XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Thẩm Cố Dung ngơ ngác nhìn Thẩm Phù Tễ một lúc lâu, đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Phía sau như thể có vô số lệ quỷ đang đuổi theo y, Thẩm Cố Dung hốt hoảng thất thố, trực tiếp chạy khỏi Phong Đô, không hề quay đầu lại, cứ chạy về phía trước.

Thẩm Phù Tễ và Thẩm Vọng Lan hai mặt nhìn nhau.

Thẩm Vọng Lan nhỏ giọng nói thầm: "Hắn đây là không định giúp sao?"

Thẩm Phù Tễ xoa đầu nhỏ của bé, cũng không cảm thấy nhụt chí, nhưng ánh sáng trong mắt đã ảm đạm đi vài phần, hắn dịu dàng nói: "Người khác giúp là tình cảm, không giúp là bổn phận, không thể sinh lòng bất mãn."

Vọng Lan cũng rất nghe lời, gật gật đầu, vươn tay nhỏ cầm lấy ngón tay cha, an ủi cha bằng giọng non nớt: "Chờ Vọng Lan trưởng thành sẽ giúp cha tìm tiểu thúc thúc, nhất định sẽ tìm được thúc ấy."

Thẩm Phù Tễ vui mừng gật đầu, nắm tay bé, xách theo ngọn đèn nhỏ kia đi ngang qua đám quỷ hồn vẫn bị đè ép không dậy nổi, chậm rãi về nhà.

Thẩm Cố Dung hoảng loạn không nhìn đường, trực tiếp lao vào sương mù màu xám.

Đầu óc y trống rỗng, điên cuồng như muốn chay trốn, hai chân càng ngày càng mềm, bước chân càng ngày càng chậm, cuối cùng lảo đảo ngã xuống một vùng hoang vu vô tận vô biên.

Hai đầu gối Thẩm Cố Dung nhũn ra, quỳ trên mặt đất, tay chống xuống, năm ngón tay ghim sâu vào mặt đất, y há to miệng thở hổn hển, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm năm ngón tay của mình, lời nói của Thẩm Phù Tễ như từng hồi trống gióng lên, suýt nữa đánh rách màng nhĩ y.

"Đệ đệ ta tên Thẩm Cố Dung, muội muội Thẩm Tịch Vụ."

"Ta vẫn luôn muốn tìm đệ đệ và muội muội của ta, bọn họ đến phố Hoa Đăng xem hoa đăng."

"Xin lỗi, ta không nhớ rõ bọn họ trông như thế nào."

Đệ đệ ta tên Thẩm Cố Dung......

Tới phố Hoa Đăng xem hoa đăng.

Đồng tử Thẩm Cố Dung run rẩy kịch liệt, nước mắt trào ra từ trong hốc mắt y, trong khoảnh khắc nhiễm lên ướt nhẹp băng tiêu che mắt.

Cảm giác ướt át dán lên hai mắt cùng má, Thẩm Cố Dung đờ đẫn rơi nước mắt hồi lâu, mới chậm rãi vươn tay giật băng tiêu ra, ném sang một bên.

Thẩm Cố Dung run rẩy vươn tay che kín mắt, lẩm bẩm nói: "Cái gì ta cũng chưa thấy......"

Khi y che mắt lại, phía trước chỉ còn một vùng đen tối, xung quanh lại bắt đầu vang lên những tiếng kêu thảm thiết trong quỷ thành, cùng với tiếng thở dốc mỏng manh bên tai.

"Cố Dung......"

Trong hoảng hốt, tựa hồ có người nâng tay che mắt y, tay áo nhẹ nhàng cọ qua gương mặt y, hương sách mỏng manh cùng mùi đàn hương không biết từ đâu tới quẩn quanh hơi thở y.

"Đừng nhìn."

"Con ngủ một giấc sẽ tốt thôi."

"Đừng...... nhìn."

Thẩm Cố Dung hoảng sợ trợn to đôi mắt, kêu lên một tiếng thảm thiết, tay che mắt đột nhiên buông xuống, tiếp theo liều mạng bịt kín lỗ tai.

"Cái gì ta cũng chưa nghe thấy."

Giống như không nhìn, không nghe, y vẫn như trước, là tiểu thiếu gia Thẩm gia lòng tràn đầy chờ mong được về nhà.

"Ta chỉ muốn về nhà mà thôi." Y nhỏ giọng khóc lóc, tựa hồ đang hướng về đâu đó cầu xin: "Nơi này không phải thế giới của ta, ta chỉ muốn về nhà......"

Giữa cơn nửa mộng nửa tỉnh, Thẩm Cố Dung đột nhiên cứng đờ người, dường như nhớ tới cái gì.

Về nhà?

Thẩm Phụng Tuyết từng cho y chìa khóa về nhà......

Chùm sáng kia!

Thẩm Cố Dung run rẩy tìm chùm sáng kia trên người, cuối cùng trong một mớ hỗn độn rốt cuộc cũng tìm thấy chùm sáng Thẩm Phụng Tuyết cho y.

Chùm sáng nhìn như nửa hình tròn, khẽ tản ra ánh sáng ấm áp, hơi chiếu sáng tầm mắt Thẩm Cố Dung.

Y nâng chùm sáng lên, như là nâng tia hy vọng cuối cùng.

Chỉ cần bóp nát chùm sáng này, y liền có thể về nhà.

Trở về Hồi Đường Thành.

Trở về bên cha mẹ và huynh trưởng.

Y sẽ trở lại Tiết Hoa Đăng ngày ấy, nắm tay muội muội đi dạo Phố Hoa Đăng, sau đó bình bình an an trở về nhà.

Huynh trưởng xách ngọn đèn nhỏ đứng ở cổng phủ lớn, chiếu sáng đường về nhà cho y, cười mắng y sau này không được về nhà muộn như vậy nữa.

Y sẽ về nhà.

Thẩm Cố Dung tin tưởng vững chắc như vậy.

Lúc này y ỷ lại vào Hồi Đường Thành kia giống như một liều thuốc phiện, siết chặt chùm sáng trong tay, trong mắt toàn bộ đều là sự bức thiết cùng hưng phấn lạ thường, tựa như đang nhìn hy vọng sống cuối cùng.

Chỉ cần y bóp nát chùm sáng là có thể chứng minh những điều y nghe thấy, nhìn thấy hôm nay đều là một vở kịch hoang đường, không, kể cả thế giới y ở mười mấy năm nay cũng chỉ là thế giới hư ảo trong thoại bản.

Chỉ có Hồi Đường Thành mới là chân thật.

Đốt ngón tay Thẩm Cố Dung trắng bệch, dùng sức siết chặt chùm sáng kia.

Trong khoảnh khắc y sắp bóp nát nó, lời nói lúc trước của Thẩm Phụng Tuyết đột nhiên vang lên bên tai.

"Ngươi có thể vứt bỏ Mục Trích sao?"

"Ngươi có thể vứt bỏ toàn bộ thế giới này sao?"

Trong nháy mắt, con ngươi tựa như si ngốc của Thẩm Cố Dung thoáng trở nên tỉnh táo, y ngồi quỳ trên mặt đất, mờ mịt nhìn chằm chằm chùm sáng trong tay một lúc lâu, mới lờ mờ nhận ra chùm sáng này rốt cuộc là thứ gì.

Thẩm Cố Dung bỗng trở nên điên cuồng, y khóc rống một tiếng, lục phủ ngũ tạng như bị đao cùn cứa thành từng mảnh, đau đến nước mắt không ngừng rơi xuống.

Chùm sáng trong tay y, căn bản không phải chìa khóa về nhà.

Mà đó chính là nửa viên nguyên đan kia trong cơ thể Thẩm Phụng Tuyết.

Bóp nát nguyên đan... chính là giết chết Thẩm Phụng Tuyết.

Khó trách khi đó Thẩm Phụng Tuyết cho y thứ đó, lại hỏi y có thể vứt bỏ toàn bộ thế giới này không?

Nếu y có thể vứt bỏ Mục Trích, vứt bỏ toàn bộ thế giới này, vậy cũng đồng nghĩa với vứt bỏ chính sinh mệnh mình.

Trên mặt Thẩm Cố Dung tràn đầy nước mắt, y nhẹ hít vào, lồng ngực đau đớn như sắp ngất xỉu, y muốn gào khóc, nhưng lại chỉ có thể thốt ra tiếng khóc thút thít nghẹn ngào; muốn hét to, cổ họng lại chỉ có thể phát ra tiếng nức nở như sắp chết.

Tay nắm nguyên đan của y hơi run lên, đốt ngón tay Thẩm Cố Dung đã trắng bệch, nhưng lại không dám dùng lực.

"Thẩm Phụng Tuyết......"

Thẩm Cố Dung như con thú nhỏ hấp hối, nắm chặt nguyên đan, gập sâu lưng, gần như vùi trán vào bùn đất dơ bẩn.

Y tựa hồ đã điên lên, chỉ biết nỉ non tên Thẩm Phụng Tuyết, trừ câu này ra không thể nói được những lời khác.

Không biết qua bao lâu, có người nhẹ nhàng thở dài một tiếng bên tai y.

Thẩm Cố Dung mặt đầy nước mắt ngẩng đầu lên.

Thẩm Phụng Tuyết một thân thanh y đứng trước mặt y, rũ đôi mắt tràn đầy thương hại nhìn y.

Thẩm Cố Dung đờ đẫn rơi nước mắt, lại vẫn giãy giụa đứng dậy, bước nhanh lao tới trước mặt hắn, vươn tay bóp chặt cổ Thẩm Phụng Tuyết, hung hăng ấn hắn lên mặt đất.

Hai người ngã vào bùn đất, tro bụi dính lên mái đầu bạc cùng bộ thanh y của cả hai.

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc rơi nước mắt, cả người đè lên Thẩm Phụng Tuyết, mười ngón tay giữ chặt cổ Thẩm Phụng Tuyết , lại run rẩy không dám dùng sức.

Y nghiến chặt răng, cằm siết lại, thốt ra từng tiếng lạnh lùng tàn nhẫn: "Ngươi lừa ta."

Mái tóc bạc của Thẩm Phụng Tuyết xõa tung trên mặt đất, vẻ mặt hắn vẫn chứa sự thương hại cùng bi thương nhìn thấu tất cả kia

Giọng nói của Thẩm Cố Dung đã run rẩy, trên mặt lại là sự bình tĩnh quỷ dị: "Ngươi đã đồng ý với ta, cứu Ngu Tinh Hà và Mục Trích xong, ngươi sẽ đưa ta rời khỏi thế giới này."

Thẩm Phụng Tuyết đột nhiên cười, hắn dù bị bóp chặt mệnh môn cũng không cảm thấy sợ hãi, con ngươi vô thần khẽ động, nói: "Ta đồng ý với ngươi khi nào?"

Thẩm Cố Dung sửng sốt.

Y tự cho là sau khi đi vào thế giới này, tất cả những việc y làm ra đều xuất phát từ giấc mộng kia.

Trong mộng, Thẩm Phụng Tuyết một thân y phục nhiễm đỏ máu nói với y: "Nhất định phải cứu hắn."

"Thẩm Cố Dung, cứu...... Phụng Tuyết."

Thẩm Cố Dung ngơ ngác nhìn người giống y như đúc trước mặt, trong đầu trống rỗng, nước mắt rơi từng giọt xuống gương mặt tái nhợt của Thẩm Phụng Tuyết.

Môi y run lên, lẩm bẩm nói: "Ta đã nhớ, là ngươi muốn ta cứu...... cứu người nào rồi. Đúng, Phụng Tuyết, Thẩm Phụng Tuyết, ngươi muốn ta cứu ngươi, ta...... ta cứu, ta rõ ràng đã thay đổi số mệnh của ngươi!"

Thay đổi số mệnh của Mục Trích và Ngu Tinh Hà, vận mệnh của Thẩm Phụng Tuyết cũng sẽ thay đổi theo.

"Ta...... Ta hoàn thành rồi......" Thẩm Cố Dung gần như tuyệt vọng mà nhìn hắn: "Ta cứu ngươi rồi, ngươi xem......"

Thẩm Phụng Tuyết yên lặng không lên tiếng, cứ vậy nhìn y.

Lực tay của Thẩm Cố Dung ngày càng lỏng, vẻ mặt y tràn đầy mê man, nhẹ nhàng lắc đầu, vài lọn tóc bạc dán chặt trên gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Ta không phải ngươi." Y liều mạng thuyết phục chính mình: "Ta là Thẩm Cố Dung, ngươi là Thẩm Phụng Tuyết, chúng ta không phải cùng một người, ta bị ngươi cưỡng ép kéo tới thế giới này......"

"Nơi đó......" Thẩm Cố Dung nâng tay lên chỉ lung tung về một phương hướng, nói năng lộn xộn nói: "Nơi đó cũng không phải Hồi Đường Thành! Ta nhìn thấy tên trên tấm biển, đó là Phong Đô! Phong Đô! Sao có thể là Hồi Đường Thành chứ?"

Y càng nói càng sợ hãi, cuối cùng như phát điên nức nở một tiếng: "Phong Đô không phải Hồi Đường Thành, ta cũng không phải ngươi......"

Quỷ hồn kia càng không phải huynh trưởng y......

Thẩm Phụng Tuyết nâng tay lên, dịu dàng vén lọn tóc ướt đẫm nước mắt của Thẩm Cố Dung ra sau mang tai, nhẹ giọng nói: "Trước kia ta đã từng nói rồi... Ngươi không hề đoạt xá, ta vẫn luôn ở trong lòng ngươi."

Trên mặt Thẩm Cố Dung tràn đầy tuyệt vọng, nghe câu nói này đột nhiên trở nên tàn nhẫn, tay y lại lần nữa dùng sức, trái tim vừa ngoan độc vừa hoảng sợ, run giọng nói: "Ngươi vốn không phải ta... ngươi là Thẩm Phụng Tuyết... Phụng Tuyết... không... không phải tự của ta... ta còn chưa cập quan... cha mẹ và tiên sinh vẫn chưa lấy tự cho ta......"

Vẫn chưa lấy tự, vậy Thẩm Phụng Tuyết chính là một người khác hoàn toàn với y.

Thẩm Cố Dung bắt đầu muốn dùng một cái tên không đại diện được gì ra tự lừa mình dối người.

Thẩm Phụng Tuyết nhìn y bằng vẻ mặt đáng buồn, nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y: "Vì sao không thể tiếp nhận được?"

Nước mắt Thẩm Cố Dung không ngừng rơi xuống, nức nở nói: "Ngươi nói đi! Ngươi nói cho ta! Tất cả mọi chuyện đều là giả. Ngươi nói ta sẽ tin......"

Thẩm Phụng Tuyết nói: "Dù ta có nói với ngươi đây là giả, ngươi sẽ thật sự tin sao?"

Hắn cũng không tin Thẩm Cố Dung đã biết chân tướng vẫn đủ cam tâm tình nguyện lừa gạt chính mình đây là giả dối.

Thẩm Cố Dung thoáng sửng sốt, mới hung ác nhìn hắn, trên thực tế nội tâm đã như bột mịn, đẩy nhẹ liền vỡ tan, chỉ có thể dùng biểu cảm dữ tợn này làm ra vẻ hung hãn.

Giống như hắn không thừa nhận, sự thật sẽ không tồn tại nữa.

Thẩm Phụng Tuyết hoàn toàn không màng cổ tay run rẩy, nhẹ nhàng nhích người, tiến đến bên tai Thẩm Cố Dung, thấp giọng nói: "Năm đó ngươi chưa kịp cập quan, quả thực không có tự."

Thẩm Cố Dung ngẩn ra, mơ hồ có loại dự cảm không tốt, y đang muốn giãy giụa buông tay ra, đôi tay Thẩm Phụng Tuyết lại hơi dùng lực, gần như ôm Thẩm Cố Dung vào lòng.

Hắn nhẹ nhàng ôm vai Thẩm Cố Dung, tựa hồ không muốn y trốn tránh, gằn từng chữ một nói: "Phụng, Tuyết."

Thẩm Cố Dung như quỷ thần sai khiến, nhớ tới sáo trúc y vẫn luôn mang theo bên người.

Phía trên sáo trúc có hai chữ:

Phụng Tuyết.

Thẩm Phụng Tuyết nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng không biết tên tiên sinh là gì, suốt ngày chỉ biết gọi hắn tiên sinh tiên sinh, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết... hắn tên là gì."

Thẩm Cố Dung đột nhiên hoảng sợ, tay y bóp chặt cổ Thẩm Phụng Tuyết, tựa hồ muốn bóp chết hắn trước khi hắn nói ra cái tên kia, khiến hắn không thể nói nửa lời.

Nhưng Thẩm Phụng Tuyết lại không chịu chút ảnh hưởng, mặc kệ Thẩm Cố Dung đã dùng hết toàn bộ sức lực, lại vẫn nghe thấy Thẩm Phụng Tuyết mở miệng, nói lời tàn nhẫn bên tai y.

"Hắn họ Mục." ‹Thẩm Cố Dung› nói: "Danh là Mục Phụng Tuyết."

Thẩm Cố Dung ngây dại.

"Cái tên này của ngươi, chỉ dùng để chuộc tội thôi."

"Ngươi mặc thanh y, chẳng qua cũng chỉ vì muốn lừa gạt chính mình, thay thế hắn tồn tại."

‹Thẩm Cố Dung› không cho y cơ hội chạy thoát, từng chữ như đao, từng đao khoét vào thân thể Thẩm Cố Dung, tàn nhẫn tróc ra từng lời nói dối y biện minh cho chính mình, nhồi nhét toàn bộ chân tướng vào trong cốt nhục đầm đìa máu tươi của y.

"Năm đó toàn bộ Hồi Đường Thành bị mười ba Dịch Quỷ tàn sát, 1139 người khắp thành, chỉ có mình ngươi sống sót."

"Mục Phụng Tuyết vì cứu ngươi mà chết thảm, ngươi đã điên rất lâu. Ta là ngươi khi đã điên rồi, cũng là tâm ma dần dần sinh ra vì chấp niệm nhiều năm của ngươi. Ta có thể làm mọi chuyện ngươi không muốn thay ngươi, thừa nhận những việc ngươi vọng tưởng muốn trốn tránh, cũng có thể thay ngươi tàn sát sạch sẽ quỷ tu khắp thiên hạ."

"Câu 'cứu hắn' ngươi nghe thấy trong mộng không phải ta, không phải Mục Trích, càng không phải Ngu Tinh Hà, mà là Mục Phụng Tuyết đã chết từ lâu."

"Ta có thể làm bất cứ việc gì vì ngươi, nhưng việc duy nhất không làm được, chính là khởi tử hoàn sinh."

"Kinh Thế Lục cũng không thể."

Tâm ma ‹Thẩm Cố Dung› mặt không cảm xúc nhìn y, tròng mắt màu đỏ tươi hơi co lại, từ trong đôi mắt xinh đẹp chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt, trong hoảng hốt tự hồ trùng khớp với nước mắt trên mặt Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết bén nhọn, siết chặt cổ người trước mặt, gần như nổi điên hét lên: "Câm miệng! Ngươi câm miệng ——"

Cổ họng y bỗng nghẹn ứ.

Một trận cuồng phong cuốn theo sương xám thổi về phía y, Thẩm Cố Dung lẻ loi một mình ngồi quỳ giữa một vùng sương xám, y phục xộc xệch, tóc bạc tán loạn đầy đất.

Bên cạnh nào còn Thẩm Phụng Tuyết gì đâu.

Y mờ mịt một lúc lâu, mới đột nhiên phát hiện đôi tay mình vốn không hề bóp cổ Thẩm Phụng Tuyết, mà đang bóp cổ chính bản thân y.

Đôi tay y hơi dùng sức, khớp xương trắng bệch, tự bóp chặt cổ chính mình.

Thẩm Cố Dung mờ mịt trong thoáng chốc, sau khi hiểu rõ tình huống trước mắt, y không những không buông tay, ngược lại hoàn toàn điên loạn cười thảm một tiếng, tiếp theo tay càng siết càng chặt, tựa hồ muốn bóp chết bản thân ngay trong vùng hoang vắng này.

Nước mắt Thẩm Cố Dung như hạt châu đứt khỏi dây, không ngừng lăn xuống, y bóp chặt mình đến không thể thở nổi, lồng ngực vẫn luôn cảm thấy như bị đao cùn cứa mạnh lại bỗng không còn một chút cảm giác.

Y không hề thấy đau.

Bất kể là bóp nát nguyên đan, hay tự bóp chết mình......

Cũng đều không thể về nhà sao?

Hàn ý rét lạnh cuốn theo hơi sương nghênh diện mà tới, vô số sợi chỉ đỏ Đạo Lữ Khế phá vỡ sương xám dày đặc quanh thân Thẩm Cố Dung, giương cánh bay tới.

Tiếp theo trong nháy mắt, Mục Trích nhanh chóng lao tới.

Đạo Lữ Khế hóa thành linh điệp bay múa trong sương, chậm rãi đáp xuống mái đầu bạc của Thẩm Cố Dung, chậm rãi xua tan sương mù giăng kín.

Mục Trích vươn một tay ôm Thẩm Cố Dung vào lòng, tay còn lại nắm lấy đôi tay đang không ngừng siết chặt của y, muốn y buông mười ngón tay định tự sát ra.

Trên mặt hắn tràn ngập sợ hãi, giọng nói còn hơi nghèn nghẹn, vừa muốn tách tay Thẩm Cố Dung ra vừa lẩm bẩm như đang cầu xin:

"Sư tôn, ta tới rồi."

Ta tới rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi