XUYÊN THÀNH NGỐC BẠCH NGỌT THẬP NIÊN 70

     Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm hai người ngồi song song ở mép giường, cùng đặt tay trên đùi, "nhu thuận" ngồi.

     Trần Thanh Phong: "Em, em cảm thấy, anh thế nào?"

     Khương Điềm Điềm ánh mắt lay động, nhẹ giọng đáp: "Rất tốt."

     Cô hỏi lại: "Vậy anh cảm thấy, em thế nào?"

     Trần Thanh Phong lập tức: "Đặc biệt ngọt."

     Khương Điềm Điềm có chút nghiêng đầu, ngắm thấy đôi tai đỏ rực của hắn, lập tức lại nhìn không chớp mắt rồi.

     Cô nắm tay thành nắm đấm, nói: "Cái kia, cái kia..."

     Trần Thanh Phong tranh thủ thời gian nói tiếp: "Chúng ta quen nhau, được không?"

     Loại chuyện này, như thế nào có thể để tiểu cô nương mở miệng!

     Nam nhân chân chính phải biết dũng cảm theo đuổi tình yêu!

Đứng lúc này hắn quay đầu, nhìn khuôn mặt cô, lông mi của cô thật dài ah! Giống như cánh quạt nhỏ vậy.

     Hắn rất trịnh trọng nịnh nọt cô: "Về sau anh giúp em làm việc."

Khương Điềm Điềm bật cười, vạch trần hắn: "Anh gạt người, chính anh còn không làm việc đây này!"

     Đừng tưởng rằng cô không biết ah!

     Hắn là người làm biếng khét tiếng trong thôn nha!

     Trần Thanh Phong cũng không bởi vì bị vạch trần mà ngượng, ngược lại ngay thẳng đáp: "Làm nhiều hay ít thì anh cũng không có được hưởng những thứ đó, miễn cưỡng làm tốt được thanh danh cho mình nhưng lại mệt mỏi quá sức, không đáng ah! Thân thể là của mình, tuổi trẻ không lưu ý, đến già rồi cực khổ."

     Khương Điềm Điềm nghiêng đầu: "Vậy cũng đúng nha."

     Trần Thanh Phong liền mở máy hát, nói: "Em xem, anh một ngày làm được 7 công điểm, tuy không bằng nam nhân trong thôn, cho dù ngẫu nhiên xin nghỉ thì cuối năm tổng kết cũng đủ cho anh ăn rồi. Nhiều hơn lão nương cũng không để cho chúng ta ăn ah! Đã vậy anh cần gì dốc sức làm việc, tổn hại thân thể? Hơn nữa, hàng năm trong đội đều sẽ đổi công điểm dư ra, nhà anh lúc nào cũng đứng nhất, nhưng đã nhiều năm rồi còn chưa đổi xong công điểm. Tuy nói không đến mức thua thiệt nhà anh, vẫn ghi sổ sách để đó. Thế nhưng mà ai biết lúc nào có thể kết toán ah! Cha anh làm kế toán trong đội, lại có thói quen chí công vô tư, cho dù có cơ hội đổi lương thực, nhà của anh khẳng định cũng là nhà cuối cùng. Không biết đến bao giờ! Chúng ta vất vả làm việc, cuối cùng trong đội còn thiếu nợ nhà anh đấy, cho nên làm nhiều làm gì? Không bằng nghỉ ngơi nhiều một chút!"

     Khương Điềm Điềm đối với tình huống đại đội sản xuất năm 60 thật sự là không hiểu, nhưng nghe Trần Thanh Phong vừa nói như vậy, liền bừng tỉnh đại ngộ.

     Khương Điềm Điềm chăm chú: "Anh nói siêu có đạo lý!"

     Trần Thanh Phong nói: "Thanh danh lại không thể đem làm cơm ăn, bản thân thư thái mới là trọng yếu nhất."

     Khương Điềm Điềm lần nữa gật đầu, cô ngửa đầu nhìn Trần Thanh Phong, nói: "Anh thật thông minh nha."

     Trần Thanh Phong sững sờ, sau đó nhẹ nhàng bật cười. Hắn thật không ngờ, cô không ghét bỏ hắn, ngược lại cảm thấy hắn thông minh, có đạo lý. Lời này, sáu bảy năm trước Trần Thanh Phong đã từng nói qua cho người trong nhà, kết quả chính là, người cha cương trực của hắn cầm gậy đuổi đánh hắn hết một con phố, muốn giáo dục lại tư tưởng của hắn.

     Mà bây giờ... Hắn nhìn về phía Khương Điềm Điềm, ánh mắt của cô đầy sùng bái.

     Quả nhiên, bọn họ nhất định là duyên kiếp của nhau!

     Trần Thanh Phong được cô khen ngợi, sắc mặt lần nữa nổi lên tia đỏ ửng, "Vốn dĩ anh không muốn làm nên không làm, bây giờ chúng ta là người yêu, anh đương nhiên giúp em làm việc."

     Khương Điềm Điềm cười tít mắt, cô vui vẻ: "Thật tốt quá, em thực không thích băm cỏ heo!"

     Bất quá  dừng một cái, cô nho nhỏ nói: "Chúng ta cùng nhau làm biếng."

     Trần Thanh Phong con mắt sáng ngời, nhanh chóng gật đầu.

     Hai cái tư tưởng giác ngộ không cao rất nhanh ăn nhịp với nhau!

     Khương Điềm Điềm ngồi ở giường lắc lư chân mình, nói: "Anh giúp em làm việc, em làm cơm ngon cho anh nga!"

     Cô hào khí ngất trời: "Em siêu cấp có thiên phú nấu cơm, lần đầu nấu cơm lại có thể nấu chín đây này! Chờ em làm cho anh nhiều đồ ngon ăn nha!" (mị cười ngất má ui)

     Trần Thanh Phong hoàn toàn không biết lời này có vấn đề gì, vô cùng cao hứng đáp: "Tốt!"

     Hắn cười tủm tỉm: "Anh sẽ làm trợ thủ cho em."

     Khương Điềm Điềm: "Được nha, được nha."

     Mặc dù mới lần thứ ba gặp mặt, lần thứ nhất chính thức nói chuyện, thế nhưng mà hai người tựa như đã quen nhau từ lâu. Khương Điềm Điềm cảm thấy, quan hệ của bọn họ chỉ có thể dùng "Tâm đầu ý hợp" để hình dung!

     Trần Thanh Phong lại nghĩ dùng một từ để hình dung bọn họ chính là, vừa thấy đã yêu!

     Tóm lại, hai người đều thật vui vẻ!

     Bất quá, hai người vui vẻ không được bao lâu, rất nhanh, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng chửi bậy, đặc biệt bén nhọn, hình như chính là Trần đại nương HÒA KHÍ ÔN NHU vừa nãy.

     Trần đại nương: "Tô bà tử, bà đừng có diễn bạch liên hoa ở đây, đều nói lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó, con gái bà đã gả đến Trần gia ta rồi. Bà còn nghĩ làm mưa làm gió, đồ không biết xấu hổ, người có tuổi tôi gặp nhiều lắm rồi, nhưng chưa thấy qua ai có thể so với bà, chó chết bẩn thỉu!"

"Bà, bà thế nào... Tôi không phải..." âm thanh nhu nhược cùng bất lực của một lão thái thái khác lvang lên.

     Trần đại nương: "Tôi nhổ vào! Bà đừng có giả vờ giả vịt ở đây! Đều biết nhau vài thập niên rồi, người nào không biết, thời điểm tuổi trẻ bà dùng cái điệu bộ này lừa gạt bao nhiêu người ah, chị em trong thôn có bao nhiêu người không bị bà cài bẫy, hiện tại tuổi một bó to rồi còn làm chiêu này. Cũng không nhìn một chút mặt mũi chính mình có bao nhiêu nếp nhăn! Thật sự là  buồn nôn!"

     "Tôi không phải, tôi, chúng ta là thông gia ah..."

     "Bà chính là thiếu CMN đánh ah, tôi cho bà biết, con gái bà gả đến nhà chúng tôi, sinh là nhà người nhà tôi, chết là nhà quỷ nhà tôi! Năm đó, Bà đòi 100 đồng(khối) tiền lễ hỏi, cho dù là trong trấn cũng không đòi cao như vậy! Sau đó bà còn nói cái gì, không có tiền thì khỏi kết hôn, cầm tiền lĩnh người, nhà các bà chính là bán đứa con này! Bà bán con gái, cũng đừng nghĩ chúng ta đem bà thành thân gia! Hiện tại còn muốn con dâu tôi vì Tô gia các người mà trả giá? Ah phi! Bà nằm mơ đi! Để tôi biết bà còn khuyến khích vợ lão Ngũ đổi việc cho vợ của thằng con ăn chơi trác táng của bà, đừng trách nhà tôi không khách khí! Nhà của chúng tôi cũng không giống như là nhà bà, tám đời thiếu đức, chỉ có thằng con trai độc đinh, con trai nhà tôi nhiều! Bà dám tái phạm, tôi liền kêu con tôi hỏi thăm con trai bà! Lão Ngũ không ở nhà, làm anh trai không có đạo lý nhìn em dâu lần lượt bị khi dễ!"

     "Bà đã nói đủ rồi chưa!" Một tiểu tức phụ (con dâu, phụ nữ có gia đình)quát chói tai.

     Trần đại nương mặc kệ mọi việc, vung tay hai cái, quang minh chính đại đánh người té ngã trên đất.

     "Tôi không muốn động thủ với cô, cô cái tiểu tiện nhân này ngược lại còn dám thể hiện! Tôi cho cô biết! Đây là chúng tôi thay vợ lão Ngũ đánh đấy! Cô là cái thứ gì, còn dám đánh con dâu Trần gia tôi. Đừng tưởng rằng cô có lão bà giúp đỡ liền có thể làm chủ. Bà ta là cái rắm gì!"

     Mới vừa rồi còn hùng hổ, dâu cả Tô gia tuyệt đối không nghĩ tới Trần đại nương đột nhiên động thủ, thoáng cái bị đánh hôn mê rồi.

     "Tới tới tới, mọi người mau lại xem, lão bà Tô gia không biết xấu hổ, khi dễ con gái đã gả, khi dễ đến trên đầu Trần gia chúng tôi! Tôi nói cho các người biết, vợ lão Ngũ bây giờ còn đang ở chỗ y tế, nếu người không có chuyện, vậy thì thôi! Nếu người có chuyện gì, cô cho là tôi để yên cho hai cái miệng rộng các cô sao? Cô mơ tưởng! Tôi sẽ kiện lên công xã, cho cả nhà các cô chỉ được ăn củ lạc (đậu phộng)!"

     Bên ngoài cãi lộn quá lợi hại, Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm cũng ra cửa, chỉ là vừa ra tới, Khương Điềm Điềm lại chứng kiến sự bưu hãn của Trần đại nương.

     Khương Điềm Điềm yên lặng nuốt nước miếng, lui về phía sau một bước, có chút sợ!

Đại khái là khi còn bé trải qua những việc không đẹp đẽ lắm, cho nên đối với chuyện đánh người, Khương Điềm Điềm trong lòng luôn bỡ ngỡ đấy. Trần Thanh Phong cũng cảm giác được Khương Điềm Điềm có chút thấp thỏm không yên. Hắn ho khan một tiếng, nói: "Mẹ, chúng ta còn có khách đây này."

     Vừa nghe như vậy, Trần đại nương lúc này mới nhớ tới, bản thân mới vừa rồi siêu hùng hổ đánh người!

     Cái này... Tiểu cô nương làm sao có thể không sợ hãi?

     Quả nhiên, lại xem xét, chỉ thấy Khương Điềm Điềm trương khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi.

Tiểu nha đầu này xem như là người đơn thuần, cái gì cũng đều bày ở trên mặt ah! Một chút cũng không biết che lấp. Tuy nói là đơn thuần, nhưng nghĩ kỹ lại, Trần đại nương bà hiếm thấy tính cách như vậy, con dâu đứa thì suy nghĩ quá nhiều, đứa thì cái gì cũng không nói. Đều có ưu khuyết điểm riêng.

     Cho nên loại người đơn thuần như vậy, Trần lão thái rất ưa thích!

Chỉ có điều bà ngược lại là đã quên, tại vì chưa có ở chung, mới cảm thấy như vậy tốt. Nếu thật ở chung, đại khái sẽ tạo chút rắc rối! Bất quá hiện nay, lão thái thái đối với Khương Điềm Điềm như thế nào cũng tốt!

     Bà lập tức không thèm để tâm đến đôi bà bà con dâu đang xấu hỏi này nữa, tranh thủ thời gian tiến lên, lôi kéo tay Khương Điềm Điềm nói: "Điềm Điềm vào nhà ngồi, buổi trưa hôm nay ở lại ăn cơm, đại nương làm thịt cho con ăn."

     Khương Điềm Điềm: "! ! !"

     Cô liền mỉm cười, chưa gì cô đã ngửi được mùi thịt nha.

Lại nói tiếp ah, cô cũng không có lỗ cái gì, tuy trong lòng tự nhủ, cô tuyệt không thèm nha. Thế nhưng mà sự thật chứng minh, không quan tâm trong lòng nghĩ thế nào nhưng thân thể lại rất thành thật nga—— muốn ăn!

     Khương Điềm Điềm giòn giã đáp: "Dạ!"

     Trần đại nương cười vui đến nỗi thấy cả nếp nhăn, thư thái lên.

     Đầu năm nay, coi như là thân thích đều không có đi ăn chực nhà người ta đâu, đạo lý này, đứa trẻ ba tuổi cũng đã hiểu, Khương Điềm Điềm quyết đoán đáp ứng như vậy. Có thể thấy được chính là đáp ứng cuộc hôn nhân này!

      Nguyên bản có chút thấp thỏm bây giờ có thể an tâm rồi, thoáng cái xuân về hoa nở!

     "Vậy được, lão Lục, con chờ một chút."

Trần đại nương rất nhanh vào phòng, lúc đi ra cầm trong tay 2 mao tiền: "Con đi chỗ y tế đóng tiền. Điềm nha đầu cùng đi luôn đi!"

     Xem ra, bà còn muốn lưu lại chiến tiếp 300 hiệp rồi!

     Trần Thanh Phong: "Tốt!"

     Tầm mắt của hắn đã rơi vào trên người Tô gia, cười nhạt nói: "Mẹ, ngài cùng nhà bọn hắn nói đạo lý cái gì? Bọn họ nếu hiểu đạo lý, cũng sẽ không làm chuyện giẫm đạp con gái rồi!"

     Dừng một chốc, hắn nói tiếp: "Ngài đau lòng người trong nhà, che chở người trong nhà, không muốn ai bị thiệt thòi. Nhưng không cần phải đánh người, đánh người thì ngài cũng đau tay. Có người nào mà không biết. Tô Tiểu Vệ nhà bọn họ thường xuyên đi Đại Liễu Đại đội đánh bạc, nhà bọn hắn lại trêu chọc chúng ta, con giúp ngài nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Vệ, chỉ cần hắn đi đại Liễu Đại đội, chúng ta liền đi công xã báo cáo. Chúng ta vạch trần kẻ xấu, lại để cho Ngũ tẩu vì đại nghĩa diệt thân(vì nghĩa mà ng thân cũng diệt, hôhô)."

     "Cậu cậu cậu! Cậu nói bậy bạ gì đó, tiểu Vệ nhà chúng ta mới không phải người như vậy!" Mới vừa rồi lão thái thái còn ôn nhu yếu ớt, lúc này giống như gà mẹ bao che cho con.

     Trần Thanh Phong lạnh lùng nói: "Ah, không phải ah, bà nói không phải thì cứ coi như không phải."

     Tô đại nương một quyền như đánh vào bông, trong lúc nhất thời lại không biết nói cái gì! Càng như vậy, càng làm lòng dạ không yên.

     Trần Thanh Phong vẫn là tiểu Thanh Phong tươi cười nhã nhặn, hắn quay người hướng Khương Điềm Điềm nói: "Điềm Điềm, chúng ta cùng đi chứ."

     Khương Điềm Điềm tuy còn muốn xem chút náo nhiệt, bất quá tuổi trẻ vừa tìm thấy tềnh yêu, chính là thời thời khắc khắc đều muốn dính nhau không rời tựa không biết chán. Cô nhu thuận tung tăng như chim sẻ đi đến bên người Trần Thanh Phong, cười: "Tốt nha."

     Hai người cùng nhau ra ngoài, Trần Thanh Phong thừa dịp không có người, tranh thủ thời gian giải thích: "Mẹ anh mặc dù có chút hung, bất quá bà sẽ không đánh người trong nhà đâu."

     Khương Điềm Điềm lần nữa vạch trần hắn: "Hôm trước còn đuổi theo đánh anh."

     Trần Thanh Phong xấu hổ vò đầu, nói: "Anh không tính ở bên trong đấy."

     Khương Điềm Điềm: "..."

     Cô dừng bước lại, nhìn hắn: "Anh thật thảm."

     Trần Thanh Phong lập tức bật cười, hắn thuận cột trèo lên: "Em thích anh, anh liền không thảm ah."

     Khương Điềm Điềm con mắt cong cong, giọng mềm mại nói : "Cái kia, mặc kệ ai khi dễ em, anh đều phải bảo hộ em nha."

     Trần Thanh Phong chăm chú: "Được nha."

     Khương Điềm Điềm giương khóe miệng lên, thật vui vẻ.

Hai cái tiểu nam nữ cùng nhau hướng chỗ y tế mà đi, Trần Thanh Phong lập tức nhìn trái phải đều không thấy người, to gan lớn mật, vụиɠ ŧяộʍ nhẹ nhàng câu lấy bàn tay nhỏ bé tay của cô, Khương Điềm Điềm ngẩng đầu, hắn lập tức buông tay, nhìn không chớp mắt. Chỉ là, lỗ tai bán đứng tâm trạng của hắn, đỏ lên rồi... Ah!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi