XUYÊN THÀNH NHÂN VẬT PHẢN DIỆN, TÔI KẾT HÔN CÙNG NPC


Đôi mắt màu xanh ngọc của Alexander thấp thoáng dưới lớp mặt nạ nhìn thẳng vào Karlis khiến hắn nhất thời câm nín.

Đôi mắt xinh đẹp này, hắn đã từng nhìn thấy ở một người khác....
Màu mắt xanh ngọc ở vương quốc Carlender khá hiếm.

Hầu hết mọi người đều mang một trong hai màu nâu hoặc xanh dương.

Màu mắt của đại hoàng tử Leandre mang màu xanh dương giống màu của hoàng hậu đương nhiệm.

Còn Alexander thì có màu mắt giống với người mẹ không danh phận của mình.
Hắn bị nhìn đến mức chộn rộn, cố gắng lắm mới quay đầu đi được, lúc này mới bình tĩnh nói:
"Tôi không biết ý của ngài là gì nhưng tôi không thể nhận lời ngài.


Một là vì ngài là hoàng tử, một người cao quý như ngài nếu kết hôn với đàn ông thì...không hay cho lắm..."
Karlis còn định nói tiếp nhưng Alexander đã xen ngang:"Chuyện này đối với ta không quan trọng, dù sao ta cũng chẳng thừa kế ngai vàng."
Karlis: ....
Alexander hỏi tiếp:"Còn điều thứ hai?"
Karlis hắng giọng, ngượng nghịu:"Tôi...tôi đã đính hôn rồi..." hắn tự nói tự xấu hổ, quay mặt né tránh Alexander.
Hắn nghĩ chắc rằng nhị hoàng tử sẽ vô cùng ngạc nhiên nhưng rồi sẽ từ bỏ ý định của mình.

Nhưng không! Anh ta bình thản nhìn hắn né tránh, hỏi một câu nằm ngoài dự đoán của hắn:
"Là ai?"
Bỗng chốc Karlis cảm thấy như sấm rền bên tai.

Nhị hoàng tử hỏi người đó làm gì? Không lẽ...không lẽ nhị hoàng tử này thích hắn thật? Karlis quay đầu lại như một con búp bê, không dám nhìn thẳng vào mắt nhị hoàng tử mà đáp một cách úp mở:
"Là...là một dân thường, ngài không biết người đó đâu, cho nên..."
"Vậy thì hủy hôn đi." Alexander vừa giữ nguyên nét mặt không cảm xúc đáp.
Karlis cứng họng, bình thường chỉ thấy vị hoàng tử này lãnh đạm, kiệm lời, không ngờ lại là một tên cứng đầu không chịu nói lý!
Karlis không có đủ kiên nhẫn để giải thích, nói thẳng:"Tôi đã có phu nhân của mình và tôi cực kỳ yêu người đó.

Chúng tôi cũng sắp kết hôn, đến nhẫn cũng đã có rồi!" Nói rồi hắn bỏ tay vào túi lấy chiếc nhẫn kia và hắn lấy ra....
Trống không?
Trên tay hắn không hề có nhẫn, cả túi cũng chẳng có! Mặt Karlis hết trắng lại xanh, hắn mặc kệ sự hiện diện của nhị hoàng tử mà quay vào bên trong tìm nhẫn.
Trong lúc hai người nói chuyện đương nhiên màn khiêu vũ cũng đã kết thúc, mọi người lại chia nhóm ra trò chuyện.


Karlis tìm hết mọi vị trí có thể, ngay cả các ngóc ngách hay bên dưới khăn trải bàn cũng đều không tha nhưng vẫn không tìm ra!
Hắn tìm chiếc nhẫn ấy mà quên luôn cả thể diện, thậm chí còn đặt nghi vấn có tên nào tranh thủ lúc hắn không để ý mà lấy chiếc nhẫn đi không.

Roshan nhìn hắn cặm cụi lục lọi hết chỗ này đến chỗ khác, tóc tai bù xù cả lên thì không nhịn được đến hỏi:"Karlis? Cậu tìm gì đó?"
Nghe thấy giọng của Roshan, Karlis ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, đôi mắt của Karlis lúc này đã ngập nước, có thể khóc bất cứ lúc nào, trông đáng thương cực kỳ.
Roshan thấy hắn như thế, bao nhiêu lời châm chọc vừa đến bên môi đều nuốt ngược vào trong, hắn ta ngồi xuống bên cạnh Karlis, vỗ lưng hắn:
"Sao nào nói tôi nghe."
"Tôi, tôi..." Karlis cắn chặt môi ngăn không cho bản thân rơi nước mắt:"Tôi làm mất một thứ rất quan trọng." Chiếc nhẫn đó rất quan trọng, nó không chỉ là thứ Alexander bỏ rất nhiều tiền ra để mua mà còn là thứ duy nhất Alexander cho hắn.

Nếu mất nó....
Hai người đàn ông ngồi chụm đầu nói chuyện như thế đương nhiên rất gây chú ý.

Roshan thấy ánh mắt mọi người đều nhìn sang bên này nên đành kéo Karlis đi ra bên ngoài.
Đến một gõ khuất yên tĩnh, chắc chắn không ai nghe lén Roshan mới lên tiếng:

"Mất thứ gì, để tôi giúp cậu."
"Nhẫn." Karlis đáp ngắn gọn, hắn không muốn để người khác biết quá nhiều về nguồn gốc của nó.
Roshan ngạc nhiên:"Nhẫn sao? Cậu làm gì thiếu tiền đến mức phải chấp nhất với một chiếc nhẫn như thế..." Hắn ta còn định nói tiếp nhưng nhìn thấy Karlis sắp khóc đến nơi đành phải ngậm miệng.
Hai người đứng đối diện nhau một lúc, cuối cùng Roshan thở dài:"Thôi, cũng đã trễ lắm rồi cậu trở về trước đi, tôi ở đây tìm nó giúp cậu, bộ dạng bây giờ của cậu trở vào trong đó thì không dễ nhìn cho lắm."
Bây giờ Karlis mới ý thức được bản thân khó coi đến mức nào, hai bàn tay của hắn vì liên tục phải chống dưới đất mà đỏ lựng cả lên, thậm chí có chỗ còn bị trầy da.
Karlis ảo não đi đến phía Đông cổng chính, quả thật xe ngựa của hắn đang đợi ở đó.

Quản gia Algie ngồi vào vị trí phu xe, nhìn thấy hắn thì bảo:
"Công tước, ngài về sớm vậy sao?"
Karlis gật đầu xem như trả lời, hắn không có tâm trạng để ý đến việc tại sao quản gia Algie lại phải ngồi bên cạnh phu xe thì làm gì có tâm ý đâu để tiếp chuyện chứ.
Không đợi đến quản gia, Karlis tự mở cửa đi vào, ngay khoảng khắc hắn bước vào bên trong, một bóng người mặc áo choàng đen trong vô cùng bí ẩn đã xuất hiện trong tầm mắt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi