XUYÊN THÀNH NIÊN ĐẠI VĂN CÔ EM CHỒNG

Editor: Băng Tâm

“Bà nói xem tại sao đột nhiên con gái chúng ta lại có bạn trai? Hơn nữa còn là chiến hữu của lão lục, tôi cảm thấy là do con gái tuổi còn quá nhỏ nên bị người ta lừa, bà nó nếu có thời gian thì nên nói chuyện với con gái hơn biết không? Con gái chắc chắn là bị vẻ ngoài của thằng nhóc Lệ Ngự kia lừa, đàn ông đẹp quá cũng không tốt, đẹp cũng không thể ăn được? Huống chi đàn ông đẹp dễ gạt người nhất, con gái của chúng ta còn nhỏ, tôi còn muốn giữ con bé bên mình thêm vài năm nữa.” Đường Dương Sơn lẩm bẩm.

Nghĩ đến con gái của mình bị Lệ Ngự lừa mất lại hận đến ngứa răng, trong lòng thầm nghĩ đến lúc gặp mặt phải ra oai phủ đầu.

Giang Tú Phân nghe Đường Dương Sơn càu nhàu mãi, ừm à đáp lại vài câu cho có lệ, trong đầu lại có suy nghĩ trái ngược với Đường Dương Sơn.

Tuy đẹp không ăn được, nhưng đàn ông đẹp lại là cảnh đẹp ý vui, Giang Tú Phân cảm thấy thằng nhóc Lệ Ngự kia cũng không tồi, trừ bỏ lớn hơn con gái nhiều tuổi, những mặt khác đều không có vấn đề. Giang Tú Phân tương đối lo lắng là tục ngữ có câu tề đại phi ngẫu*, lúc trước lão lục nói điều kiện gia đình của Lệ Ngự khác xa Đường gia bọn họ, Lệ Ngự là người gốc Bắc Kinh, hơn nữa cha mẹ trong nhà cũng không phải là người tầm thường.

(*) Tề đại phi ngẫu: hai gia đình điều kiện không tương xứng sẽ không nói chuyện hôn nhân.

Không biết gia đình Lệ Ngự có muốn tìm một cô con dâu môn đăng hộ đối không?

Nếu là như thế Giang Tú Phân liền cảm thấy có chút không ổn, điều kiện bản thân Miên Miên rất tốt, nhưng Giang Tú Phân không thể không thường nhận Đường gia chính là vật kéo chân Miên Miên.

Giang Tú Phân nghĩ thế sắc mặt liền không tốt, thấy Đường Dương Sơn bên cạnh vẫn còn lải nhải, mở miệng nói: “Được, không sai biệt lắm là được, tôi cảm thấy đàn ông ưa nhìn một chút cũng tốt, chẳng lẽ ông muốn con gái mình tìm một người xấu xí sao?”

“Tôi chưa từng nói là muốn tìm một người xấu xí, lão bà à, sao hiện tại tôi cứ cảm thấy bà không vừa mắt tôi vậy? Có phải lúc trước bà muốn tìm một tên đàn ông đẹp phải không? Này, tôi nhìn đã biết tâm tư của bà, lúc trước chúng ta vừa kết hôn tôi còn cảm thấy bà ghét bỏ tôi, khi đó tôi còn cho rằng mình nghĩ nhiều, lúc này ta xem như đã rõ, bà chê tôi không ưa nhìn phải không?”

“Rất biết tự hiểu lấy mình, được rồi được rồi, đừng nói lung tung nữa, chúng ta đang nói chuyện của con gái đấy. Ông nó, lão lục điều kiện nhà Lệ Ngự rất tốt, con gái chúng ta với Lệ Ngự ở bên nhau họ sẽ có ý kiến gì không? Mấy gia đình giàu có chắc là rất chú trọng đến chuyện môn đăng hộ đối đi? Không biết là nhà của Lệ Ngự có suy nghĩ như vậy không?”

“Bà nghĩ nhiều rồi, Miên Miên vẫn còn nhỏ, sao có gặp trưởng bối nhanh như vậy? Hơn nữa, nếu mà người nhà Lệ Ngự không thích Miên Miên thì chính là họ mắt mù không nhìn được ngọc tốt, con gái nhà ta rất tốt, xinh đẹp còn ngoan ngoãn nghe lời, nếu người nhà Lệ Ngự không thích Miên Miên thù chúng ta bỏ Lệ Ngự, tìm một người khác tốt hơn. Với điều kiện của con gái chúng ta, muốn tìm dạng đàn ông nào mà không được?”

Trong lòng lão ba Đường Dương Sơn thì con gái vĩnh viễn là tốt nhất, chỉ có tiểu tử thối nhà khác không xứng với con gái ông, còn con ông thì xứng với người đàn ông tốt nhất trên thế giới.

Giang Tú Phân nhìn dáng vẻ khoe khoang của chồng, cảm thấy nói chuyện với lão già này như là đàn gảy tai trâu vậy.

Không có tiếng nói chung, lão già kia có đức hạnh như thế nào Giang Tú Phân rõ rành rành, trên đời này chỉ có con gái của ông ta là tốt nhất.

Khụ khụ, tuy rằng Giang Tú Phân cũng cảm thấy con gái của bà là tốt nhất.

Kinh đại ——

Đường Miên tan học liền lấy sách chuẩn bị đi ăn cơm trưa, mới vừa ra khỏi phòng học liền bắt gặp một nam sinh.

Nam sinh vừa thấy Đường Miên thì trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương, nhìn Đường Miên sắp đi tới, cách cậu ta càng ngày càng gần, nam sinh liền càng thêm căng thẳng.

Đường Miên hoàn toàn không chú ý đến, ôm sách đi về phía trước.

Lúc Đường Miên bước đến, nam sinh dùng thân mình ngăn trước mặt Đường Miên.

Đường Miên bị chặn đường, dừng lại, ngẩng đầu liền thấy một nam sinh đứng chắn trước mặt cô.

Nam sinh rất thanh tú, thân cao 1 mét 8, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, nhìn qua chính là một tiểu soái ca.

Hơn nữa nam sinh đỏ mặt, nhìn rất giống một chú cún con đang khát sữa.

“Chào bạn học, bạn có việc gì sao?” Đường Miên chủ động mở miệng hỏi.

“Khụ khụ, bạn học Đường Miên, tớ thích cậu.” Nam sinh gương mặt càng thêm đỏ, khẩn trương mà nhìn chằm chằm Đường Miên, tiếp tục mở miệng nói: “Cậu có thể làm bạn gái tớ không?”

Nam sinh tỏ tình một cách đột ngột nhưng Đường Miên vẫn rất bình tĩnh, cô nghiêm túc nhìn nam sinh, mở miệng trả lời: “Thật ngại quá, tôi đã có bạn trai rồi.”

Nam sinh nghe thấy câu trả lời của Đường Miên liền sửng sốt, cậu ta kỳ thật đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ bị từ chối, nhưng cậu ta vẫn muốn thử, Đường Miên là hoa khôi trường, nam sinh thổ lộ có rất nhiều, bị từ chối là chuyện rất bình thường.

Nhưng, vì sao cậu ta nhận được lời từ chối khác với những người kia?!

Còn nữa, bạn học Đường Miên có bạn trai từ khi nào vậy?

Các bạn học nghe trộm bên cạnh cũng sững sờ khi Đường Miên nói đã có bạn trai.

Bạn học Đường Miên có bạn trai rồi sao?

Chuyện là từ khi nào vậy?

Chính là tiểu ca ca trường quân đội thường xuyên đến tìm Đường Miên hay là anh quân nhân kia? Có lẽ là một người khác mà bọn họ chưa từng gặp?

Ô ô ô, bạn học Đường Miên bị người ta bắt đi mất rồi.

Cơ hồ chưa đến nửa ngày, chuyện Đường Miên có bạn trai đã lan truyền khắp Kinh đại.

Có rất nhiều nam sinh bị thất tình.

Khương Yên cũng nghe nói chuyện này, trên đường trở về, Khương Yên nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đường Miên, nhịn không được hỏi: “Đường Miên, cậu cứ như vậy mà công bố sao? Còn có gần đây bạn trai của cậu sẽ không thể lộ diện, cậu ở trường mọt mình độc lai độc vãng cậu nghĩ mọi người sẽ tin rằng cậu đã có bạn trai sao?”

“Thế nào là độc lai độc vãng, chẳng phải tớ vẫn còn có cậu sao?” Đường Miên cười trêu chọc nhìn Khương Yên.

“Đừng đừng đừng, tớ là gái thẳng, tớ không thích cậu đâu.” Khương Yên phối hợp lấy tay che ngực.

“Yên tâm, đối với kiểu loli như cậu tớ không có hứng thú.” Đường Miên lúc nói chuyện còn cố tình nhìn vào vòng một có hơi phẳng của Khương Yên.

Khương Yên nhận ra tầm mắt Đường Miên, trong nháy mắt liền đỏ mặt, mở miệng nũng nịu nói: “Lưu manh, cậu nhìn đi đâu đó?”

“Không, tùy tiện liếc qua thôi.” Đường Miên thu hồi tầm mắt.

“Hừ, tùy tiện liếc mắt cũng không được nhìn loạn!” Khương Yên liếc nhìn núi non trập trùng trước ngực Đường Miên, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ.

Tại sao ông trời lại bất công như vậy, cô không cao bằng Đường Miên liền thôi đi, vì sao chỗ đó cũng thua?!

Ông trời quả nhiên bất công, thứ tốt đều cho người khác.

Nửa giờ sau Đường Miên và Khương Yên đã tới nơi, Giang Tú Phân thấy hai người một trước một sau đi vào đã thành quen.

Khương Yên và Đường Miên từ lúc học cao trung đã chơi thân với nhau, khi hai vợ chồng bọn họ chuyển đến đây thì Khương Yên cũng thường xuyên đến đây ăn cơm, Khương Yên Giang Tú Phân cũng rất thích Khương Yên, tuy rằng gia đình điều kiện không tồi, nhưng là Khương Yên không hề có cái tính tự cao, rất than thiết với hai vợ chồng bọn họ.

Khương Yên vừa vào cửa liền chào Giang Tú Phân: “Dì à, cháu lại đến đây ăn chực.”

“Cái con bé này, nói gì đó, cháu cũng đâu phải người ngoài, mau vào nhà rửa tay ăn cơm đi.” Giang Tú Phân cười ha hả đáp.

“Vâng ạ, cháu chỉ là ngoài miệng khách khí thôi, chờ lát nữa ăn cơm cháu cũng không khách sáo đâu, hắc hắc.” Khương Yên nói xong thì cùng Đường Miên đi rửa tay.

Cơm nước xong, buổi chiều hai người Đường Miên và Khương Yên không có khóa, hai người nghỉ ngơi nửa giờ liền đi ra cửa, mua một ít đồ.

Hai học bá đi cùng nhau thù có thể đến đâu được? Đương nhiên là thư viện.

Ở thư viện hơn hai giờ mới rời đi, sau khi rời khỏi thư viện hai người lại đến cửa hàng bách hóa, gần đây thời tiết chuyển lạnh, Đường Miên định mua cho ba mẹ vài bộ quần áo ấm.

Mùa đông ở phương bắc và phương nam khác nhau.

Phương nam mùa đông ẩm ướt và lạnh giá, còn mùa đồn ở phương bắc tương đối khô ráo.

Từ cửa hàng bách hóa đi ra trên tay Đường Miên cầm vài chiếc túi, Khương Yên không mua quần áo, cô có rất nhiều quần áo, chỉ mua một ít đồ ăn vặt chuẩn bị về ký túc xá.

Hai người đi được một thì tách ra hai hướng khác nhau, lúc này sắc trời đã tối, Đường Miên cầm mấy túi đồ thông thả trên đường, thỉnh thoảng sẽ có vài người vội vàng chạy qua.

————

Buổi tối, 8 giờ.

Tô Vệ Quốc nằm trên giường lớn mềm mại, còn chưa tắm đã định đi ngủ.

Hôm nay anh ta thật sự là qluá mệt mỏi, việc ở công ty bận rộn đến mức An Ba rủ anh ta đi ăn cũng không có thời gian để đi, thật vất vả mới xong việc vừa nằm xuống đã mơ màng ngủ.

“Cạch!” Một tiếng, cửa phòng bị mở ra.

Ngay sau đó một giọng nữ vang lên: “Vừa về đến đã vào phòng, ai nha, con xem con kìa, ít ra cũng nên tắm rửa rồi mới ngủ, con nói ngày nào cũng bận rộn, mệt mỏi như vậy sao?”

Tô Vệ Quốc nghe thấy giọng của mẹ, nằm trên giường lười biếng không nhúc nhích, mặt chôn ở trong chăn mở miệng trả lời: “Mẹ, con mệt mỏi quá, cho con ngủ một lát nha, con thật sự rất mệt, cả ngày nay chưa từng được nghỉ ngơi, có chuyện gì thì ngày mai hãy nói được không?”

“Mẹ có vài chuyện muốn hỏi con, con cởi giày ra trước rồi hãy ngủ tiếp!” Lư Van tiến lên hai bước nói chuyện, vẻ mặt ghét bỏ mà vươn tay cởi giày cho Tô Vệ Quốc, giày vừa cởi xong thì căn phòng liền bốc mùi, Lư Vân càng thêm ghét bỏ.

Lư Vân hoài nghi đây không phải là con ruột của bà, một người nguyên tắc như bà, sao có thể sinh ra một thằng con vô kỉ luật như vậy chứ?

Tô Vệ Quốc cũng không biết mẫu thân đại nhân đang chê mình phiền phức, nghiêng đầu, cố mở mắt nhìn mẹ.

Bởi vì anh biết nếu anh không phản ứng, khẳng định bà sẽ không tha cho anh.

“Mẹ, chuyện gì vậy? Mẹ nói đi!”

“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là, mẹ nghe nói con với cô gái ở Thanh đại đã chia tay?” Lư vân trộm đánh giá sắc mặt Tô Vệ Quốc.

“Vâng, chia tay rồi.” Tô Vệ Quốc đáp.

“Chia tay rồi thì tốt, vừa lúc mẹ có một người muốn giới thiệu cho con……”

“Mẹ, tha cho con đi? Con chỉ vừa mới chia tay, tổn thương còn chưa lành, mẹ để từ từ được không?” Tô Vệ Quốc vội vàng tiếp lời.

“Con mà cũng bị tổn thương tình cảm nữa sao? Này, cô bé kia rất tốt, trông xinh xắn tính tình cũng rất được……”

“Không được, không được, mẹ à, con là thật sự mệt, mẹ để con ngủ một lát được không?”

Lư Vân nhìn Tô Vệ Quốc trên mặt không giấu được vẻ mỏi mệt, cuối cùng cũng là đau lòng con trai mình, đắp chăn cho Tô Vệ Quốc rồi xoay người ra ngoài.

Thấy mẫu thân đại nhân đã rời đi Tô Vệ Quốc thở dài nhẹ nhõm, sợ nhất là cứ cách ba ngày bà lại nối tơ hồng cho mình.

Nửa đêm ——

Tô Vệ Quốc đang mơ mơ màng màng ngủ đột nhiên nghe thấy có người gọi anh ta, giọng nói lúc có lúc không, nghe cũng không rõ ràng, Tô Vệ Quốc cho rằng bản thân đang nằm mơ, lật người tiếp tục ngủ.

Tuy nhiên giọng nói đó cứ văng vẳng bên tai lúc xa lúc gần, nhiễu đến Tô Vệ Quốc ngủ không được, Tô Vệ Quốc mở mắt ra theo phản xạ nhìn về phía cửa sổ.

Ngoài cửa sổ tối đen như mực chẳng thấy gì, hơn nữa khi mở mắt ra thì không còn nghe thấy giọng nói kia.

Tô Vệ Quốc giơ tay dụi mắt, cảm thấy là do mình quá mệt mỏi nên mới như vậy.

Ngay khi Tô Vệ Quốc nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục ngủ, bên tai lại lần nữa vang lên tiếng u oán của một người phụ nữ.

“Vệ Quốc…… Vệ Quốc……”

Tô Vệ Quốc bỗng dưng mở to mắt, liền thấy một người phụ nữ nằm bên cạnh mình, cô ta thấy anh mở to hai mắt, trên gương mặt trắng bệch lộ ra một nụ cười, môi đỏ hé mở, chậm rãi nói: “Vệ Quốc…… cuối cùng anh cũng tỉnh rồi?”

Ai da, tôi đi!!!

Tô Vệ Quốc từ trên giường bật dậy, bởi vì động tác quá mạnh suýt chút nữa là ngã xuống đất, Tô Vệ Quốc vịn vào mép giường ổn định thân thể lui vè phía sau hai mét, nhìn chằm chằm người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trên giường mình.

Tô Vệ Quốc có ấn tượng với cô ta, hình như là bạn của Thanh Chanh, trước kia thường hay đi cùng Thanh Chanh.

Tô Vệ Quốc trong đầu hồi tưởng lại người phụ nữ này hình như gọi là…… Hướng gì nhỉ?!

Gọi là gì không quan trọng, quan trọng là tại sao cô ta lại ở trên giường của anh?

Cô ta vào bằng cách nào?!

Tô Vệ Quốc nghĩ thầm, đột nhiên nhớ lại tới vừa rồi anh ta mở to mắt không thấy người này ở bên cạnh, vậy thù làm thế nào chỉ trong nháy mắt cô ta lại xuất hiện? Tô Vệ Quốc thấy người phụ nữ kia nhìn anh ta cười.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtamg95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Tô Vệ Quốc chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh, khiếp đến hoảng.

Người phụ nữ trên giường tựa hồ bị ánh mắt hoảng sợ của Tô Vệ Quốc chọc cười, ha hả cười, từ trên giường bò dậy, tiến tới gần Tô Vệ Quốc.

Tô Vệ Quốc thấy động tác của cô ta,  lại lần nữa lui về phía sau, trừng lớn đôi mắt mở miệng quát: “Cô là người hay là quỷ hả? Tại sao cô lại ở trên giường tôi?”

“Vệ Quốc, em thích anh, em thật sự rất thích anh, tại sao anh lại thích con đàn bà độc ác Thanh Chanh kia chứ? Còn tại sao em lại xuất hiện ở đây à? Bởi vì em muốn gặp anh, cho nên liền tới đây!” Người phụ nữ u oán nhìn Tô Vệ Quốc nói.

Tô Vệ Quốc cả người đổ mồ hôi lạnh, nhìn người phụ nữ điên cuồng kia, trong lòng Tô Vệ Quốc thầm cảm thấy mình xui xẻo tám đời.

“Chẳng lẽ cô thực sự là quỷ?!” Tô Vệ Quốc mở miệng hỏi.

“Vệ Quốc, thân thể của em rất đau, cả người đều đau không chịu được, đặc biệt là ở lưng.” Người phụ nữ quay lưng lại nói, quay đầu nhìn chằm chằm Tô Vệ Quốc, mở miệng nói: “Anh giúp em nhìn xem lưng em bị làm sao vậy? Em thật sự rất đau.”

Tô Vệ Quốc thấy rõ lưng của người phụ nữ, đồng tử đột nhiên co rụt lại.

Cô mẹ nó không đau mới lạ, Tô Vệ Quốc sợ đến mức tay chân lạnh băng.

Sau lưng người phụ nữ là một mảnh đỏ tươi, Tô Vệ Quốc thậm chí ngửi thấy mùi máu tanh ngập tràn trong không khí.

Toàn bộ xương khớp phía sau lưng của cô ta đều vặn vẹo, đặc biệt là bả vai vặn vẹo một cách bất thường.

Tô Vệ Quốc còn thấy mái tóc đen của người phụ nữ dính vài vết trắng, tưởng tượng đến đó là cái gì dạ dày Tô Vệ Quốc không nhịn được cuộn lên từng trận, không kìm được mà phun ra.

Tôi đi, này mẹ nó kinh dị.

Tô Vệ Quốc tay chống vách tường, chân đều mềm cả!

“Vệ Quốc, lưng của em bị làm sao vậy? Đầu của em cũng thấy đau nữa.” Cô ta lại mở miệng nói.

Tô Vệ Quốc im lặng, anh ta cảm thấy giờ phút này mình không hét chói tai đã là rất lợi hại.

Trái tim nhỏ bé của anh không thể chịu được áp lực to lớn thế này.

Người phụ nữ không có nghe thấy Tô Vệ Quốc trả lời, đột nhiên thay đổi sắc mặt, âm trầm nói: “Anh sợ hãi?”

Tô Vệ Quốc:……

Tình huống này, mẹ nó ai mà không sợ hả?

“Vệ Quốc, anh không cần sợ hãi, em thích anh, em thật sự thích anh……” Người phụ nữ nói đến đây thì đột nhiên kích động: “Đúng vậy, anh không thích em, người anh thích là Thanh Chanh, con tiện nhân Thanh Chanh kia, Vệ Quốc, anh đừng thích Thanh Chanh nữa, cô ta chính là một kẻ điên, cô ta thật sự là một kẻ điên!”

Tô Vệ Quốc cảm giác người phụ nữ trước mắt…… Không, hẳn là nữ quỷ, cô ta đã nói năng lộn xộn.

Đang lúc Tô Vệ Quốc cảm thấy có khả năng là mình xong đời rồi, bỗng dưng một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt hắn.

“Rầm……” Một tiếng vang lên.

Lư vân kéo rèm cửa, quay đầu nhìn Tô Vệ Quốc nằm trên giường.

“Đã tới giờ nào rồi? Còn không mau dậy đi, con cứ nằm ỳ trên giường hoài là lát nữa ba con sẽ lấy thắt lưng cho con vài đường đấy, Tô Vệ Quốc, mau dậy đi, mẹ nói lại lần nữa, không dậy là mẹ kêu ba con lên đây đó!” Lư Vân vươn tay kéo chăn trên người Tô Vệ Quốc nói.

Tô Vệ Quốc cảm giác người chợt lạnh, mở mắt ra liền thấy ánh nắng chói chang từ cửa sổ chiếu vào.

Tô Vệ Quốc hoảng hốt, giơ tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán.

Anh ta, nằm mơ?

Đó thực sự là một giấc mơ, một giấc mơ chân thật?

“Dậy, dậy mau, đi xuống ăn sáng!” Lư Vân lại lần nữa mở miệng nói.

Tô Vệ Quốc nghe giọng của mẫu thân đại nhân, bất ngờ bật dậy khỏi giường, lấy một bộ quần áo trong ngăn tủ ra thay.

Sau khi mặc quần áo xong Tô Vệ Quốc nói với mẫu thân đại nhân: “Mẹ con không ăn sáng, con phải ra ngoài một chuyến.”

“Sáng sớm tinh mơ ra ngoài làm gì?” Lư Vân nhíu mày.

Khi Lư vân nói xong, Tô Vệ Quốc đã chạy mất, lúc Lư Vân đuổi theo thì chỉ kịp thấy Tô Vệ Quốc đóng.

Được, người đi rồi.

Lư Vân cau mày xuống lầu, tâm tình  không tốt, thậm chí không thèm đếm xỉa đến cha Tô.

Đối với đứa con trai Tô Vệ Quốc này Lư Vân chẳng biết nên làm thế nào, từ nhỏ đến nó đã không phải là một đứa ngoan ngoãn nghe lời.

Nó vừa trưởng thành trong nhà đã có ý cho đi nhập ngũ, nó lại sống chết không chịu đi, cô chấp đi làm kinh doanh.

Kinh doanh cũng được, nhưng lại không đủ chí hướng, cứ dăm ba bữa lại chạy ra ngoài chơi, bạn gái thì thay đổi liên tục.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nói khác là reup chưa qua xin phép.

Nhà mẹ đẻ của Lư Vân thuộc dòng dõi thư hương, cho nên đối với đối tượng của Tô Vệ Quốc khẳng định là có vài tiêu chuẩn, không cần phải quá xinh đẹp, nhưng là ít nhất cũng phải có lai lịch rõ ràng.

Bản thân Lư vân cho rằng không có tiếng nói chung chỉ với những cảm xúc nhất thời thì hôn nhân sẽ không bền vững, giống như một người đàn ông tri thức thành đạt với một người phụ nữ không có văn hóa chỉ biết làm nội trợ và trông con, có lẽ bọn họ sẽ có một khoảng thời gian ngọt ngào, nhưng khi tình cảm mãnh liệt qua đi, tháng ngày tiếp theo cứ thế nhạt nhẽo trôi qua, cuối cùng khiến cả hai cảm thấy ngột ngạt.

Hoàn cảnh của mỗi người không giống nhau nên cuộc sống họ trải qua cũng hoàn toàn khác biệt.

Có lẽ không nhất thiết phải môn đăng hộ đối, nhưng tính cách, khí chất cần phải tương xứng.

Lư Vân không yêu cầu nhà gái phải thật giàu có, giỏi giang, nhưng là ít nhất cô gái ấy phải vượt qua khảo nghiệm tính cách của bà.

Tô Vệ Quốc không hề biết tới suy nghĩ này của Lư Vân, lúc này anh ta đang lái xe đến Thanh đại.

Tô Vệ Quốc lờ mờ cảm thấy giấc mơ tối qua không hề đơn giản, cho nên anh ta quyết định đến Thanh đại một chuyến.

Tô Vệ Quốc khá ưa nhìn, lại từng là bạn trai Thanh Chanh, cho nên khi Tô Vệ Quốc xuất hiện trước ký túc xá nữ của Thanh đại, ngay lập tức có người đi thông báo cho Thanh Chanh.

Trong ký túc xá, hai mắt Thanh Chanh hơi đỏ, lúc nghe Tô Vệ Quốc đến Thanh Chanh có hơi sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng lại, vội vàng rửa mặt rồi xuống lầu.

Thấy Thanh Chanh chạy ra Tô Vệ Quốc không có biểu tình gì, đợi đến khi Thanh Chanh đứng trước mặt Tô Vệ Quốc nói.

“Thanh Chanh, sao cô lại xuống đây?” Tô Vệ Quốc hỏi.

Thanh Chanh thấy thái độ của Tô Vệ Quốc hoàn toàn khác lúc quen nhau, ánh mắt trầm xuống, nhưng nhanh chóng trở lại thái độ lạnh lùng ban đầu, hơi nhấp môi, mở miệng nói: “Chúng ta đã lâu không gặp, chẳng lẽ anh đến đây không phải tìm em?”

“Không phải.” Tô Vệ Quốc không chút nghĩ ngợi đáp.

Thanh Chanh bi thương nhìn Tô Vệ Quốc, cắn cắn môi.

Tô Vệ Quốc nhìn Thanh Chanh thế kia, khẽ nhíu mày, mở miệng nói: “Thanh Chanh, chúng ta không hợp nhau, chúng ta là chia tay trong hòa bình, cô cứ như vậy……”

Thanh Chanh cắt lời Tô Vệ Quốc, nhìn chằm chằm anh ta nói: Tôi như vậy thì thế nào? Tại sao lúc anh theo đuổi tôi, anh không nói là không hợp? Tôi không đồng ý chia tay, chúng ta liền không tính là chia tay.”

“Thanh Chanh, cô đừng như vậy, rất vô vị.” Tô Vệ Quốc nhìn bộ dáng cực đoan của Thanh Chanh mà có chút bực bội.

Thanh Chanh thấy Tô Vệ Quốc mất kiên nhẫn, đè nén oán hận trong lòng.

“Vệ Quốc, em sai rồi……” Thanh Chanh vươn tay đến nắm tay Tô Vệ Quốc, chỉ là tay cô ta vừa vươn tới Tô Vệ Quốc đã ngay lập tức tránh đi.

Tô Vệ Quốc lui ra phía sau một bước: “Thanh Chanh, cô…… Quên đi, tôi nhớ cô có một người bạn tên là Hướng gì đó, cô có thể gọi cô ấy đến đây không? Tôi có việc muốn hỏi cô ấy.”

Tô Vệ Quốc vốn muốn nhờ người khác giúp, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã gặp Thanh Chanh xuống lầu.

Thanh Chanh nghe thấy Tô Vệ Quốc nói, ánh mắt hơi lóe lên, nhìn chằm chằm Tô Vệ Quốc một hồi lâu rồi nói: “Ý anh là Hướng San?”

“Người hay đi cùng với cô, cái người mà có nốt ruồi trên lông mày đó, cô có thể gọi cô ấy xuống không?”

“Vệ Quốc, việc này em không coa khả năng giúp anh rồi.” Thanh Chanh cúi đầu đáp lời.

“Vì sao? Cô ấy không ở ký túc xá à?” Tô Vệ Quốc mở miệng hỏi.

Thanh Chanh ngẩng đầu, mày đẹp nhíu lại, trên mặt lộ ra một nét đau thương, hồng hốc mắt đỏ hoe: “Cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Chuyện ngoài ý muốn? Là chuyện gì?” Tô Vệ Quốc hỏi.

“Mấy ngày hôm trước, không biết Hướng San xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại không cẩn thận từ ký túc xá rơi xuống…… Đã chết.”

Thanh Chanh nghẹn ngào, nói tiếp: “Ngày đó em rủ Hướng San đi ăn chung, nhưng cô ấy nói là không đói nên trở về ký túc xá, sau đó em từ căn tin về thì thấy cô ấy rơi từ cửa sổ phòng xuống, thật đáng sợ……”

Tô Vệ Quốc nghe Thanh Chanh nói xong cả người sững sờ, đầu óc rồi bời.

Hướng San đã chết, vậy người xuất hiện tối qua…… Thật sự là quỷ!

Thanh Chanh nhìn thấy sắc mặt Tô Vệ Quốc không tốt, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy, Vệ quốc, anh không khỏe à?”

“À…… Không, không có gì, cái kia tôi đột nhiên nhớ ra có vài việc cần xử lý nên tôi đi trước đây.” Tô Vệ Quốc nói xong xoay người rời đi.

Thanh Chanh hốc mắt ửng đỏ, nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Vệ Quốc rời đi, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười nhạt……

- ------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi