XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

.............................................................

Lâm Thúc Hòa hộc ba lít máu.

Mục Trích mở cờ trong bụng.

Đao của Mộc Tê tiếp tục ép sát, trong lòng Thẩm Cố Dung đang tràn đầy xấu hổ, chợt nghe thấy tiếng đao xẹt qua không khí, khóe mắt y hơi nhướng lên, vô thức ấn lên ngực Mục Trích, nhấc nửa thân người dậy, tay phải chém ra một luồng linh lực, khó khăn lắm mới ngăn được một đao chém xuống kia của Mộc Tê.

Mộc Tê vốn không định làm tổn thương y, bàn tay gỗ cầm kiếm đột nhiên run lên, đao lập tức tuột khỏi tay, loảng xoảng rơi xuống đất.

Thẩm Cố Dung thong thả ung dung thu tay, xốc lên một góc rèm nón, nghiêng đầu nhìn Mộc Tê, nhíu mày nói: "Sao đang yên đang lành tự nhiên lại ra tay?"

Mộc Tê quỳ một gối xuống đất, thấp giọng nói: "Là Mộc Tê mạo phạm thánh quân."

Nói xong, không đợi Thẩm Cố Dung phản ứng, nó đã nâng tay trái lên, dứt khoát cắt đứt tay phải cầm đao của mình.

Tay gỗ rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung bị cái tay giống hệt tay người kia dọa run run, theo bản năng lùi về sau, lại nghe thấy một tiếng kêu rên của người dưới thân.

Thẩm Cố Dung cúi đầu nhìn, đột nhiên yên lặng.

Lúc này y mới phát hiện ra mình đang tách hai chân thon dài ngồi trên người Mục Trích, tay trái còn vô tình chống lên ngực Mục Trích, cú ngã vừa rồi của y vừa hay ngã ngồi trúng eo Mục Trích.

Mục Trích lâm vào mê man, ngẩn ngơ nhìn y, khắp khuôn mặt tràn đầy vẻ vô tội, càng khiến Thẩm Cố Dung giống một tên đăng đồ tử đùa giỡn cô nương nhà lành hơn.

Thẩm Cố Dung: "......"

Dưới hai đợt kinh hãi, Thẩm Cố Dung đột nhiên đứng dậy từ mặt đất, vung tay áo rộng lên, kéo căng khuôn mặt như giếng cổ không gợn sóng, lạnh lùng nói: "Ta... ta mệt mỏi."

Dứt lời, liền không quan tâm tới cục diện rối rắm này nữa, chạy về căn phòng trên thuyền hoa như chạy trốn, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại.

Mục Trích: "......"

Mộc Tê thấy Thẩm Cố Dung không ở đây, mặt không cảm xúc nhặt cánh tay vừa bị cắt đứt lên lắp lại chỗ cũ, tiếp tục xách đao, mắt cũng không chớp mà chém về phía Mục Trích.

Mục Trích: "......"

Người gỗ này rốt cuộc có chấp niệm lớn đến mức nào với việc chém hắn?!

Mục Trích bỗng thấy bực bội, tuy rằng nói chỉ cần được ở bên cạnh sư tôn là đủ rồi, nhưng hắn sẽ luôn bị những hành động thân mật thường xuyên của sư tôn làm khơi gợi cơn sóng trong lòng, ép mãi cũng không cách nào kìm nén được.

"Như vậy không ổn." Mục Trích nghĩ thầm.

Hắn nắm chặt Cửu Tức Kiếm, tùy ý vung tay đỡ một đao của Mộc Tê, lạnh nhạt nói: "Lên nóc thuyền hoa đánh."

Tay Mộc Tê chững lại, nhìn về phía căn phòng đã đóng chặt cửa, lúc này mới gật đầu, theo Mục Trích lên nóc thuyền hoa.

Thẩm Cố Dung vừa vào trong phòng đã phất tay bày ra một kết giới bao phủ khắp căn phòng, hét lên một tiếng, nhào người tới chiếc giường mềm mại.

"A A A!" Thẩm Cố Dung bụm mặt lăn qua lăn lại trên giường, gương mặt nóng đến sắp chín: "Ngươi đỏ mặt cái gì! Đỏ mặt cái gì?!"

"Đây vẫn chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi! Nhân sinh có hàng ngàn hàng vạn chuyện ngoài ý muốn! Nói không chừng sau này còn có càng nhiều chuyện ngoài ý muốn hơn!"

"Phải bình tĩnh, phải vững vàng! Ngươi chính là Thẩm Thánh quân, người đứng đầu Tam giới!"

Sau khi Thẩm Cố Dung lăn vài vòng, phát hiện mặt mình vẫn còn rất đỏ, chính y cũng không thể tự khuyên mình, đành phải quyết định lấy độc trị độc.

Y ngồi dậy, mặt không cảm xúc rà soát lại trong lòng một lượt những chuyện khiến y hận không thể chui vào khe đất trốn, mặt y nóng đến đòi mạng, còn can đảm nghĩ thầm: "Chỉ là ngồi lên bụng một chút mà thôi, cũng không đụng tới chỗ khác, nói vậy, Mục Trích cũng sẽ không chú ý."

"Huống hồ......"

Khuôn mặt vừa mới đỡ nóng hơn của Thẩm Cố Dung lại lần nữa đỏ lên, y "huống hồ" một lúc lâu, mới lắp bắp nghĩ thầm: "Huống hồ..... hôm qua ta còn hôn hắn."

Chiêu lấy độc trị độc này quả nhiên hiệu quả, có chuyện càng xấu hổ hơn ở trước đó, Thẩm Cố Dung lập tức cảm thấy vừa nãy ôm ôm một xíu chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Thẩm Cố Dung nhanh chóng bình thường trở lại, độ ấm trên mặt biến mất, y còn có tâm trạng ngồi đó suy nghĩ:

"Ừm...."

"Tuy rằng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng môi Mục Trích lại mềm thật nha."

Mục Trích trên nóc thuyền hoa đang chuyên tâm so chiêu với Mộc Tê đột nhiên ngẩn ra, dưới chân trượt một phát, tiếp theo trong nháy mắt Mộc Tê quét ngang mà tới, hắn nhất thời không đánh trả kịp, vội giơ Cửu Tức Kiếm ra đỡ.

Lực đánh của Mộc Tê quá lớn, lần này trực tiếp quét Mục Trích đang thất thần xuống.

"Ùm ùm" một tiếng, rơi vào nước sông lạnh như băng.

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung nghe thấy tiếng động kỳ quái, gỡ đấu lạp xuống, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đúng lúc trông thấy Mục Trích cả người ướt đẫm đang bám lan can thuyền hoa trèo lên.

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung: "......"

Tầm mắt Mục Trích và sư tôn đụng nhau, hắn lập tức chật vật nhìn sang bên cạnh, hoàn toàn không dám nhìn y.

Thẩm Cố Dung giả bộ trấn định, y chống khuỷu tay lên song cửa sổ, nâng cằm nhìn Mục Trích, nhàn nhạt nói: "Đồ nhi, con nhớ ra hôm qua không tắm gội nên hôm nay tắm bù sao?"

Mục Trích: "......"

Mặt Mục Trích lại đỏ bừng, hắn lau lung tung vệt nước trên mặt, bối rối nói: "Quấy rầy sư tôn, ta...... Ta chỉ so chiêu với Mộc Tê."

"So chiêu?" Thẩm Cố Dung nổi lên hứng thú: "Cho nên con thua? Bị đánh rơi xuống nước?"

Mục Trích: "Không, không phải......"

"Vậy sao con rơi xuống nước?"

Mục Trích khổ mà không nói nên lời, chỉ đành bóp mũi nhận thua: "Là, là kỹ thuật của ta không bằng người khác."

Mộc Tê đứng ở nóc thuyền hoa, nhìn xuống hắn từ trên cao, có vẻ dè chừng Thẩm Cố Dung bên cạnh nên cũng không tiếp tục đuổi theo chém người.

Thẩm Cố Dung hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ chịu thua người khác của Mục Trích, y cười, nói: "Xem ra Hề Cô Hành dạy cũng không tốt lắm. Chờ về Ly Nhân Phong ta sẽ dạy kiếm chiêu cho con."

Ánh mắt Mục Trích sáng lên, vững vàng duy trì vẻ trấn định, rụt rè gật đầu: "Vâng, vậy làm phiền sư tôn."

Thẩm Cố Dung nói: "Ta là sư tôn con, theo lý nên dạy con những điều này."

Mục Trích đã dung hợp ký ức của nguyên đan, thấm nhuần kiếm chiêu Thẩm Phụng Tuyết dạy hắn mười năm ở Mai Cốt Trủng, căn bản cũng không cần học lại lần nữa, nhưng Mục Trích vẫn không nhịn được mà đồng ý.

Hắn vừa phỉ nhổ chính mình được một tấc lại muốn tiến một thước, vừa nói: "Đa tạ sư tôn."

Thẩm Cố Dung nói: "Vậy cả hai còn muốn tiếp tục so chiêu không?"

Lòng hiếu thắng của Mục Trích rất cao, việc bị một con rối gỗ đánh rơi xuống nước quả thực được xem như sỉ nhục đời này của hắn, con ngươi hắn chợt tối đi, nói: "Vâng, còn ạ."

Nhất định phải đánh tàn phế người gỗ kia.

Người gỗ Lâm Thúc Hòa làm được tăng thêm quỷ khí nên tu vi không kém Mục Trích là bao, thậm chí còn có tiềm lực ngăn đỡ linh lực của gà mờ Nguyên Anh vừa lên Hóa Thần Cảnh.

Thẩm Cố Dung đánh giá tu vi của Mộc Tê, gật đầu: "Ừ, được, quả thực nó có thể cùng luyện kiếm với con."

Y nói với Mộc Tê: "Mộc Tê, đừng ra tay quá tàn nhẫn."

Mộc Tê đáp: "Vâng."

Mục Trích lại nhíu mày, nói: "Sư tôn, nếu nó không sử dụng toàn bộ sức lực, vậy ta khác gì đang so chiêu với một đứa trẻ?"

Thẩm Cố Dung vui vẻ, thầm nghĩ dã tâm của tiểu tử này quả thực không nhỏ.

Y biết Mục Trích không phải người ưa bốc phét, nói ra được những lời này thì nhất định sẽ không dễ dàng chết trong tay Mộc Tê, bấy giờ mới rút lại câu nói kia.

"Mộc Tê, nghiêm túc luận bàn với hắn."

[ Mộc Mộc tốt, đánh hắn mạnh lên, tranh thủ đánh cho hắn khóc luôn. ]

Mục Trích: "......"

Khóe môi Mục Trích giật giật, đang định dùng linh lực rũ khô nước trên y phục, chợt thấy Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nói với mình: "Xiêm y con ướt rồi, đi thay bộ khác rồi hãy tiếp tục luận bàn."

Mục Trích: "......"

Dưới chân Mục Trích trượt một cái, suýt nữa lại ngã xuống nước.

Các tu sĩ giống nhau, đều có thể dựa vào linh lực giữ cho cơ thể mình mười mấy năm không dính bụi bặm, dù trên người có nhuốm bẩn thì cũng chỉ cần dùng chú ngữ tẩy sạch là có thể rửa sạch sẽ như ban đầu, nhưng Thẩm Cố Dung lại không giống người ta.

Y được nuông chiều từ bé, mặc kệ tu vi lên tới đỉnh cao thì mỗi ngày vẫn phải thay một bộ xiêm y khác nhau không trùng lặp, tay áo dính nước cũng phải đổi nguyên bộ đồ mới, hoàn toàn không cần sử dụng linh lực.

Thẩm Cố Dung cho rằng bản thân mình như vậy thì người khác cũng giống y, cực kỳ tự nhiên kêu Mục Trích đi thay quần áo.

Mục Trích say xẩm choáng váng trèo cửa sổ vào.

Trên giường lung tung rối loạn, thoáng nhìn ra được trạng thái sau khi bị người ta quay cuồng lăn lộn, Thẩm Cố Dung 'khụ' một tiếng, giơ tay lặng lẽ bắn ra một đạo linh lực, nếp nhăn chói mắt kia thoắt cái phẳng lại.

Y cho rằng Mục Trích không nhìn thấy, trên thực tế Mục Trích đã sớm thu hết tất cả vào đáy mắt.

Mục Trích lặng lẽ thu hồi tầm mắt, giả vờ cúi đầu tìm kiếm y phục trong nhẫn trữ vật.

Thẩm Cố Dung thấy Mục Trích không phát hiện, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Y dựa vào song cửa sổ, ngắm mây bay trên trời.

Y nhìn một lúc, vô tình quay đầu lại, thấy Mục Trích cầm y phục nhìn y, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Thẩm Cố Dung hỏi đầy kỳ quái: "Sao không thay đi? Cẩn thận cảm lạnh."

Mục Trích: "......"

Người tu đạo sẽ không dễ bị cảm lạnh, sư tôn hắn rốt cuộc là tu sĩ hay phàm nhân?

Mục Trích khô khốc nói: "Thay ở chỗ này sao?"

Thẩm Cố Dung: "Không thì đi đâu? Ra ngoài thuyền hoa thay cho người trên bờ nhìn thấy hết à?"

Mục Trích: "......"

Mặt Mục Trích đùng cái đỏ lên.

Sau khi Thẩm Cố Dung nói xong mới phát hiện những lời này có chút phong cách lưu manh, y mất tự nhiên sờ sờ mũi, quay đầu đi, rầu giọng nói: "Con thay ở đây đi, đều là nam nhân, ta cũng không nhìn con."

Mục Trích: "......"

Mục Trích không còn biện pháp nào, đành phải đỏ mặt cởi xiêm y ướt sũng ra, nhanh chóng thay y phục mới.

Thẩm Cố Dung dựa vào song cửa sổ ngắm cảnh một lúc, phát hiện Mộc Tê đã đứng trên lan can bằng gỗ trên thuyền hoa, rõ ràng chỉ là một thanh gỗ hẹp nhưng nó lại có thể đứng rất vững, trong tay còn nắm thanh đao sắc bén kia, vạt áo tung bay, tựa như một tiên nhân xa rời thế tục, đang hờ hững nhìn chằm chằm mặt nước lăn tăn đến xuất thần.

Thẩm Cố Dung nói chuyện với nó: "Mộc Tê, trên người ngươi có quỷ khí của Lục sư huynh, vậy có thể truyền lời tới hắn không?"

Mộc Tê ngẩng đầu nhìn y, gật đầu nói: "Có thể."

Ánh mắt Thẩm Cố Dung sáng lên, nghĩ thầm: Thế thì tiện lợi quá.

"Ngươi nói với Lục sư huynh rằng ta đã lên thuyền hoa, sáng sớm ngày mai là có thể tới Phù Hiến Thành, bảo hắn không cần lo lắng."

Mộc Tê nhắm mắt, truyền đạt lại y hệt.

Rất nhanh sau đó, Mộc Tê mở mắt, nhẹ nhàng mở miệng, tiếng phát ra lại là giọng nói không kiên nhẫn của Lâm Thúc Hòa.

"Biết rồi." Lâm Thúc Hòa: "Sau khi trở về nhắc nhãi ranh kia cẩn thận chút, ta đã báo với Chưởng giáo sư huynh về lòng lang dạ sói của hắn. Nếu đệ không trục xuất hắn khỏi sư môn, sư huynh nhất định sẽ một kiếm chém chết hắn."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, ta nhớ rõ thời gian trước huynh cũng đâu có ghét Mục Trích như vậy mà."

Chẳng lẽ bởi vì chuyện ngoài ý muốn kia?

Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do.

Lâm Thúc Hòa lạnh lùng 'hừ' một tiếng: "Dù sao đệ cũng nên nhắc hắn chờ chết đi."

Nói xong liền không dài dòng với Thẩm Cố Dung nữa, trực tiếp cắt đứt liên lạc.

Thẩm Cố Dung thở dài một hơi, cũng không để ý lắm.

Sau khi y nói vài câu với Mộc Tê, phía sau vang lên giọng Mục Trích: "Sư tôn, ta thay xong rồi."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới quay đầu lại, nói: "Ừ."

Mục Trích nắm chặt Cửu Tức Kiếm, gật đầu hành lễ, bên tai đỏ bừng, mở cửa ra ngoài.

Vừa lên tới nóc thuyền hoa, Mộc Tê liền chém một đao tới. Nếu đổi thành những người khác đã sớm bị đao này của nó chém thành hai nửa.

Mục Trích không chút hoang mang, mặt trầm như nước, xách kiếm vọt lên.

Trận này đánh suốt một đường.

Chờ tới khi trở lại Ly Nhân Phong, đã là sáng sớm ngày thứ hai.

Hề Cô Hành đứng cạnh Bia Giới Linh chờ Thẩm Cố Dung, cảm nhận được hơi thở quen thuộc cách đó không xa, hắn nhíu mày lại, tay đặt lên chuôi kiếm Đoản Cảnh.

Tới đúng lúc lắm.

Mục Trích, nhận lấy cái chết đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi