XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Tác phong làm việc của Mục Trích như sấm rền gió cuốn, sau khi xác định muốn tới Yêu tộc, đêm đó liền thu dọn đồ đạc, dự định sáng sớm ngày mai sẽ lên đường.

Thẩm Cố Dung vốn đang rất hy vọng Mục Trích ra ngoài rèn luyện một chuyến, nhưng nghĩ tới chuyện hắn phải đi lại có cảm giác buồn bã mất mát khó hiểu.

Y lấy ra một đống pháp khí hộ thân và linh thạch không dùng từ nhẫn trữ vật của Thẩm Phụng Tuyết, định đưa hết toàn bộ cho Mục Trích.

Thời điểm Thẩm Cố Dung đến thiên thất, Mục Trích đang nhìn hạt châu trên cổ tay tới ngẩn người.

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Mục Trích vội đứng dậy: "Sư tôn."

Thẩm Cố Dung nhướng mày nói: "Thu dọn xong chưa?"

Mục Trích nói: "Không có gì để thu dọn."

Thẩm Cố Dung tùy ý quan sát, phát hiện ngay cả nhẫn trữ vật hắn cũng không cầm, nghi hoặc nói: "Sao cái gì con cũng không mang theo thế?"

Mục Trích cười cười, nhàn nhạt nói: "Như vậy mới gọi là rèn luyện."

"Hồ nháo." Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Đại trạch Đào Châu không chừng đang xảy ra biến cố lớn, con lẻ loi một mình đến đó không nói, còn định không mang bất kỳ Linh Khí nào? Nếu lỡ như xảy ra chuyện gì..."

Mục Trích lại nói: "Nhưng nếu mọi việc đều dựa vào Linh Khí, ta đây khác nào cõng theo cái mai rùa đen rúc bên trong chờ chết?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung kinh ngạc nhìn hắn, không biết vì sao Mục Trích lại đột nhiên cố chấp như vậy, ngay cả sư tôn nói cũng không nghe.

Có vẻ cảm thấy mình nói quá gắt, Mục Trích vội vàng mềm giọng, dịu dàng nói: "Tu vi ta đã đến Nguyên Anh, Yêu tộc không ai có thể làm tổn thương đến ta."

Thẩm Cố Dung vẫn lo lắng: "Nhưng tu vi của Yêu chủ kia cao hơn con rất nhiều..."

Mục Trích cười: "Yêu chủ không đến mức ra tay với một tiểu bối như ta, sư tôn lo lắng nhiều."

Thẩm Cố Dung bất mãn bẹp bẹp khóe môi, nhìn qua cực kỳ không vui.

Mục Trích dỗ y đã ngựa quen đường cũ, nói: "Nếu có nguy hiểm thì ta sẽ chạy, được không?"

Thẩm Cố Dung nói thầm: "Vậy con còn rèn luyện cái gì?"

Mục Trích: "......"

Mục Trích suýt nữa cười ra tiếng.

Thẩm Cố Dung nói xong liền hối hận, sao cứ có cảm giác bản thân như oán phụ khuê phòng, y ho khan một tiếng, tiện tay ném Linh Khí trong tay cho hắn, nói: "Con có thể không mang theo, nhưng những thứ này con nên cầm đi."

Mục Trích thoáng sửng sốt, mới chợt cười, dịu dàng cầm những Linh Khí giá trị xa xỉ đó trong ở lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Vâng."

Thẩm Cố Dung lại ngồi đờ người một hồi, phát hiện quả thực không còn lời nào để nói, liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

Trước khi đi, y nói: "Con nhất định phải sống sót trở về."

Mục Trích: "Tất nhiên."

Thẩm Cố Dung lúc này mới lưu luyến từng bước rời đi.

Từ khi xuyên vào thế giới này, người giao thoa nhiều nhất với Thẩm Cố Dung chính là Mục Trích, Mục Trích đột nhiên rời xa khiến trong lòng Thẩm Cố Dung có chút hụt hẫng.

"Đứa nhỏ trưởng thành, cuối cùng vẫn phải rời khỏi mình." Thẩm Cố Dung an ủi bản thân: "Ngươi vẫn nên nghiên cứu trước xem làm thế nào để trở về nhà đi."

Số mệnh của Mục Trích và Ngu Tinh Hà đều đã được thay đổi, ma tu Mai Cốt Trủng kia cũng không có năng lực tiếp tục thoát ra, như vậy hẳn là đã xem như cứu được người Thẩm Phụng Tuyết muốn cứu.

Cho nên rốt cuộc khi nào y mới có thể về nhà?

Thẩm Cố Dung trở về phòng nằm một lúc, trong lòng vẫn hơi nghèn nghẹn đến hốt hoảng, y lăn qua lộn lại nửa ngày, cuối khẽ cắn môi bò dậy, tìm ra pháp trận ký khế ước từ trong trí nhớ của Thẩm Phụng Tuyết, trầm mặt đi tìm Mục Trích.

Mục Trích vẫn đang thất thần, nghe thấy tiếng bước chân, có chút kinh ngạc nhìn y.

"Sư tôn còn có chuyện gì phân phó sao?"

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc đứng trước mặt hắn, nói: "Rút một tia thần thức từ thức hải con ra cho ta."

Mục Trích sửng sốt: "Gì ạ?"

Thẩm Cố Dung: "Làm theo là được rồi."

Mục Trích tin tưởng mù quáng vào y, nghe vậy liền không hỏi nhiều, nhắm mắt vươn tay ấn lên giữa hai đầu lông mày, thong thả rút ra một tia linh lực trộn lẫn sợi tơ đen.

Cảm giác cưỡng ép rút linh lực thần thức từ thức hải ra không hề dễ chịu, thái dương Mục Trích rỉ ra chút mồ hôi, nhưng không thốt một tiếng khỏi cổ họng, tay run rẩy đưa linh lực cho Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung nói: "Đừng nhúc nhích."

Mục Trích nhắm mắt, đáp: "Vâng."

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi, theo đúng quy trình rút ra một tia linh lực từ thức hải mình, sau đó cắn rách ngón tay vẽ nhanh lên không trung một phù văn phức tạp, trận pháp lơ lửng trên không trung, kéo linh lực hai người quyện vào.

Một tiếng ầm ầm mỏng manh vang lên, hai sợi tơ đỏ đen quấn quýt lấy nhau, cuối cùng ngưng tụ thành một nút kết giao thoa.

Sau khi thu linh lực về, Thẩm Cố Dung mơ hồ cảm thấy thức hải mình và thức hải Mục Trích đã có chút liên kết mỏng manh.

Đệ Tử Khế đã kết thành.

Mục Trích mở mắt, mờ mịt nhìn y: "Sư tôn, đây là......"

Thẩm Cố Dung giơ một ngón tay đè lên môi ngọc: "Suỵt."

Mục Trích lập tức cẩn thận.

"Hề Cô Hành vốn định chờ sau khi con cập quan mới kết Đệ Tử Khế." Thẩm Cố Dung nhẹ giọng nói: "Con đừng nói cho hắn."

Bằng không Hề Cô Hành nhất định sẽ quở trách chết y.

Mục Trích ngơ ngác nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Cố Dung, trong mắt tựa hồ có sóng gợn lăn tăn, hắn lẩm bẩm nói: "Sư tôn, mạo phạm."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu. Hử? Lại mạo phạm?

Y còn chưa nói xong, Mục Trích đột nhiên rảo bước tiến lên, dang hai tay ôm trọn y vào lòng.

Thẩm Cố Dung: "......"

Chỉ là ôm một chút thôi, đây tính gì là mạo phạm?

Thẩm Cố Dung mặt đầy từ ái ôm Mục Trích một lát.

Mục Trích thấp giọng nói: "Ngài chờ ta trở lại."

Thẩm Cố Dung nói: "Được."

Mục Trích gần như tham lam ôm y thêm một lúc nữa, mới quyến luyến buông lỏng tay.

Sáng sớm hôm sau, Mục Trích không hề báo trước với, trời còn chưa sáng đã dậy xuống núi.

Thẩm Cố Dung vốn định dậy tiễn đồ đệ, hiếm khi không quấy giấc rời giường sớm, lại được báo rằng Mục Trích đã sớm đi rồi.

Trong lòng Thẩm Cố Dung đột nhiên có chút buồn phiền.

Lúc này mới vừa quyết định ra ngoài rèn luyện Mục Trích đã có thể không nói một lời mà rời đi. Nếu vài năm sau hắn rèn luyện trở về, có phải đến sư tôn này hắn cũng không để vào mắt không?

Y đứng ở chỗ Bia Giới Linh Bia một lúc lâu, nhìn chằm chằm sơn giai không một bóng người kia, thở dài một hơi.

Mục Trích đã rời đi, y lại không thể bắt người trở về, chỉ có thể từ bỏ.

Mục Trích rời đi được mấy ngày, Thẩm Cố Dung cảm thấy khó chịu khắp người, y được Mục Trích hầu hạ thành quen, cũng đã quen với việc Mục Trích lúc nào cũng ở bên cạnh mình, bây giờ chợt không một bóng người, cứ cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Mấy ngày đầu tiên, mỗi lần Thẩm Cố Dung tới hậu viện tắm gội đều quên mang y phục để thay, lần nào cũng khoác y phục ngưng tụ từ linh lực, cả người ướt đẫm trở về phòng, rất là khó chịu.

Dường như nhìn ra y không có tinh thần, ba ngày sau Hề Cô Hành cầm một chiếc bình lưu ly tới.

Thẩm Cố Dung đang nằm trên ghế bập bênh phơi nắng, cơ thể lạnh lẽo của y càng phơi càng trắng, liếc thấy Hề Cô Hành tới, y khẽ gật đầu: "Sư huynh, có chuyện gì sao?"

Hề Cô Hành duỗi tay về phía y: "Người gỗ Mộc gì đó kia, lấy ra cho ta."

Thẩm Cố Dung thoáng sửng sốt, mới lấy người gỗ từ trong tay áo ra đưa cho Hề Cô Hành, nói: "Hình như nó dùng hết linh lực, mãi không thể biến lớn."

Hề Cô Hành vừa mở bình lưu ly rót linh lực lên người rối gỗ, vừa nói: "Quỷ khí trên người nó lấy từ người Lục sư đệ, một khi hao hết liền vô dụng, cần phải bổ sung kịp thời."

Thẩm Cố Dung tò mò nhìn: "Cái lọ này chính là quỷ khí Lục sư huynh đưa tới?"

"Ừ." Hề Cô Hành cuối cùng cũng rót xong, tiện tay ném rối gỗ lên mặt đất, rối gỗ vừa rơi xuống liền trực tiếp hóa thành hình người.

Mộc Tê mở đôi mắt làm từ gỗ, gật đầu thi lễ với Thẩm Cố Dung: "Thánh quân."

Thẩm Cố Dung cuối cùng cũng tìm được một người có thể bồi y bất cứ lúc nào, gật đầu.

Hề Cô Hành nói: "Đệ cũng đừng cứ mãi nghĩ tới Mục Trích, nên làm những chuyện vì bản thân mình đi."

Thẩm Cố Dung sai bảo Mộc Tê pha trà cho y, nhàn nhạt nói: "Ta không có việc gì để làm."

Hiện tại y chỉ muốn về nhà.

Hề Cô Hành liếc y một cái, nói: "Bốn năm sau Bí cảnh Cô Hồng mở, Cửu Tiêu ắt hẳn muốn đi tìm cơ duyên hóa rồng, đệ cũng đến thử xem sao."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu: "Bí cảnh Cô Hồng?"

Hề Cô Hành gật đầu.

Bí cảnh Cô Hồng nằm ở vùng trời băng đất tuyết lạnh lẽo nhất Bắc Thành Tam giới, hai mươi năm mở một lần.

Tu sĩ Tam giới xưng Bí cảnh Cô Hồng là hậu hoa viên của Thiên Đạo, bởi vì trong đó không như những bí cảnh khác có vô số linh vật hoặc Linh Khí, Bí cảnh Cô Hồng chỉ có vô số hung thú, tu sĩ dựa vào vận khí tới đây để tìm được cơ duyên.

Năm đó sau khi Thẩm Phụng Tuyết trấn áp ma tu đã đi vào bí cảnh một chuyến, vừa vào tới rìa ngoài bí cảnh đã lấy được đại cơ duyên Thiên Đạo ban cho.

Thứ cơ duyên này hoàn toàn dựa vào khí vận, hoặc là người có công đức lớn mới có thể được Thiên Đạo ban cho.

Có người cùng cực cả đợi không kiếm nổi một cơ duyên, có người đi vài bước lại gặp được một cái trong Bí cảnh Cô Hồng.

Thẩm Cố Dung suy nghĩ, đôi mắt đột nhiên sáng ngời.

Thẩm Phụng Tuyết đã không đáng tin, thì y chỉ có thể dựa vào chính mình tìm ra đường về nhà.

Nếu Bí cảnh Cô Hồng là cơ duyên Thiên Đạo giáng xuống, vậy Thiên Đạo liệu có thương hại y vô tội bị kéo vào thế giới này, giáng xuống cơ duyên cho y về nhà không?

Tưởng tượng như vậy, mê võng nhiều ngày nay trong lòng Thẩm Cố Dung lập tức tiêu tán.

Y một lần nữa vực dậy tinh thần, gật đầu nói: "Được."

Hề Cô Hành thấy y lại phấn chấn lên, cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng rồi." Hề Cô Hành nhìn lướt qua sáo trúc trên bàn, nói, "Ta tìm cho đệ một tiên sinh dạy sáo, đệ học thử xem?"

Thẩm Cố Dung sửng sốt.

Mười năm trước khi Hề Cô Hành tịch thu sáo trúc của y từng nói sẽ tìm cho y một tiên sinh dạy sáo, không nghĩ tới đã một thời gian dài trôi qua mà hắn vẫn còn nhỡ rõ.

Thẩm Cố Dung khẽ cười, nhàn nhạt nói: "Đa tạ sư huynh."

Hề Cô Hành ngẩn ra, bên tai đột nhiên đỏ lên, bạo nộ nói: "Đệ đừng......"

Thẩm Cố Dung không nhịn nổi cắt ngang, cùng hắn trăm miệng một lời: "Đệ đừng làm nũng! —— Ta biết rồi, ta biết rồi! Ta không làm nũng, ta không bao giờ cảm tạ huynh nữa Hề Chưởng giáo."

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành bị đoạt hết lời nói, tức giận phất tay áo bỏ đi.

Tiên sinh dạy sáo được mời tới từ trường tư thục Phù Hiến Thành, ông ta đã hơn năm mươi tuổi, nhìn thấy Thẩm Cố Dung một thân thanh y, vội vàng run chân muốn quỳ xuống.

"Tiên, tiên nhân!"

Thẩm Cố Dung đỡ lấy ông ta, nói: "Không cần đa lễ, ngài là tiên sinh của ta."

Y nói xong mới khẽ nhíu mày.

Thẩm Cố Dung cảm thấy bản thân có chút làm ra vẻ, rõ ràng chỉ là một xưng hô "Tiên sinh" mà thôi, y ở Hồi Đường Thành gọi tiên sinh thành quen, chợt đổi sang gọi một người khác, trong lòng y có chút mất tự nhiên lạ thường.

Y khô khốc nói: "Tiên sinh họ gì?"

Tiên sinh nói: "Lý."

Thẩm Cố Dung nói: "Lý tiên sinh, làm phiền ngài."

Lý tiên sinh vội nói: "Không dám, có thể dạy tiên nhân sáo trúc chính là vinh hạnh của lão hủ."

Thẩm Cố Dung thấy khách sáo mãi không ngừng, cũng không nhiều lời nữa.

Lý tiên sinh cầm tới một cây sáo trúc được mài bóng loáng như ngọc, giảng giải tỉ mỉ cho Thẩm Cố Dung.

"Sáo trúc, thân dài bốn tấc, sáu lỗ......"

Làm thế nào để thổi sáo trúc, Thẩm Cố Dung đã sớm thuộc làu, vừa nghe Lý tiên sinh nói, vừa không chút để ý mà vuốt ve sáo trúc trong tay.

Không biết qua bao lâu, Lý tiên sinh cuối cùng cũng nói xong cơ bản, có chút chờ mong nhìn Thẩm Cố Dung, nói: "Thánh quân, ngài muốn thử thổi trước xem sao không?"

Lý tiên sinh sống nửa đời người, chưa từng nhìn thấy người nào giống tiên nhân như vậy, trên phố đều nói tu đạo thành tiên, quả thực không giả.

Tiên nhân không gì không làm được, hô mưa gọi gió, thổi sáo trúc nhất định cũng rất tuyệt vời.

Cũng không biết vì sao tiên nhân lại tốn nhiều bạc vậy mời một phàm phu tục tử như ông tới dạy?

Lý tiên sinh hơi mở lớn đôi mắt nhìn Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung có chút chột dạ, y sợ bản thân không tiến bộ chút nào, rụt rè nói: "Ngài... Nếu không ngài dạy ta một khúc đơn giản trước đi."

Lý tiên sinh gật đầu, lập tức dạy y một khúc nhạc dân gian đơn giản, chỉ cần ấn mấy nốt là có thể thổi ra âm sắc cực kỳ duyên dáng.

Ông ta chờ mong nhìn tiên nhân.

Tiên nhân đánh giá khúc này cực kỳ đơn giản, ắt hẳn bản thân cũng có thể thử một lần.

Y lặng lẽ hít sâu một hơi, đặt sáo trúc lên ngang môi.

...........................................................

Trầm Yên: [Túm lấy một đệ tử đi ngang qua] Mau ! Gọi Lâu sư thúc tới đây !

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi