XUYÊN THÀNH NAM CHÍNH TRONG CẨU HUYẾT NGƯỢC VĂN

Đối với lời nói của Chu Hành Kiện, nếu Trang Hàn không phải là người văn nhã, hắn đã sớm đánh người.

Cái gì gọi là năm đó quá trẻ tuổi? Ai mà chẳng có tuổi trẻ? Thời điểm tuổi trẻ phạm sai lầm thì không tính là sai lầm sao?

Trang Hàn trợn trắng mắt, Chu Hành Kiện cười tự giễu, nói: “Cậu không cho tôi giải thích sao?”

“Nói đi, tôi đời này trải qua nhiều việc hoang đường rồi, thêm một chút thì có gì khác?”

Lúc này thư ký Tiểu Vương đẩy cửa tiến vào, đưa cà phê lên cho hai người.

Chu Hành Kiện uống một ngụm cà phê nói: “Bất quá, chuyện này tôi thật đúng là rất hối hận, đầu óc lúc trước cũng thật là hỏng rồi. Hơn hai mươi năm trước tập đoàn Cố gia Đức Thắng cũng từng có một lần nguy cơ, một lần đều muốn phá sản. Cậu cũng biết Cố Đức Bách là người thế nào, chúng ta những người này không có một người nguyện ý giúp hắn.”

“Hắn những ngày ấy mỗi ngày đều cầu người, kém chút nữa còn quỳ xuống trước người ta, cứ như vậy cũng chưa có người nguyện ý giúp hắn.” Chu Hành Kiện lộ ra biểu tình nghĩ lại mà kinh, nói: “Sau đó hắn liền cầu đến trước mặt tôi, tôi khi đó vừa mới tiếp nhận công ty, tôi sao có thể sẽ giúp hắn? Làm trò trước mặt hắn tôi liền nói trừ phi cậu đem lão bà để tôi làm cả đêm, tôi lúc đó chính là muốn cho hắn thấy khó mà lui, lão bà Cố Đức Bách tôi cũng đã nhìn thấy, là một mỹ nhân nhưng cũng không đến mức làm tôi nhớ mãi không quên. Tôi muốn nữ nhân cái dạng gì mà không có?”

Nói như vậy Trang Hàn liền buồn bực, hắn nói: “Sau đó mọi chuyện lại là như thế nào phát sinh?”

“Cậu nghe tôi nói.” Chu Hành Kiện nói: “Tôi đây nói một câu nhục nhã hắn chửi tục, nào biết đâu rằng Cố Đức Bách thật sự sẽ làm. Chính là hắn tìm một cơ hội hạ dược với lão bà hắn, sau đó liền gọi điện thoại cho tôi. Buổi tối ngày đó tôi vừa lúc uống rượu xong, bị hắn gọi vào phòng khách sạn nhìn nữ nhân nằm ở trêи giường, đầu óc tôi nóng lên, liền xảy ra chuyện. Lúc sau chuyện không nên làm cũng đã làm, tôi cũng không thể trở mặt. Liền giúp Cố Đức Bách một phen.”

Trang Hàn trợn trắng mắt, nói: “Ông hôm nay tới đây làm gì?”

“Nói chuyện làm ăn a.” Chu Hành Kiện nói: “Bằng không tôi tìm cậu làm gì?”

“Được rồi tôi đã biết, chuyện này không nói nữa.” Trang Hàn nói: “Ông trở về đi, chuyện làm ăn ông đừng nhọc lòng, tóm lại hợp tác với ai cũng sẽ không cùng ông hợp tác.”

“Nha, người trẻ tuổi hỏa khí rất vượng a.” Chu Hành Kiện nói: “Cậu không phải cùng Cố Tư ly hôn rồi sao, như thế nào lại đem người tìm trở về?”

“Liên quan gì đến ông?” Trang Hàn chỉ vào cửa nói: “Đi nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian của tôi.”

“Thật là một chút lễ phép cũng không có.” Chu Hành Kiện đứng lên sửa sửa cổ tay áo nói: “Cùng thời điểm lúc tôi trẻ tuổi thật giống.”

Khuôn mặt Trang Hàn nháy mắt khó coi cực kỳ, thực hiển nhiên những lời này khiến hắn ghê tởm không chịu được.

Lúc sau Chu Hành Kiện đi rồi, Trang Hàn xem xét một chút biểu đồ tiến độ, chỉ số đã bay lên đến số 82, từ lúc hắn đem Cố Tư tiếp trở về, chỉ số vẫn luôn bay lên, cho tới bây giờ tốc độ mới chậm lại.

Hắn buồn lo thở phào một hơi, dựa theo cái tiến độ này, chờ đến lúc hài tử sinh hạ tới phỏng chừng cũng không sai biệt lắm. Trang Hàn khổ sở sờ sờ trán của chính mình, hắn nên làm cái gì, để cái chỉ số này vĩnh viễn sẽ không lên tới đỉnh.

Thời gian bất tri bất giác liền từ trong cuộc đời trôi đi, Trang Hàn cảm giác giống như cũng không bao lâu sau, Cố Tư cư nhiên đã phải sinh.

Dự tính tới ngày sinh rồi Cố Tư liền phải vào bệnh viện, Cố Tư phát ra động tĩnh ngày đó Trang Hàn vừa lúc rất bận. Cảm giác ngày thường không có việc gì, đến lúc có chuyện đều phảng phất tập trung tới một ngày kia. Trang Hàn nhận được điện thoại của Lâm Duyệt Dung lúc sau tâm đều bay đi, nhưng người lại căn bản đi không được.

Chờ hắn rốt cuộc đem mọi chuyện nên làm đẩy hết đi, thời điểm rảnh rỗi liền vọt tới bệnh viện, hài tử vừa lúc sinh ra. Hắn mừng đến chân mềm nhũn, lúc hộ sĩ ôm hài tử đi ra, Trang Hàn nhanh chóng vọt qua, “Mau mau, mau để tôi nhìn xem con gái!”

Tiểu hộ sĩ xem thường hắn, nàng một bên đem hài tử hướng vào trong lòng Trang Hàn, một bên nói: “Ai nói cho anh là con gái? Là một nam hài.”

“A?” Trang Hàn liền ngây người, mong đợi con gái lâu như vậy, kết quả là một tiểu tử thúi sao?

Tâm tình kϊƈɦ động của hắn lập tức liền bình tĩnh xuống, phía sau Lâm Duyệt Dung chính là cao hứng đến hỏng rồi, thò qua tới xem tôn tử. Trang Hàn thất vọng đem hài tử hướng vào trong lòng ngực nàng, “Mẹ tới ôm cháu đi.”

Sau đó hắn đối hộ sĩ nói: “Lão bà của tôi đâu? Nàng như thế nào còn chưa có ra đây?”

“Đang kiểm tra a.”

Lúc này Cố Tư vừa lúc bị đẩy ra, Trang Hàn đi qua liền thấy Cố Tư nhắm mắt lại, bộ dáng rất chật vật. Bộ dáng này khiến Trang Hàn đau lòng đến hỏng rồi, Cố Tư run run rẩy rẩy vươn tay, Trang Hàn lập tức đem tay nàng cầm vào, “Vất vả, thật là vất vả cho em, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Cố Tư mỏi mệt mở hai mắt nhìn Trang Hàn, Trang Hàn cũng đang nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý, hận không thể dùng ánh mắt trìu mến của mình đem nàng bao phủ.

Chỉ thấy Cố Tư nhíu nhíu mày, dùng sức tránh thoát khỏi tay Trang Hàn, Trang Hàn sửng sốt, nói: “Làm sao vậy?”

Cố Tư lại duỗi tay ra, Trang Hàn lại bắt được tay Cố Tư, “Là trách anh không thể đi vào bồi em sao? Thực xin lỗi anh là thật sự đi không nổi, anh đã rất nỗ lực, thật sự xin em tin tưởng anh.”

Cố Tư khó chịu nhìn Trang Hàn, mở miệng, nhưng là giọng nói lại nói không ra lời.

Tiểu hộ sĩ ở một bên nhìn không chịu được, nói: “Anh đừng bắt lấy tay nàng, nàng muốn xem hài tử.”

Trang Hàn: “...”

Lâm Duyệt Dung đem hài tử ôm đến bên người Cố Tư để nàng xem, Cố Tư duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của hài tử. Trong mắt bắn ra ánh sáng rọi, tựa hồ toàn thế giới cũng chỉ dư lại hài tử của nàng.

Trang Hàn ở một bên nhìn, bỗng nhiên liền có một loại cảm xúc ghen ghét. Trước kia Cố Tư cũng chỉ nhìn chuyên chú chính mình như vậy, hiện tại nàng cư nhiên đến mình còn không thèm liếc mắt một cái, cư nhiên còn ghét bỏ chính mình phiền phức, ném tay mình ra.

Trang Hàn ở một bên yên lặng rối rắm, nhưng là không ai nhìn ra hắn đang rối rắm, chuẩn xác mà nói chính là không có người chú ý hắn.

Hài tử lúc sinh ra đều nho nhỏ, cả người toàn bộ hồng hào. Thời điểm trăng tròn liền nẩy nở, lại trắng lại phấn nộn, kế thừa tướng mạo xinh đẹp của cha mẹ, nhỏ như vậy liền xinh đẹp đáng yêu không chịu được.

Trang Hàn ôm hài tử ngồi ở trêи cái đệm, Cố Tư cầm di động nói: “Anh cười cười chút, không cười em như thế nào chụp ảnh?”

Trang Hàn không biểu tình ôm hài tử nói: “Anh không cười không được sao? Em còn muốn anh cười như thế nào?”

“Anh cười phát ra từ nội tâm một chút!” Cố Tư trợn trắng mắt nói: “Thôi vậy, anh không cười thì không cười, em không chụp anh, em chỉ chụp bảo bảo.”

Trang Hàn: “...”

Cố Tư nói xong câu đó, nhãi con trong lồng ngực đột nhiên cười cười, cười đến vui vẻ quơ chân múa tay. Không biết sao lại thế này, Trang Hàn vẫn cảm thấy cái tươi cười kia đều tràn đầy trào phúng. Nhãi con này là đang trào phúng hắn thất sủng, thật là thật quá đáng.

Hài tử đầy tháng đến tiệc rượu cũng không có làm, Trang Hàn đưa ra lý do là hài tử còn nhỏ không cần thiết như vậy, mời bằng hữu thân thích đi theo chúc mừng một chút là được. Cố Tư tuy rằng lúc có hài tử đối với Trang Hàn liền không quan tâm như vậy, nhưng là vẫn là rất nghe lời Trang Hàn nói.

Cố Tư ngồi ở bên người Trang Hàn, dựa vào trêи vai Trang Hàn lật xem ảnh chính mình chụp. Ảnh chụp tiểu hài tử càng xem càng đáng yêu, ba ba ôm hài tử cũng thực đáng yêu, bộ dáng tức giận kia so với hài tử còn muốn ấu trĩ hơn. Cố Tư nhìn nhìn liền cười thành tiếng, Trang Hàn nói: “Hừ, có cái gì đẹp? Anh nói cho em biết, em đừng nhìn hài tử hiện tại như vậy, về sau nó có thể phiền chết em.”

“Phiền em cũng vui.” Cố Tư nhìn con trai mặc bộ quần áo hồng nhạt, nói: “Đều tại anh lúc trước nói là con gái, quần áo mua tất cả đều là của nữ hài, hại con trai em chỉ có thể mặc cái váy nhỏ.”

“Có váy mặc là tốt rồi.” Trang Hàn lôi kéo váy hài tử, “Em xem rất xinh đẹp a? Nó cũng rất thích.”

Hài tử bị kéo váy, khuôn mặt nhỏ nhíu lại cái miệng nhỏ bẹp một tiếng, trong mắt lập tức có nước mắt.

Trang Hàn lập tức nhíu mày lại nghiêm túc nói: “Không được khóc, con khóc ba liền không cho con mặc váy.”

Hài tử nho nhỏ bị dọa khóc cũng không dám khóc, ủy khuất thành một đoàn, Cố Tư nhìn mà trong lòng cũng muốn đau. Nàng một tay đem hài tử từ trong ngực Trang Hàn đoạt lấy, trách cứ nói: “Anh thật là, nào có ba ba nào dọa hài tử như vậy?”

“Anh là vì tốt cho nó.” Trang Hàn lời lẽ chính đáng nói: “Nam tử hán nên đỉnh thiên lập địa, động một xíu liền khóc thì tính là nam nhân cái gì?”

Nhìn tiểu hài tử trong ngực này, Cố Tư quả thực liền hết chỗ nói rồi, còn nhỏ như vậy tính là nam nhân cái gì?

Trang Hàn nhìn nhìn Cố Tư, hướng bên người Cố Tư đi qua, nói: “Em xem em chỉ biết hài tử, cũng không biết quan tâm đến lão công là anh.”

Cố Tư: “Quan tâm anh cái gì? Anh có cái gì cần quan tâm?”

“Anh muốn em.” Trang Hàn đem đầu dựa vào vai Cố Tư, “Anh cũng muốn giống như con trai thân mật với em như vậy.”

Cố Tư nháy mắt đỏ mặt, “Không biết xấu hổ.”

“Xấu hổ có ích lợi gì?” Trang Hàn nói: “Anh chỉ cần em.”

Cố Tư xấu hổ cũng không biết nên lộ ra cái biểu tình gì, Trang Hàn ở trêи miệng nàng hôn một chút. Cố Tư hai mắt hàm chứa xuân tình, ôm hài tử cùng Trang Hàn hôn môi.

Trang Hàn hô hấp nặng nề lên, ôm bả vai Cố Tư liền muốn tiếp tục động tác. Bỗng nhiên trong phòng chỉ có tiếng thở dốc lại truyền đến một tiếng thanh thúy, “Dát?”

Cố Tư cùng Trang Hàn cả kinh, cúi đầu vừa thấy con trai mới một tháng đang lườm hai người bọn họ. Cố Tư nháy mắt tỉnh táo lại, lập tức cùng Trang Hàn tách ra, hơn nữa oán trách nói: “Anh làm gì vậy? Hài tử còn đang ở trong ngực.”

“Chậc.” Trang Hàn ghét bỏ không được, một phen ôm hài tử đứng lên liền đi ra ngoài, Cố Tư kinh hoảng nói: “Anh định đi làm gì?”

“Đem hắn đưa đến chỗ ba mẹ ở hai ngày.” Trang Hàn vừa đi vừa nói: “Cứ sống như vậy, cuộc sống này vô pháp qua đi.”

Cố Tư tức không chịu được, đứng lên một tay chống nạnh một tay chỉ vào Trang Hàn, nói: “Anh dám! Anh dám đem bảo bảo tiễn đi, em sẽ không bao giờ trở lại nữa.”

“Em làm gì vậy?” Trang Hàn bi phẫn xoay người, “Có lão bà nào như em không?”

“Có ba ba nào như anh không?” Cố Tư xông tới, đem hài tử ôm vào trong lồng ngực nói: “Anh thật quá đáng, hài tử sinh ra thời gian dài như vậy anh cũng chưa lấy tên, hiện tại còn muốn đem hài tử tiễn đi.”

Trang Hàn giải thích, “Anh đã sớm lấy tên, là do em không đồng ý.”

“Trang bảo bảo, đây là cái tên đứng đắn gì?” Cố Tư quả thực tức đến ngực đau, “Anh muốn cho con trai chúng ta về sau trở thành trò cười sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi