XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Sơn giai Ly Nhân Phong, Ly Tác lẻ loi bước xuống từng bậc thang, trong tay cầm một thanh kiếm, nhíu mày quan sát rừng cây quanh mình.

Buổi trưa hôm nay, khi Ly Tác đang luận bàn với sư đệ ở Diễn Võ Trường, trong lúc vô tình trơ mắt nhìn một con quỷ tu bay qua Diễn Võ Trường, nhưng người khác hình như đều không trông thấy, trong lúc nhất thời Ly Tác nghi ngờ hai mắt của mình có phải mù rồi hay không.

Con quỷ tu đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, lại như ngoảnh mặt làm ngơ, Ly Tác do dự hồi lâu, mới xách theo kiếm, một mình đuổi theo.

Quỷ tu tựa hồ đang đợi hắn đuổi theo, Ly Tác vừa tới gần, nó lập tức chạy xuống chân núi, đi hai bước còn ngoái đầu lại nhìn xem Ly Tác có đuổi theo mình hay không.

Ly Tác bình thường dịu dàng ôn hòa, nhìn qua có vẻ tính tình rất tốt, cũng không dễ tức giận, nhưng đó chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài mà thôi.

Hắn từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, Lâm Thúc Hòa từng chẩn trị cho hắn, nói nếu muốn sống lâu thì phải bớt tức giận, Ly Tác cũng vô cùng nghe lời sư thúc, mạnh mẽ bẻ tính tình nóng nảy hung bạo thành lễ độ ôn tồn.

Vốn dĩ khi hắn đuổi theo quỷ tu cực kỳ tâm bình khí hòa, nhưng sau đó đến đồ ngốc cũng biết quỷ tu kia coi hắn như diều mà thả, lập tức bạo nộ, xách theo kiếm, cả người đằng đằng sát khí đuổi chém nó.

Có điều quỷ tu kia dường như chỉ là một ảo ảnh, dù hắn chém bao nhiêu kiếm cũng không làm nó thương tổn mảy may, Ly Tác lại là người tính tình tàn khốc, hạ quyết tâm phải chém chết nó.

Một đường truy đuổi, đuổi tới tận Mai Cốt Trủng, Cửu Xuân Sơn.

Mắt thấy sắp vọt vào Mai Cốt Trủng, Ly Tác đang bạo nộ đột nhiên chững bước ngoài vùng đất trống, nhíu chặt mày.

Quỷ tu đứng ở ngoài Mai Cốt Trủng, xung quanh toàn bộ đều là sương mù màu đen, che lấp thân thể nó như ẩn như hiện.

"Không ổn." Ly Tác nghĩ thầm: "Nếu sư tôn biết được ta tới Mai Cốt Trủng chắc chắn sẽ phạt ta bế quan tĩnh tâm."

Hơn nữa......

Con quỷ tu kia hẳn là cố ý dẫn hắn tới đây.

Sở dĩ Mai Cốt Trủng được xưng là cấm địa của Ly Nhân Phong, Ly Tác cũng biết được đại khái một phần nội tình, hắn không muốn trêu chọc đến ma tu kia, đành phải hung hăng liếc xéo quỷ tu một cái, xoay người rời đi.

Hắn vừa đi được hai bước, phía sau chợt vang lên một tiếng cười khẽ:

"Ly Tác của ta, ngươi muốn đi đâu nhỉ?"

Ly Tác: "......"

Lần đầu tiên trong cuộc đời Ly Tác được người ta gọi thân mật là 'Ly Tác của ta', cả người lập tức run lên, da gà rơi đầy đất.

Hắn chạy trốn càng nhanh.

Tiếng nói của ma tu như thể dòi trong xương, bám riết lấy hắn: "Ngươi đang mặc đồng phục Ly Nhân Phong trên người sao? Ài, nhiều năm không gặp, ngươi vậy mà sa đọa đến mức bái nhập môn hạ của kẻ địch ư?"

Bước chân Ly Tác chững lại.

Kẻ địch?

Ma tu thấy hắn dừng lại, cười trầm thấp một tiếng, giọng nói tựa như sợi tơ hư ảo, đứt quãng vờn quanh Ly Tác.

Ly Tác nhíu mày, lại cất bước đi về phía trước, chờ đến khi giọng nói kia bắt đầu tiêu tan, không thể vây quanh hắn nữa, hắn mới dừng bước chân, nghiêng đầu lạnh nhạt liếc về sau một cái.

Phía sau không một bóng người, nhưng Ly Tác biết ma tu kia vẫn ở đó.

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì." Ly Tác nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn mê hoặc ta phản bội sư môn sao?"

Ma tu cười nhạo một tiếng: "Ngươi thật sự coi Ly Nhân Phong trở thành sư môn?"

Ly Tác không dao động.

"Xem ra Nam Ương đã động tay động chân với ký ức của ngươi rồi."

Ly Tác nhíu mày: "Sao ngươi dám gọi thẳng tên của Nam Ương Quân!?"

Ma tu đột nhiên cười: "Ngươi vẫn sùng kính Nam Ương như lúc trước."

Mặt mày Ly Tác phát lạnh.

Lúc trước? Chẳng lẽ ký ức của hắn thật sự đã bị người ta động tay động chân?

Ma tu nói: "Lẽ nào ngươi không nhận ra từ nhỏ bản thân mình đã khác biệt với những người khác ư?"

Ly Tác hơi ngẩn ngơ.

Khác biệt? Tất nhiên là có.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn luôn không biết bản thân bị bệnh gì, vì sao hắn lại rút ra được các loại linh kiếm khác nhau từ trong linh mạch?

Hắn đang nhíu mày suy nghĩ, chợt nghe thấy ma tu kia dùng thanh âm trầm thấp nhất, nói lời sâu xa: "Tất nhiên là bởi vì ngươi không phải nhân loại đó."

Đồng tử Ly Tác co rụt.

Ma tu nhìn thấy cuối cùng sắc mặt hắn cũng thay đổi, cười một tiếng, nói: "Ly Nhân Phong có một tiết lớp sớm về 'Kiếm' do Trưởng lão Thư Các dạy, hắn hẳn đã từng dạy các ngươi, kiếm linh là linh hồn được dưỡng ra từ kiếm, có thể hiểu chuyện như con người, hóa thành hình người, nhưng hình người biến ra không thể so sánh với nhân loại."

Ly Tác như rơi vào hầm băng, giọng nói ma tu càng nhẹ nhàng dịu dàng hơn: "Mà ngươi thì sao? Ly Tác, thân thể của ngươi... là thân thể của người thường sao?"

"Linh mạch ngươi...... Là linh mạch của người thường sao?"

Sắc mặt Ly Tác tái nhợt, không dấu vết lui về sau nửa bước, môi hắn khẽ run lên, dường như trong lúc nhất thời không tiếp thu được sự thật này.

"Ly Tác, nếu ngươi không tin thì có thể đến Kiếm Các Phù Hiến Thành, xem thử Liêm Câu đứng thứ hai trong Bảng Xếp hạng Hung kiếm Tam giới, đến lúc đó ngươi sẽ biết những điều ta nói đều đúng."

Ly Tác cúi đầu yên lặng hồi lâu, lâu đến nỗi ma tu đã có chút mất kiên nhẫn, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu.

Ma tu nhìn hắn đã khôi phục gương mặt bình tĩnh, nói: "Đi thôi, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Ly Tác hít sâu một hơi, đột nhiên cong môi cười, nói: "Ta không đi."

Ma tu: "......"

Ly Tác đi tới nơi linh lực ma tu không thể chạm đến, vén y phục ngồi xuống đất, chống cằm nói: "Dù ta có đến Kiếm Các, thấy được Liêm Câu, thì đã sao?"

Sự ôn nhu trong giọng nói của ma tu đã không còn, hắn nói lạnh như băng: "Cho dù biết mình là kiếm linh của ta, ngươi cũng muốn phản bội chủ?"

Ly Tác "Chậc" một tiếng, nói: "Ký ức trong quá khứ ta không nhớ được. Ta chỉ biết mình được Tam Thủy sư huynh cứu từ núi xác chết ra. Huynh ấy cứu tính mạng của ta, Ly Nhân Phong nuôi dưỡng ta tới bây giờ. Về tình về lý ta đều không thể phản bội sư môn."

Ma tu lạnh lùng nói: "Phế vật phản bội chủ."

Ly Tác lười dài dòng với ma tu, hắn trực tiếp đứng dậy, nói: "Ta sẽ báo lại chuyện hôm nay ngươi tìm ta cho Thánh quân."

Ma tu gọi hắn: "Ly Tác."

Ly Tác hoàn toàn không muốn nghe hắn nói nhảm nhiều, xoay người định chạy đi.

Nhưng còn chưa chạy đến sơn giai Ly Nhân Phong, phía sau đã xộc tới uy áp mãnh liệt, trực tiếp đánh úp về sau lưng hắn, tựa như một bức tường nện vào đầu.

Ma tu bị nhốt ở Mai Cốt Trủng 40 năm, trước đó vài ngày Tố Tẩy Nghiên lại gia cố kết giới, bất luận thế nào cũng không để hắn dễ dàng chạy thoát.

Một đòn này chỉ là ma tu dồn toàn bộ sức lực giãy giụa đánh ra mà thôi.

Ly Tác xuất ra linh lực theo bản năng, muốn tránh thoát sự khống chế của ma tu kia, nhưng vừa nhấc tay lại phát hiện lòng bàn tay không ngưng tụ được bất kỳ tia linh lực nào.

Hắn vốn tưởng rằng linh lực mình chỉ bị uy áp của ma tu chèn ép, nhưng lúc này linh lực trong linh mạch hắn chảy ngược, linh lực trong Kim Đan đình trệ, cả người tựa như con rối bị điều khiển, không cách nào động đậy.

Trong chớp nhoáng, Ly Tác nhớ lại tiết học về 'Kiếm' trong lớp sớm, Trưởng lão Thư Các hình như từng nói một câu:

"Kiếm linh không thể phản bội chủ."

Cả người Ly Tác cứng đờ, linh lực trong linh mạch bị bòn rút không còn chút nào, hắn nặng nề ngã xuống mặt đất, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ngọn cỏ bên cạnh, ngẩn ngơ suy nghĩ.

"Ma tu này......"

"Là người Ly Nhân Phong ư? Vì sao hắn lại biết Trưởng lão Thư Các dạy lớp sớm về 'Kiếm'?"

Không cần Ly Tác đã mất hết pháp lực tự hỏi quá nhiều, trong hoảng hốt, bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, một đôi ủng đen thêu chỉ vàng chậm rãi dừng trước mắt hắn.

Ly Tác dùng hết toàn bộ sức lực hướng tầm mắt lên trên nhìn, cuối cùng dừng lại ở một gương mặt yêu tà âm nhu.

"A." Không biết vì sao, một cái tên đột nhiên hiện lên trong đầu Ly Tác, hắn lẩm bẩm nói: "Ly...... Canh Lan."

Ma tu —— Ly Canh Lan đứng trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, giữa hai đầu lông mày có một vệt đỏ như sắp nhỏ máu, hắn nhàn nhạt nói: "Ly Tác, ta vốn không định giết ngươi, nhưng ngươi lại không ngoan."

Đồng tử Ly Tác hơi tan rã.

Ly Canh Lan vừa dứt lời liền hơi cúi người xuống, nâng thân thể Ly Tác dậy, nhẹ nhàng ôm hắn vào giữa khuỷu tay, nhìn hắn bằng đôi con ngươi nhu hòa tựa như đang nhìn một đứa trẻ gây rắc rối.

"Có điều ta không trách ngươi." Ly Canh Lan thả nhẹ thanh âm, giọng nói mang theo sức mê hoặc đặc thù của ma tu: "Ngươi chỉ bị bọn họ mê hoặc mà thôi."

Hắn nhấc tay nhẹ nhàng vỗ ngực Ly Tác, dịu dàng nói: "Ta không trách ngươi."

Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng tiếp theo trong nháy mắt, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, tay đột nhiên dùng sức, cắm phập năm ngón tay sắc bén vào ngực Ly Tác.

Vài giọt máu bắn lên mặt Ly Canh Lan, hắn vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, giống như lệ quỷ ăn thịt người, giọng nói dịu dàng: "Ngươi chết rồi, ta sẽ không trách ngươi nữa."

Thân mình Ly Tác giật mạnh, bị Ly Canh Lan ôm chặt vào lòng.

Động tác ôm của hắn dịu dàng như ôm tình nhân, từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ trong suốt, nhưng trên mặt lại mang theo khoái cảm khát máu vặn vẹo, ngón tay hắn cắm sâu từng chút vào lồng ngực Ly Tác, lần tìm đến linh tâm của Liêm Câu Kiếm.

Tâm Kiếm Linh có thể giúp hắn tăng tu vi lên tới đỉnh trong thời gian ngắn, đến lúc đó đánh sâu vào kết giới Mai Cốt Trủng sẽ có phần thắng cao hơn.

Ly Canh Lan ở Mai Cốt Trủng 40 năm, linh lực tích góp được đã dùng hết trong khoảnh khắc này. Nếu không chiếm được Tâm Kiếm Linh của Ly Tác, ẩn nhẫn ngủ đông của hắn mấy chục năm nay đều sẽ thất bại trong gang tấc.

Ly Canh Lan chậm rãi sờ soạng tìm Tâm Kiếm Linh, ngay khi đầu ngón tay hắn vừa chạm vào được một cụm ánh lửa tựa trái tim, một luồng kiếm quang đột nhiên đánh úp tới từ không xa, chỉ trong chớp mắt đã chặt đứt tận gốc cổ tay Ly Canh Lan.

Ly Canh Lan lúc này chỉ phân thần ra khỏi Mai Cốt Trủng, không chiếm được Kiếm Linh Tâm thì hoàn toàn không thể duy trì được lâu.

Linh lực chặt đứt cánh tay hắn quá quen thuộc, Ly Canh Lan cơ bản không cần xem đã biết là ai làm.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại.

Cách đó không xa, Thẩm Cố Dung một thân thanh bào, băng tiêu trên mắt cùng mái tóc bạc bị gió thổi bay loạn, y trường thân ngọc lập, cầm Cửu Tức Kiếm trong tay, một thân sát ý thanh lãnh đến cực điểm tuy không làm cho người ta sợ hãi, nhưng lại phảng phất như hàn băng, chậm rãi lan tràn đến quanh thân Ly Canh Lan, bao trùm cơ thể hắn.

Ly Canh Lan vung tay, nơi cổ tay bị chặt đứt tận gốc mọc ra từng sợi tơ đen, nhanh chóng hóa thành cổ tay như ban đầu.

Hắn nhìn Thẩm Cố Dung, cười như không cười nói: "Thẩm Phụng Tuyết, ngươi lại tới phá hỏng chuyện tốt của ta."

Thẩm Cố Dung xách theo kiếm, từng bước một đi tới, hờ hững nhìn hắn, lãnh đạm nói: "Ngươi muốn làm gì đệ tử Ly Nhân Phong của ta?"

Ly Canh Lan cười, lau máu trên mặt, nói: "Như ngươi chứng kiến, moi tim đấy thôi."

Vẻ mặt Thẩm Cố Dung bất biến, chỉ siết chặt chuôi kiếm trong tay.

Ly Canh Lan nhìn thấy Thẩm Cố Dung tới liền biết trái tim của Ly Tác không đến được tay hắn. Tích góp bốn mươi năm thất bại trong gang tấc, trên mặt hắn cũng không xuất hiện chút vẻ tức hộc máu nào, ngược lại còn như gặp được tri âm bạn cũ. Đôi mắt ma tu khẽ đảo, trên gương mặt tuấn tú đều là ý cười.

"Thập Nhất." Ly Canh Lan cười hỏi thăm: "Nghe nói mấy ngày trước ngươi bị lôi phạt đánh?"

Thẩm Cố Dung ngẩn ra.

Ly Canh Lan nhìn thấy dáng vẻ này của y, tựa hồ cực kỳ sảng khoái.

Hắn ném Ly Tác xuống đất, cười nói: "Trước kia ta đã nói với ngươi, lạm dụng Thần Khí sẽ bị giáng lôi phạt, ngươi không nghe ta......"

Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung đã trầm mặt như nước đâm một kiếm tới, lưỡi kiếm xé gió cuốn theo âm thanh sắc bén xuyên thấu da thịt vang vọng bên tai.

Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Quá nhiều lời vô nghĩa."

Dứt lời, y hung hăng xoay tròn Cửu Tức Kiếm, đồng tử Ly Canh Lan khuếch đại, hắn bị đâm một kiếm, trên mặt không những không có lấy nửa phần thống khổ, ngược lại còn giơ tay nắm vào cổ tay Thẩm Cố Dung, trên mặt toàn bộ đều là sự sảng khoái liều lĩnh.

"Thẩm Phụng Tuyết, ngươi nhớ cho kỹ." Ly Canh Lan như hận như điên nhìn khuôn mặt y: "Ta vẫn luôn nhìn ngươi trong bóng tối."

Cổ tay Thẩm Cố Dung run lên, lại vung một luồng linh lực tới, cả người Ly Canh Lan bỗng nhiên hóa thành một cụm sương đen, tiêu tán trước mặt y.

Sát ý cuồn cuộn không ngừng dâng lên trong lồng ngực Thẩm Cố Dung lúc mới nhìn thấy Ly Canh Lan theo một kiếm này dần dần tan đi.

Đó lại là sát ý trong tiềm thức của Thẩm Phụng Tuyết với ma tu kia.

Mặc kệ y chỉ bị sát ý điều khiển, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Thiếu gia dùng kiếm chuẩn xác đâm vào thân thể người khác, nhưng bởi vì Ly Canh Lan chỉ là một tia phân thần, không có vết máu cũng không có thi thể, điều này khiến Thẩm Cố Dung dễ chịu hơn không ít.

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi, đi lên trước nâng Ly Tác cả người đều là máu dậy, nhìn vết thương trên ngực hắn thế nhưng đang tiêu tan từng chút, y mới hiểu được Ly Tác không phải nhân loại, mà chính là kiếm linh có thể tùy ý hóa thành hình người như Cửu Tức.

Ly Tác chữa trị xong thân thể rất nhanh, từ từ yếu ớt tỉnh lại.

Thẩm Cố Dung đang nhìn ma khí bên ngoài Mai Cốt Trủng, không biết có phải bởi vì Ly Canh Lan bị Thẩm Cố Dung đánh tan phân thần khó khăn lắm mới ngưng tụ được hay không, sương đen quanh quẩn hàng năm ngoài Mai Cốt Trủng vậy mà bị xua tan hết.

Y đang nghĩ lần này ma tu ắt hẳn phải an phận bên trong thêm mấy năm nữa, giọng Ly Tác đột nhiên vang lên từ đằng sau: "Thánh quân?"

Thẩm Cố Dung nhìn thấy hắn tỉnh, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Không có việc gì chứ?"

Sắc mặt Ly Tác trắng bệch, hắn lắc đầu: "Đa tạ thánh quân ân cứu mạng."

Thẩm Cố Dung: "Không ngại."

Đúng lúc này, Mục Trích và Hề Cô Hành khó khăn lắm mới đuổi tới nơi kịp.

Vừa thấy sư tôn, Ly Tác lập tức nghĩ mà sợ, tiến lên nhào tới trước mặt Hề Cô Hành, khóe mắt đỏ ửng, nói: "Sư tôn! Vừa rồi đệ tử suýt nữa bị giết."

Vừa thấy đồ đệ, Thẩm Cố Dung lập tức nhìn Mục Trích bằng hai mắt tỏa sáng, khống chế xúc động muốn nhào lên của mình, nghĩ thầm: [ Đồ nhi! Vừa rồi sư tôn mới giết người! ]

Mục Trích: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi