XUYÊN THÀNH MẸ KẾ NAM CHÍNH THANH XUÂN VƯỜN TRƯỜNG


Chu Diễn thở hồng hộc đi tới cửa, sau khi bình tĩnh lại, thì mới ấn chuông cửa.
Khương Tân Tân tưởng Chu Minh Phong trở về, đi tới cửa, nhìn thoáng qua màn hình ở cửa, mới phát hiện là Chu Diễn, đi ra ngoài cửa chỉ thấy có một mình cậu, không khỏi buồn bực, đây là tình huống như nào?
Cô mở cửa, hỏi: "Tại sao độc mình cậu trở về?"
Chu Diễn xách theo một túi sách, một đường đi nhanh tới đây, lưng cậu đẫm mồ hôi, cậu nhìn chằm chằm cô, chắc chắn rằng cô không có khóc, mới thở phào nhẹ nhõm: "Hai ngươi cãi nhau?"
Cậu bước vào, như thể đã kiệt sức.
Vừa vào đã đặt cái túi trên mặt đất, rồi đi đến tủ lạnh phòng bếp, lấy một chai nước, nhìn xem còn hạn sử dụng không, xác định chưa quá thời hạn, lúc này mới vặn nắp ra, uống một hụm lớn.
Khương Tân Tân đi đến bên cạnh cậu, chờ cậu uống nước xong, lại hỏi một lần nữa: "Tại sao chỉ có độc mình cậu trở về, cha cậu không đi tìm cậu sao?"
Chu Diễn đáp: "Có tìm thấy tôi.

Tôi chê ba tôi chậm, nên tự mình về trước.

Hai người thật sự cãi nhau?"
Khương Tân Tân không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Nói là cãi nhau, như lại không có cãi nhau.
Nói không cãi nhau, nhưng xác thực có chút cảm xúc không thích hợp.
Chu Diễn thở dài một hơi: "Không phải tôi nói hai người, hai người đã bao lớn rồi, một người thì sắp bốn mươi, người còn lại thì sắp ba mươi, cộng lại là tầm bảy mươi, bốn bỏ lên năm là hơn một trăm rồi, có thể trưởng thành được hay không, có thể đừng làm người ta lo lắng như vậy không?"
Khương Tân Tân vốn còn cảm động tiểu hài tử hiểu chuyện như thế.
Nghe cậu nói xong, cả người đều không tốt.
Nói Chu Minh Phong sắp bốn mươi, câu nói đó cô không có ý kiến, nhưng tại sao lại nói cô sắp ba mươi!!
Còn nói cô với Chu Minh Phong cộng lại là hơn trăm?!

Khương Tân Tân nổi giận: "Tôi mưới có hai mươi bảy hai mươi bảy, cách ba mươi tuổi gần ba năm! Với lại tôi hai mươi bảy, cha cậu ba mươi chín, hai người chúng tôi cộng lại chỉ mới hơn sáu mươi, sao lại hơn trăm rồi? Giáo viên dạy toán cậu là giáo viên thể dục đúng không? Không được, lát nữa tôi phải hỏi Tôn Văn Thanh, lớp cậu có bao nhiều người giống như cậu không biết cộng hàng chục hàng trăm."
Chu Diễn: "Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là hai người vẫn chưa trưởng thành?"
Cậu ôm ngực: "Nếu như tôi không đoán sai, cái vị Tịch Thừa Quang là bạn trai cũ của cô đi, trước kia hai người cũng cãi nhau bởi vì bạn trai cũ?"
Khương Tân Tân: "..."
Cô không muốn nói nữa.
Trí thông minh khác nhau, khi nói chuyện thật sự rất khó.
Cứu mạng tại sao Chu Diễn lại tưởng rằng bởi vì "Tiền nhiệm" mà cãi nhau...
Cô liếc mắt, không phản ứng cậu, bắt đầu thu thập đĩa với dao nĩa trên bàn cơm.

May mắn nơi này có máy rửa bát.
Bất quá, Chu tổng đã quên thu dọn bát đĩa?
Điểm này nhất định phải bắt anh nhớ kỹ.
Lần này đổi lại là Chu Diễn đi sau lưng Khương Tân Tân, bất quá cậu không có giống như ai đó niệm kinh líu lo không ngừng, mà ngữ khí chậm chậm: "Thật ra, cha tôi có chút hẹp hòi, nhưng ba tôi ghen cũng là rất bình thường."
Khương Tân Tân bỗng nhiên xoay người lại: "Tốt a! Cậu đang giúp ba mình."
Cô hừ nhẹ một tiếng: "Quả nhiên cậu vẫn giúp cha ruột mình!"
Chu Diễn buông tay, một mặt im lặng: "Đậu Nga không oan bằng tôi, nếu như tôi giúp ba mình, thì sao phải vô cùng lo lắng trở về gấp."
Cậu xòe bàn tay, để cô nhìn lòng bàn tay mình: "Tôi một đường chạy về đây, cầm theo đống sách nặng như vậy, tay đã bị siết đỏ lên."
Khương Tân Tân quả nhiên liền trìu mến.
Từ trong tủ lạnh lại lấy ra một chai nước nhét vào trong tay cậu, tức giận nói: "Cậu có ngốc hay không chứ, sao không để ba cậu xách hộ cho."
Chu Diễn nhìn chằm chằm cô: "Tôi không có giúp ba tôi, chỉ hi vọng hai người thật tốt.


Bộ cô chưa nghe qua câu nói này sao, người lớn cãi nhau sẽ ảnh hưởng xấu tới trẻ em."
"Ảnh hưởng không tốt cho đứa trẻ mười sáu tuổi sao?" Khương Tân Tân cười mắng cậu: "Sao cậu không nói mình là đứa bé hơn trăm tháng tuổi?"
Chu Diễn: "...!Ài!!"
Thực sự rất phiền.
Khương Tân Tân nhìn ra cậu đang lo lắng, ấm giọng nói với cậu: "Yên tâm đi, không hề cãi nhau, chỉ nói vài vấn đề chưa nói thôi, cha cậu đi tìm cậu, thuận tiện mua cho tôi ít đồ."
Chu Diễn: "Thật?"
"Thật, lừa cậu thì ngày mai tôi mập mười cân."
Ác như vậy?
Chu Diễn lập tức tin tưởng: "Sao không nói sớm a, dọa tôi rồi."
Cậu lại nói: "Tôi là học sinh cao tam, còn hơn một năm quan trọng nữa, hai người không thể dọa tôi được không, nếu tôi thi trượt, hai người phải chịu một phần trách nhiệm."
Khương Tân Tân: "?"
Vừa vặn lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Khương Tân Tân với tư thế như chạy khỏi sấm sét, tìm được khăn ướt trong phòng bếp, lau loạn xạ trên mặt bàn, rồi giống như là chim nhỏ vui vẻ vội vã chạy về cửa, mở cửa ra cô vội vàng xắn khuỷu tay của Chu Minh Phong lên: "Nhanh nhanh nhanh nhanh, em muốn cho anh một bất ngờ lớn."
Cô kéo anh đi về hướng phòng ăn, ngữ khí như cho anh xem một thứ quý hiếm: "Anh nhìn đi, em đã thu dọn đĩa với dao nĩa rồi còn rửa sạch nữa, cái bàn cũng sáng bóng sạch sẽ, có thể dùng làm gương."
Chu Minh Phong một tay cầm cái hộp, xem kiệt tác của cô, thế mà còn che giấu lương tâm khen: "Rất sạch sẽ, rất chăm chỉ."
Hai người đều rất trưởng thành.
Chu Minh Phong chạy ra ngoài một vòng, sau khi trở về, người nghênh đón anh là, Khương Tân Tân anh thích.
Khương Tân Tân không nguyện ý để chuyện này làm ảnh hưởng đến bọn họ.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, một bảo bảo hơn trăm tháng đang ngồi bên cạnh nhìn bọn họ chằm chằm đấy.
Nhóc con này còn nói, nếu là nó thi trượt đại học, đều tại hai người bọn cô...
Chu Diễn: Đột nhiên không biết cái từ sạch sẽ này là có ý gì, cũng không biết hai chữ chăm chỉ viết như thế nào...

Bất quá nên vui vẻ, bọn họ không có cãi nhau, hai người bọn họ đều tốt.
Một nhà ba người rời khỏi bờ hồ Nhã Hiên, lên đường về nhà.
Chỉ là khi vừa ngồi ghế lái phụ Khương Tân Tân với Chu Diễn lại bắt đầu ầm ĩ, nguyên nhân rất đơn giản, Chu Diễn đã ăn mất bánh ngọt của cô.
Chu Minh Phong nghe hai người cãi lộn như học sinh tiểu học, trên mặt vẫn luôn cười vui vẻ.
*
Trong phòng ngủ ở biệt thự Sâm Lâm.
Sau khi Khương Tân Tân rửa mặt xong, từ trong túi xách lấy ra túi tài liệu, rồi chuẩn bị tâm lý, đi tới bên giường, cô đứng đấy, anh thì ngồi ở trên giường, cô nhìn xuống anh, nói: "Cái hợp đồng này, em coi như chưa từng nhìn thấy."
"Anh cho là em ngốc sao, cho rằng em không biết công ty anh kiếm được bao nhiêu tiền sao? Lừa người ngoài nghề như em lương tâm anh không đau sao, năm nay anh bao nhiêu tuổi, em thấy mấy thương nhân giàu có ở Cảng thành chưa về hưu, vậy ít nhất anh cũng muốn làm đến hơn sáu mươi tuổi mới về hưu, còn hai mươi ba mươi năm đấy.

Hai mươi ba mươi năm sau, anh cho em những cái này, không đủ để nhìn a!"
"Hai mươi ba năm về trước một vạn rất nhiều đi, khi đó có một vạn đã thấy lợi hại, hiện tại một vạn tính là cái gì nha, em mới không bị anh lừa đâu."
Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng cô so với ai khác rõ hơn, Chu Minh Phong cho cô nhiều lắm.
Đúng vậy, một màn này chính là tâm cơ của anh, cô biết rõ là thủ đoạn của anh, mà vẫn bị mắc lừa, nhưng mà bởi vì, thủ đoạn này của anh, là từ tâm mà ra.
Cô bây giờ đã biết chuyện mình cần biết, dù có một ngày nào đó, anh với cô đã chán ghét nhau rồi, đã quyết định sẽ tách ra, lúc đó cô sẽ không cần những thứ không thuộc về mình.

Cô dù yêu tài như mạng, thế nhưng cô biết, trong tình yêu phải biết quý trọng bản thân, không được đánh mất tôn nghiêm.
Chu Minh Phong nhìn cô.
Kỳ thật ngay cả chính anh cũng không biết, mình từng tuổi này rồi, mà lại hành động như vậy.
"Được." Anh gật đầu đáp ứng.
Khương Tân Tân đem cái hợp đồng kia giấu ở phía sau, hất cằm lên: "Em rất biết tiêu tiền, nếu thật sự muốn xài, so với Tôn phu nhân còn kinh khủng hơn!"
"Sau này nếu tâm trạng em không tốt, sẽ đặt mấy chiếc cốc, đều là loại một vạn một chiếc, về đấm chơi chơi..." Khương Tân Tân nói nói vậy thôi chứ cô có chút đau lòng.

Sau đó cô phát hiện một sự thật đáng buồn: Cô đời này cũng không thể so với Tôn phu nhân về việc tiêu nhiều đâu! Đến một chiếc cốc một vạn mà cô cũng không nỡ đặt a, làm sao dám to gan đi so sánh với Tôn phu nhân?
Chu Minh Phong thấy rất rõ, trên mặt cô tràn đầy sự đau lòng, thật sự buồn cười: "Được thôi, em vui vẻ là được rồi."

Khương Tân Tân lúc này mới đưa hợp đồng cho anh, quay đầu lại: "Anh cầm đi đi."
Chu Minh Phong đưa tay ra nắm một góc.
Nào biết được sức lực Khương Tân Tân đặc biệt lớn, anh căn bản kéo không được.
Hai người giống như đang chơi kéo co.
Khương Tân Tân lôi kéo gắt gao, bộ dáng buông tay liền sống không nổi.

Chu Minh Phong xém chút cười ra tiếng, nhưng cũng may anh luôn ổn trọng, biết rõ lúc này nếu như anh cười, thì trong khoảng thời gian này cô sẽ không buông tha cho anh.
Một trận giằng co này kéo dài một hồi lâu.
Khương Tân Tân cam chịu số phận, cô buông lỏng tay ra, Chu Minh Phong lấy được cái túi tài liệu.
Khương Tân Tân mặt chán nản ngồi bên giường, quay đầu nhìn anh: "Chu Minh Phong, anh tuyệt đối không biết em vì anh mà phải trả giá cái gì!"
Cô bị chính mình làm cảm động a.
Có trời mới biết, lúc cô nhìn thấy những bất động sản với trang sức còn có cổ phần trong hợp đồng kia, cô phấn khích như nào.
Nhưng mà cô lại trả hợp đồng cho anh.
Cô không biết cô sẽ thích Chu Minh Phong bao lâu, cũng không biết có thể cùng anh đi đến cuối đời hay không, nhưng thời điểm này, tâm cô là thật, so với vàng còn thật hơn.
Chu Minh Phong có thể nói là hiểu rõ điểm yếu của Khương Tân Tân.
Để cô cự tuyệt phần hợp đồng này, nói thẳng ra, Chu Minh Phong cũng thật bất ngờ.

Dùng thủ đoạn là thật, nhưng anh thật tâm muốn để cô tự lựa chọn.

Ngay từ đầu anh không hề tự tin, anh thậm chí còn chuẩn bị tâm lý ly hôn Nói là lấy lui làm tiến thật ra cũng không sai.
Thế nhưng, anh không nghĩ tới, cô cự tuyệt.
Nếu như nói Chu Minh Phong đối với cô có chút tình cảm, thì sau ngày hôm nay, một chút này đã bị cô chiếm hết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi