XUYÊN THÀNH NGƯỜI VỢ THẾ THÂN CỦA VAI ÁC

Mỗi ngày, Khương Viêm sẽ sang giúp Tần Tứ kiểm tra, dặn dò hắn phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không sẽ để lại di chứng cực kỳ nghiêm trọng.

Nguyễn Ninh nghe xong, chăm sóc Tần Tứ càng thêm tỉ mỉ làm Tần Tứ dở khóc dở cười. Mỗi khi nhìn thấy hốc mắt cô đỏ, mọi việc hắn cũng chỉ có thể chiều theo cô.

Tần lão phu nhân có tới thăm vài lần, nhưng cô gần đây tinh thần mệt mỏi, nhiều lần như vậy, Tần Tứ không cho cô qua lại mệt nhọc.

Tần Hải Minh một lần cũng chưa tới thăm.

“Con cũng đừng trách cha của con.” Tần lão phu nhân thở dài: “Nó đã biết nguyên nhân năm đó mẹ con mất. Lúc con đang nằm viện, nó đã cầm giấy thỏa thuận ly hôn đi tìm Trần Xu, còn muốn tố cáo ả lên tòa án. Nhưng ả thật ác độc, không chỉ cầm dao đâm cha con một nhát, ả còn ăn trộm bí mật kinh doanh của tập đoàn Tần Thị. Cha con không đến thăm con cũng vì nó hữu tâm vô lực, nó đang nằm ở một phòng bệnh khác.”

Tần Tứ nghe xong cúi đầu không nói, sau một lúc lâu cũng không nói một câu.

Tần lão phu nhân biết hơn hai mươi năm khúc mắc không có khả năng lập tức cởi bỏ được, tuy Ngô Phỉ Lan chết không phải do Tần Hải Minh động thủ, nhưng nguyên nhân cũng từ hắn mà ra. Hắn cưới kẻ thù giết mẹ của Tần Tứ cũng là sự thật. Thời gian ngắn như vậy, Tần Tứ không thể bỏ xuống hận thù mà tha thứ được.

“Thừa dịp con nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, Trần Xu đã chạy trốn không thấy bóng dáng. Bà biết con nhất định sẽ không bỏ qua cho ả.” Tần lão phu nhân hỏi: “Tần Phóng…… Con tính toán xử lý như thế nào?”

Tần Tứ thái độ kiên quyết nói: “Tần Phóng không thể tha, nể tình bà nội, con có thể không truy cứu vết thương hắn gây ra cho con nhưng hắn dám xuống tay với Ninh Ninh, chết bao nhiêu lần cũng không đủ. Để hắn nửa đời sau ở trong tù sám hối đi.”

Tần lão phu nhân thở dài: “Tần Phóng lần này tội không thể tha. Con có thể chừa lại cho hắn một mạng cũng coi như đã hết lòng.”

Tần Tứ đối với Tần Phóng không có thù hận, còn Tần Phóng đối với hắn hận thấu xương, không quan tâm đến quan hệ huyết thống.

“Cha con……” Tần lão phu nhân muốn nói lại thôi, biểu tình khổ sở.

Tần Tứ biết bà muốn nói cái gì, Tần Hải Minh hiện giờ thân mang trọng bệnh, nằm ở bệnh viện, mà Trần Xu lại ăn trộm bí mật kinh doanh của tập đoàn Tần Thị.

Tần lão phu nhân mặc dù không nói, Tần Tứ cũng đã biết những việc này. Ngày đầu tiên hắn tỉnh lại ở bệnh viện đã biết tất cả.

Hắn thậm chí còn biết Trần Xu ăn trộm bí mật kinh doanh sau đó đầu quân cho Lục Chí Thành. Có tập đoàn Lục thị che chở, cho dù là hắn, cũng không thể xử trí. Nếu Lục Chí Thành có ý định bảo hộ, hắn có đả thương đối thủ, cũng sẽ chịu tổn thất như vậy.

Hiện tại có Nguyễn Ninh, hắn sẽ không làm những việc thiếu suy nghĩ.

Tập đoàn Lục thị và tập đoàn Tần Thị thực lực cường đại như nhau, không nhường một tấc. Sau khi Tần Tứ rời khỏi xí nghiệp gia tộc, tự mình mở ra một mảnh trời riêng, có thể nói hiện tại là thế kiềng ba chân.

Hiện giờ thế cục thay đổi, tập đoàn Lục thị có được bí quyết kinh doanh của tập đoàn Tần Thị, chỉ sợ sẽ trở thành lão đại của thương giới có một không hai. 

Tần Tứ không cho người đi tìm hiểu tin tức. Những điều này hắn đã nhìn thấy trong mơ, ngay cả kết quả như thế nào hắn cũng có thể dự đoán được.

Trong mơ xảy ra nhiều chuyện đều trùng hợp với thực tại.

Nếu mơ sẽ trở thành sự thật vậy sẽ có rất nhiều chuyện phải làm hắn phải suy nghĩ.

Nhất là Nguyễn Ninh không phải “Ninh Ninh” của hắn. 

Nhưng hắn vẫn không nghĩ ra, vì sao chuyện liên quan đến Nguyễn Ninh tất cả đều biến hóa.

Tần lão phu nhân nói: “Tiểu Tứ, 5 năm trước con cùng Lục gia kết thù, bọn họ nhất định sẽ tìm con thanh toán. Con nhất định phải cẩn thận.”

Tần Tứ thái độ cứng nhắc nói: “Dạ, con biết rồi.”

Hắn đã biết trước tương lai, sẽ tìm cách tránh đi.

Tần lão phu nhân thấy hắn không quá lo lắng, cũng không biết nên vui hay buồn.

——

Trên mạng gần đây lưu truyền tin đồn, nghe nói nhị thiên kim Nguyễn Ninh của tập đoàn Nguyễn mất tích từ nhỏ, sống ở vùng núi hoang sơ hẻo lánh đến lúc hai mươi tuổi. Nguyễn Tuấn Đào cùng vợ Hàn Mẫn mặc kệ không thèm quan tâm, cũng không đi tìm con gái mất tích.

Mãi cho đến khi gần tới hôn kỳ của hai nhà Tần – Nguyễn, Nguyễn gia mới tìm kiếm con gái trở về, mà mục đích thì ai ai cũng biết.

Nguyễn Trân cùng Nguyễn Ninh vốn là song bào thai, dung mạo giống nhau, người không biết sẽ không phân biệt được. Nguyễn gia tìm con gái nhỏ trở về không phải vì thân tình, mà vì làm cô dâu thay cho chị gả cho Tần Tứ.

Từ lúc bắt đầu, bên cạnh Tần Tứ không ai khác ngoài Nguyễn Ninh, không phải Nguyễn Trân. Tần Tứ nhạy bén hơn người nên đã đoán được âm mưu của Nguyễn gia.

Tần Tứ trong cơn giận dữ muốn hủy bỏ hôn ước cùng Nguyễn gia, nhưng trong quá trình cùng con gái nhỏ của Nguyễn gia ở chung, hai người lâu ngày sinh tình. Tần Tứ lập lại hôn ước cùng con gái nhỏ của Nguyễn gia ……

“Nói như vậy, yến hội lần trước là Tần Tứ tham dự cùng Nguyễn Ninh, mà Thái Tử gia Lục thị lại cùng Nguyễn Trân tham dự?”

“Sau tiệc mừng thọ của Tần lão phu nhân, Tần Tứ lập tức hủy bỏ hôn ước cùng Nguyễn Trân, sửa tên thành Nguyễn Ninh. Còn nghĩ Tần Tứ có mới nới cũ, đứng núi này trông núi nọ, không nghĩ tới người hắn thích chính là Nguyễn Ninh.”

“Nguyễn Trân tìm em gái thay mận đổi đào, khẳng định là không muốn gả cho Tần Tứ, nhìn thế nào cũng là cô ta hủy bỏ hôn ước này.”

“Hành vi lừa hôn của Nguyễn gia quả thực vô sỉ! Ai cho bọn họ lá gan lớn như vậy, dám lừa gạt Tần Tứ!”

“Cho bọn họ đẹp mặt……”

“Theo tôi thấy, tập đoàn Nguyễn thị sắp phá sản, khẳng định là Tần Tứ trả thù……”

……

Nguyễn gia bị mọi người gièm pha, công ty phá sản. Nguyễn Tuấn Đào cùng Hàn Mẫn sứt đầu mẻ trán, khắp nơi chạy quan hệ, muốn đi xin Tần Tứ, mà Tần Tứ lấy lý do đang dưỡng thương, không muốn gặp. Nguyễn Ninh cũng không liên lạc được.

Nguyễn Tuấn Đào mắt đầy tơ máu, đã vài ngày không chợp mắt, hắn nhìn Nguyễn Lẫm: “Con thử liên lạc với Nguyễn Ninh xem sao? Kêu nó cầu xin Tần Tứ, buông tha cho gia đình chúng ta đi.”

Nguyễn Lẫm nói: “Cha, không phải con không liên hệ với Ninh Ninh, mà là con không liên lạc được. Tạo thành cục diện hiện tại, con cũng không có mặt mũi đi cầu xin con bé. Vốn dĩ là lỗi của chúng ta, Tần Tứ trả thù cũng là hợp tình hợp lý.”

Hàn Mẫn vừa nghe, trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng sắc bén: “Con nói cái gì? Cái gì gọi là lỗi của chúng ta? Nguyễn gia phá sản, con sau này có thể sống tốt sao!”

Nguyễn Lẫm nhíu mày, không nói. Hắn cũng không cần thiết nói, giờ nói gì cũng không đúng.

Trong nhà hiện tại bình tĩnh nhất là Nguyễn Trân. Có lẽ liên tiếp chịu đả kích đã làm cô chết lặng, cũng có lẽ là cô đối với tin tức bên ngoài đều thờ ơ.

Cô ngây người ngồi ở trên sô pha, nhìn vào hư không, bất động, trầm tư từ đầu đến cuối một câu cũng không nói.

Nguyễn Tuấn Đào cùng Hàn Mẫn không ngừng tranh chấp, oán trách, chỉ trích lẫn nhau, sau đó cùng nhau ôm đầu khóc rống.

Vì sao mọi người lại trở thành như vậy? Nguyễn Trân hoảng hốt. Cô có một gia đình hạnh phúc hòa thuận, bỗng có một ngày lại bị phá sản, cha mẹ không phải là cha mẹ mình, anh trai không phải là anh trai mình.

Tất cả là do Nguyễn Ninh!

Nguyễn Trân giống như cái xác không hồn, ánh mắt dại ra đứng lên đi về phòng mình, sau đó dùng sức đóng sầm cửa.

“—— phanh” một tiếng vang lớn.

Ngoài cửa ba người đều bị tiếng đóng cửa khiếp sợ, sửng sốt, không ai phát ra âm thanh.

——

Tần Tứ đang ngồi chơi cờ một mình, Nguyễn Ninh bên cạnh quấy rối, nhéo Tần Tứ, nói: “Sao anh đột nhiên công khai mọi chuyện của Nguyễn gia?”

Tần Tứ nhìn đầu ngón tay trắng nõn của cô, hắn có loại cảm tưởng muốn đưa lên miệng cắn một cái. Hắn dung túng nhìn cô quấy rối, cũng không đem quân cờ cướp về, không chút để ý nói: “Ai ra tay trước sẽ thắng.”

Nguyễn Ninh không tin, muốn xuống tay trước, chỉ sợ Nguyễn Tuấn Đào và Hàn Mẫn động tác mau lẹ hơn, bởi vì bọn họ xuất phát từ sợ hãi nên không dám làm như thế.

Chắc bọn họ không nghĩ tới Tần Tứ cưới con gái bọn họ nhưng không hạ thủ lưu tình, đem chân tướng thông báo thiên hạ, bôi đen thanh danh bọn họ, công ty gặp phải phá sản, đem bọn họ bức tới đường cùng.

Nguyễn Ninh nói: “Không biết anh trai em……”

Tần Tứ nhướng mày nói: “Lúc trước Nguyễn Lẫm tìm em về, tại sao hai mươi năm không đi tìm mà lúc muốn thay mận đổi đào mới tìm? Em còn muốn thiên vị cho hắn sao?”

Cảm nhận được hắn không vui, Nguyễn Ninh cười. Ghen tuông lung tung, ngay cả anh trai của cô cũng không tha.

Nguyễn Ninh cười cười, dùng ngón tay chỉ mũi hắn, nâng cằm, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn: “Quỷ hẹp hòi.”

Tần Tứ tim ngừng một nhịp, hắn yêu dáng vẻ này của Nguyễn Ninh.

“Ninh Ninh, cho anh, được không?” Tần Tứ nói.

Nguyễn Ninh ngẩn ra, hiểu được hắn muốn nói gì, mặt lập tức đỏ.

Tần Tứ thấy cô sau một lúc lâu không nói lời nào, biết mình nóng vội. Hắn di chuyển tầm mắt, nhìn về phía chân trắng nõn của cô.

“Vậy … cho anh mượn chân em đi.”

Nguyễn Ninh: “……”

Yên cầu biến thái như vậy mà hắn có thể nói ra không chớp mắt!

Nguyễn Ninh theo bản năng lắc đầu.

Tần Tứ thu liễm một chút khát vọng trong mắt, kéo cô lại, trằn trọc trên môi cô.

Đợi thêm một thời gian nữa vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi