XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

..........................................................

Trong viện Phiếm Giáng Cư, những khóm hoa Tịch Vụ dập nát đã bị Ôn Lưu Băng nhổ bỏ hết, một lần nữa gieo hạt đợi nảy mầm.

Thẩm Cố Dung ngồi trên ghế đá, tay cầm sáo trúc gõ nhẹ từng nhịp vào lòng bàn tay.

Ôn Lưu Băng ngồi đối diện eo lưng dựng thẳng, đang cầm bút chau mày múa bút thành văn trên bàn đá, mà bên cạnh, Mục Trích và Ngu Tinh Hà ngồi ngoan ngoãn, trước mặt là linh quả tối qua Tố Tẩy Nghiên mang tới cho, thỉnh thoảng lại bẻ một quả cẩn thận nhấm nháp.

Thẩm Cố Dung tà tà liếc nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói: "Bao nhiêu lần rồi?"

Ôn Lưu Băng còn chưa lên tiếng, Ngu Tinh Hà đã giơ cao tay nhỏ, phân ưu thay sư huynh: "Thưa sư tôn, 57 lần rồi ạ."

Ôn Lưu Băng nhíu mày: "Nói bậy, ngươi đếm thiếu 100 lần."

Thẩm Cố Dung nhìn hắn: "Lại nói dối? Vươn tay ra."

Ôn Lưu Băng không tình nguyện vươn tay, Thẩm Cố Dung cầm sáo trúc gõ thật mạnh một cái.

Tiếng "bốp" giòn tan vang lên, hai bánh trôi nhỏ bên cạnh đều bị dọa sợ tới mức phát run.

Kiếm tu da dày thịt béo, Ôn Lưu Băng bị đánh cũng không đau không ngứa, xem thái độ của hắn rõ ràng thà chịu đánh thêm vài cái nữa cũng không muốn chép mấy chữ bỏ đi kia.

Ôn Lưu Băng nghĩ gì làm nấy, vẻ mặt nghiêm túc nói với sư tôn: "Sư tôn, người để con đến Giới Luật Đường chịu roi đi, con thật sự không muốn chép sách nữa đâu."

Thẩm Cố Dung: "......"

Chưa thấy qua người nào nóng lòng muốn bị đánh như vậy.

Thẩm Cố Dung giơ tay gõ gõ bờ vai hắn, nói: "Eo lưng thẳng lên, tiếp tục chép —— khi luyện kiếm ngươi cũng thiếu nghị lực như vậy sao?"

Ôn Lưu Băng nghiêm nghị nói: "Mỗi ngày con đều vung kiếm hơn vạn lần, tuyệt đối không than mệt."

Thẩm Cố Dung mắng hắn: "Vậy sao ngay cả hai ngàn lần chép phạt cũng chép không xong? Không cảm thấy mất mặt trước sư đệ sao?"

Ôn Lưu Băng hoảng hốt: "Sư tôn, không phải 900 lần sao?"

"Ngươi ép buộc sư đệ giúp ngươi, phạt gấp đôi."

Tam Thủy mặt khóc tang.

Ngu Tinh Hà và Mục Trích ngồi một bên ăn hoa quả, xem đại sư huynh mồ hôi như mưa chép sách, không hiểu sao có chút sảng khoái ngầm.

Thẩm Cố Dung thấy Ôn Lưu Băng lại bắt đầu chép sách, mới dời tầm mắt tới chỗ Mục Trích và Ngu Tinh Hà, giọng nói lập tức mềm xuống.

"Lớp sớm hôm nay các con học gì? Có chỗ nào khó hiểu không?"

Ngu Tinh Hà vội giơ tay nhỏ, hắn vẫn luôn tranh thủ mọi cơ hội nói chuyện với sư tôn, dù không có cơ hội cũng phải tự tạo ra cơ hội.

Lớp sớm hôm nay là tiết học về thảo dược của Lâu Bất Quy, Ngu Tinh Hà nói: "Hôm nay Lâu sư thúc dạy chúng con cách phối phương thuốc "Ly Hồn", nói là đại năng Đại Thừa Kỳ trúng phải hồn phách cũng có thể chia lìa dễ như trở bàn tay. Sư tôn ơi, nếu hồn phách tách khỏi thân thể thì sẽ có hậu quả gì ạ?"

Thẩm Cố Dung cứng đờ, mặt không cảm xúc nghĩ thầm: [ Hậu quả chính là ngu dại hai ngày. ]

Mục Trích cúi đầu, gắng sức che giấu ý cười trong mắt mình.

Thẩm Cố Dung không trả lời câu hỏi này, chỉ hơi nhướng mày: "Lâu sư bá của các con lại dạy các con về độc dược?"

Ngu Tinh Hà chớp chớp mắt: "Vâng ạ."

Thẩm Cố Dung nói: "Những tiết sau của hắn các con không cần học nữa."

Ngu Tinh Hà sửng sốt, sợ hãi nói: "Nhưng nếu không lên lớp sớm Chưởng giáo sẽ mắng."

Thẩm Cố Dung nghĩ ngợi: "Ta sẽ nói chuyện với hắn."

Ngu Tinh Hà vội vàng gật đầu.

Hai người đang nói chuyện, Ôn Lưu Băng lại bắt đầu nóng nảy, thấp thỏm không yên.

Nói đến cũng lạ, Ôn Lưu Băng có nghị lực vung kiếm vạn lần mỗi ngày, lại không thể nào kiên nhẫn với việc chép sách vô cùng đơn giản, chép được mấy lần chữ kia lại bay lên, chữ "Hòa 和" bị hắn viết cứ như "Sát 杀".

Thẩm Cố Dung nhìn tư thế ngồi bồn chồn không yên của Ôn Lưu Băng, cầm sáo trúc lên nói: "Nếu ngươi không tĩnh tâm được, vậy sư tôn sẽ thổi cho ngươi nghe một khúc, ổn định tinh thần chút."

Mục Trích: "......"

Mục Trích không nói hai lời lập tức muốn nhảy từ trên ghế đá xuống cáo từ, nhưng sư tôn lại không cho hắn cơ hội, Tam Thủy và Ngu Tinh Hà nghe vậy liền đầy mặt chờ mong.

Mục Trích thảm không nỡ nhìn nhắm mắt lại, hận không thể bịt luôn cả tai mình.

Thẩm Cố Dung thử đặt sáo trúc bên môi.

Một lát sau, Ôn Lưu Băng ngây dại, trên mặt viết đầy "Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm cái gì?".

Ngu Tinh Hà chính là một nhóc ngốc tiêu chuẩn, hắn và sư tôn đều giống nhau, hoàn toàn không tinh thông âm luật, ngay cả tên "sáo trúc" cũng không nhớ được, còn ở kia vui sướng mà vỗ tay: "Tiếng trúc sư tôn.... sáo trúc thoáng như tiếng trời."

Mục Trích: "......"

Tam Thủy: "......"

Thẩm Cố Dung trước kia cũng từng âm thầm luyện tập, tự cảm thấy bản thân có thể bêu xấu trước mặt mọi người, nhìn thấy Ngu Tinh Hà cổ vũ mình như thế, y ngược lại có chút ngượng ngùng.

Có điều sự ngượng ngùng của y cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt, rất nhanh sau đó, lòng tin của Thẩm Cố Dung lập tức tăng lên nhiều.

[ Ta đúng là có thiên phú mà. Đợi lát nữa đi tìm sư huynh vậy. ] Thẩm Cố Dung tưởng tượng tươi đẹp: [ Để hắn đổi tiết học độc dược của Thập sư huynh thành tiết âm luật của ta. ]

Mục Trích: "......"

Đồng tử Mục Trích chấn động kịch liệt.

Ôn Lưu Băng bị ma âm của Thẩm Cố Dung tàn phá, hạ bút như bay, vốn hai ngàn lần chép phạt phải tốn cả ngày mới xong, giờ đây chỉ mất có nửa ngày liền thành công hoàn thành.

Thẩm Cố Dung ở bên cạnh đã sắp ngủ được một giấc, liếc thấy hàng chữ rồng bay phượng múa kia, miễn cưỡng tính cho hắn đạt tiêu chuẩn.

Ôn Lưu Băng chạy trối chết, cả đời này cũng không muốn động lại vào cây bút.

Chỉ là hắn còn chưa chạy xa, liền nghe thấy sư tôn hắn nói: "Từ hôm nay trở đi Tam Thủy vẫn nên tới lớp sớm mỗi ngày đi."

Ôn Lưu Băng hoảng sợ quay đầu lại.

Thẩm Cố Dung nhìn chữ hắn đầy ghét bỏ: "Chữ của ngươi xấu quá, sư đệ ngươi còn viết đẹp hơn cả ngươi —— Tam Thủy, ngươi nghe thấy không?"

Ôn Lưu Băng không nghe thấy, vội nhấc chân chạy.

Ăn xong linh quả, Mục Trích yên lặng thu dọn bàn.

Ngu Tinh Hà còn tưởng sư tôn đang khen mình, nhìn Thẩm Cố Dung bằng ánh mắt trông mong.

Thẩm Cố Dung nhìn thấy ánh mắt hắn, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của Ngu Tinh Hà: "Tinh Hà chăm học chăm luyện, tin rằng rất nhanh cũng có thể luyện ra nét chữ thật đẹp."

Ngu Tinh Hà sửng sốt, lúc này mới phát hiện sư tôn không khen mình, hắn tủi thân bẹp miệng, gật gật đầu: "Vâng ạ."

Mục Trích đứng một bên, không màng hơn thua, giống như Thẩm Cố Dung phê bình hay tán thưởng hắn đều không thèm để ý, chỉ ở nơi người khác không phát hiện, bàn tay giấu trong tay áo của hắn nắm chặt đến hơi trắng bệch, khớp xương nổi lên.

Thẩm Cố Dung quan sát sắc trời, nói: "Đã muộn rồi, các con về trước đi."

Ngu Tinh Hà gật đầu, có chút mất mát quay trở về.

Mục Trích thu dọn hạt quả xong, cũng khom lưng hành lễ, khi đang chuẩn bị rời đi, Thẩm Cố Dung đột nhiên gọi hắn lại:

"Mục Trích."

Mục Trích dừng bước chân, quay đầu lại nhìn y.

Thẩm Cố Dung hỏi ra vấn đề vẫn luôn canh cánh trong lòng bấy lâu nay: "Sau này con còn muốn tiếp tục tu luyện không?"

Mục Trích tựa hồ không đoán được y sẽ hỏi mình vấn đề này, sững sờ tại chỗ, trên mặt thoáng hiện lên vẻ mê man.

Từ sau khi hắn vào Ly Nhân Phong, cuộc sống trước sau đều do người khác sắp xếp, mặc kệ hắn có dị nghị cũng không thể tạo ra một chút thay đổi, đây vẫn là lần đầu tiên trong suốt một năm nay, Thẩm Cố Dung hỏi ý của hắn.

Mục Trích lẩm bẩm nói: "Nếu con không muốn thì sao?"

Thẩm Cố Dung nói: "Nếu con không muốn thì cứ sống yên ổn tại Ly Nhân Phong, chờ đến lúc thành niên ta sẽ cho con về phàm thế."

Mong muốn duy nhất từ trước tới giờ của Mục Trích chính là rời khỏi Ly Nhân Phong, làm một phàm phu tục tử yên yên ổn ổn sống hết cuộc đời này.

Thẩm Phụng Tuyết cứu hắn một mạng, cho hắn nơi an cư lạc nghiệp, hắn cảm kích y; nhưng sau đó Thẩm Phụng Tuyết không màng tới ý nguyện của hắn, mạnh mẽ ép buộc hắn nhập đạo tu luyện, sau khi trải qua vô số thống khổ, trong cõi lòng còn chưa quá chín chắn của Mục Trích đã tràn ngập oán giận.

Nhưng chỉ mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, Mục Trích liều mạng nhớ lại vô số oán hận với sư tôn lúc trước, lại không thể nhớ được bất kỳ điều gì.

Những ký ức thống khổ tựa khắc vào cốt tủy như bất chợt tan thành mây khỏi, thay vào đó chính là cảnh tượng năm đó hắn trơ trọi trong biển lửa.

Xung quanh đều là lửa nóng cháy thiêu đốt, giữa lúc tuyệt vọng, Thẩm Phụng Tuyết một thân thanh y tựa trích tiên từ trên trời giáng xuống, không màng tất cả nhảy vào biển lửa ôm hắn cả người dơ bẩn vào trong lòng.

Khi Thẩm Phụng Tuyết ôm hắn, hai tay đều hơi run lên, ban đầu Mục Trích cho rằng hắn không đành lòng nhìn một đứa trẻ con bị thiêu trong lửa, sau đó mới biết được, sư tôn hắn chỉ sợ lửa mà thôi.

Mục Trích đã từng tưởng tượng vô số lần, nếu hắn sợ lửa, vì sao còn muốn vọt vào cứu ta?

Ôm suy nghĩ này, hắn trải qua hơn một năm thống khổ giãy giụa mà không thanh minh lấy một tiếng, làm hắn không đến mức tính tình u ám, khi sư diệt tổ.

Mà hiện tại, khi Thẩm Cố Dung ôn hòa nói với hắn, rằng hắn có thể không cần tu luyện, không cần trải qua thống khổ, có thể an an ổn ổn đến phàm thế làm một phàm nhân trải qua cuộc đời sinh lão bệnh tử, trong lòng hắn lại không thể nào vui mừng nổi.

Thẩm Cố Dung thấy hắn ngây dại, nghi hoặc hỏi: "Mục Trích?"

Mục Trích giật mình, đột nhiên hồi phục tinh thần, nhìn Thẩm Cố Dung bằng vẻ mặt phức tạp.

Thẩm Cố Dung cổ vũ hắn: "Không sao, cứ nói theo ý mình, bất kể con có muốn ở lại hay không, ta cũng đều chiều theo ý con."

Mục Trích do dự thật lâu, mới lúng ta lúng túng nói: "Con...... Không muốn rời khỏi Ly Nhân Phong."

Thẩm Cố Dung chớp chớp mắt, giống như rất kinh ngạc vì đáp án này, nhưng y rất nhanh liền cười đạm nhiên một tiếng, nói: "Được."

Mục Trích nhìn chằm chằm nụ cười hiếm thấy của Thẩm Cố Dung, cơ thể không chịu bản thân sai khiến, tiến lên vài bước, đột nhiên ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung sửng sốt, sau đó cười cười, giơ tay xoa mái tóc mềm mại của Mục Trích, nghĩ thầm: [ Trẻ con ấy mà, vẫn nên làm nũng nhiều chút mới đáng yêu. ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích đỏ mặt, lập tức buông tay lui về sau nửa bước, hai bên tai đỏ bừng.

Hắn vừa thẹn thùng, vừa không thể khống chế được nghĩ thầm: Khó trách y lại đối tốt với Ngu Tinh Hà như vậy, thì ra sư tôn thật sự thích trẻ con làm nũng.

Thẩm Cố Dung nhìn hắn mặt đỏ tai hồng, đang muốn trêu đùa hắn vài câu, chợt liếc thấy Hề Cô Hành đang chống tay lên khung cửa bên ngoài Phiếm Giáng Cư, nhìn vào đây bằng vẻ mặt ghét bỏ, y ho khan một tiếng, vỗ vỗ đầu Mục Trích: "Trở về đi."

Mục Trích gật đầu, hành lễ rời đi.

Lúc này Thẩm Cố Dung mới đi tới: "Sao huynh lại tới đây?"

"Ngũ sư đệ nói đệ quấy nhiễu dân lành, bảo ta tới nhìn xem." Hề Cô Hành nhíu mày nói: "Trước kia không phải đệ đối xử với Mục Trích rất nghiêm khắc hay sao? Sao giờ lại bắt đầu dụ dỗ rồi?"

Thẩm Cố Dung cũng không khách sáo với hắn: "Ta dạy đồ đệ của ta, không cần huynh chỉ tay năm ngón."

Hề Cô Hành liếc nhìn y một cái, giơ tay lên, cách không thu lại sáo trúc trên bàn đá cách đó không xa: "Hung khí, tịch thu."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung bước nhanh tới, giơ tay muốn đoạt lại: "Trả ta."

Hề Cô Hành cầm sáo trúc đánh vào mu bàn tay y "bép" một tiếng.

Thẩm Cố Dung vừa rồi còn cầm sáo trúc đánh Ôn Lưu Băng, hiện tại lập tức gặp báo ứng, đau đến rụt tay về.

"Chờ đó." Hề Cô Hành nói: "Ngày khác ta sẽ tìm cho đệ một tiên sinh dạy sáo, đệ học mấy năm rồi hãy đi gây họa cho người khác."

Thẩm Cố Dung trừng hắn.

Hề Cô Hành cất sáo trúc đi, nói: "Tới đây, chúng ta có việc muốn hỏi đệ."

Thẩm Cố Dung ngờ vực tiến lên, chúng ta?

Ra khỏi Phiếm Giáng Cư, đi chưa mấy bước đã đến hồ Liên Hoa, Tố Tẩy Nghiên đang ngồi dưới cây bồ đề pha trà, Lâu Bất Quy ôm đầu gối ngồi xổm ven hồ Liên Hoa, ném thịt cá tươi ngon vào trong hồ.

Nguyên hình của Triều Cửu Tiêu quá lớn, bị Hề Cô Hành ra lệnh cưỡng chế, cấm không được quẫy sóng đạp nước ở hồ Liên Hoa, nếu không chỉ mấy ngày nữa nước trong hồ Liên Hoa sẽ bị hắn tát hết đi.

Không còn cách nào, Triều Cửu Tiêu chỉ đành thu nhỏ thân hình, biến thành tiểu thanh giao ngồi trên hòn non bộ, hơi ngửa đầu ngậm cá ăn.

Nhìn thấy Thẩm Cố Dung tới, Triều Cửu Tiêu thuận miệng phun "phì phì" nguyên bộ xương cá.

Thẩm Cố Dung dừng chân, nhíu mày nói: "Có phải hắn đang phun vào ta hay không?"

Tố Tẩy Nghiên vội hòa giải: "Không đâu, hắn đang nhả xương."

Trước đó Triều Cửu Tiêu ăn cá đều nuốt hết cả thịt lẫn xương.

Thẩm Cố Dung vừa tới, hắn ăn một con phun một tiếng,thể hiện rõ sự ghét bỏ ra ngoài.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung lười chấp nhặt với hắn, vén áo ngồi xuống đối diện Tố Tẩy Nghiên.

Tố Tẩy Nghiên rót hai ly trà đặt lên bàn nhỏ, nói: "Năm nay U Châu có trà mới, nếm thử xem."

Thẩm Cố Dung nhớ lại mấy thứ đồ Tố Tẩy Nghiên mang từ U Châu tới, nếu không phải đồ chơi chế từ da xương hàm dưới của yêu thú thì chính là trận pháp quái dị hiếm có nhưng vô dụng, y nhìn chén trà kia liền tưởng tượng trong đó bỏ độc, niết trong tay không dám uống vào, đỡ phải bị độc chết.

Hề Cô Hành càng thẳng thắn hơn, nhân lúc Tố Tẩy Nghiên bưng trà cho Lâu Bất Quy, hắn giơ tay hất nước trà sang bên cạnh, giả bộ "Trà ngon lắm, ta uống một hơi cạn sạch."

Thẩm Cố Dung: "......"

Sau khi Tố Tẩy Nghiên trở về, rất tự nhiên mà rót thêm một ly cho Hề Cô Hành.

Hề Cô Hành: "......"

Tố Tẩy Nghiên nói: "Thập Nhất, đệ biết hôm nay chúng ta tìm đệ là vì chuyện gì không?"

Thẩm Cố Dung hơi chần chờ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Triều Cửu Tiêu còn đang phun xương cá, thử hỏi: "Bởi vì nửa viên nguyên đan của ta?"

Tố Tẩy Nghiên gật đầu.

Thẩm Cố Dung cũng trầm mặc.

Y yên lặng một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Ta không biết."

Tố Tẩy Nghiên dịu dàng nói: "Cô Hành nói với ta, mấy ngày trước đệ tẩu hỏa nhập ma, sau đó tính tình thay đổi rất nhiều, một số chuyện cũng không tài nào nhớ rõ, nhưng chuyện nguyên đan liên quan đến đại đạo của đệ, Thập Nhất......"

Hắn còn chưa nói xong, Hề Cô Hành liền không kiên nhẫn nói: "Trước kia y chưa từng rời khỏi Ly Nhân Phong nửa bước, một nửa nguyên đan còn lại chắc chắn đang ở trên núi, nếu không nhớ rõ có thể đi tìm, dù sao sớm hay muốn cũng có ngày sẽ tìm ra."

Thẩm Cố Dung từ chối theo bản năng: "Không cần."

Sau khi nói ra y cũng tự ngẩn người.

Không cần? Vì sao lại không cần?

Nguyên đan là căn nguyên giúp tu sĩ đắc đạo, cứ như vậy vô duyên vô cớ mất đi một nửa, đổi thành người khác đã sớm lùng tìm khắp thế gian, sao có thể giống như Thẩm Phụng Tuyết tỏ thái độ không liên quan đến mình?

Hoặc là nói, một nửa nguyên đan kia vốn do Thẩm Phụng Tuyết cam tâm tình nguyện chia ra?

Như vậy có thể hiểu được.

Nhưng mà chia cho ai?

Nghĩ đến vấn đề này, trong đầu Thẩm Cố Dung lập tức hiện ra tên một người.

Mục Trích.

Phàm nhân nhập đạo cực kỳ khó khăn, nếu Thẩm Phụng Tuyết thật sự bởi vì nguyên nhân nào đó mà một vừa hai phải ép Mục Trích nhập đạo, vậy có khả năng hắn đã thật sự chia nguyên đan của mình cho Mục Trích không?

Thẩm Cố Dung đang suy nghĩ miên man, Tố Tẩy Nghiên gọi: "Thập Nhất?"

Thẩm Cố Dung đột nhiên hoàn hồn: "Ta đây."

Tố Tẩy Nghiên nói: "Vì sao không cần? Đệ có ý của mình sao?"

Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua Hề Cô Hành, thấy hắn không kiên nhẫn gõ gõ Đoản Cảnh Kiếm treo bên hông, dường như tiếp theo trong nháy mắt sẽ rút kiếm chém người.

Trước kia Mục Trích bị Dịch Quỷ bám vào người, cho dù là không thể kiểm soát bản thân ra tay đả thương Ly Tác, Hề Cô Hành đã hận không thể một chưởng đập chết Mục Trích, nếu hắn mà biết Thẩm Phụng Tuyết chia một nửa nguyên đan cho Mục Trích, liệu có trực tiếp phế bỏ nguyên đan của Mục Trích hay không?

Thẩm Cố Dung nói: "Không có."

Tố Tẩy Nghiên lo lắng nói: "Nguyên đan khuyết thiếu, hồn phách rất dễ bất ổn, Thập Nhất, đệ cũng biết nếu cứ như thế mãi, đại đạo của đệ sẽ bị hủy hoại quá nửa."

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm, đây chính là lựa chọn của Thẩm Phụng Tuyết, ta không cõng cái nồi này đâu.

Hề Cô Hành lại lén hất nước trà trong chén đi, nhíu mày nói: "Trước kia ta đã nói đệ đến Nhàn Vân Thành để Lục sư đệ xem cho, đệ cứ nhất quyết không nghe."

Thẩm Cố Dung không hé răng.

Lâu Bất Quy ném hết cá trong sọt, lúc này mới theo kịp tiến độ nói chuyện của ba người, nhỏ giọng nói: "Vậy hiện tại Thập Nhất phải làm sao bây giờ?"

Hề Cô Hành trầm tư một lát, mới nói: "Chọn ngày bế quan đi."

Thẩm Cố Dung ngẩng đầu.

"Nơi Thập Nhất bế quan có Tụ Linh Trận sư tôn dựng, hơn nữa băng nguyên bên cạnh còn có linh nhãn thiên nhiên, nhất định có thể củng cố hồn phách, tăng tu vi lên." Hề Cô Hành nói: "Trước khi tìm được nguyên đan về, chỉ có thể dựa vào linh nhãn gia cố."

Thẩm Cố Dung nghi hoặc nói: "Ta thấy vẫn rất ổn......"

Hề Cô Hành cười lạnh một tiếng: "Chỉ dính chút Ly Hồn đã có thể ngu dại hai ngày, đây mà là ổn?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung không thể nhớ rõ chuyện xảy ra hai ngày qua, chỉ loáng thoáng nghe được có người khe khẽ nói nhỏ bên tai hắn, hình như còn có tiếng cười không kiềm chế được —— vừa nghe liền biết là tác phong của Hề Cô Hành.

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc: "Hai ngày nay mọi người có làm gì ta hay không?"

Hề Cô Hành mắt không chớp lấy một cái, nói: "Không làm, chúng ta là loại người như vậy sao?"

Thẩm Cố Dung cũng không tin tưởng lắm, bởi vì Tố Tẩy Nghiên ở bên cạnh đã che miệng cười trộm.

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn về phía đầu sỏ gây tội Lâu Bất Quy.

Lâu Bất Quy cảm nhận được sát khí trong ánh mắt của Thẩm Cố Dung, sợ hãi úp đầu vào trong sọt giả chết.

Việc bế quan cứ như vậy mà chốt xuống, Thẩm Cố Dung trở về Phiếm Giáng Cư, suy nghĩ cả buổi, cuối cùng lấy giấy bút ra.

Từ sau khi y xuyên vào sách, những chuyện gặp phải đều giống hệt cốt truyện của mười năm sau, Thẩm Cố Dung sợ trí nhớ mình không tốt lắm, lo mình bế quan quá lâu sẽ quên mất một số chi tiết, cho nên liền nhấc bút viết xuống.

"Thẻ tre, biết trước tương lai.

Thủy quỷ và ma tu Mai Cốt Trủng có liên hệ gì tới nhau.

Thần Khí, giao ước trăm năm của Thẩm Phụng Tuyết.

Tam Thủy, trong sách đã chết."

Quan trọng nhất chính là việc Thẩm Phụng Tuyết mất một nửa nguyên đan có liên quan tới Mục Trích.

Sau khi viết xong một loạt chữ rồng bay phượng múa, Thẩm Cố Dung thổi thổi mực đen, chờ mực khô liền cuộn tròn giấy đặt vào trong vòng tay trữ vật đeo trên cổ tay.

Hôm sau, Thẩm Cố Dung báo tin tức sắp bế quan cho ba đồ đệ.

Ôn Lưu Băng dẫn đầu tỏ vẻ vui mừng phấn khởi, cung kính tiễn sư tôn đi bế quan, bởi vì từ nay hắn không cần vì không lựa lời mà đắc tội sư tôn, bị phạt chép sách nữa.

Ngu Tinh Hà nước mắt lưng tròng: "Sư tôn muốn bế quan thật ạ? Vậy có phải Tinh Hà sẽ không được gặp sư tôn lâu lắm hay không?"

Thẩm Cố Dung xoa xoa đầu nhỏ của hắn: "Ta sẽ nhanh chóng xuất quan, con phải ngoan ngoãn nghe lời các sư huynh sư bá nhé."

Ngu Tinh Hà sụt sịt gật đầu.

Mục Trích mím môi, rũ mắt, vẫn không nói lời nào.

Thẩm Cố Dung nhìn hắn, cảm thấy ngay cả chính y cũng không phát hiện ra trong cơ thể Mục Trích có nguyên đan của mình, nếu không phải nguyên đan không ở trên người hắn, vậy hẳn là Thẩm Phụng Tuyết đã hạ cấm chế gì đó, làm Hề Cô Hành cũng không tra được đến chỗ hắn.

Y thở dài một hơi, xoa xoa đầu Mục Trích, nhẹ giọng nói: "Con cứ tùy tâm tu luyện là được, không cần quá để ý."

Sư tôn nhà người khác đều mong ngóng đồ đệ thành tài, Thẩm Cố Dung thì ngược lại, vậy mà còn khuyên hắn đừng để bụng.

Mục Trích rầu rĩ đáp: "Vâng."

Thẩm Cố Dung biết hắn rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, cũng không nói tiếp, vẫy vẫy tay, để Ôn Lưu Băng dẫn y đi tìm Hề Cô Hành.

Y vừa đi vài bước, Mục Trích đột nhiên gọi: "Sư tôn......"

Thẩm Cố Dung vừa quay đầu lại liền cảm giác được một bánh trôi nhỏ lao tới nhanh như gió, bổ nhào vào lòng y, đâm y hơi lùi về sau nửa bước.

Thẩm Cố Dung: "......"

Tay nhỏ của Mục Trích ôm chặt eo Thẩm Cố Dung, lẩm bẩm nói: "Sư tôn về sớm nhé ạ."

Tâm Thẩm Cố Dung mềm nhũn, nhẹ giọng hứa hẹn: "Được."

Ngu Tinh Hà thấy thế cũng hu hu oa oa nhào tới, nước mắt lưng tròng chen vào lòng Thẩm Cố Dung: "Sư tôn bảo trọng! Tinh Hà sẽ nhớ ngài lắm!"

Thẩm Cố Dung dở khóc dở cười, nghĩ thầm: "Cũng không phải sinh ly tử biệt."

Mục Trích vốn đã định lui về, nhưng nhìn thấy Ngu Tinh Hà vẫn luôn muốn chen chúc với hắn, không hiểu vì sao cũng nổi lên lòng hiếu thắng, cả người chen vào trong lòng Thẩm Cố Dung, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của y không buông tay.

Thẩm Cố Dung suýt nữa bị lôi lôi kéo kéo đến tuột cả đai lưng, trái phải an ủi hồi lâu, mới tách được hai bánh trôi nhỏ khỏi eo mình.

Y không nhìn nổi cảnh tượng như sinh ly tử biệt này, không dám nhiều lời, vội vã lao đi.

Hề Cô Hành đã chờ lâu, nhìn thấy y tới lập tức ghét bỏ vứt áo khoác trong tay cho y: "Mặc vào, sư tỷ cho đệ."

Tố Tẩy Nghiên yêu tha thiết đồ đỏ, luôn cảm thấy Thập Nhất sư đệ quanh năm mặc bạch y và thanh y nhìn thế nào cũng nhạt nhẽo nặng nề, mỗi khi trở về hắn đều không quên mang cho y một ít xiêm y màu sắc tươi đẹp.

—— Chỉ là bộ nào cũng bị Thẩm Phụng Tuyết nhét đáy hòm, chạm cũng chưa từng chạm qua.

Thẩm Phụng Tuyết không thích, Thẩm Cố Dung lại yêu thích không buông tay, lần này Tố Tẩy Nghiên đưa đồ đến, y giả bộ không từ chối được ý tốt của sư tỷ, mặc hồng y lên người.

Những sư huynh khác chưa từng thấy y mặc hồng y, Hề Cô Hành lần đầu nhìn thấy còn tò mò quan sát cả buổi, đánh giá: "Đệ giống hệt một con Hoa Hồ Điệp."

Lâu Bất Quy phản ứng mất cả ngày, mãi đến lần gặp mặt ngày hôm sau, hắn mới kinh ngạc nói: "Thập Nhất, đệ muốn hợp tịch với ai sao?"

Thẩm hồ điệp: "......"

Thẩm Cố Dung giơ tay nhận lấy áo khoác, khoác lên vai, thuận miệng nói: "Ta còn chưa biết, nơi bế quan ở đâu?"

Hề Cô Hành nở nụ cười tràn ngập xấu xa với y.

Thẩm Cố Dung đột nhiên không muốn biết.

Một lát sau, Hề Cô Hành dẫn theo Thẩm Cố Dung ngự phong tới Ngọc Như Sơn, gió tuyết khắp trời lập tức phả đầy mặt Thẩm Cố Dung.

Khuôn mặt Thẩm Cố Dung tái nhợt, mặt không cảm xúc nói: "Làm phiền, ta phải về Phiếm Giáng Cư."

Hề Cô Hành ấn vai y không cho đi, hơi nhướng mày: "Có chút tiền đồ được không? Linh nhãn bế quan này chính là sư tôn đặc biệt đưa tới, không những củng cố hồn phách, còn có thể tăng lên tu vi, không muốn chết thì vào đó đợi cho ta."

Thẩm Cố Dung khép lại áo khoác trên vai, vẫn không dao động.

Hề Cô Hành phất tay, gió tuyết xung quanh tản đi, để lộ ra một cửa đá khắc chi chít phù chú.

Cửa chậm rãi mở ra, Hề Cô Hành nói: "Đi thôi."

Thẩm Cố Dung ngẩn người, cánh cửa này...... Tựa như nơi Ôn Lưu Băng chết thảm trong mộng.

Hề Cô Hành nói: "Đệ thất thần cái gì?"

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi, việc đã đến nước này, y cũng không thể lùi bước, y chụm lại hai ống tay áo rộng, chậm rãi đi vào.

"Linh nhãn ở chỗ sâu nhất, đệ tự lượng sức mà đi, ban đầu đừng dựa sát quá." Hề Cô Hành dặn dò y: "Khi xuất quan động tĩnh nhẹ chút, miễn làm cho tuyết lở."

Nơi bế quan tựa như một động phủ tinh xảo, Thẩm Cố Dung đi được vài bước, dạ minh châu được khảm trên vách động chậm rãi sáng lên, chiếu rọi xung quanh.

Thẩm Cố Dung quay đầu, nói: "Được, ta đã biết. Huynh trở về đi."

Hề Cô Hành cũng không ở lâu, đóng cửa đá lại, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Thẩm Cố Dung dẫm lên phiến đá xanh tiến lên, hai bên con đường trái là dòng suối nhỏ róc rách, phải là băng giá kết thành sương, nhìn xung quanh hoàn toàn không giống một sơn động, ngược lại giống một nơi ẩn cư trong núi hơn.

Trong sách, sau khi Thẩm Phụng Tuyết bị thương lại tiếp tục bế quan, mà trong giấc mộng của y, Thẩm Phụng Tuyết cũng bị xiềng xích ở đây trói chặt tứ chi, nửa bước cũng không thể động đậy.

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi, cảm thụ hơi lạnh thấu xương xung quanh, tìm ra phương pháp bế quan từ trí nhớ của Thẩm Phụng Tuyết xong, hắn tìm một nơi khoanh chân đả tọa, vận chuyển linh lực trong nửa viên nguyên đan ở đan điền.

Sau khi Thẩm Cố Dung bế quan, Ngu Tinh Hà và Mục Trích liền theo Ôn Lưu Băng tu luyện.

Ôn Lưu Băng là kiếm tu thô lỗ, biện pháp tu luyện của hắn cực kỳ lỗ mãng, Ngu Tinh Hà là tiểu thiếu gia da thịt non mịn chưa từng chịu khổ, mới đi theo Đại sư huynh tu luyện một tháng đã chịu không nổi phải đi tìm Hề Cô Hành kể khổ.

Bởi vì Thẩm Cố Dung bế quan, Hề Cô Hành đặc biệt quan tâm tới hai tiểu đồ nhi của y, nghe vậy liền nói thẳng: "Các ngươi theo ta tu luyện đi."

Ánh mắt Ngu Tinh Hà sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu.

Ngày thứ hai, Ngu Tinh Hà kêu trời khóc đất chạy về tìm Ôn Lưu Băng.

Không còn cách nào, bởi vì phương pháp tu luyện của Hề Cô Hành càng không muốn sống hơn.

Mục Trích không có yêu cầu gì với việc tu luyện, hắn từng chịu khổ quá nhiều, cho nên bất kể là Ôn Lưu Băng hay Hề Cô Hành dạy, hắn cũng đều không cảm thấy có vấn đề gì.

Ôn Lưu Băng chọt giữa trán Ngu Tinh Hà, nói: "Khổ ư? Thành thật nói đi, theo ta tu luyện khổ sao?"

Ngu Tinh Hà lã chã chực khóc, nói tốt nịnh sư huynh: "Không khổ, đi theo sư huynh không tính là tu luyện, mà là du xuân dạo thu."

Ôn Lưu Băng được nịnh đến nở mày nở mặt, tiếp tục dạy hai tiểu sư đệ luyện kiếm.

Cơ thể trẻ nhỏ phát triển rất nhanh, không tới hai năm, hai đứa nhỏ ngay cả cái ghế cũng phải trèo đã cao lên không ít, mà Ngu Tinh Hà cũng miễn cưỡng đột phá Luyện Khí Kỳ năm mười tuổi, xem như nhập đạo.

Sau khi có linh lực, mỗi lần Ngu Tinh Hà nhớ sư tôn đều phải hự hự bò lên trước cửa sơn động Thẩm Cố Dung bế quan trên Ngọc Nhứ Sơn, tay nhỏ run rẩy đặt ở cửa hai đóa hoa thanh nhã.

Lần đầu tiên hắn đưa hoa bị Mục Trích biết, Mục Trích xách theo thanh kiếm gỗ, mặt trầm như nước đuổi giết hắn khắp núi.

Ngu Tinh Hà vừa chạy vừa la: "Tiểu sư huynh tha mạnggggggg!"

Mục Trích không chút lưu tình ỷ vào tu vi nghiền áp, hung hăng tẩn cho hắn một trận đòn.

Ngu Tinh Hà bị đánh không chừa, mỗi khi nhớ Thẩm Cố Dung vẫn sẽ trốn Mục Trích đến Ngọc Nhứ Sơn đưa hoa, có khi còn bưng điểm tâm mình thích ăn nhất đặt ở cửa sơn động.

Hề Cô Hành thường xuyên tới xem Thẩm Cố Dung đã xuất quan hay chưa: "......."

Đây là gấu con nào làm?

Mỗi năm Ngu Tinh Hà đều sẽ lẻn tới đây một chuyến, mãi đến khi hoa hoa cỏ cỏ ngoài cửa động bế quan của Thẩm Cố Dung thay đổi sáu lượt, cánh cửa hàn băng lạnh giá kia rốt cuộc cũng hơi có động tĩnh.

Cửa đá từng chút mở ra, gió tuyết cuồn cuộn ập vào, nhưng còn chưa đụng tới thân người đã hóa thành bọt nước tại chỗ, bị đông thành từng hạt ngọc băng rơi rào rào xuống đất.

Uy áp Đại Thừa Kỳ chậm rãi lan tỏa khắp toàn bộ Ngọc Nhứ Sơn, Hề Cô Hành đang luyện kiếm ở Trường Doanh Sơn ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng thu kiếm, ngự phong tới Ngọc Nhứ Sơn.

Chờ khi Hề Cô Hành tới Ngọc Nhứ Sơn, Thẩm Cố Dung đã đi từ trong sơn động ra, lúc này đang lười biếng chụm tay áo, rũ mắt nhìn mấy bông hoa bị pháp khí bao phủ dưới lòng bàn chân.

Trên mặt Hề Cô Hành có chút vui mừng, nhưng lời nói vẫn không hề lưu tình: "Ta còn tưởng đệ chết trong đó rồi."

"Ta bế quan bao lâu?" Thẩm Cố Dung thuận miệng nói: "Mới ba tháng nhỉ?"

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành cạn lời, nói: "Mười năm, đệ ngủ đến choáng váng rồi à?"

Thẩm Cố Dung sửng sốt, kinh ngạc nói: "Mười năm?"

Y chỉ cảm thấy mình vừa ngủ một giấc dài, khi tỉnh lại lần nữa, cảm thấy ước chừng khoảng ba tháng trôi qua, không nghĩ tới bên ngoài thế nhưng đã là mười năm.

Không hổ là giới Tu Chân, mười năm như nước chảy, trong nháy mắt đã trôi qua.

Thẩm Cố Dung cảm khái.

"Là ai làm đây?" Thẩm Cố Dung nâng tay áo chỉ vào hoa cùng điểm tâm dưới chân, nhướng mày nói: "Đang viếng mồ mả sao?"

..........................................................

Trầm Yên có lời muốn nói:

Thỉnh thoảng tác giả lại hứng trí viết một chương dài miên man.

Chương này tận 7k chữ Trung lận, gõ mệt nghỉ 〒▽〒

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi