XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ THÁNH MẪU Ở MẠT THẾ

Bối Noãn hiện tại đã biết rõ, anh thoạt nhìn sạch sẽ như vậy là từ đâu.

Ninh Thành tuy là một thành phố nhỏ nhưng theo tình huống hiện tại đường tắc khắp nơi, chỉ có một giờ để ra khỏi thành cũng chỉ miễn cưỡng vừa đủ.

Lục đại Boss cư nhiên còn muốn tắm rửa.

Bối Noãn có điểm do dự có nên kiên quyết kéo bọn họ ra khỏi thành hay không.

Bởi vì trong truyện gốc, tiểu đội cuối cùng là không kịp ra khỏi thành trước khi thây ma đột phá phòng tuyến.

Trong sách mọi người đều không có chuẩn bị đối với mạt thế đột nhiên đến, sau khi họ chạy ra khỏi thành phố S thì ở Ninh Thành mua sắm đồ ăn và những mặt hàng nhu yếu phẩm khác.

Đặc biệt lúc ấy Lục Hành Trì vẫn lái chiếc xe của Đỗ Nhược – một chiếc xe nhỏ màu cam.

Sàn xe quá thấp, tình hình giao thông hơi phức tạp một chút là coi như xong đời, cho nên ở Ninh Thành hoặc đổi thành một chiếc xe việt dã, vì thế trì hoãn không ít thời gian, chờ đến khi muốn ra khỏi thành thì đã chậm.

Chính vì tiểu đội chưa kịp ra khỏi thành mới gặp ở trêи đường một thành viên khác của đội.

Lục Hành Trì lần này trang bị đầy đủ thỏa đáng, so với trong sách hoàn toàn bất đồng, thời gian anh có rất dư dả.

Nhưng Bối Noãn không quá kỳ quái, Tiểu Tam có nói, đây là bản thí nghiệm, sai lệch thành dạng gì đều là bình thường.

Bối Noãn quyết định trước tiên nghe theo Lục Hành Trì, bình tĩnh xem biến chuyển thế nào.

Loại thời điểm binh hoang mã loạn này, đại sảnh khách sạn trống rỗng, người giữ cửa, bảo vệ đều không thấy đâu.

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp còn ở quầy tiếp tân, đang nhìn video lan truyền trêи mạng cảnh thây ma tập kϊƈɦ người, vẻ mặt thất thần.

Thấy bọn Bối Noãn tới, cô buông di động, cười thực miễn cưỡng.

Làm người tốt, Bối Noãn hỏi: "Cô còn chưa đi sao?"

"Giám đốc nói chúng tôi mấy người trực ban không thể rút lui, để xem tình hình thế nào, chờ tổng công ty quyết định," Cô gái cười như muốn khóc, "Cũng không thể xin nghỉ, xin nghỉ thì tháng này sẽ không có tiền thưởng."

"Tiền thưởng quan trọng hay là sinh mệnh quan trọng?" Bối Noãn hù dọa.

"Chúng tôi mới vừa từ thành phố S lại đây, thây ma giống như trong phim điện ảnh, gặp người liền cắn, ở ngoài trạm kiểm tra hình như đã có, có lẽ một lát sẽ vọt vào đây, cô còn ở đây đi làm? Biến thành thây ma cũng có thể lãnh tiền thưởng sao?"

Cô gái bị Bối Noãn thuyết phục, "Mẹ tôi vừa rồi cũng luôn gọi điện thoại kêu tôi về quê, có phòng có người, khẳng định so với trong thành phố còn tốt hơn."

Bối Noãn tán đồng, "Vậy cô còn chờ cái gì? Nhanh nhanh trở về đi."

Cô gái hỏi: "Các người tại sao không đi?"

Bối Noãn trịnh trọng đáp: "Chúng tôi muốn tận dùng thời gian cuối cùng trước khi mạt thế đến mà hưởng thụ cuộc sống."

Lục Hành Trì thuê phòng tổng thống ở tầng cao nhất, lý do này hẳn là hợp lý.

Cô gái nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bối Noãn, lại nhìn nhìn hai người cao lớn tuấn mỹ Lục Hành Trì và Đỗ Nhược phía sau, cân nhắc tổ hợp hai nam một nữ này, đột nhiên bừng tỉnh.

"Đúng vậy, nên tận dụng thời gian hưởng thụ cuộc sống, chúc ba người... à... vui sướиɠ."

Cô gái ném con chuột máy tính xuống, lấy túi từ trong ngăn tủ ra, không thay ra đồng phục mà xoay người chạy đi ngay.

Không ngoài dự kiến, cùng với tiếng giày cao gót chạy đi xa, trong đầu Bối Noãn lại một trận oa ha ha ha vang lên.

Thanh giá trị thánh mẫu lại dịch lên một tí xíu.

Cũng không tính nhiều, bất quá ít còn hơn không.

Bối Noãn xem xong, quay người lại, phát hiện Lục Hành Trì và Đỗ Nhược hai mặt vô ngữ.

"Làm sao vậy?" Bối Noãn không thể hiểu được.

"Không có gì." Lục Hành Trì cùng Đỗ Nhược trăm miệng một lời đáp.

Bối Noãn suy nghĩ cẩn thận xem không đúng chỗ nào.

Nhìn theo cô gái tiếp tân vừa chạy đi, Bối Noãn rất muốn kéo cô ta trở về: Từ từ, chị gái này, cô nghĩ tới cái gì đâu? Cô hoàn toàn tưởng tượng sai rồi, nè nè!

Xem ra là không có ai dẫn bọn họ lên lầu, Lục Hành Trì tự mình cầm thẻ phòng hướng về phía thang máy.

Bối Noãn lại xem góc trêи bên phải đang đếm ngược tiếng động thánh mẫu được điểm gấp đôi.

Còn hai phút cuối cùng.

Thật vất vả mới có được điểm gấp đôi, để lãng phí như vậy thật sự quá đáng tiếc.

"Các người chờ tôi một chút, tôi lập tức quay lại."

Bối Noãn nói xong xoay người chạy ra cửa.

Ra ngoài cửa kính xoay tròn của khách sạn, bên ngoài vẫn như cũ ngựa xe như nước, người trêи đường đều đầy vẻ nghiêm túc, cảnh tượng thật vội vàng.

Bối Noãn quay đầu lại thấy Lục Hành Trì cách cửa kính đang nhìn nhìn mình, lại ngắm tới thanh giá trị thánh mẫu, cô hít thật sâu một hơi, lấy dũng khí há miệng ra.

"Thây ma tới! Mọi người chạy mau!!"

Một giọng thật to gào xong, giá trị thánh mẫu chậm rì rì dịch lên trêи một chút.

Mỗi người đi qua đều dùng ánh mắt nhìn người bệnh tâm thần mà nhìn về phía Bối Noãn.

Thật vô cùng xấu hổ.

Bất quá nghĩ tới những người này một lát nữa có thể đều biến thành thây ma, căn bản sẽ không nhớ lại chuyện này nữa, Bối Noãn lập tức không cảm thấy quá xấu hổ nữa.

Vì giá trị thánh mẫu, liều mạng.

"Chạy nhanh chạy nhanh! Thây ma lập tức sẽ vào thành......"

Từ "nha" còn chưa ra tới, cánh tay đã bị người nắm lấy, Bối Noãn giống như bao tải bị xách vào trong đại sảnh khách sạn.

Lục Hành Trì kéo cô trở về, tùy tay ném cô lên sô pha.

Khoanh hai tay trước ngực, "Bối Noãn, ước định ba điều, điều thứ nhất là gì?"

"Nghe anh chỉ huy, bất luận chuyện gì cũng không được tự mình loạn quyết định." Bối Noãn hàm hồ nói.

"Cô còn nhớ rõ? Vậy cô đi ra ngoài kêu loạn lên, có hỏi qua tôi không?" Khẩu khí Lục Hành Trì không tốt chút nào.

"Tôi chẳng qua chỉ đi ra ngoài nói một câu, cũng phải hỏi anh sao?" Giọng Bối Noãn líu ríu.

"Thời điểm như thế này cô loạn kêu gọi bậy, nói không chừng sẽ bởi vì nhiễu loạn trị an tạo ra khủng hoảng mà bị bắt lại, đồ vật còn ở trêи người của cô, tôi còn phải nghĩ cách cứu cô ra, có phải là thêm nhiều phiền phức hay không?"

"Lục Hành Trì, cậu đừng hung dữ như vậy, dọa đến cô ấy."

Đỗ Nhược ngồi xuống bên người Bối Noãn, nhìn cô cười cười.

"Tôi biết cô muốn cứu càng nhiều người càng tốt. Nhưng mà, tin tức đã sớm truyền ra, người muốn chạy đã chạy sớm, có người có lẽ là luyến tiếc không đi, cô kêu bọn họ rời khỏi nhà thì đi đâu? Kỳ thật ở lại một chỗ tử thủ cũng là một biện pháp."

Lục Hành Trì híp mắt nhìn Bối Noãn, "Trước cảnh cáo cô một lần, lần sau tái phạm cũng đừng nghĩ đến đi theo chúng tôi."

Quả nhiên, đại Boss không vui.

Hơn nữa giống như Bối Noãn dự đoán, tuy rằng không vui nhưng cũng chỉ gõ vài câu mà thôi.

Rốt cuộc cả ngàn mét vuông còn có thể giữ đồ ăn tươi, ở mạt thế thật là quý giá.

Sẽ không dễ dàng đuổi cô đi như vậy, Lục Hành Trì lại không ngốc. Cho nên điểm mấu chốt của Lục đại Boss đến tột cùng là chỗ nào? Bối Noãn nhịn không được thật tò mò.

Phòng tổng thống rộng rãi xa xỉ, có ba cái toilet, Bối Noãn cũng đi tắm rửa, sau khi ra tới thì đi phòng bếp bắt đầu nấu nước.

"Cô đang làm gì?" Đỗ Nhược lau tóc, đi tới tham quan.

"Sẵn dịp còn điện nấu chút nước sôi giữ lại."

Nước sôi bỏ vào tầng trêи không gian, tới khi lấy ra nước vẫn sôi trào, sử dụng nhanh chóng lại thuận tiện.

"Đáng tiếc đồ đựng nước lại không có quá nhiều." Bối Noãn có điểm tiếc nuối.

"Tôi có biện pháp," Đỗ Nhược ra chủ ý, "Cô để nước hất lên trêи bầu trời, lúc hất nước thì thu vào không gian, như vậy không cần vật chứa nữa."

Bối Noãn trừng anh một cái, "Sau đó lúc lấy ra thì để nước sôi nện xuống tưới vào người tôi sao?"

Đỗ Nhược cười mỉa, "Cẩn thận một chút cũng không phải không thể."

Nhưng mà anh nói cũng có đạo lý.

Căn bản là không cần đồ chứa, ở trong không gian phần thời gian không thay đổi, nước cũng sẽ không chảy loạn.

Bối Noãn lần này nấu nước, thật nhanh mà dùng ngón tay điểm mặt nước một chút, khi thu vào không gian chỉ cần để ở một chỗ mà không cần nồi, quả nhiên thành công.

Một đống nước nóng giống như một khối thạch trái cây, lại cũng giống như một khối băng, vẫn còn duy trì hình dạng ở trong nồi.

Ngoại trừ đầu ngón tay đụng tới nước rất nóng, ngoài ra không có vấn đề gì khác.

Bối Noãn lập tức mở tất cả các bếp nấu nước, trong chốc lát trong không gian đầy một loạt khối nước nóng.

Nói như vậy, nước lạnh đương nhiên cũng có thể không cần vật chứa mà thu vào không gian?

Một khối lại một khối nước lạnh đưa vô càng nhanh, không bao lâu, Bối Noãn ép nước lạnh lại thành một mặt tường.

"Hiện tại cô lại làm gì?" Đỗ Nhược hỏi.

Bối Noãn đang mở một bao gia vị lẩu.

"Tôi muốn nấu một nồi lẩu uyên ương, nấu xong thu vào không gian, lúc ăn có thể trực tiếp mang ra, như vậy vẫn còn sôi trào thật tiện lợi."

Bên ngoài thây ma sắp tới, cô còn cân nhắc ăn lẩu như thế nào.

Thế giới đồ tham ăn người khác không hiểu, Đỗ Nhược lại lập tức nhận tri kỷ.

Anh đứng phía sau Bối Noãn, nhìn cô đưa từng miếng thịt dê vào trong lẩu, có điểm đáng thương, "Tôi hiện tại thật muốn ăn lẩu, làm sao bây giờ?"

Hiện tại khẳng định ăn không kịp.

Một tiếng chuông xuyên qua cửa kính vào trong tai Bối Noãn, thanh âm qua lớp cửa kiếng lại có điểm nặng nề nhưng rất rõ ràng.

Tim Bối Noãn theo tiếng chuông mà run rẩy một chút, cô quay đầu lại nhìn phía ngoài cửa sổ.

Cách đó không xa là trung tâm, một tia mặt trời lặn cuối cùng xẹt qua thành phố rồi biến mất.

7 giờ. Tiếng chuông một tiếng lại một tiếng gõ vang, toàn bộ thành phố giống như một chiếc thuyền lớn từ từ chìm vào bóng tối.

Cửa toilet mở ra.

Lục Hành Trì đã tắm xong, nhàn nhã tự nhiên mà xắn tay áo sơ mi, cài cúc áo đi ra.

Bối Noãn nhìn gương mặt sạch sẽ kia, nghĩ thầm: Lục Hành Trì, tôi đem an toàn gắn vào người nam chủ là anh đây, loại thời điểm này không ra ngoài thành phố mà cùng anh điên ở trong khách sạn này, đừng làm tôi thất vọng.

Bối Noãn đem nồi lẩu sôi trào thu vào không gian, nhìn xuống phía dưới đường.

Quả nhiên hướng cao tốc S1 hiện ra một đoàn người chạy vội đến đây.

Phòng tuyến đã bị phá vỡ.

Thây ma chạy cùng người sống sót giống nhau thật mau, nhất thời không phân rõ ai là ai.

Đỗ Nhược lấy từ trong bao ra một cái túi thật dài màu đen, Bối Noãn đã sớm thấy cái đồ vật kia chọc chọc ở bên ngoài.

Đỗ Nhược rút từ trong túi ra một cây đao.

Hoa hòe lòe loẹt, giống như đạo cụ cosplay.

"Đây là cái gì?" Bối Noãn thò qua tới hỏi.

"Minh Hồng Đao." Đỗ Nhược trịnh trọng nói.

"Hoàng Đế thượng cổ lúc đúc Hiên Viên kiếm, phần kim loại còn lại tự động hình thành một thanh đao, Hoàng Đế cảm thấy đao này sát ý quá nặng phải dùng Hiên Viên kiếm hủy nó đi, kết quả đao này chính mình biến thành một con chim bay mất."

Bối Noãn: "......"

Vị này bệnh tâm thần quá nặng, không cứu nổi.

Bối Noãn duỗi tay sờ soạng một hồi, quả nhiên đao này còn chưa mở vỏ.

Cô nhìn nhìn không gian một chút, nghiêm túc xách ra một cái xà beng, thật mộc mạc mà thực tế.

Ước lượng phân lượng trong tay, Bối Noãn giơ giơ cánh tay nhỏ nhắn, tượng trưng mà khoa chân múa tay vài cái.

Vèo một cái, người cùng xà beng cùng nhau bay đi ra ngoài.

Đỗ Nhược: "......"

"Không sao," Đỗ Nhược an ủi Bối Noãn, "Dù sao chúng ta còn có cậu ta."

Lục Hành Trì đang bình tĩnh mà đem từng cây đinh dài nhét vào băng đạn, trong chớp mắt liền chứa đầy hai hộp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi