XUYÊN THÀNH NGỐC BẠCH NGỌT THẬP NIÊN 70

Edit by QuynQuyn

--------------------------

     Gần tới giữa trưa, hai người trao đổi xong "Tình báo", Trần Thanh Phong giúp đỡ Khương Điềm Điềm đem công việc làm tốt, hắn nhanh chóng trở lại ruộng. Xét thấy hắn luôn dùng mánh lới để được nhàn hạ, "Không biết" chạy trốn tới chỗ nào, cho nên mấy ngày, người ghi công điểm đều tính cho hắn nữa ngày công điểm.

     Liền nửa ngày công này, vẫn là xem xét mặt mũi của Kế toán Trần.

     Bằng không, tuyệt đối không có cửa đâu!

Bất quá Trần Thanh Phong cũng không chút nào để ý, không có tấm gương xấu là hắn, làm sao có thể phụ trợ người chịu khó tỏa sáng? Trần Thanh Phong cảm thấy nhờ có hắn mà mấy gia hỏa trong thôn mới có thể dễ dàng tìm đối tượng như vậy.

     Cho nên, mọi người không nên nói bậy hắn mà nên cảm tạ hắn mới phải.

Trần Thanh Phong là ai, hắn là người nghĩ sao sẽ nói vậy, đại khái là bộ dáng hắn nói quá mức hợp tình hợp lý, làm cho mọi người cảm thấy, giống như có chút đạo lý, thế cho nên việc hắn lười biếng, mọi người đều yên lặng cho rằng đó là điều hiển nhiên.

     Dù sao, công điểm của hắn không đủ, thì nhà bọn họ vẫn còn vài nam nhân sức lao động cường tráng ah!

     Hắn lười thì cũng không liên quan bọn họ, đã có lão Trần gia gánh vác.

     Cứ nghĩ theo hướng này, bọn họ liền lý giải được nguyên do vì sao hắn lười.

Trần Thanh Phong trở về, không lâu sau, công việc buổi trưa liền kết thúc, vừa nghe đến tiếng còi, hắn một giây cũng không dừng lại, lập tức đi về. Làm việc thì chậm như đồng hồ hư, tan tầm thì như cơn gió, cuốn phát là đi mất, chính là nói Trần Thanh Phong .

    Quả nhiên a, nghe lén vẫn là có chỗ tốt của nghe lén, Trần Thanh Phong tiến vào sân nhà, liền nhìn thấy chị gái và anh rể hai người đang ngồi nói chuyện trong sân.

     "Tiểu Lục đã trở lại?" Trần Hồng đối với đứa em út này, thật sự là yêu hận đan xen!

     Muốn nói quan hệ tốt nhất thì chính là chị em hai người.

Thế nhưng, bàn về người dễ làm cô tức giận nhất cũng chính là đứa em này. Thật không tìm ra người nào giày vò người như tiểu tử này. Em trai tìm được đối tượng, thật đúng là không dễ dàng. Người lêu lỏng trong thành thị còn không khó khăn bằng hắn đâu. Dù sao, người ta tự hiểu lấy mình, sẽ không kén chọn.

     Còn hắn khen ngược(trái lại), chính mình không giỏi giang, trong thâm tâm còn không biết, cái gì cũng không mà còn kén cá chọn canh.

     Lần này có thể thân cận thành công, bọn họ đúng thật không ngờ đến. Cô đoán chắc chắn đây là một cô nương xinh đẹp. Bằng không, đứa em trai này của cô làm sao có thể nhìn trúng? Ha hả!

     "Nghe nói. . ."

Còn chưa nói hết, liền thấy Trần mụ mụ cầm một cái thìa trên tay bước ra từ phòng bếpv, bà nói: "Lão Lục, con chạy tới chỗ Điềm nha đầu, bảo con bé đừng nấu cơm, lại đây ăn cơm trưa."

     Trần Thanh Phong: "Được nha!"

Hắn không dừng, quyết đoán hướng nhà Khương Điềm Điềm mà chạy, nói đến cũng lạ, rõ ràng khoảng cách hai nhà không xa, thế nhưng hắn cùng Điềm Điềm chưa từng chạm mặt lần nào. Thậm chí còn chưa gặp em ấy được mấy lần.

     "Điềm Điềm, tới nhà của anh ăn cơm."

Khương Điềm Điềm vừa về nhà, cất trứng gà, liền nhìn thấy Trần Thanh Phong chạy tới, cô vui vẻ đứng lên, nói: "Được nha!"

     Lại có thể cải thiện bữa cơm!

     Thật sự rất tốt nga!

Hai người sóng vai bước đi, Trần Thanh Phong đột nhiên mở miệng nói: "Anh gặp em vài lần, em có biết lần nào khiến anh ấn tượng khắc sâu nhất không?"

     Khương Điềm Điềm: "Lần đó ở Đại đội?"

Trần Thanh Phong lắc đầu: "Không phải, trước đó nữa, là ngày sau cơn mưa to. Anh thấy em như chim non nép vào chân tường nghe lén."

     Khương Điềm Điềm: ". . ."

     Đó là ngày đầu tiên cô xuyên qua.

     Khương Điềm Điềm giật mình nghĩ đến, đúng là ngày đó cô cảm giác có người đang nhìn mình không phải ảo giác ah. Không nghĩ tới, thì ra là Trần Thanh Phong.

     Quả nhiên, duyên phận, thật khó mà nói thành lời!

     Cô không chút xấu hổ vì bị người bắt gặp, ngược lại nói: "Vậy anh nghe lén chân tường, chính là học theo em sao?" (Học cái j mà đứng đắn dễ sợ)

     Trần Thanh Phong lắc đầu, nói: "Kia làm sao có thể, anh chính là tự học thành tài!"

     "Phốc!" Khương Điềm Điềm không nhịn nỗi, bật cười, hai người mang theo ý cười, bước vào cửa nhà Trần gia.

     Trần Hồng vẫn đang chờ ở trong sân, cô quay lại nhìn, em dâu có bộ dáng như thế nào có thể lọt mắt em trai cô, hơn nữa ngay cả phòng ở cũng có thể đem cho. Chờ mãi, quả nhiên đợi được người tới.

     Chính là, vừa liếc mắt một cái liền. . ."Là cô!"

     "Là chị a!"

     Khương Điềm Điềm cùng Trần Hồng hai người, trăm miệng một lời mở miệng.

     Trần Thanh Phong nhíu mi: "Hai người nhận thức?"

     Khương Điềm Điềm nhảy nhót nói: "Em ở chỗ chị ấy bán mua chút đồ!"

     Trần Hồng sắc mặt trong nháy mắt có chút vi diệu, bất quá vẫn gật đầu: "Đúng vậy."

Người khách Khương Điềm Điềm này, cô thật ra rất có ấn tượng. Lúc ấy cô còn nghĩ, tiểu cô nương này làm sao lại mơ mơ hồ hồ giống em trai cô.

     Trăm triệu lần không ngờ, thật đúng là. . . Giống a!

     Hai người đúng là hợp "Mùi" lại còn thành một đôi.

Vậy xem ra, em trai cô nhìn trúng Khương Điềm Điềm, thật sự không hề kì quái, tuyệt không! ! !

     "Đại tỷ bán điểm tâm ở đó, ăn ngon!" Khương Điềm Điềm thập phần nhiệt tình.

     Trần Thanh Phong hỏi: "Nga, có phải hay không có chút mùi vị của ngô?"

     Khương Điềm Điềm rất nhanh liền gật đầu: "Đúng nha, chính là cái mùi vị đó, anh đã ăn qua? Ngon đúng không?"

     Trần Thanh Phong: "Đại tỷ anh mỗi lần về đều mang theo, anh cũng rất thích ăn! Bất quá mẹ anh toàn cầm đem khóa vào ngăn tủ, ngẫu nhiên cho anh ăn một miếng bé bằng ngón tay. Mẹ anh thật sự rất ke. . ."

     "Tiểu tử Trần Lục! ! !" Trần đại nương lại mang thìa chạy ra nói: "Tao đánh chết mày cái đồ hỗn tử!" Vẻ mặt hung thần ác nhân, một giây sau quay sang nhìn Khương Điềm Điềm lập tức nở rộ như đóa cúc: "Điềm nha đầu lại đây, mau vào phòng chờ, lập tức có thể ăn cơm !"

     Khương Điềm Điềm không xem bản thân thành người ngoài, cười tủm tỉm: "Dạ được ạ."

Trần Hồng mắt thấy tiểu đệ lôi kéo tiểu cô nương vào cửa, chần chờ một chút, theo vào. Nhưng Trần đại nương lại nhanh chóng giữ chặt con gái đang có ý định vào phòng, cho cô một ánh mắt, thấp giọng: "Cứ để cho bọn họ một mình đi."

     Cái gọi là cảm tình này nọ, chính là phải bồi dưỡng mới thành.

     Trần Hồng một lời khó nói hết nhìn mẹ mình, bất quá vẫn gật đầu.

Mấy tẩu tử đều ở phòng bếp làm trợ thủ, cũng không cần cô phụ giúp gì, Trần Hồng ghé vào người mẹ mình, thấp giọng hỏi: "Mẹ, tiểu đệ nhìn trúng, ngài cũng ưng?"

     Trần đại nương lập tức đáp: "Đó là đương nhiên! Mẹ vừa liếc mắt một cái liền chịu con bé, con bé dễ thương, nhu thuận lại thiện lương, tốt bụng . . ."

     Trần đại nương hận không biết nhiều chữ tốt đẹp để nói về Khương Điềm Điềm, chẳng qua, rốt cuộc kiến thức có hạn, rất nhiều điều khen ngợi, cũng nói không nên lời. Tóm lại, chính là một câu: "Mẹ hận không thể rước con bé về Trần gia ngay ngày mai."

     Trần Hồng: ". . ."

Mẹ cô đúng là rất yêu thích Khương Điềm Điềm a, phải biết rằng, thời còn là thiếu nữ chưa lấy chồng, mẹ cô còn chưa khen cô nhiều thế này đâu. Có thể thấy được, mẹ thực sự thích Khương Điềm Điềm. Chính là, không biết thích người hay là thích phòng ở!

     Cô chân thành nói: "Mẹ, chúng ta làm người, phải nói chuyện thành thật."

     Trần đại nương vung thìa, trừng cô: "Con nói ai không thành thật? Mẹ yêu thích dâu út là không thành thật? Đi đi đi, con đi vào trong viện, đừng ở chỗ này quấy rối."

     Trần Hồng: ". . . Đi thì đi, ngài là mẹ, ngài nói thì tính."

Kỳ thật, ấn tượng của Trần Hồng đối Khương Điềm Điềm cũng không phải không tốt, cũng chỉ có thể nói, có điểm "Một lời khó nói hết", dù sao, nhà bọn họ có một tiểu đệ như vậy, đã rất ưu sầu, nếu lại thêm một đứa giống vậy. Luôn cảm thấy người nhà sẽ chết vì ưu sầu mất.

     Bất quá, cô cũng không nói thêm gì.

     Dù sao, cô cũng không muốn tiểu đệ sẽ độc thân mãi ah!

Hơn nữa, nếu thật sự ảnh hưởng đến hôn sự của đứa em này, chuyện phòng ở đương nhiên cũng không thành. Trần Hồng yên lặng phỏng đoán, có khi mẹ cô sẽ tìm đại dao dài năm thước chém chết cô. Cô không dám bỏ qua sức hút mê người của phòng ở đối với mẹ cô.

     Trần Hồng nghĩ tới phòng ở này là hấp dẫn chí mạng của mẹ, nhưng không có nghĩ đến, Khương Điềm Điềm còn chưa gả qua đâu! Thế nhưng mẹ cô đã an bài người qua ở.

     Ngay từ đầu bữa cơm trưa, cô vừa gắp đồ ăn còn chưa kịp nuốt, chợt nghe lời nói của lão mẹ mình, cọng rau liền mắc kẹt ở cổ họng làm cô nghẹn ngào. Cô không thể tưởng tượng nỗi nhìn mẹ ruột, lại phản xạ có điều kiện nhìn Khương Điềm Điềm.

     Khương Điềm Điềm một chút cũng không ngừng tay, liên hoàn gắp, gật đầu cười tủm tỉm: "Tốt nha."

     Thế nhưng, một chút, do dự, cũng không có! ! !

     Người trong bàn ăn đều bị làm cho choáng váng.

     Khương Điềm Điềm thuận thế lại gắp hai khối thịt, nga nga, tiểu Phong Ca Ca nói đúng, nói chuyện thì nói chuyện, cũng không thể chậm trễ việc ăn cơm!

     Cô một bên gắp thịt ăn, một bên nói: "Đến ở đi ạ, nhưng mà phải chuẩn bị trước chăn nệm nga, nhà con không có."

     Trần đại nương cười tươi, so với sói bà bà còn tươi hơn, ánh mắt nhìn Khương Điềm Điềm tựa như ánh mắt nhìn con gái mình!

(mình nghĩ ý t.gia ở đây là trong câu chuyện cô bé quàng khăn đỏ á, người bà do sói đóng giả, cười rất tươi khi dụ dỗ được cô bé, thế nên ở đây chắc là ví giống v)

     

     Bà ấy cười càng hiền từ và nhân hậu nói : "Quyết định thế ah! Đêm nay bọn họ qua đó ở!"

     Khương Điềm Điềm: "Tốt nha."

Người Trần gia thề, câu "Tốt nha" mềm mại nhu thuận của Khương Điềm Điềm là lời êm tai nhất tới giờ họ được nghe!

     Thật cmn êm tai, không có gì bằng.

Trần đại nương nhìn đại tôn tử(cháu cả) và nhị tôn tử, nghiêm túc: "Cho hai đứa qua đó ở, không phải cho hai đứa đi chơi, nếu có người trèo tường, hai đứa nên để ý một chút. Bình thường cũng giúp Lục thẩm làm chút việc nhà."

     Này còn chưa kết hôn đã bắt đầu kêu Lục thẩm.

     Thấy Khương Điềm Điềm không động đũa, Trần Thanh Phong nhanh chóng gắp một miếng thịt, đưa tới trong bát của Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm cùng hắn nhìn nhau, cắn một ngụm, ăn thịt, ÔI ÔI, thơm quá! Làm người đúng là không thể không ăn thịt ah!

     Cô ăn thịt đến vui vẻ, cười càng tươi nói, "Ngài yên tâm, con sẽ không họ là người ngoài đâu. Con tính toán sẽ nuôi hai con gà, đến lúc đó hai đứa trách thẩm cho gà ăn nha."

     "Phốc!" Trần Hồng trực tiếp phun ra, thật đúng không xem là người ngoài nga.

Nhưng thật ra, Trần đại nương thấy Khương Điềm Điềm không xem họ là người ngoài thì càng cao hứng, bà hớn hở gật đầu, nói: "Được, để bọn nó chăm gà cho con! Cái này có thể làm giúp. Nếu làm không tốt con cứ lấy chổi đánh chúng!"

     Hai cái tiểu tử cúi đầu điên cuồng xúc cơm, cảm khái, nãi nãi thật hung dữ.

     "Đại nương, ngài có biết nhà ai có gà khỏe không? Con không muốn nuôi gà con, tốt nhất là cái loại có thể đẻ trứng ấy."

     Cô phải ăn trứng gà!

Trần đại nương cẩn thận suy xét: "Loại con nhắc tới, không có nhiều! Hiện tại cơ bản đều là nuôi gà từ khi còn non. Bất quá không phải không có. Nếu không, con để việc này cho ta, ta giúp con tìm. Con xem ổn không?"

     Khương Điềm Điềm mừng rỡ khi có người giúp đỡ cô giải quyết!

     "Rất được ah! Vừa lúc, con cái gì cũng không hiểu, có ngài giúp thật tốt. Ngài thật sự là một người tốt."

     Trần đại nương: vui rạo rực.

     "Đại nương, ngài xem cần bao nhiêu tiền nha? Con chuẩn bị một chút."

     Trần đại nương vung bàn tay to lên, cao hứng: "Đưa tiền làm gì, lập tức đều là người một nhà rồi, nói tiền bạc tổn thương tình cảm. Chuyện này giao cho ta, ta mua cho con!"

     Khương Điềm Điềm: "! ! !"

     Trần Nhị tẩu & Trần Tam tẩu & Trần Tứ tẩu: "Mẹ! ! !"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi