XUYÊN THÀNH NÀNG TIÊN CÁ CỦA NHÀ KHOA HỌC


Thẩm An An nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân mình thực tế không còn cách nào để giải thích sự việc này một cách rõ ràng, cuối cùng cô đã phá hỏng bó hoa dại và viên ngọc trai trong tay đập xuống bàn, sau đó trực tiếp cúi đầu và dặn dò Cụ Rùa Biển: "Mau chạy đi!"
Cụ Rùa Biển đáng thương hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy Thẩm An An nói: "Mau chạy đi" liền vội vàng không suy nghĩ gì chở cô chạy đi luôn.
Chu Tùy Ngộ nhìn thấy sự hiện lên đầy bí ẩn của nàng tiên cá, sau đó đã chạy đi nhanh như một cơn gió, chạy mãi vẫn không biết nên phản ứng như thế nào cho đúng.
Mãi cho đến khi anh cảm thấy mát mẻ hơn chút, anh mới tỉnh lại từ thế giới của mình, lặng lẽ cài vài nút cúc áo ngủ mà anh đã cởi ra trước đó.
Sau khi cài xong, anh mới nhấc chân đi về phía bàn.
Thói quen thường ngày của anh là những gì không cần thiết phải đặt trên bàn sẽ không bao giờ đặt lên bàn, vì vậy trên bàn anh từ trước đến giờ ngoài chiếc "thuyền ngọc trai" mà Thẩm An An tặng anh ra, không còn thứ gì khác nữa.
Như hôm nay, lại có thêm một bó hoa dại, với cả một viên ngọc tròn nhỏ.
Đây được gọi là hoa cúc duyên đơn, dọc theo con đường nhỏ trên đảo đều có nhưng không có ai hái cả.

Ngay cả cái tên này cũng được đặt một cách ngẫu nhiên vào ngày mà sở trưởng Trịnh đến, nếu không Chu Tùy Ngộ cũng không biết tên của "thứ đồ" này là gì.
Đoán chừng nàng tiên cá nhỏ đó sẽ hái tặng anh.
Hơn nữa tặng cái gì không tặng, lại tặng hoa cúc...
Dùng để ngâm trà sao?
Mặc dù miệng chê như vậy, thế nhưng cuối cùng Chu Tùy Ngộ vẫn lấy một chiếc ống đựng bút màu đen từ trong ngăn kéo ra, sau đó đến cạnh giếng ở ngoài phòng đổ một ít nước vào, trồng bó hoa cúc duyên đơn đó vào trong ống.
Còn viên ngọc tròn, Chu Tùy Ngộ đã đặt nó vào ngăn kéo ngoài cùng bên phải của bàn làm việc.

Vốn dĩ trong này đã có vài viên ngọc trai mà trước kia Thẩm An An tới trộm thức ăn đã để lại ở nhà bếp và trên bãi biển cho anh.
Kể từ sau ngày hôm đó, tối nào nàng tiên cá nhỏ cũng nổi lên mặt biển hát cho Chu Tùy Ngộ nghe, thỉnh thoảng cũng tặng cho Chu Tùy Ngộ một vài món quà nhỏ.

Lúc thì hoa dại, cũng có lúc thì san hô.

Cho dù tặng thứ gì, cô cũng sẽ biếu anh một viên ngọc trai.
Kỳ thực vào ngày hôm đó, Chu Tùy Ngộ có chút buồn, nhưng tối hôm đó được nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ tặng anh một bó hoa dại và một viên ngọc trai, anh cũng đã thoải mái và cảm thấy được an ủi phần nào.
Thậm chí ngày hôm sau, công cuộc đưa đồ ăn ngày ba bữa cho nàng tiên cá nhỏ đã được phục hồi.
Nhưng bởi vì anh vẫn muốn xem xem rốt cuộc nàng tiên cá nhỏ này còn có thể làm thứ gì để dỗ dành anh nữa, vì vậy đưa cơm vẫn là đưa cơm còn ngoài mặt thì tỏ ra vẻ: "Tôi đang rất buồn nhưng tôi không mốn nói gì cả."
Cô nàng tiên cá nhỏ này đâu có thể ngờ rằng chiêu trò của Chu Tùy Ngộ lại có thể thâm tới vậy, cô còn tưởng rằng anh chàng nhà khoa học này bị thương nặng bởi sự thiếu quyết đoán ngày hôm đó của cô.

Vì vậy, Chu Tùy Ngộ càng tỏ ra vẻ chịu nhục, cô càng cảm thấy áy náy không dứt.
Hát cho nghe, tặng quà đều không được, vậy thì còn có thể tặng anh cái gì để an ủi anh chàng bị tổn thương trái tim này đây?
Cụ Rùa Biển đã đưa ra cho cô một chủ ý: "Cuộc sống trên đảo cô đơn tẻ nhạt, đêm dài đằng đẵng, hay là cô tặng cho anh ấy một cô nàng tuyệt đẹp để anh điều chỉnh cuộc sống."
Thẩm An An: "..."
Cụ Rùa Biển, người nghiêm túc đấy hả?
Tất nhiên là cụ rùa chỉ thuận mồm nói khoác rồi!

Ông chỉ sợ rằng nàng tiên cá nhỏ qua lại với tên nhà khoa học loài người đó quá nhiều sẽ sản sinh ra tình yêu, vì vậy ông muốn làm chút gì đó để ngăn chặn điều đó trước khi quá muộn.
"Đương nhiên rồi, đàn ông mà, đều thích những cô gái đẹp...!oh, ngoại trừ Cá mái chèo."
Cá mái chèo đang nằm không cũng bị trúng đạn khó hiểu: "..."
Cô gái đẹp gì gì đó, Thẩm An An lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Bạch tuộc tinh.
Bạch tuộc tinh bắt đầu uốn éo toàn thân, như bị ai đó ép vào tấm tôn, nhưng cô tỏ ra vô cùng phấn khích: "...!Nhìn tôi làm gì vậy? Tôi không đi đấy, trừ phi các người cầu xin tôi."
Cá mái chèo nhìn cô một cách lạnh lùng: "Cô nghĩ nhiều quá rồi, Cụ Rùa Biển nói muốn cho một cô gái đẹp qua đó, chứ không phải côn đồ."
Bạch tuộc tinh: "Cậu nói ai là côn đồ, muốn chết à?"
Hai người cứ vậy cãi vã qua lại, rồi lao vào đánh nhau.
Thẩm An An lặng lẽ thu lại ánh mắt của mình, thôi chết, Bạch tuộc tinh là của Cá mái chèo, đừng nên đánh cô ấy.
Tuy nhiên ngoài Bạch tuộc tinh ra làm gì còn có cô gái đẹp nào...
Không đúng, không phải chính cô sao?
Để mà nói, thoạt nhìn Thẩm An An cũng rất hài lòng về anh chàng nhà khoa học này, trước hết khuôn mặt của anh chàng này trông rất hợp ý cô, theo lời của các cô gái theo đuổi thần tượng mà nói thì đây chính là người đàn ông đúng gu của cô.
Hơn nữa, anh chàng đó không chỉ đẹp trai, mà vóc dáng cũng rất vạm vỡ, da cũng rất đẹp.

Mặc dù tối hôm đó, lúc anh đang thay đồ, cô chỉ nhìn lướt qua nhưng làn da đó trắng quá...
Chẹp chẹp.
Đương nhiên rồi, Thẩm An An cũng không phải là một cô gái thiển cận chỉ chăm chăm nhìn những thứ mắt có thể thấy.
Ngoài khuôn mặt và vóc dáng ra, cô còn nhìn thấy những ưu điểm của anh chàng.
Nấu ăn ngon thì không phải bàn cãi rồi, cô đã nhắc đến rất nhiều lần, ngoài ra anh ấy còn gội đầu sạch sẽ, chải chuốt đuôi gọn gàng, oh, lại còn tặng quà nữa.
Quan trọng nhất đó là, không nói nhiều.
Thẩm An An vốn dĩ không hề thích một người đàn ông nói quá nhiều.

Đàn ông mà, nên bớt nói nhảm và làm những việc thiết thực hơn, vô số những tiểu thuyết ngôn tình đã nói rõ với chúng ta rằng, những người đàn ông mà yêu chỉ bằng lời nói là không đáng tin!
Trước kia, Thẩm An An hoàn toàn không để mắt đến anh chàng nhà khoa học đó, đơn thuần chỉ là vì luôn coi đối phương như tra nam Từ Thanh Thụ.

Mà tên tra nam Từ Thanh Thụ trong truyện đó đã khiến cho cô bị ám ảnh quá mạnh rồi, hơn nữa cô không phải là một người khổ dâm, tất nhiên sẽ không hề động lòng với anh chàng nhà khoa học đó.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, anh chàng nhà khoa học đó đã được rửa oan rồi, thân phận không phải là trở ngại, giới tính cũng không, ngoài khác loài ra hoàn toàn có thể tiến tới yêu đương!
Chỉ nghĩ đến những flag mà cô đã dựng lên trước đây đã khiến cho mặt cô bị đau rát, nhưng khuôn mặt mà, không phải để đánh hay sao?
Đánh mãi cũng thành quen rồi.
Trước kia cô lên đảo để trộm đồ ăn, Thẩm An An tràn đầy sự tự tin, động lực.

Ba mươi sáu kế Binh pháp Tôn Tử lần lượt ra trận, nhưng bây giờ cô có ý định là thật, nhưng lại có chút nhát mà không thể giải thích được.
Làm sao theo đuổi được anh đây?

Cô từ bé đến lớn chưa hề theo đuổi ai cả!
Nói là thích thì năm lên mười hồi mới chớm yêu cô đã từng thích.
Hơn nữa không phải chỉ thích một người.
Ở độ tuổi đó, chỉ cần có một cậu bé nhìn mình nhiều hơn một chút, liền có suy nghĩ là người ta có tình ý với mình.
Sau đó có thể sẽ một mình bổ sung thêu dệt cho một tình yêu thăng trầm.
Thẩm An An còn nhớ hồi đó, cô thích một thầy giáo dạy mình môn Toán, cũng từng thích anh trai của một người bạn thân, thậm chí còn thích anh chàng trà sữa ship trà sữa đến nhà cô.
Sự thích đó đối với bây giờ cô đang thích anh chàng nhà khoa học cũng không khác là mấy.
Đương nhiên, nếu phải nói thì Thẩm An An cảm thấy rằng cô thích anh chàng nhà khoa học nhiều hơn so với những người khác mà cô từng thích một chút xíu, bởi vì anh chàng nhà khoa học này có vẻ ngoài đẹp trai hơn nhiều.

Nhưng để nói là nhiều hơn bao nhiêu, nhiều đến mức độ nào thì Thẩm An An vẫn không thật sự có câu trả lời.
Hơn nữa, vấn đề tiếp theo là có theo đuổi người ta được hay không, quan trọng là cô còn có chút gánh nặng tâm lý.
Sợ rằng không theo đuổi được sẽ rất mất mặt..., không phải, mất cá.
Nên biết rằng cô là một nàng tiên cá cực kỳ sĩ diễn.
Thẩm An An nhất thời không thể hạ quyết tâm, vì vậy cô muốn tìm người nào đó để hỏi.
Về việc có nên theo đuổi hay không và làm thế nào để theo đuổi được, hỏi Cụ Rùa Biển hay hỏi Cá mái chèo thật không hợp lý chút nào.

Cụ Rùa Biển thì quá nhạy cảm, Cá mái chèo lại quá thẳng thắn, vậy nên vẫn phải tìm một người có cùng tính cách để hỏi.
Vì vậy, nhân cơ hội Bạch tuộc tinh đang dạy cô cách đan sợi rồng, Thẩm An An đã giả bộ không để ý gì và hỏi Bạch tuộc tinh: "Chị Bạch tuộc, chị đã yêu bao giờ chưa?"
Bạch tuộc tinh trợn mắt lên: "...!Xem em hỏi kài, cái gì mà đã yêu chưa? Chị nói với em thế này vậy, hồi chị đây làm mưa làm gió trên đấu trường tình yêu, mày còn chưa ra đời đâu."
Thẩm An An có chút nghi ngờ với lời nói của Bạch tuộc tinh, nhưng bây giờ không phải là lúc đi truy tìm sự thật, vì vậy cô vẫn khiêm tốn xin lời thỉnh giáo: "Vậy thường thường là người ta theo đuổi chị hay chị theo đuổi người ta ạ?"
Bạch tuộc tinh tiếp tục nói: "Đương nhiên là...!người ta theo đuổi chị rồi! Đùa chứ, chị làm sao có thể đi theo đuổi người khác đúng không, dù gì thì điều kiện của chị đều bày ra đây, không phải chị bốc phét với em đâu, hồi còn trẻ chị là người đẹp nức tiếng của chốn đáy biển này đấy, đủ các loại tôm, cua, cá đều theo đuổi chị, vừa khóc vừa la hét muốn gả cho chị, kể cả Long Vương..."
Bạch tuộc tinh vừa nói, trong lòng vừa tự trách bản thân, qua rồi qua rồi Bạch tuộc tinh à, đến cả Long Vương cũng lôi vào mày có còn biết xấu hổ không?
Lúc này Thẩm An An dường như đã khẳng định được 100% là Bạch tuộc tinh đang nói điêu, nhưng cô không nói gì cả, chỉ cười tít mắt xem màn diễn của Bạch tuộc tinh.
Đợi đến khi Bạch tuộc tinh khoe khoang xong câu chuyện nhảm nhí này, cô mới mở miệng nói: "Thực ra em muốn hỏi rốt cuộc có nên theo đuổi người ta không? Em biết chị chưa từng theo đuổi ai cả, đều là người ta theo đuổi chị, vậy khi đó họ theo đuổi như nào vậy?"
Bạch tuộc tinh nghĩ một hồi: "Chẳng phải là tặng hoa, tặng quà hay sao? Nhân tiện thêm câu hỏi han ân cần? Ví dụ anh ấy bị người khác bắt nạt có thể giúp anh ấy đánh lộn,..."
Dù sao cô ấy cũng theo đuổi người khác như vậy, mặc dù hiện tại vẫn chưa theo đuổi thành công ai cả.
Thẩm An An vẫy vẫy đuôi của mình, trầm ngâm suy nghĩ: "Vậy theo như chị nói, em đã theo đuổi người ta từ lâu rồi!"
Nói tóm lại, theo những gì mà Bạch tuộc tinh vừa nói về cách theo đuổi người khác, trừ việc hỏi han ân cần bởi vì hiện tại cô không nói được cũng không làm được ra, tặng hoa, tặng quà cô đều đã làm hết rồi, thậm chí cô còn hát cho anh chàng đó nghe nữa rồi!
Cô có thể hiểu được điều đó không, thực tế theo đuổi và xin lỗi không khác nhau mấy?
Vậy cô hoàn toàn có thể mượn danh xin lỗi để theo đuổi anh ta, đến lúc nếu theo đuổi thành công rồi, ai nấy đều hạnh phúc vui vẻ.


Còn nếu như cô theo đuổi không thành công, cô vẫn có thể không cần thừa nhận gì cả, chỉ cần nói là cô không hề theo đuổi, cô chỉ đang bày tỏ xin lỗi mà thôi.
Dù gì phương thức đều giống nhau, chỉ cần cô không thừa nhận, nghĩa là cô chưa theo đuổi!
Nghĩ đến đây, Thẩm An An cảm thấy gánh nặng trong lòng nhẹ vơi đi rất nhiều.
Cô vui mừng đến nỗi dang tay ra ôm chầm lấy Bạch tuộc tinh: "Cảm ơn chị Bạch tuộc tinh ạ, chúc chị và Long Vương sẽ nối lại tình xưa và có một cái kết thật đẹp."
Bạch tuộc tinh: "..."
Chị mày chỉ nói khoác thôi, sao mày tin nó là sự thật hả em!
Từ ngày hạ quyết tâm sẽ theo đuổi anh chàng nhà khoa học, ngày nào Thẩm An An cũng hát một cách hăng say hơn, quà cũng tặng nhiều hơn.

Trước đây, cứ khoảng ba đến năm ngày mới tặng quà một lần, bây giờ dường như ngày nào cũng tặng.
Tuy nhiên, chỉ hát một bài hát hay tặng món quà thôi là chưa đủ, nếu như theo đuổi người ta mà dễ như vậy, Thẩm An An đã không độc thân suốt 22 năm nay.
Thế nào cô cũng phải gọi người ta ra để hẹn hò một buổi để vun đắp tình cảm chứ?
Ngày trước Cụ Rùa Biển theo đuổi cá heo con, hai người còn phải bơi lên trên mặt nước để hóng gió nữa.

Nói một cách nghiêm túc, trước kia Thẩm An An và anh chàng nhà khoa học cũng được coi như đã từng hẹn hò rồi.

Không nói đến việc hai người đã từng thường xuyên ở một mình trên rặng san hô, mà Thẩm An An đã đưa anh ta đi xử lý rác ở núi rác, đó cũng được coi là hẹn hò rồi.
Chỉ có điều tâm trạng lúc đó với bây giờ không giống nhau.
Thẩm An An lúc đó chỉ nghĩ muốn nhanh tay trêu ghẹo anh chàng nhà khoa học này để anh ấy mê hoặc mình, sau đó cuối cùng đã đạt được mục đích báo thù rồi, vì vậy cho dù đã chủ động lao vào vòng tay anh ta để được sủng ái nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có chút ngại ngùng gì cả.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, cô thực sự nghiêm túc thích khuôn mặt và vóc dáng của anh chàng, vì vậy việc hẹn hò với người ta chắn chắn phải có sự sắp xếp một cách tử tế.
Chưa kể rằng đây là chuyện xưa nay chưa từng ai làm và sau này cũng vậy, ít nhất phải khiến cho anh chàng này để lại ấn tượng thật sâu sắc.
Dù sao tâm tình của Thẩm An An là như vậy, cho dù cuối cùng có thất bại, cô cũng đã để lại một vệt ký ức sâu sắc trong cuộc đời của anh.
Thẩm An An vắt óc suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng cũng đã quyết được một lịch trình hẹn hò, bởi vì lịch trình này cần đến sự phối hợp của Cá mái chèo, vì vậy, đầu tiên cô cần gọi Cá mái chèo đến để cùng cậu ta bàn bạc.
Cá mái chèo vừa cảm kích trong lòng rằng cô nàng tiên nữ nhỏ này thật dám nghĩ dám làm, vừa bối rối hỏi cô: "...!Thật sự cần phải như vậy sao?"
Thẩm An An: "Rất cần."
Cá mái chèo: "Cô chắn chắn là nhà khoa học loài người đó sẽ thích kiểu kích thích này chứ?"
Thẩm An An nhún vai: "Không chắc, nhưng cậu có ý kiến nào hay hơn không? Dù gì những gì ngạc nhiên nhất tôi có thể nghĩ ra được cũng chỉ có từng này thôi."
Cá mái chèo không nói gì.
Một người đàn ông thẳng thắn chưa từng yêu ai như cậu ta cũng không thể đưa ra lời khuyên nào tốt hơn.
Đến cuối cùng, cậu ta cũng đáp lại: "Được thôi, tôi sẽ thử tổ chức giúp cô."
-
Chu Tùy Ngộ gần đây đang hình thành một thói quen mới – khoanh tròn bằng bút đỏ trên tấm lịch.
Mỗi một khoanh tròn, có nghĩa là nàng tiên cá nhỏ đã dỗ anh được một ngày.
Nó nên gọi là dỗ nhỉ?
Nếu không thì làm sao giải thích được chuỗi hành vi vừa hát lại vừa tặng quà của nàng tiên cá nhỏ?
Cho đến khi khoanh đến ngày thứ mười, Chu Tùy Ngộ cũng đã quyết định dừng lại.
Một mặt, sự tưởng tượng của nàng tiên cá nhỏ này thực ra có chút thiếu hụt, ngoài việc hát và tặng quà, hơn nữa tặng đi tặng lại cũng chỉ là hoa cúc dại cùng với viên ngọc trai.
Đường đường là một người đàn ông, cầm những bông hoa dại và viên ngọc trai này để làm gì?
Thứ hai, nàng tiên cá nhỏ đã dỗ anh nhiều ngày như vậy rồi, thành ý cũng đã đủ, Chu Tùy Ngộ sợ rằng mình sẽ được đằng chân lên đằng đầu, nếu nàng tiên cá nhỏ nổi giận với đối phương, cô sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, anh sẽ lại phải dỗ dành cô ấy.

Vì vậy, ngày hôm sau đi đưa cơm cho nàng tiên cá, anh đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một con gà nướng.
Gà nướng chính hiệu là gà Tam Hoàng được rửa sạch, quệt bằng nước sốt đặc biệt để ướp rồi gói lại bằng giấy bạc, sau đó cho vào lò đất để nướng ở nhiệt độ cao.
Đối với loại gà này, lò nung đất và nhiệt chính là chìa khóa.
Nếu như lò nung đất xây không tốt, lò sẽ bị sập ở giữa, nhiệt độ không được đảm bảo, như vậy thịt gà sẽ nửa sống nửa chín hoặc dễ bị cháy xém.
Chu Tùy Ngộ cũng không thể giữ được nhiệt độ, vì vậy anh đã đặc biệt chia phần thịt gà ra làm hai, nướng từng nửa một.
Lần thứ nhất nướng không thành công, đến lần thứ hai mới nướng được bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mịn như anh tưởng tượng.
Anh cầm phần thịt gà nướng ngon cùng với Ốc Xà Cừ đi tìm nàng tiên cá nhỏ, sau khi Ốc Xà Cừ vừa huýt một tiếng, nàng tiên cá nhỏ xinh đẹp cũng vừa xuất hiện.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tùy Ngộ vì muốn thể hiện vẻ mặt "Tôi rất buồn nhưng tôi không nói", cơ bản là sau khi đưa đồ ăn sẽ rời đi.

Nhưng hôm nay, anh đã sẵn sàng chuẩn bị tốt tâm lý để gặp nàng tiên cá nhỏ, vì vậy khi nhìn thấy nàng tiên cá xuất hiện, anh không còn vội vã rời đi, mà thay vào đó anh chủ động ngồi trên tảng đá ngầm.
Sau đó, anh từ từ mở hộp thức ăn mà mình mang theo, bắt đầu chậm rãi bóc lớp giấc bạc.
Bóc một lớp giấy bạc ra, mùi thơm của gà nướng tỏa ra thơm phức.
Cho đến khi những lớp giấy bạc đã được bóc ra hết, mũi của Thẩm An An dường như không còn ngửi thấy mùi gì khác ngoài mùi thơm của gà nướng.
Nếu như bình thường, là một người sành ăn như vậy, Thẩm An An chắc chắn sẽ quên bẵng đi chuyện chính.
Nhưng vây giờ, thứ đầu tiên trong tâm trí của cô không phải là đồ ăn nữa.
Trước khi đến, cô còn lo lắng không biết làm thế bào để anh chàng nhà khoa học nán lại để xem phần ngạc nhiên mà cô chuẩn bị, lúc này nhìn thấy anh chủ động nán lại ở đây, cô ngay lập tức cười tít mắt và mở rộng vòng tay với anh.
Muốn ôm một cái.
Chu Tùy Ngộ: "..."
Chu Tùy Ngộ bất đắc dĩ đành dang tay ra, vòng qua cánh tay của cô rồi nhấc cô lên trên đá.
Thậm chí không đợi đến khi Thẩm An An ổn định được chỗ ngồi anh đã bỏ tay ra.
Mặc dù Thẩm An An bị ngã trên tảng đá ngầm, nhưng lúc này tâm trạng cô đang rất vui, bởi vì nêu như cô không nhầm, vừa rồi lúc anh chàng ôm cô, tai đã đỏ ửng lên rồi!
Thật trong sáng và ngây thơ.
Thật thích.
Hehehe...!Đọc‎ ????г????????ện‎ ch????ẩn‎ không‎ q????ảng‎ cáo‎ ⩵‎ TR????M‎ TR????????eN.vn‎ ⩵
Chu Tùy Ngộ rửa tay trong nước, sau đó xé nguyên một cái đùi gà đưa cho Thẩm An An.

Thẩm An An nhận lấy, nhưng cô không trực tiếp mở ra ăn, mà vẫy vẫy trên không trung.
Cá mái chèo ở dưới biển đợi cô phát tín hiệu ra lệnh, khi nhìn thấy vậy lập tức hô: "Bắt đầu!"
Chưa kịp dứt lời, một đàn cá heo từ bốn phía bơi đến, bắt đầu màn biểu diễn xung quanh tảng đá mà Chu Tùy Ngộ và Thẩm An An đang ngồi.
Xung quanh là những con tàu nghiên cứu khoa học đến cùng với Chu Tùy Ngộ trong khoảng thời gian này đang chạy khắp nơi, cũng coi như có chút trải nghiệm, lúc đó bỗng dưng lại còn được nhìn thấy màn biểu diễn cá heo chân thật như vậy, khiến anh xem không rời mắt.
Hơn nữa, sau khi màn biểu diễn của cá heo kết thúc, tiếp theo đó là màn biểu diễn của cá mập và cá voi.

Như chúng ta đã biết, cá heo và cá mập là kẻ thù của nhau, cũng không biết nàng tiên cá nhỏ này rốt cuộc đã làm thế nào để có thể tạo nên một tiết mục biểu diễn giữa chúng như thế này.
Lúc Chu Tùy Ngộ xem bầy cá voi biểu diễn, Thẩm An An nhìn anh.
Không biết là tại sao, trong đầu cô lúc này tái hiện cảnh ngày trước Chu Tùy Ngộ bị cá voi lưng gù kéo xuống biển một cách khó giải thích, sau đó cô cứu Chu Tùy Ngộ lên rồi hô hấp nhân tạo cho anh.
Nói đến việc cô và anh chàng nhà khoa học này hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi, nếu như đây là thời cổ đại, vậy chẳng phải, hai người nhất định phải có trách nhiệm với nhau sao!
Không biết đợi đến khi cô trưởng thành đi tìm anh chàng này và bắt anh chịu trách nhiệm, liệu anh có đành lòng hay không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi