiện tại anh với mẹ Chu Diễn có liên hệ thường xuyên không?"
Hình như Chu Minh Phong có chút kinh ngạc khi cô hỏi vấn đề này, bất quá anh vẫn thành thật trả lời: "Tần suất không cao.
Cô ấy có chồng, cho dù gọi điện thoại, thì đều là vì a Diễn."
"Kỳ thật hỏi vấn đề này giống như không quá phù hợp..." Cô nói tiếp.
Chu Minh Phong nhàn nhạt đánh gãy lời cô: "Không có cái gì là không thể hỏi."
"Vậy tôi liền hỏi a.
Chính là...!Vì sao hai người ly hôn a?" Khương Tân Tân đếm trên đầu ngón tay: "Hai người là bạn thời đại học, tính tuổi của Chu Diễn, thì hai người vừa tốt nghiệp liền kết hôn?"
"Ân." Ánh mắt Chu Minh Phong bình tĩnh nhìn về phía trước: "Kết hôn là vì muốn cuộc sống tốt hơn, giống như vậy, ly hôn cũng thế."
"Nha..." Khương Tân Tân nhìn về phía anh: "Cái kia, không yêu sao?"
Ý cười trên mặt Chu Minh Phong như có như không: "Có lẽ."
Câu trả lời này thật tịch mịch.
Anh giống như cái gì cũng nói, rồi hình như cái gì cũng chưa nói.
Khương Tân Tân bất đắc dĩ: "Anh không yêu cô ấy sao?"
Yêu, cái chữ này vào nửa đời trước Chu Minh Phong cảm thấy lạ lẫm.
"Cô cảm thấy yêu là gì?" Anh hỏi.
Khương Tân Tân tinh thần tỉnh táo, đây là muốn thảo luận triết học với cô sao? Cái kia cô không quá hiểu yêu là gì: "Yêu chắc hẳn là, mỗi ngày đều muốn ở cùng với đối phương, nếu mà nói tục một chút, thì là muốn cùng nhau ăn nhiều bữa cơm, muốn ngủ cùng nhau."
"Dựa theo của định nghĩa của cô, vậy thì chính là không yêu." Chu Minh Phong trả lời
"Thật là máu lạnh nha."
Chu Minh Phong bật cười: "Cô ấy đối với tôi cũng là thế, nếu nói là máu lạnh, không bằng nói là lý trí."
"Cho nên, hai người bởi vì không yêu đối phương nên lựa chọn ly hôn sao?"
Theo Chu Minh Phong, Khương Tân Tân ngây thơ, mặc dù nhiều khi cô có chút thông minh nhỏ, nhưng đối với nhân sinh, cô ở trước mặt anh phi thường ngây ngô.
Nếu như trong hôn nhân, nói đến chuyện yêu hay là không yêu, vậy thì quá mức đơn giản.
Tựa như hiện tại, mặc dù cô là vợ của anh, anh là chồng của cô, nhưng trên thực tế, bọn họ chưa từng bước vào hôn nhân.
Có những cuộc hôn nhân, sẽ cảm thấy gia đình là trụ cột, sẽ làm cho người ta không ngừng cảm thấy ấm áp.
Hay những cuộc hôn nhân, thì như một đầm nước đọng, làm tiêu hao tinh thần lẫn nhau, cho đến khi tinh thần dần dần khô cạn.
Chu Minh Phong không biết nên nói cho Khương Tân Tân biết chuyện của anh với Chung Phỉ kiểu gì, chỉ có thể gật đầu: "Cũng có thể nói như vậy."
Khương Tân Tân lại hỏi: "Là anh đề nghị hay là cô ấy?"
"Cô ấy." Chu Minh Phong từ trước đến nay sẽ không bao giờ ở trước mặt bất kỳ người nào nói không phải Chung Phỉ đề nghị ly hôn.
Anh với Chung Phỉ đã không phải là vợ chồng, cũng không phải bạn bè, nhưng nếu như cô ấy cần anh giúp đỡ, nhất định anh sẽ không cự tuyệt, đồng dạng, anh tin Chung Phỉ cũng là nghĩ như vậy.
"Anh đáp ứng? Không hề có ý định giữ lại sao?"
Chu Minh Phong cười nói: "Hiện tại cuộc sống của cô ấy trôi qua tốt hơn."
Khương Tân Tân đã hiểu: "Cho nên, anh thuộc loại người nếu như đối phương muốn rời khỏi mình, muốn chia tay, anh cũng sẽ không ngăn cản giữ lại? Nếu đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay?"
Đôi mắt Chu Minh Phong thâm trầm, nhưng mà cũng chỉ vài giây, lại khôi phục sự trấn định: "Ân."
Khương Tân Tân thở dài một hơi.
Cô cũng không phải nói, nói chuyện yêu đương liền nghĩ đến chia tay.
Chỉ là chuyện tương lai ai cũng khó nói được, cũng như nếu ngày kia cô muốn ăn lẩu, nhưng đến ngày đó, lại không muốn ăn lẩu nữa.
Trước khi bắt đầu một cuộc yêu đương, đều sẽ thử đối phương một chút để xác nhận nhân phẩm của họ, nếu như khi chia tay đối phương sẽ muốn chết, hoặc là kiên định một lần này là cả đời, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không trêu chọc vào.
Thích một người, đương nhiên sẽ nghĩ tới đối phương thật dài thật lâu, có thể lúc này, cũng muốn tiếp nhận đối phương là một phần nhỏ trong cuộc đời của mình.
Với nhân phẩm của Chu Minh Phong cô có thể tin tưởng.
Nhìn cách anh đối với Chung Phỉ liền biết.
Như vậy...
Khương Tân Tân nghiêng đầu nhìn về phía anh, nếu không, liền thử một chút?
Cô thu hồi nhãn thần trong nháy mắt đó, thần sắc Chu Minh Phong thản nhiên lái xe, chỉ là khóe môi anh mỉm cười.
*
Bởi vì hôm nay quà của Chu Minh Phong làm tâm tình thiếu nữ của cô trỗi dậy, sau khi về đến nhà, Khương Tân Tân quyết định, làm thêm một món quà nữa tặng anh.
Khi Chu Minh Phong đi tắm, cô đi tìm giấy bút bằng tốc độ tia chớp, rồi xé một trang giấy, sau đó xé thành mấy mảnh giấy nhỏ, trịnh trọng cầm bút lên viết.
Chu Minh Phong vừa mới tắm rửa xong, Khương Tân Tân không chờ nổi, liền đem "Món quà lớn" mình vừa chuẩn bị đưa cho anh: "Đây là món quà thứ hai trong ngày hôm nay."
Chu Minh Phong nghi ngờ nhìn cô một cái, tiếp nhận mấy tờ giấy kia, sau khi xem nội dung, anh cười ra tiếng.
【 Một thẻ xoa bóp của Tân Tân, được hưởng thụ dịch vụ xoa bóp mười lăm phút! 】
【 Một thẻ tha thứ của Tân Tân.
Chú thích: Ngoại tình/ Bạo lực gia đình / Chiến tranh lạnh/ Có hành vi lừa gạt, ngoại trừ hành vi không thể tha thứ.
】
【 Một thẻ làm bạn của Tân Tân, trong vòng ba tháng, bất kể điều kiện gì có thể gọi một lần.
】
Ý cười trong mắt anh thật sau, hiển nhiên rất vui vẻ, cầm một tấm thẻ trong đó: "Hôm nay có thể dùng sao? Thẻ xoa bóp."
Khương Tân Tân: "Đương nhiên!"
"Vậy đến đây đi." Chu Minh Phong nói: "Đúng lúc tôi cảm thấy cổ có chút không thoải mái."
"Được, vậy anh nằm hay ngồi?"
Chu Minh Phong nhìn về chiếc giường lớn, ho nhẹ một tiếng: "Ngồi."
"Vậy đến đây đi."
Khương Tân Tân lôi kéo anh ngồi xuống ghế sa lon trong phòng, cô đi ra phía sau anh, làm giống như nhân viên mát xa hoạt động tay, sau đó đưa tay đặt trên bờ vai anh, dụng hết sức lực đấm bóp cho anh.
Chu Minh Phong đối với việc phục vụ của cô phi thường hài lòng, thậm chí còn nói: "Ngày lễ tiếp theo là lúc nào?"
Tay Khương Tân Tân bây giờ đang ê ẩm: "Hỏi cái này làm gì!"
"Tôi đang nghĩ, sau này cô không cần vì chuyện tặng quà mà phát sầu." Chu Minh Phong lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Về sau bất kể ngày lễ gì thì cô đều đưa thẻ xoa bóp đi."
Khương Tân Tân: "??"
May là cô kịp phản ứng: "Đàn ông thì có ngày lễ gì!"
Chu Minh Phong lười biếng mở mắt: "Nếu như tôi nhớ không lầm, sắp tới là tết Trung Thu rồi?"
Khương Tân Tân tìm đúng cơ hội, âm dương quái khí nói: "Không phải a, sắp tới tết Trung Nguyên, tết Trung Nguyên nha.
Anh muốn quà sao?"
Chu Minh Phong: "Nếu cô có quà thì tôi cũng có."
Anh lại bổ sung một câu: "Nếu cô muốn, thì tôi cũng chuẩn bị quà."
Khương Tân Tân: Thời gian này thật không thể hạnh phúc.
Anh không phải là người ôn hòa nho nhã sao?
Hai cha con họ Chu này đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, người thì không hề xem trọng tiền tài lại còn có tính cao ngạo, một người thì biết ăn nói, lời nói ra có thể nghẹn chết người!.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Cái người đàn ông thành thục Chu Minh Phong đi chỗ nào rồi?
*
Vài ngày sau, Khương Tân Tân nhận được tin nhắn Doãn Quan Lâm gửi tới.
Doãn Quan Lâm: 【 Tân Tân, hiện tại lớp chúng ta có không ít bạn học đều ở Yên Kinh, buổi tối hôm nay cô có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm, tất cả bạn học cũ đều tới.
】
Khương Tân Tân: 【 Được, ở đâu? 】
Doãn Quan Lâm: 【 Vậy thì quá tốt rồi, cô biết khách sạn Hoa Ninh không? Tôi bao một phòng ở đây, buổi tối hôm nay lúc bảy giờ.
Đúng rồi, sáu giờ cô tan tầm a? Nếu thế thì như này, sau khi cô tan làm thì trực tiếp bắt xe tới, tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí cho cô.
Đều là bạn học cũ, cô tuyệt đối đừng khách khí với tôi, chức vụ của tôi ở công ty là gì cô đã biết, không phải là công ty lớn, nhưng đãi ngộ cũng không tệ lắm, tôi lại là chủ quản, công ty vì muốn giữ tôi, mà đưa ra không ít điều kiện, tiền ăn cơm với tiền xe tôi có thể tùy tiện thanh toán.
】
Khương Tân Tân nhìn tin nhắn này cười ra tiếng.
Đặng Thấm ngay ở gần đó, nghe tiếng liền đi đến: "Chị Tân Tân, chị đang coi video ngắn sao?"
Khương Tân Tân một tay chống cằm: "Phổ tín nam thôi."
Đặng Thấm có kinh nghiệm ăn dưa, nghe xong lời này, lập tức hiểu ngay.
Khương Tân Tân xử lý xong chuyện ở cửa hàng tiện lợi, liền trở về biệt thự Chu gia, đúng lúc gặp Dương quản gia: "Dương thúc, chú biết khách sạn Hoa Ninh không?"
Dương quản gia nhớ lại một chút: "Biết, ông chủ khách sạn Hoa Ninh là bạn thời đại học của tiên sinh.
Trước đó còn kéo tiên sinh mua cổ phần.
Sao vậy?"
"Cháu họp lớp ở nơi đó." Khương Tân Tân đáp.
Dương quản gia: "Phu nhân, vậy có cần tôi thay mặt ngài chuẩn bị một chút không?"
Khương Tân Tân: "Không cần đâu."
Cô chính là vì buổi họp lớp này mới kết bạn với Doãn Quan Lâm.
Có một câu nói hay lắm, nghèo ở chợ không có người hỏi, giàu ở thâm sơn có bà con xa.
Lần này cô muốn ra mặt, cũng không định che giấu cái gì, bản chất con người rất phức tạp, dưới năng lực của đồng tiền, sẽ có rất nhiều người đi đến làm thân, đến lúc đó, cô muốn biết chuyện gì đó, những bạn học kia của nguyên chủ sẽ chủ động nói cho cô biết.
Nếu như cô ngụy trang là một nhân viên văn phòng nhỏ nho, đảm bảo sẽ không có bất kỳ một tin tức hữu dụng nào, nhưng nếu như bọn họ biết hiện tại nguyên chủ không tầm thường, chỉ sợ đến lúc đó cô liền biết trước kia nguyên chủ ngồi bàn mấy, tổ thứ mấy, rồi xếp hạng học lực thứ mấy.
Đây chính là hiện thực.
Bất quá, đây hết thảy đều do cái thân phận Chu phu nhân này của cô.
Quyển tập tranh kia là lúc nguyên chủ học cao trung vẽ, cho nên, cô cảm thấy thời cấp 3 rất quan trọng, có lẽ đi từ hướng này, sẽ có những thu hoạch không thể tưởng.
Ví dụ như, những bức họa kia là từ đâu mà có.
*
Khương Tân Tân đi ra ngoài, đương nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ.
Đã muốn khoe của, vậy thì nên khoe triệt để.
Cô bảo Dương quản gia chuẩn bị cho cô hai người bảo tiêu.
Chu gia không thiếu bảo tiêu, đầu năm nay cũng không thiếu người mất mạng, các phú hào đối với an toàn nhà mình vô cùng để bụng, Chu Minh Phong là một người cực kỳ hào phóng, thuê bảo tiêu, có người đi bên ngoài, có người đứng phía sau.
Ngoại trừ chuyện bảo tiêu, Khương Tân Tân còn đi tới gara lựa chọn xe, chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn một chiếc xe Bentley dài.
Biển số xe cũng cực kì phách lối.
Khương Tân Tân nhìn hai nam bảo tiêu đeo kính râm mặc tây trang, rồi lại nhìn chiếc xe xa hoa kia.
Đột nhiên có chút không xác định, nên hỏi Dương quản gia luôn đứng ở một ben: "Tôi như vậy đi họp lớp, có phải quá khoa trương hay không?"
Dương quản gia vội vàng lắc đầu: "Sao lại thế! Phu nhân, cô không hiểu đâu, ví dụ như Triệu phu nhân ở căn biệt thực số 10, mỗi ngày khi Triệu phu nhân đi ra ngoài ngoại trừ bảo tiêu bên cạnh, sẽ còn mang theo hai trợ lý, còn có Tôn phu nhân ở căn 19, mỗi lần đi ra ngoài thì sẽ có ba chiếc xe."
"Ba chiếc?"
"Đúng vậy, bởi vì Tôn phu nhân có một con mèo, một con chó, mèo ngồi một chiếc xe, chó ngồi một chiếc xe."
Khương Tân Tân sợ ngây người: "Nói như vậy, tôi là người mộc mạc sao?"
"Đúng!" Dương quản gia trong giọng nói mơ hồ có ý tán thưởng: "Phu nhân ngài phi thường đơn giản, mỗi lần ngài đi ra ngoài đều tự mình lái xe, cũng chưa từng tổ chức buổi tiệc nào, bởi vì có ngài làm gương, nên hiện nay chúng tôi cũng đã bắt đầu tiết kiệm.
Ngài không phát hiện ra sao, bữa sáng bây giờ đều đã giảm bớt một phần đi rồi?"
Có...!Sao?
Ngày nào bữa sáng cũng rất phong phú a!
Khương Tân Tân: "??"
Cô rất nhanh đã không biết cái từ đơn giản này viết như thế nào.
Cô như vậy rồi...!mà vẫn bị coi là mộc mạc sao?.