XUYÊN THÀNH NHA HOÀN CỦA NỮ CHÍNH TA NẰM YÊN LÀM GIÀU

Hôm qua trời vừa mới mưa, hôm nay khí trời mát mẻ, ngồi ở bên ngoài hóng gió thật thoải mái.

Bởi vì Cố Kiến Sơn đưa trái cây nên toàn bộ Vĩnh Ninh Hầu phủ đều vui mừng.

Hàn thị đang lo lắng, bên chỗ tứ phòng thường chạy tới chính viện, khi trở về liền mang theo không ít đồ đạc. Hạ nhân nhìn thấy đó càng không dám làm khó tứ phòng trong mấy chuyện nhỏ nhặt.

Đây còn không phải là quan trọng nhất, Hàn thị cũng không muốn làm khó nhiều, chỉ là muốn là gõ một cái. Kết quả đến cuối cùng thành ra Trịnh thị gõ nàng ta, khiến nàng ta run sợ cả mấy ngày.

Nhưng chuyện cũng đã làm rồi, bây giờ có hối hận cũng vô dụng.

Lúc này Ngũ đệ đưa tới không ít đồ vật, Hàn thị cảm thấy bà bà hẳn đã quên hết mấy chuyện kia, nhiều thứ như vậy, vừa nhìn đã làm cho người ta thư thái.

Hàn thị phân phó: “Để lại cho Viễn ca nhi một chút, lại để lại cho đại gia một chút, còn lại cứ phân chia đi.”

Cố Ninh Viễn giữa tháng mới trở về, cũng không biết có thể để lại đến lúc đó hay không.

Hàn thị chuyển đề tài: “Mấy viện tử khác đưa đi bao nhiêu?”

Tư Hà nói: “Cái này nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, là gã sai vặt Yến Hồi Đường mang tới, có lẽ các viện khác cũng đều đưa giống nhau.”

Dù sao chính viện cũng là hai sọt nho, một sọt lê, hai quả dưa lưới, một quả dưa hấu.

Hàn thị đương nhiên không muốn chia đều giống nhau, Cố Kiến Phong là huynh trưởng. Huynh trưởng như cha, làm sao có thể giống như các anh em khác được chứ?

Nhưng mà hỏi không được, chỉ có thể bỏ qua.

Chuyện ở các viện khác cũng không dễ mà nghe ngóng cho được.

Thu mua một nha hoàn rất khó, khế ước bán thân của nha hoàn các viện đều là chủ tử nắm, một khi xảy ra chuyện, còn có thể liên lụy đến người trong nhà, ai sẽ cùng tiền đồ của mình phân tranh cao thấp cơ chứ.

Nhiều lắm cũng chỉ là bỏ ra chút lợi ích, hỏi thăm một vài chuyện lặt vặt không quan trọng lắm mà thôi.

Hàn thị cao hứng trong chốc lát, liền phất phất tay bảo nha hoàn đi xuống. Hai ngày nay vội vàng đặt mua đồ dùng cho yến hội, đưa thiếp mời, nàng hận không thể phân thành hai người mà dùng.

Ngày 15 tháng 7 là Tết Trung Nguyên, không kịp tổ chức yến hội vào ngày hôm nay nên xác định là ngày mười sáu.

Loại đại sự này luôn luôn là phòng bếp lớn lo liệu, nàng ta chỉ cần xem qua danh sách các món ăn cho yến hội là được.

Hàn thị hiện tại vẫn canh cánh trong lòng chuyện Trương quản sự, ngày đó nếu chuyện thành công, Khương Đường hiện tại không phải là người của Yến An Đường nữa sao.

Vừa có thể kiếm bạc, trù nghệ còn tốt, lại có thể giúp đỡ đặt mua đồ dùng yến hội, còn có thể dỗ dành bà bà nàng ta vui vẻ nữa. Người đắc dụng như vậy biết đi chỗ nào mà tìm bây giờ.

Nghe nói bà bà rất thích Khương Đường, thường xuyên thưởng cho đồ vật. Nếu có Khương Đường, Hàn thị cái gì cũng không cần phải lo.

Nhưng người của Yến Kỉ Đường, nàng ta thật sự không có biện pháp.

Bởi vì chuyện Trương quản sự, bà bà đã bất mãn, nếu lại một lần nữa, trưởng tức phụ nhi như nàng ta cũng đừng làm nữa.

Hàn thị có đôi khi hồ đồ một chút, nhưng biết rõ chuyện sẽ chọc Trịnh thị không vui tuyệt đối sẽ không làm. Lặp đi lặp lại nhiều lần, đó là chuyện mà kẻ ngốc mới làm.

Người phải nhớ lâu, trong thời gian ngắn, nàng ta sẽ không tìm Lục Cẩm Dao gây phiền toái nữa.

Dù sao thì, Cố Kiến Phong mới là thế tử.

Hiện tại chỉ cần phong phong quang quang mở tiệc chiêu đãi tân khách, nói cho mọi người Cố Kiến Phong là Vĩnh Ninh hầu tương lai, vậy là đủ rồi.

“Ngươi đi chọn một vài thứ tốt đưa cho Yến Hồi Đường.” Đáy lòng Hàn thị vẫn hy vọng Cố Kiến Sơn có thể lôi kéo đại ca hắn một phen, không nói Hầu phủ, lên trên mấy đời, tính cả Nhữ Lâm Cố gia, Cố Kiến Sơn cũng là người có tiền đồ nhất.

Tuổi còn trẻ mà đã là tướng quân chính tam phẩm.

Suy nghĩ một chút, Hàn thị quyết định tự mình chuẩn bị đáp lễ, trực tiếp cầm dược liệu trong khố phòng. Còn những đồ vật khác, Cố Kiến Sơn cũng không dùng được.

Trái cây đưa đến hai phòng khác cũng là chừng này, Hứa thị cùng Vân thị phân biệt chuẩn bị quà đáp lễ, không phải là thứ gì đặc biệt quý giá, nhưng Cố Kiến Sơn có thể dùng được.

Ước chừng là bởi vì Cố Kiến Sơn đưa trái cây tươi, thế nên mấy tiểu hài tử trong Hầu phủ đều tâm tâm niệm niệm tiểu thúc thúc.

Trái cây đưa tới cho chính viện cũng không chênh lệch lắm so với viện của hắn, Cố Kiến Sơn nếu đã làm, cũng sẽ không để cho người ta tìm ra được chỗ sai lầm nào.

Trịnh thị thích ăn những thứ này, ăn xong lại ngại Cố Kiến Sơn tiêu tiền bừa bãi, tặng cho tất cả các viện hẳn là tốn không ít bạc: “Còn chưa thành gia đâu, thế mà đã tiêu xài hoang phí như vậy…”

Những nhi tử khác thành gia có phân thôn trang cửa hàng, Cố Kiến Sơn cái gì cũng không có.

Không biết cách sinh hoạt chút nào.

Nam Tuyết thuận thế nói: “Ngũ công tử hiếu thuận, ngài thích ăn, tiêu bao nhiêu tiền cũng đều đáng giá.”

Trịnh thị dùng khăn lau khóe miệng: “Viện nào cũng đưa tới đấy.”

Thứ này mỗi viện chỉ cần đưa hai cân nếm thử được, cần gì phải đưa nhiều như vậy. Trịnh thị luôn luôn rộng lượng, nhưng vẫn không tránh khỏi tiếc tiền. Bà ăn không hết, lại sợ hỏng, chỉ có thể chia cho hạ nhân.

Nam Tuyết nói: “Làm đệ đệ, đều nhớ đến huynh trưởng. Ngũ công tử không thường xuyên ở trong nhà, khó tránh khỏi càng thêm lo lắng một chút. Huống hồ cũng là do nể mặt ngài thôi.”

Trịnh thị thở dài: “Trong tay hắn không có bạc, ở nhà lại không có tiền thu vào. Ngươi lấy năm trăm lượng ngân phiếu từ trong hộp tiền của ta ra, đưa qua đi.”

Số tiền này cũng không phải tiền công, Trịnh thị xuất thân danh môn, của hồi môn rất phong phú. Tuy rằng mấy năm nay có trợ cấp Hầu phủ, nhưng chính bản thân mình cực kỳ có tiền, bằng không cũng sẽ không nói thưởng cho Khương Đường một bộ trang sức liền cho một bộ trang sức.

Các viện khác thưởng đều là cho bạc, Trịnh thị luôn cho vàng.

Bạc của bà, đương nhiên muốn trợ cấp cho nhi tử nào thì trợ cấp cho nhi tử nấy.

Chẳng qua số tiền này đưa đi, Nam Tuyết lại mang theo ngân phiếu này trở về.

“Ngũ công tử nói không cần để ý hắn.”

Trịnh thị sửng sốt một lúc, Nam Tuyết mím môi, trấn an nói: “Phu nhân không cần lo lắng, chờ thành thân rồi tự nhiên sẽ có người chuẩn bị những thứ này. Ngũ công tử cũng không muốn ngài phải phí tâm. Nhìn vào số trái cây này, cũng nên vì Ngũ công tử mà đón gió tẩy trần, chuyện này cũng đã kéo dài bao lâu rồi chứ.”

Cố Kiến Sơn đã trở về lâu rồi, nhưng vẫn luôn bận rộn.

Hơn nữa yến hội lập thế tử cũng sẽ nhanh chóng được tổ chức, nếu không sắp xếp tốt thời gian thì thành ra quá gấp gáp.

Trịnh thị nói: “Chuyện này không vội, hắn lại không nói muốn đi, cho hắn tiền còn không cần. Không cần thì thôi, nhìn trái nhìn phải không có tiền tiêu sẽ nghĩ biện pháp, cùng lắm thì không tiêu nữa.

Trịnh thị bảo Nam Tuyết đi ra ngoài, ngồi một mình một lúc. Bà ấy làm nương, chỉ biết nhi tử vất vả, những chuyện khác hoàn toàn không biết gì.

Hỏi Vĩnh Ninh Hầu, hắn chỉ biết nói chuyện trong triều, ít hỏi thăm chuyện khác. Trịnh thị cảm thấy là do Vĩnh Ninh Hầu căn bản không biết, cho nên mới tìm cớ từ chối.

Trịnh thị chỉ có thể dựa vào những gì chính mình nhìn thấy, nghe được, vậy nên cái tìm hiểu được cũng rất ít.

Hỏi người gác cổng thì nói hắn không thường xuyên đi ra ngoài, chỉ ở trong phủ, vậy thì có thể bận rộn được gì nữa chứ.

Có đôi khi, Trịnh thị thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Cố Kiến Sơn bị thương hay không, dậy cũng không dậy nổi, lúc này mới phải tĩnh dưỡng ở trong Yến Hồi Đường.

Nhưng gần đây không thấy hắn triệu phủ y, cũng không thấy đem cặn thuốc ra ngoài, còn đến chính viện nhiều lần. Hỏi Nam Hương Nam Tuyết, Yến Hồi Đường ngay cả mùi thuốc cũng không có.

Trịnh thị sợ Cố Kiến Sơn thật sự bị thương lại không nói cho bà ấy biết, buổi tối cũng không cho hắn tới đây.

Cũng nhờ hiện tại có Lục Cẩm Dao cùng bà ấy chơi mạt chược đánh bài trúc, tâm tư của Trịnh thị cũng không đặt quá nhiều vào chuyện này nữa.

Huống hồ trong phủ cũng sắp tổ chức yến hội, Trịnh thị cũng không có nhiều tâm tư lo nghĩ mấy chuyện này.

Lập thế tử là đại sự, ngoại trừ mời đồng liêu của Cố Kiến Phong, còn có những người ngày thường đi lại giao tiếp nhiều nữa.

Kế thừa tước vị không chỉ có nghĩa là kế thừa gia sản, còn có nhân mạch tích lũy nhiều năm. Cho dù Cố Kiến Phong trên con đường làm quan không vừa lòng thỏa ý, cũng có trưởng bối từng cùng Hầu phủ giao tiếp chăm sóc để mắt đến một phen.

Hàn thị từ sáng sớm đã tới cùng Trịnh thị thương lượng danh sách khách nhân, những người mà đại phòng thường lui tới đã định ra trước đó, lúc này bàn bạc chủ yếu là những người mà Trịnh thị cùng Vĩnh Ninh Hầu bên này thường xuyên đi lại. “Nhà cũ bên Nhữ Lâm đã phái người đưa tin, qua mấy ngày nữa tổ phụ tổ mẫu sẽ tới.”

Trịnh thị: “Những thứ này ngươi cứ xem rồi sắp xếp, tổ phụ tổ mẫu ngươi lớn tuổi, nhớ phái người đi đón.”

“Con dâu biết rồi ạ, đã phái xe ngựa thoải mái đi đón rồi.”

Hàn thị đã viết thư cho nhà cũ ở Nhữ Lâm, gửi đi cùng với xe ngựa. Đại bá Cố gia là Nhữ Lâm tri phủ, Vĩnh Ninh hầu không phải trưởng tử, cũng không cần phụng dưỡng nhị lão.

Cho nên chỉ có khi bên này có đại sự, Cố gia nhị lão mới có thể đến Thịnh Kinh ở một thời gian.

Đại bá Cố gia có việc công không đi được, hẳn là sẽ không tới. Nhưng loại đại sự này, khẳng định sẽ để cho phu nhân tới đây, hơn nữa biểu đệ biểu muội, còn có nha hoàn sai vặt trên đường hầu hạ, tới đây cũng không ít người. Hàn thị sai người quét dọn Thọ An Đường cho người Cố gia ở.

“Hai vị cô nãi nãi thì con dâu cũng đã đưa thiệp mời, Thuận Hoa cách đây khá xa, cũng đã lâu không trở về, lúc này trở về hẳn là sẽ mang theo ngoại chất tử ngoại chất nữ đến đây. Con dâu đã cho người quét dọn viện tử mà Thuấn Hoa ở khi chưa xuất giá, ở lại đó cũng tiện.”

Đại cô nãi nãi Cố Thuận Hoa của Vĩnh Ninh Hầu phủ gả xa, cho nên Hàn thị đã sớm đưa thiếp mời.

Đã đến đây rồi đương nhiên không thể ăn cơm xong liền đi, ít nhất phải ở lại mấy ngày.

Nhị cô nãi nãi sống ở Thịnh Kinh, ngày đó tới đây là được.

Những chuyện này Hàn thị này đều an bài thỏa đáng.

Một bàn mười người, trước tiên yến hội đặt trước mười sáu bàn.

Hàn thị ngượng ngùng cười cười với Trịnh thị, muốn nói lại thôi, không biết mở miệng như thế nào.

Trịnh thị vừa nhìn nàng ta liền biết là có chuyện gì muốn nói: “Nói đi, còn có chuyện gì?”

Hàn thị vội vàng nói: “Yến hội mời nhiều người, con dâu sợ sư phụ phòng bếp lớn lo liệu không hết việc nên muốn nhờ nhóm nữ đầu bếp ở các viện qua giúp đỡ một tay.”

Mười sáu bàn, cho dù chuẩn bị trước, nhưng rất nhiều món ăn đều nấu ngay lúc đó, không thể qua loa.

Ở phòng bếp lớn, tính cả đầu bếp phụ bếp thì tổng cộng có mười hai người, cộng thêm nhóm nữ trù nương có lẽ là đủ rồi.

Mặc dù Hàn thị quản gia, nhưng không thể nhúng tay vào các viện khác được.

Trịnh thị nói: “Cái này dễ nói, ngươi cho người ta thông báo một tiếng là được.”

Hàn thị: “Còn có… nha hoàn Khương Đường bên người Tứ đệ muội tay nghề rất tốt, con dâu cũng muốn nàng tới hỗ trợ một phen.”

Hàn thị vốn tưởng rằng bà bà sẽ giống như vừa rồi, không nói hai lời liền gật đầu đáp ứng, kết quả lại do dự một hồi lâu.

Nói thật, Trịnh thị không sao vui nổi.

Giúp đỡ cũng không phải là một chuyện tốt, phải chạy qua chạy lại, vừa mệt vừa vất vả. Có thời gian rảnh kia, còn không bằng cùng bà ấy đánh bài thêm vài ván.

Hơn nữa, người của Lục Cẩm Dao, bà ấy cũng ngại mở miệng sai sử. Người trong phòng bếp lớn chỉ biết ăn không biết làm hay sao mà không có Khương Đường là không tổ chức yến hội được cơ chứ?

Không phải trước kia yến hội cũng ra dáng ra hình đó sao?

Nhưng vừa nãy Trịnh thị cũng đã nói, muốn nhóm nữ đầu bếp qua hỗ trợ thì chỉ cần thông báo một tiếng là được.

Nói đến cùng lập thế tử là chuyện của Hầu phủ, Lục Cẩm Dao là con dâu Hầu phủ, Khương Đường đương nhiên cũng là người của Hầu phủ.

Trịnh thị trầm ngâm nói: “Vô duyên vô cớ làm nhiều việc như vậy, cũng không thể để cho các nàng tới đây hỗ trợ không công được, người nào tới đây hỗ trợ thì cho thêm hai tháng nguyệt ngân đi.”

Phòng bếp lớn cùng bếp nhỏ luôn luôn phân biệt rõ ràng, vốn không phải là chuyện trong nhà, nếu làm ở đây thì không có một chút lợi ích nào cả, mấy hạ nhân bên dưới nhất định sẽ có oán hận.

Hàn thị mím môi: “Con nghe mẫu thân.”

Tính cả hai trù nương của chính viện cùng với Khương Đường nữa thì tổng cộng có bảy nữ đầu bếp, nguyệt ngân của nữ đầu bếp mỗi tháng là một lượng bạc. Cho hai tháng, cộng lại chính là mười bốn lượng.

Vì làm giúp cho đại phòng nên số tiền này phải do đại phòng bỏ ra.

Hàn thị đã mở miệng đáp ứng nên cũng không quá so đo chút bạc này. Sau khi từ chính viện đi ra liền bảo Tư Hà báo cho các viện một tiếng, ngày mai liền đến phòng bếp lớn hỗ trợ.

Chỉ cần tới nấu ăn rồi về.

Khương Đường vừa nghe còn thêm hai tháng nguyệt ngân, vội vàng gật đầu.

Triệu đại nương cũng vui vẻ, không nói đến chuyện làm việc được nhận tiền mà đi tới phòng bếp lớn có thể quan sát đại sư phụ nấu ăn, ít nhiều có thể học chút bản lĩnh.

Lục Cẩm Dao không có ý kiến gì, những người khác đều đi, Yến Kỉ Đường cũng phải đi, chỉ là dặn dò hai người vài câu: “Mấy bàn tiệc lúc này không giống như trước kia, nhớ làm việc cho tốt, đừng có lơ là.”

Không giống với xuân nhật yến chỉ có điểm tâm, không giống như gia yến người trong nhà dùng cơm với nhau, cũng không giống với lần trước Bình Dương Hầu phu nhân tới đây chỉ có vài người, lúc này là đại tràng thật sự.

Nếu thật sự xảy ra sai lầm, Lục Cẩm Dao cũng không tiện nhúng tay vào.

“Học nhiều xem nhiều, đừng ôm việc, làm việc tận lực giống như người khác.” Những chuyện Lục Cẩm Dao có thể dặn dò cũng chỉ nhiều như vậy: “Qua một thời gian nữa, thân thích bên chỗ nhà cũ ở Nhữ Lâm cũng tới, đừng đi lung tung, cẩn thận va chạm. Hai vị lão nhân phải thức ăn mềm và nát để dễ tiêu, thức ăn không thể quá cay.”

Loại đại sự này người trong nhà nhất định sẽ tới, Lục Cẩm Dao kỳ thật cũng chưa từng thấy qua mấy lần. Lúc thành thân đã gặp một lần, năm mới về nhà tế tổ hai lần, đối với những người này cũng không quá hiểu rõ, cũng không giúp được gì.

Về quê ăn tết rồi đến tiết Thanh Minh, đều là phái Cố Kiến Phong trở về tảo mộ tế tổ.

Còn những khoảng thời gian khác, thuyền xe mệt nhọc, ngay cả Vĩnh Ninh Hầu cũng không thường xuyên trở về.

Năm mới cũng đều là chuẩn bị quà tặng, phái người đưa qua. Lúc này lại đây, lại là mùa hè, vậy nên hẳn là sẽ ở bên này một đoạn thời gian.

Thường thường người đến ở tất nhiên sẽ dẫn theo tiểu bối, Lục Cẩm Dao nhớ rõ nhà Nhữ Lâm đại bá có một muội muội sắp cập kê, còn có một đường đệ sang năm chuẩn bị thi hội.

Nếu tham gia thi hội ở Thịnh Kinh thì sợ là sẽ trực tiếp ở lại bên này đến sang năm để tiện ôn tập công khóa.

Nếu Cố Kiến Châu còn ở nhà, còn có thể chỉ dạy một phen, đáng tiếc Cố Kiến Châu không có ở đây.

Lục Cẩm Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vị trí thế tử này nhìn thì sáng sủa, nhưng làm đại nương tử, phải xử lý những chuyện vặt vãnh này.

Chỗ nào dàn xếp không tốt, đều sẽ bị nói ra nói vào.

Nhìn chuyện không thể chỉ nhìn chỗ tốt, cũng phải xem chỗ khó đằng sau chỗ tốt nữa.

Ý chỉ lập thế tử đã ban xuống từ đầu tháng, lúc này người ở nhà cũ Nhữ Lâm có lẽ đang trên đường đi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi