XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TRÙNG SINH CỰC PHẨM

Nói thì nói là vậy, nhưng Trương Uyển Thanh vẫn nghe theo lời nhờ vả của Phùng Liên, chạy sang bên cạnh xem thật hư ra sao.

Chủ yếu là bà cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Hàn Dung.

Hiệu trưởng Hồ đang ở nhà đọc báo.

“Anh có qua bên cạnh không?”

Hiệu trưởng Hồ kéo mắt kính xuống:

“Sao tự nhiên lại qua bên cạnh làm gì? Tiểu Hạ nhiệt tình như thế, em đừng có bưng đồ gì về nữa nhé, ai không biết lại nói này nói nọ em cho mà xem.”

“Nghĩ gì kệ họ, đồng chí Tiểu Hạ nhiều tình, lại hào phóng mời chúng ta, nói cứ như anh không thích ăn ấy.”

Hai vợ chồng đều rất bận rộn, còn bận hơn cả Phùng Liên và giáo sư Tạ, bình thường ở nhà gần như không nấu ăn, toàn ăn cơm ở căn tin.

Trương Uyển Thanh bổ sung: “Đúng rồi, cha mẹ của giáo sư Quý tới rồi, nên em mới đi qua xem thử.”

Hiệu trưởng Hồ bỏ tờ báo xuống: “Lão Quý cũng tới à, thế anh đi xem thử.”

Trương Uyển Thanh cười một tiếng: “Có phải anh có cảm giác mình đã quên chuyện gì rồi không?”

Hiệu trưởng Hồ không hiểu ra sao: “Em không nói làm sao anh biết mình quên cái gì?”

Khá lắm, thì ra đã quên sạch sành sanh rồi.

Tống Thời Hạ đang ở trong bếp bàn với mẹ chồng xem tối nay nấu cái gì, mẹ chồng muốn tự mình vào bếp, Tống Thời Hạ ở bên cạnh hỗ trợ.

Cuối cùng, mẹ chồng cô quyết định nấu canh gà, còn thịt gà thì xé ra xào.

Có mẹ chồng làm bếp chính, Tống Thời Hạ hỗ trợ cắt khoai tây và củ cải xong thì không còn phận sự gì nữa.

 

Thịt gà cho lên nồi nấu ngay từ khi nước còn lạnh, cho nguyên liệu hầm vào, mẹ chồng đổ đầy cả nồi nước.

Tống Thời Hạ nghi nồi canh gà này phải ăn được hai ba ngày.

Bên ngoài lại có người gõ cửa, cô còn tưởng là thím Phùng tới.

 

Người đứng bên ngoài lại là Trương Uyển Thanh và hiệu trưởng Hồ.

“Bí thư Trương, hiệu trưởng Hồ, sao hai người cũng tới thế ạ?”

Trương Uyển Thanh nắm tay Tống Thời Hạ.

“Dì với mẹ của cháu có quen nhau, lão Hồ và cha chồng cháu ngày xưa là bạn học, nên tới đây ngồi một lát.”

Đúng là trùng hợp mà.

Tống Thời Hạ dẫn khách đi vào nhà.

“Mẹ ơi, bí thư Trương và hiệu trưởng Hồ tới chơi ạ.”

Quý Học Nhai đang ngồi vẽ tranh với hai đứa cháu, ba người đều vẽ xấu, nhưng ai cũng cảm thấy mình vẽ tuyệt cà là vời.

Tống Thời Hạ tự nhận thấy mình là trình độ gà mờ, nhưng muốn giành quán quân trong cuộc thi vẽ tranh với ba người này cũng là chuyện dễ như ăn cháo.

Quý Học Nhai đặt bút xuống: “Ông nội phải đãi khách rồi, hai cháu tiếp tục đi nhé.”

Quý Dương lại bất ngờ dùng phép khích tướng: “Nhất định là ông nội muốn ăn gian rồi.”

Quý Nguyên cũng hùa theo: “Ông nội ăn gian!”

Quý Học Nhai quay đầu lại cười nói:

“Sao lại nói là ăn gian được! Nếu ông thắng, hai đứa khóc nhè, ông lại phải dỗ hai đứa nữa.”

Quý Dương cầm tranh của ba người chạy ra khỏi thư phòng, chạy bình bịch xuống lầu.

“Ông Hồ ơi, ông thấy bức nào đẹp nhất ạ?”

Hiệu trưởng Hồ nhìn thật kỹ, ba bức tranh này đều sàn sàn nhau, cái nào cũng xấu.

Nếu muốn để ông chọn, ông sẽ chọn bức con khỉ ở gần nhất.

“Con khỉ này đi, trông cũng hay hay.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi