XUYÊN THÀNH NGƯỜI VỢ THẾ THÂN CỦA VAI ÁC

Ra khỏi gara ngầm, Tần Tứ trông thấy Nguyễn Ninh mở cửa chiếc xe phổ thông liền lẳng lặng vứt chìa khóa xe cho hai bảo vệ, sau đó hắn lại ôm lấy Nguyễn Ninh mở cửa xe mình ngồi vào rồi lao vụt đi.

Sau khi về đến nhà, Nguyễn Ninh đưa giấy siêu âm cho Tần Tứ. Tần Tứ nhận lấy rồi mở giấy siêu âm ra ngồi xem nửa tiếng đồng hồ.

Nguyễn Ninh có thể cảm giác được sự mong đợi và yêu thích của hắn đối với đứa nhỏ này, ngón tay nhẹ nhàng miết hầu kết của hắn một chút, cô cười nói: “Anh đừng nhìn chằm chằm như thế chứ!”

Tần Tứ nắm lấy đầu ngón tay đang làm loạn của cô, hít sâu một hơi rồi nói: “Ninh Ninh, em thích con trai hay con gái?”

Nguyễn Ninh rút mãi không ra nên đành phải thuận theo hắn, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Con gái.”

Mày Tần Tứ nhăn lại, mặt hiện lên biểu cảm khó nhằn.

Nguyễn Ninh sửng sốt hỏi: “Anh không thích con gái sao?”

Tần Tứ cười nói: “Thích, chỉ cần là con của anh và em thì bất kể là con gái hay con trai anh đều thích hết. Chỉ là anh thấy lần này đại khái là con trai rồi.”

Nguyễn Ninh ngạc nhiên mắt trợn trừng, cô không ngờ Tần Tứ thế mà còn hiểu cả y học.

“Sao anh nhìn ra được vậy?” Tần Tứ cầm tay cô đặt lên khuôn mặt có đường cong kiên cường rõ ràng của mình, dùng tay cô cạ cạ má mình, hai ngày nay hắn không cạo râu cho nên bây giờ trên cằm mấy cọng râu ngắn tủn ngủn màu xanh đen, vừa hơi đâm tay vừa hơi ngứa: “Bây giờ còn chưa xác định được, chờ qua mấy tháng nữa sẽ có thể thấy rất rõ ràng.”

Ngón tay của Nguyễn Ninh lại bị hắn đưa lên bên môi hôn hôn, thấy hắn lưu luyến si mê hôn ngón tay mình, Nguyễn Ninh chỉ cảm thấy da đầu run lên, ngón tay giống như bị điện giật. Cô thử rút tay về một chút nhưng hắn không cho, còn hôn lần nữa, tai cô đỏ ửng lên hỏi: “… Sao ngay cả y học anh cũng biết vậy?”

Tần Tứ trầm mặc một lát rồi dùng giọng điệu lạnh nhạt bình thản cười nói: “Trước kia anh từng tự học một thời gian, khi còn bé trên người anh toàn là vết thương lớn vết thương nhỏ không ngừng, Trần Xu lại nghiêm cấm không để bác sĩ khám và chữa bệnh cho anh. Cho nên vì cố gắng sống sót, anh chỉ có thể tay làm hàm nhai thôi.”

Nguyễn Ninh: “…”

Để hắn buông tha cho việc giết chết Trần Xu nhất định rất khó đi? Trong lòng Nguyễn Ninh xuất hiện một cơn đau buốt dày đặc, cô biết Trần Xu đã từng làm những gì với Tần Tứ, cô biết rất rõ.

Tần Tứ có thể sống sót dưới tay đám thuộc hạ không biết đau là gì, nhân tính mờ nhạt của Trần Xu, hẳn là từ lâu đã vết thương chồng chất, thương tích đầy mình.

“Ninh Ninh, anh đi tắm rửa trước.” Tần Tứ đột nhiên mở miệng.

Nguyễn Ninh sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Trước khi thai nhi đủ ba tháng thì đề nghị không chung phòng.”

Tần Tứ: “…”

“Anh biết mà.” Tần Tứ thở dài: “Anh chỉ tắm rửa một cái thôi.”

Nguyễn Ninh: “… À.”

Thấy bóng dáng Tần Tứ biến mất ở cửa phòng tắm, Nguyễn Ninh nhíu chặt chân mày, cô lại ngửi thấy mùi máu tươi.

Tần Tứ bị thương.

—–

Tần Tứ tắm giặt hơn một tiếng đồng hồ, râu cũng cạo, dọn dẹp rất sạch sẽ, bình thường hắn tắm xong luôn chỉ mặc mỗi cái quần lót, thế nhưng có thể vì bây giờ vẫn là ban ngày nên trên người có thêm bộ quần áo ở nhà hưu nhàn, áo vẫn là áo sơ mi dài tay.

Hắn đi từ trong phòng tắm ra đã thấy Nguyễn Ninh uể oải nằm trên giường, sắc mặt không phải rất tốt. Hắn lập tức ném luôn cái khăn đang lau tóc dở, bước nhanh tới bên giường hỏi: “Ninh Ninh, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Nguyễn Ninh túm lấy cánh tay hắn: “Tần Tứ, bụng em hơi… không thoải mái.”

Tần Tứ nghe vậy bỗng dưng thay đổi sắc mặt, cẩn thận ôm cô vào trong lòng.

“Đừng sợ, bây giờ để anh gọi điện thoại cho Khương Viêm kêu anh ta qua đây.” Tần Tứ hôn hôn trán cô, đau lòng trong ánh mắt như muốn hóa thành thực thể: “Xin lỗi em, là tại anh không tốt.”

Nguyễn Ninh nghiêm mặt lắc đầu.

Khương Viêm nhanh chóng tới nơi, sau khi giúp Nguyễn Ninh làm kiểm tra sức khỏe, vẻ mặt nghiêm trọng cứng đờ của hắn nhanh chóng trở nên trầm tĩnh.

“Không sao.” Khương Viêm cười cười nói: “Chúc mừng Tần tổng lên chức cha nhé.”

Thần kinh của Tần Tứ còn chưa thả lỏng, hắn hỏi: “Anh kiểm tra lại cẩn thận một lần nữa đi, Ninh Ninh kêu đau bụng, sao tự nhiên lại đau được chứ.”

Khương Viêm cam đoan nói: “Yên tâm đi Tần Tổng, thật sự không sao mà, chẳng qua là từ sáng đến giờ không ăn gì nên cục cưng kháng nghị đấy, ăn chút gì đó là ổn thôi. Mặc khác, bình thường chú ý thả lỏng tâm trạng, phải bình tĩnh hòa nhã, không có chuyện gì thì đừng tức giận.”

Tần Tứ còn muốn nói gì nữa nhưng Nguyễn Ninh đã khụ một tiếng nói trước: “Hình như hơi đói thì phải. Vậy anh khám cho anh ấy một chút đi, anh ấy bị thương.”

Tần Tứ lập tức cứng đờ: “…”

Khương Viêm kinh ngạc hỏi: “Tần tổng bị thương sao. Để tôi xem nào.”

Tần Tứ cứng ngắc vài giây, mà từ đầu đến cuối Nguyễn Ninh vẫn luôn dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn, trong lòng hắn thầm than một hơi rồi vẫn vén ống tay áo bên trái của mình lên.

Không có ống tay áo che, cánh tay quấn đầy băng gạc bại lộ trong không khí, băng gạc màu trắng đã dần bị máu nhuộm đỏ, màu máu tươi nồng đậm tràn ngập phát ra.

Động tác Khương Viêm thành thạo giúp hắn gỡ băng gạc băng bó tùy tiện xuống, để lộ ra vết thương bên trong sâu tận xương, da thịt lóc ra, vừa rồi khi tắm lại ngâm nước trở nên trắng bệch thối rữa, máu tươi tuôn ra bên ngoài không sao cầm máu được.

Chỉ liếc mắt một cái Nguyễn Ninh đã siết chặt lòng bàn tay, trái tim như bị ai đó nhéo mạnh.

Ngay cả Khương Viêm cũng không nhịn được thấp giọng “A” một tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng ngừng lại nói: “Tần tổng, ngày tính không cần cánh tay này nữa phải không?”

Thế mà Tần Tứ lại nhìn như không sao cả, giống như cánh tay này không phải tay hắn vậy, hắn cũng không cảm thấy đau đớn gì mà chỉ cười cười nói: “Không khoa trương như vậy.”

Khương Viêm thân là bác sĩ cho nên rất không thích thấy người bệnh không thương yêu thân thể bản thân, chỉ là hắn không dám phát giận với Tần Tứ cho nên chỉ có thể nén giận nói: “Không hề khoa trương chút nào, nếu dùng câu nói của bà Tần ấy à, thủ pháp băng bó này của ngài lại còn dám chạm nước nữa thì không đến một tuần cơ thể sẽ hoại tử, đến lúc đó chỉ sợ không phải vấn đề khám bệnh chữa bệnh nữa mà là trực tiếp cắt luôn cũng được.”

Tần Tứ nhíu mày nói: “Ninh Ninh nhát gan, anh đừng dọa cô ấy.”

Khương Viêm: “…”

Khương Viêm thở dài, chỉ có thể chấp nhận số phận mà ra tay xử lý miệng vết thương cho Tần Tứ một lần nữa, trước khi đi còn dặn mãi nhất định không được để dính nước.

Khương Viêm đi rồi nên Tần Tứ không thể không đối mặt với Nguyễn Ninh.

Đứng đơ ra một lúc lâu, hắn lại không biết nên mở miệng như thế nào đành bất đắc dĩ nói: “Ninh Ninh, em không phải cố ý lừa Khương Viêm qua đây đấy chứ?”

Nguyễn Ninh chột dạ né tránh tầm mắt hắn, nhưng vẫn tức giận vì hắn không thương tiếc cơ thể bản thân: “… Này để sau rồi nói, anh giải thích chuyện anh bị thương trước đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”

Tần Tứ nhìn cô: “Anh có thể nói nhưng em không được tức giận nữa. Đây là do tự bản thân anh không cẩn thận đâm phải.”

Nguyễn Ninh: “… Lấy cái gì đâm?”

Tần Tứ: “Dao găm.”

Nguyễn Ninh: “…”

Buổi tối hôm trước lúc Tần Tứ rời khỏi ga ra ngầm đang giam giữ Trần Xu thì không về nhà ngay mà là để người ta tìm mấy con mèo hoang tới.

Quanh thân Tần Tứ phát ra khí tràng rất khủng bố, động vật lại có bản năng cầu sinh, hình như chúng nó biết tới gần hắn sẽ gặp nguy hiểm cho nên mấy con mèo đều kêu meo meo lui lại, không dám tới gần hắn, đôi mắt mèo cảnh giác nhìn Tần Tứ.

Cảm giác của chúng nó rất đúng. Tần Tứ cầm dao găm trong tay, hắn như là trở về năm năm tuổi năm ấy, hắn vẫn đang bị Trần Xu nhốt trong căn phòng tối như mực, mèo hoang trước mặt nổi điên nhào lên người hắn, móng chân sắc bén xé toạc máu thịt hắn ra.

Tần Tứ nhìn mấy con mèo trước mặt, dễ dàng chộp một con trong số đó vào tay đang rảnh, tay kia cầm dao găm nhẹ nhàng xẹt qua trên người nó.

Con mèo nhỏ phát ra tiếng kêu bén nhọn, cong móng muốn cào lên mu bàn tay hắn.

Tần Tứ nhẹ né qua, tay phải đã không thể khống chế nổi giơ dao găm lên đâm về phía con mèo. Nhưng ngay lúc sắp đâm trúng nó, tay trái hắn lại hơi lệch đi, dao găm sắc bén cắt qua cánh tay hắn, khó khăn lắm mới né được khỏi thân mèo.

Máu tươi chảy ra, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.

Tần Tứ buông lỏng con mèo nhỏ, nó lập tức sống sót sau tai nạn chạy đi xa.

Không phải hắn đột nhiên lương tâm trỗi dậy mà là trong nháy mắt đó hắn đột nhiên nghĩ tới Nguyễn Ninh, chỉ cần nghĩ đến cô thì bất kể như thế nào hắn cũng đều không xuống tay được nữa.

“Thật sự là không cần thận đâm bị thương, không phải anh cố ý đâu.” Ngữ khí Tần Tứ rất vô tội.

Hốc mắt Nguyễn Ninh đều đỏ lên, cô cũng không biết vì sao Tần Tứ lại kiên quyết như vậy, cánh tay bị thương thành như thế còn cứng rắn chống đỡ hai ngày, nếu không phải cô phát hiện ra thì hắn còn không nghĩ đến việc chữa trị nữa kìa.

“Lần sau anh còn như vậy…” Nước mắt của Nguyễn Ninh rơi xuống, thanh âm nghẹn ngào: “Lần sau anh còn như vậy, em sẽ không để ý đến anh nữa.”

Tần Tứ ôm cổ cô: “Sẽ không đâu, không bao giờ.”

Nguyễn Ninh không để ý đến hắn, hắn sẽ điên mất.

Nguyễn Ninh nói: “Vậy anh ngoan một chút, em sẽ để ý đến anh.”

Lần đầu tiên có người dùng từ “ngoan” để hình dung Tần Tứ khiến Tần Tứ dở khóc dở cười nhưng lại không thể không đồng ý.

—–

Nhà cũ nhà họ Lục, Lục Cảnh đang sắp xếp hành lý chuẩn bị ra ngoài thì gặp Lục Chí Thành từ công ty về.

Lục Cảnh liếc ông ta một cái, trầm mặc không lên tiếng, lách qua ông ta chuẩn bị đi.

Lục Chí Thành nhịn không được mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo âm trầm nói: “Con kéo hành lý chuẩn bị đi đâu?”

Bước chân của Lục Cảnh dừng lại, châm chọc nói: “Là chính miệng ba đuổi con ra khỏi nhà mà, trí nhớ của ba cũng không tốt lắm nhỉ, mới đó mà quên rồi sao?”

Lục Chí Thành nén giận: “Đó là lời nói lúc nóng giận, nếu con không nhằm vào Trân Trân nữa thì sao ba lại đuổi con đi được chứ?”

Lục Cảnh cười nhạo: “Có lỗi ghê, không làm được.”

Lục Chí Thành: “Con nói cái gì?”

Lục Cảnh nói: “Con nói rằng không cho con nhằm vào cô ta, con không làm được. Ba tự cho là đúng vì tình yêu mà vứt bỏ tình thân thì sao? Ba có để ý à?”

Nói xong câu này, Lục Cảnh đầu cũng không thèm quay lại đã rời khỏi nhà họ Lục.

Vẻ mặt Lục Chí Thành rất khó coi, hai tay đều đang run rẩy, nhưng ông ta ở vị trí cao đã lâu, đã quen nhận được a dua nịnh nọt của người khác cho nên bất kể thế nào cũng không mở được miệng để giữ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Cảnh rời đi.

Lúc này sau lưng lại có tiếng bước chân không cố ý dẫm nhẹ truyền tới, ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt Lục Chí Thành, ông ta lạnh giọng quát lớn: “Ai?”

Bóng dáng Nguyễn Trân gầy teo nho nhỏ đi vào, khuôn mặt xinh đẹp hơi lạnh, nước mắt lại tràn khỏi hốc mắt.

Lục Chí Thành lập tức thu khí thế lại, thanh âm mềm xuống: “Trân Trân?”

Nguyễn Trân run rẩy nói: “Chú Lục, nếu ngài cảm thấy khó xử thì vẫn là nên hủy bỏ lễ đính hôn đi.”

Lục Chí Thành nhíu mi: “Sao lại nói thế?”

Nguyễn Trân nức nở nói: “Cháu không muốn phá hỏng quan hệ cha con của chú đâu, nếu là vì cháu mà mọi người không thoải mái thì bây giờ cháu có thể rời đi, không quấy rầy ngài nữa.”

Thấy khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Trân phủ đầy nước mắt, trong lòng Lục Chí Thành có một tia đau lòng lướt qua, ông ta bước lên vài bước ôm Nguyễn Trân vào lòng.

“Nói cái gì ngốc vậy? Nếu tôi đã quyết định cưới em thì nhất định sẽ cưới em vào nhà họ Lục, nhất định không nuốt lời, bất kỳ kẻ nào cũng không thể làm tôi thay đổi quyết định.”

Nguyễn Trân để mặc ông ta ôm mình, cơ thể đã thôi run rẩy, chỉ là vẫn chôn trong ngực ông ta, trên mặt lại lạnh như băng không có chút biểu cảm.

“Chú Lục, chú thật tốt với cháu…” Cô ta lẩm bẩm nói: “Sao chú lại tốt với cháu như vậy chứ?”

Rõ ràng dạng đàn bà nào chú cũng có thể có được.

Lục Chí Thành không nhịn được nở nụ cười nhưng không trả lời, động tác dịu dàng vuốt ve tóc cô ta.

“Em yên tâm.” Lục Chí Thành hứa hẹn với cô ta, giọng điệu âm ngoan: “Tôi đã tìm người đánh Lâm Duệ kia tuyệt hậu sau đó đưa vào ngục giam rồi, nửa đời sau này hắn đừng nghĩ sẽ ra được.”

Nguyễn Trân nhu thuận nói: “Cảm ơn chú Lục.”

Cô ta kiễng mũi chân, chủ động ôm cổ Lục Chí Thành, hôn lên môi ông ta.

Lục Chí Thành cứng đờ nhưng rất nhanh đã trầm tĩnh lại, chậm rãi nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn này.

Quả nhiên học tập bộ dáng Nguyễn Ninh đi đối phó với đàn ông thì chẳng ai chịu nổi.

Cô ta có thể mượn tay Lục Chí Thành trả thù Lục Cảnh, trả thù Lâm Duệ, trả thù Nguyễn Ninh, thậm chí là trả thù Tần Tứ đã hại nhà họ Nguyễn tan gia bại sản.

Nguyễn Ninh có thể làm được thì Nguyễn Trân cô ta cũng có thể làm được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi