XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ THẾ THÂN


"Chu Quỳnh Vũ...!Hầy, thực sự bây giờ chị cũng không biết nên giải thích như thế nào." Tiểu Triệu buồn bực nói, "Em lên weibo xem thử là biết."
Lại là weibo, là nơi thường xuyên cập nhiều tin tức mới và hot.

Thực sự Bạch Y cũng là người rất cuồng mạng xã hội.

Nhưng tại sao cứ nhằm vào thời điểm cô đang ở bên ngoài, không có thời gian để lên mạng.

Thì chắc chắn cô lại gặp chuyện không may.
Chả lẽ bát tự của cô cùng weibo không hợp nhau!
"Được, để em lên xem thử, chị đừng có cúp máy điện thoại vội."
Tay Bạch Y hơi run, nhưng cô vẫn cố cầm chắc điện thoại, duy trì cuộc nói chuyện.

Tay kia vớ lấy chiếc điện thoại đang để trên bàn của Diệp Lam.

Biết hành động của mình có hơi vô lễ, nhưng cô vẫn mở ứng dụng weibo.

Ở trên giao diện, vẫn là cái nick phụ của Diệp Lam.

Avatar chính là tấm poster của cô trong [một đời trần duyên].
Diệp Lam đang ngồi ở bên cạnh cô, nên cũng nghe rõ những lời Tiểu Triệu nói trong điện thoại.

Cô ấy ở trong giới giải trí này đã nhiều năm, đã trải qua bao nhiêu đắng cay ngọt bùi.

Nên vừa nghe liền biết đã có chuyện xấu xảy ra.

Ngay lập tức thu lại nụ cười, ngồi sát lại gần Bạch Y, cũng ngó đầu ra xem thử.
Mở những top search trên weibo ra, vị trí thứ hai xuất hiện cái tên của Chu Quỳnh Vũ.

Lùi xuống phía dưới một chút, ở vị trí số bảy xuất hiện tên của Bạch Y và Chu Quỳnh Vũ.
Diệp Lam nhìn là biết có chuyện gì đang xảy ra, nhíu mày lại.

Nhanh tay mở ra xem thử.
Nội dung của ba hot search này đều giống nhau, thậm chí đến cả hình ảnh cũng giống.

Sau khi nhìn kỹ nội dung được viết.

Đầu của Bạch Y như muốn nổ tung.
Cuộc chiến chính thức bắt đầu.
***
Diệp Lam mở to hai mắt ra nhìn, khóe môi hơi run, định nói gì đó nhưng lại không thể nói lên lời.

Cô ấy lấy bình đựng nước chanh ở trong quán, rót vào cốc.

Uống một ngụm lớn, mới lấy lại được giọng nói của mình.
"Có chuyện gì đã xảy ra?" Diệp Lam hỏi, "Em cùng cô ấy đang tranh giành tài nguyên với nhau?"
Bạch Y cảm thấy mọi chuyện diễn ra rất thần kì, giống như một vụ nổ lớn trong vũ trụ.

Sau vụ va chạm, có một tiếng nổ rất lớn và có nhiều hạt tinh thể bị bay ra ngoài.

Nhưng sau đó, tất cả mọi thứ đều chìm vào trong tĩnh lặng.
Cô vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, lướt xem mấy bài viết trên weibo.

Bài viết có nhiều lượt bình luận và chia sẻ nhất tầm khoảng 50.000.

Nhìn vào thời gian đăng bài, cô đoán vụ việc này đã được đăng tải từ một tiếng trước.
"Tin hot: Tiểu hoa dán Bạch Y công khai tranh giành tài nguyên.

Rất có khả năng Chu Quỳnh Vũ sẽ bị đoạt mất vai diễn đầu tiên trong sự nghiệp?" Ngay phía dưới là hình ảnh của cô và Chu Quỳnh Vũ.

Dù một bài viết đều có những cách thức viết khác nhau nhưng tất cả đều đang ám chỉ cô muốn cướp lấy vai diễn của Chu Quỳnh Vũ.
Bạch Y không thèm mở bình luận ra đọc.

Không cần xem nhưng cô cũng biết mấy bình luận top đều đang dùng những từ ngữ công kích để mắng chửi cô.

Chắc bây giờ đám fan của Chu Quỳnh Vũ đang hận không thể giết cô ngay tại chỗ.
Bạch Y: "Em vừa mới đọc, bây giờ chị định xử lý tình huống này như thế nào?"
Tiểu Triệu: "Cứ gặp mặt nhau trước rồi nói sau.

Em cứ gửi cho chị địa chỉ, chị ngay lập tức đến gặp em."
Bạch Y: "Nếu thế thì chị cứ đến chỗ bọn em đang ngồi ở đây đi.

Ở đây cũng khá vắng vẻ và ít người ngồi."
Tiểu Triệu có hơi do dự: "Nhưng mà Diệp Lam..."
"Đừng có lo lắng." Bạch Y quay sang nhìn Diệp Lam, "Cô ấy cũng biết chuyện này rồi.

Nói không chừng còn có thể giúp chúng ta giải quyết được việc này."
Tiểu Triệu một lúc sau mới lên tiếng: "Được, gửi địa chỉ cho chị, chị sẽ đến sớm nhất có thể."
Diệp Lam im lặng quan sát biểu cảm của Bạch Y.

Liền ngay lập tức đoán ra được, chuyện này là do phía bên kia cố tình sắp đặt để hãm hại Bạch Y.

Nhưng cô không hiểu lý do vì sao Chu Quỳnh Vũ lại làm ra hành động như vậy.

Nhìn hai người này trông không hề giống như hai kẻ đang có mối thâm thù đại hận với nhau.
Nhìn bộ dạng thản nhiên của Bạch Y.


Giống như không có chuyện gì đang xảy ra.

Vẫn vui vẻ thưởng thức bánh ngọt.

Sau khi ăn xong, liền đặt đĩa sang bên cạnh.

Ngẩng đầu lên thấy Diệp Lam đang lo lắng nhìn cô, không nhịn được liền bật cười, nói: "Đấy, em thường có linh tính từ trước.

Cũng đoán ra được là sắp có chuyện xấu tìm đến mình.

Chị đã ăn no chưa, đồ ăn ở quán này làm ngon lắm."
Diệp Lam nhíu mày: "Em đã biết chuyện này từ trước?"
"Không hề biết trước." Bạch Y bình tĩnh nói, " Là do linh tính mách bảo, và đã dự đoán được từ trước.."
Cô chỉ biết, ở trong tiểu thuyết, nguyên chủ và nữ chính cũng xảy ra một trận chiến rất nảy lửa.

Cho dù cô có muốn tránh thì cũng không thể tránh được.

Giống như tên của cuốn tiểu thuyết [Định mệnh].

Trăm ngàn con sông đều đổ ra biển.
Diệp Lam tay chống cằm, ngồi suy nghĩ một lúc, "Tại sao Chu Quỳnh Vũ lại cố tình nhắm vào em.

Rốt cuộc là vì lý do gì?"
Bạch Y dùng thìa xúc một miếng bánh, rồi đút vào miệng của Diệp Lam, "Em cũng không rõ, có lẽ một số người từ khi sinh ra đã không ưa nhau rồi."
Nếu dựa vào tình tiết trong tiểu thuyết, cô chỉ biết mối quan hệ của nguyên chủ và nữ chính là hai kẻ thù không đội trời chung của nhau.

Nhưng chắc ngay cả bản thân của Chu Quỳnh Vũ cũng không biết, lý do mà cô ta căm ghét cô, một phần là do sự ghen ghét đố kỵ của cô ta.

Với lại, mấy lần mà hai người bọn họ gặp mặt nhau, chả có lần nào là vui vẻ.
Diệp Lam cảm thấy lời cô nói rất có lý, liền gật đầu nói: "Thôi không cần phải giải thích nữa.

Có thể là hai bát tự của hai người không hợp nhau.

Nhắc tới mấy chuyện phong thủy, chị có quen một vị đại sư rất lợi hại.

Có khi hôm nào phải nhờ ông ấy bói thử một quẻ.

Nhờ ông ấy làm một cái lễ, cắt giải tình duyên hay oán hận gì đó hộ hai người."
"..." Bạch Y dù biết nhưng lại không thể nói ra, yên lặng rồi chọn một trái dâu tây đút vào miệng của đối phương, "Ăn đi, ăn xong rồi thì ngậm miệng lại."
Tiểu Triệu vội vàng chạy tới đây.

Lúc cô ấy bước vào trong tiệm, tiếng giày cao gót chạm vào sàn nhà vang lên những âm thanh rất chói tai.

Diệp Lam và Bạch Y đều nghe thấy, cả hai ngẩng đầu ra nhìn.

Rồi vẫy tay ra hiệu với cô ta.
Mọi người thường nói, người có sự nghiệp thành công thì nhìn vào khuôn mặt của người đấy là có thể đoán ra được.

Dù có muốn che giấu, nhưng người đấy vẫn luôn tỏa ra một khí chất rất khác biệt.

Bạch Y đã quen Tiểu Triệu mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sắc mặt này của chị ấy.
Tiểu Triệu cùng Diệp Lam đã có một khoảng thời gian dài không gặp mặt nhau.

Nhưng họ chỉ chào hỏi nhau vài câu qua loa, rồi ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện này thì chị đã tra hỏi rõ ràng rồi.

Mấy tin tức này đều do người đại diện của Chu Quỳnh Vũ truyền ra ngoài.

Tuy nhiên họ chỉ tiết lộ cho một nhà báo biết.

Sau đó người kia đăng tin tức lên mạng, mấy blog giải trí cùng tòa soạn thấy vậy liền đăng tin tức lên theo."
Bạch Y: "Chị có chắc chắn không? Chị đang nghĩ Chu Quỳnh Vũ cố tình tung chuyện này ra."
Tiểu Triệu: "Chị cũng không hỏi rõ, nhưng nói thật thì chị cũng không tin.

Chỉ là bàn việc hợp tác không thành mà thôi, tại sao phải làm ra những hành động như vậy để hại em."
"Dù chỉ lời đồn đại, nhưng nếu không thể bác bỏ tin đồn này rõ ràng..." Diệp Lam vừa nói, vừa lướt weibo, "Dù nó không hề ảnh hưởng tới sự nghiệp của Bạch Y, nhưng mà càng để lâu thì càng khiến cho mọi việc trở nên phức tạp."
Tiểu Triệu thở dài: "Họ cố tình bịa ra một câu chuyện để hãm hại chúng ta.

Bây giờ họ sẽ ngồi chơi xơi nước, còn chúng ta phải lo sốt vó để bác bỏ tin đồn kia.

Mà nhiệt độ bây giờ của Bạch Y rất cao, nên chắc bây giờ cũng có khối người đang ghen tị với Bạch Y."
Bạch Y bật cười nói: "Ngày hôm đó em cũng chỉ nói ra một câu.

Hoặc là để cho tôi đóng luôn nhân vật này, hoặc là không bàn tới vấn đề này nữa.

Nhưng lại tạo cho Chu Quỳnh Vũ một cơ hội, để cô ta chơi xỏ mình.

Chỉ trách em quá thông minh mà thôi."
Diệp Lam vừa nghe xong, ngay lập tức vỗ nhẹ lên đầu cô một cái, "Đến giờ phút này rồi mà vẫn nhe răng ra cười được."
Bạch Y lấy tay xoa đầu, quay sang nhìn người đang ngồi ở hướng đối diện, "Tiểu Triệu, chị cảm thấy nên xử lý việc này như thế nào mới tốt?"
Tiểu Triệu đang mở điện thoại ra xem, nhìn mấy thông tin trên mạng càng khiến cho cô ta cảm thấy phiền lòng.

Lại còn liên tục có điện thoại đến quấy rầy.

Cô ta bực bội tắt nguồn máy điện thoại.


Màn hình điện thoại dần tối lại, bây giờ nhìn rất giống một cục gạch màu đen tuyền.

Bây giờ cô ta chỉ ước nó là gạch thật, để cô ta dùng nó đi phang mấy kẻ thích đi tung tin đồn liên thiên.
Không khí xung quanh dần trầm lặng xuống, Tiểu Triệu dừng động tác trên tay, rồi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Y nói, "Cách đơn giản nhất là trực tiếp bác bỏ tin đồn.

Rồi liên hệ với phòng luật sư, nói sẽ kiện những kẻ tung tin đồn sai sự thật.

Thực ra cách này cũng không hiệu quả đâu, chưa chắc mọi người sẽ tin lời chúng ta nói.

Trừ khi Chu Quỳnh Vũ tự đứng ra bác bỏ tin đồn thì may ra.

Nhưng chắc..."
Nhưng các cô đều biết khả năng này sẽ không xảy ra.
"Sao không đi tìm tổ chế tác của bộ phim [Mưa sao băng], rồi tự nhờ họ bác bỏ tin đồn này hộ?" Diệp Lam thử đề nghị một phương án, "Không phải bọn họ chính là người hiểu rõ chuyện này nhất đó sao.

Không hề có dự định thay đổi người.

Hoặc chúng ta cứ án binh bất động? Đợi khi bộ phim này khởi quay, thì mọi người đều biết được những tin đồn này là đang nói sai sự thật."
Tiểu Triệu lắc đầu nói: "Chúng ta không thể chờ được nữa.

Ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng là ấn tượng quan trọng nhất.

Nếu trong vòng ngày hôm nay, chúng ta vẫn chưa làm sáng tỏ mọi chuyện.

Thì chắc chắn mọi người sẽ bán tín bán nghi, thậm chí có nhiều người còn nghĩ tin đồn này là sự thật.

Cho dù sau này mọi chuyện có được giải quyết.

Chắc chắn mọi người cũng sẽ không hề quan tâm tới chân tướng của sự việc.

Hoặc nếu có thì cũng nghĩ chúng ta làm chuyện xấu không thành.

Sau tất cả thì người chịu thiệt thòi nhất vẫn là Tiểu Bạch.

Điều này có thể sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng và sự nghiệp của Bạch Y."
Bạch Y khẽ nhếch khóe môi lên, xem ra đây chính là điều mà bọn họ đang mong muốn.

Nhân lúc tên tuổi và danh tiếng của cô đang lên.

Sẵn sàng đưa chân ra đá một cước, rồi tiện thể dẫm lên người của cô.
Trong giới giải trí, nếu có năng lực và ngoại hình tốt sẽ làm tiền đề lớn, rồi chờ một cơ hội may mắn đến.

Sẽ có cơ hội để trở nên nổi tiếng.

Nhưng nếu từng dính phải lùm xùm liên quan đến nhân cách, dù sau này có sự nghiệp thành công thì cũng bị mọi người lôi chuyện trong quá khứ ra để chửi.

Thực ra Bạch Y cũng chỉ mới bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, vẫn chưa hề có bất cứ tác phẩm nào cô tham gia được công chiếu.

Nên độ nổi tiếng của cô bây giờ, là những công sức mà Bạch Y phải tích góp từng chút một.

Mọi người đều nghĩ cô có tích cách vui vẻ và hòa đồng.

Nhưng nhờ chuyện này, mọi người sẽ có cái nhìn khác về cô.

Dù có lên tiếng giải thích vẫn vô ích.

Thậm chí không còn có cách nào để cứu vãn lấy sự nghiệp.
Nhưng nếu Bạch Y thực sự là con người kiểu đấy.

Là kẻ có nhân cách kém, sẵn sàng giẫm đạp lên tiền bối, không từ một thủ đoạn để tranh giành lấy tài nguyên.

Thì mọi thứ bây giờ cô đang có sẽ đồng loạt biến mất.

Cô sẽ trở thành kẻ trắng tay.

Thậm chí còn phải nhận lời chỉ trích nặng nề từ cộng động mạng.
Diệp Lam đương nhiên rất am hiểu đạo lý này, nên cô ấy đang rất lo lắng: "Chúng ta nên phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ phải chạy đến năn nỉ Chu Quỳnh Vũ, để cô ta lên tiếng bác bỏ tin đồn này? Nhưng mà bọn họ làm ra mọi chuyện thành ra như vậy.

Cho dù có lên tiếng giải thích chắc chắn cũng không thể xoay chuyển tình thế được."
Tiểu Triệu buồn rầu lo lắng nói: "Đúng vậy, chỉ là bàn bạc chuyện hợp tác không thành mà thôi.

Đến bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao bọn họ phải dồn chúng ta đều bước đường cùng này."
Diệp Lam cùng Tiểu Triệu thở dài, cả hai lo lắng nhìn nhau rồi tự an ủi bản thân và người kia.

Nhưng họ quay sang nhìn Bạch Y.

Thấy khuôn mặt của cô rất bình thản, một tay chống cằm, tay còn lại khuấy đều sữa trong ly cà phê.

Nhìn bộ dạng thư thản của cô lúc này, hai người họ thầm nghĩ "hoàng đế không vội thái giám vội[1]"
[1] Hoàng đế bấp cấp thái giám cấp – 皇帝不急太监急 – huángdì bùjí tàijiān jí (tục ngữ: hoàng đế không vội thái giám vội, ý đại loại là đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý, mà người xung quanh thì gấp gáp lo lắng
Chờ đến khi cốc cafe này nguội, Bạch Y mới nhấp thử một ngụm, rồi quay sang nhìn Tiểu Triệu nói: "Thế thì tự chúng ta bác bỏ tin đồn này thôi.


Không phải chị quen biết rất nhiều người bạn trong giới truyền thông hay sao.

Việc này chắc cũng chả khó khăn gì đối với chị."
Tiểu Triệu: "Ừ, đúng là việc này không khó.

Nhưng độ thuyết phục sẽ không cao.

Rất khó có để đạt được hiệu quả mà chúng ta mong đợi.

Em đang nghĩ cái gì tại sao lại nói những lời này ra?"
Bạch Y nhún vai nói: "Ăn ngay nói thật thôi."
Diệp Lam ngập ngừng nhìn hai người, vội vàng giải thích: "Tôi không phải, tôi không có, mọi người đừng nghĩ oan cho tôi?"
Nhìn hành động này của Diệp Lam thực sự rất buồn cười, nhưng cô cũng không muốn đối phương hiểu sai ý của mình.

Nên vội vàng giải thích: "Tất nhiên là tôi không có ý này rồi.

Tôi chỉ đang đứng góc độ từ mấy người quần chúng đang ngồi ăn dưa mà thôi.

Nếu chúng là làm như những gì các cô nói.

Chưa chắc đã giải quyết xong hết mọi việc."
"Này, em muốn nói cái gì thì nói nhanh lên?" Tiểu Triệu bị khơi gợi lên sự hứng thú, tò mò và háo hức nhìn Bạch Y.
"Nếu bọn họ đã muốn làm mọi chuyện thành ra như vậy.

Biết đó chỉ là lời nói đùa của em thôi.

Nhưng cố làm to mọi chuyện ra.

Nếu đã như vậy, thì chúng ta cứ phơi bày sự thật ra cho mọi người biết." Bạch Y cười nói, "Chuyện viết bài như thế nào thì cứ để giới truyền thông thỏa sức sáng tạo đi.

Còn chúng ta sẽ tiết lộ cho bọn họ một thông tin, thiên tài âm nhạc Chu Quỳnh Vũ lần đầu tiên đảm nhận vai diễn.

Đến nhờ Bạch Y làm thế thân hộ, nhưng đã bị cự tuyệt."
"Cái này..." Tiểu Triệu ngạc nhiên, một lúc sau cô ta cố nở một nụ cười nhưng nhìn rất miễn cưỡng, "Trước tiên chúng ta sẽ không bàn bạc tới vấn đề mọi người sẽ tin người nào hơn.

Nhưng nếu chúng ta đem tin tức này truyền ra ngoài, làm như vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ chính thức đối đầu với Chu Quỳnh Vũ."
Bạch Y trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cô mở điện thoại di động ra, đang thử tìm kiếm thứ gì đó.

Sau đó bình tĩnh lên tiếng: "Từ khi cô ta chính thức lan truyền tin tức sai sự thật này lên trên mạng.

Thì chắc chắn cô ta cũng không hề muốn giữ mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng với chúng ta rồi." Cô phóng to hình ảnh này ra, đưa máy điện thoại của cô cho Tiểu Triệu nhìn, "Chị nhìn hình ảnh trên báo đi, họ chọn tấm hình của em trong tấm poster của bộ phim [Một đời trần duyên] thì cũng không sao.

Nhưng chị thấy không bọn họ cố tình chọn những hình ảnh mà Chu Quỳnh Vũ xuất hiện ở sân bay hôm cô ta về nước.

Chả lẽ chị không nhớ chuyện gì đã xảy hôm đấy ư.

Bọn họ đang ám chỉ thứ gì, thì chị với em là người hiểu rõ nhất."
Tiểu Triệu nghi ngờ, cầm lấy điện thoại lên xem thử.

Chỉ cảm thấy cái hình ảnh này có hơi quen.

Tiếp theo đó là vài tấm hình tương tự.

Nếu phóng to bức hình này lên, thì có thể nhìn thấy bảng hiệu rất nhỏ được đặt trên tường.

Nó ghi rõ tên công ty.

Lúc này thì Tiểu Triệu mới nhớ ra, mấy người xuất hiện ở trong hình chính là đoàn đội của Chu Quỳnh Vũ.

Tiểu Triệu cũng xuất hiện, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi.

Thậm chí trong bức ảnh còn xuất hiện cái đồng hồ thường được treo lên tường ở công ty.

Thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ngày giờ.
"Là ngày hôm đó, lúc chúng ta đang bàn chuyện ở công ty.

Nhưng tại sao em lại có hình?!" Tiểu Triệu kinh ngạc nhìn cô, giọng nói trở nên cao vút, "Lúc đó em đang suy nghĩ chuyện gì, mà lại đi chụp lén mấy tấm hình này."
Diệp Lam thấy thế, vội cầm lấy di động lên xem thử.

Đây đúng là công ty của bọn cô.
"Ừ, ngày hôm đó lúc chị đi ra tiễn mấy người này.

Em cảm thấy không yên tâm, nên vội vàng đi theo sau, lúc đầu chỉ nghĩ chụp chơi thôi.

Nhưng lại không nghĩ mình sẽ có cơ hội sử dụng mấy tấm hình này." Bạch Y nửa thật nửa giả nói, "Cứ làm theo những gì em nói đi, bây giờ chúng ta còn có hình ảnh để làm bằng chứng."
Diệp Lam suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Mặc dù có chúng ta có bằng chứng, nhưng chỉ hình ảnh thôi thì không đủ.

"
"Quả thực là bằng chứng này vẫn chưa thuyết phục." Bạch Y nói, "Nhưng với tình huống trước mặt, muốn áp chế được cái tin tức kia, thì đây chính là biện pháp tốt nhất.

Phải dùng tin tức lớn hơn để mọi người không để ý tới chuyện kia nữa.

Mà đối phương vốn dĩ cũng có ý đồ xấu, thì chúng ta cũng nên đáp trả một chút.

Mà công chúng chỉ đang muốn ăn dưa thôi, "gió thổi chiều nào theo chiều đó.

Mà nghĩ lại xem, chúng ta nói có "nói có sách, mách có chứng".

Nhìn có độ chính xác và tin cậy cao hơn cái tin minh tinh tuyến 18 lại đi tranh giành tài nguyên của thiên tài âm nhạc.

Hai người nghĩ mà xem, nếu đặt hai tin tức này cạnh nhau, thì mọi người chọn tin cái nào hơn."
Tiểu Triệu hơi nhếch khóe môi lên, cẩn thận suy nghĩ những lời Bạch Y nói.

Phải suy nghĩ một cách thận trọng.
"Nếu làm như vậy, ngay cả tình huống xấu nhất.

Thì cư dân mạng cùng lắm chỉ không biết nên tin tưởng vào ai.

Chờ đến khi bộ phim [Mưa sao băng] chính thức được khởi quay.


Có khi mấy bạn đó còn chạy vào weibo của tôi đã gửi lời xin lỗi vì đã trách nhầm tôi."
Sắc mặt Diệp Lam cũng bớt căng thẳng.

Lại quay sang nhìn người ngồi ở phía đối diện.

Lúc nãy trong đôi mắt của đối phương vẫn hiện rõ sự lo âu cùng buồn bực, bây giờ cũng dần trở nên bình tĩnh.

Bạch Y dùng tay vỗ lên vai của Tiểu Triệu, an ủi cô ta: "Bây giờ chúng ta đang ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc.

Đây là cách giải quyết tốt nhất.

Nhưng chỉ tiếc khi chúng ta sử dụng cách này, thì chúng ta đã lỡ đắc tội với Chu Quỳnh Vũ."
Bạch Y nhíu mày lại, giữ vai Tiểu Triệu ép cô ta phải nhìn thẳng vào mặt cô: "Tiểu Triệu, chị đang lo sợ?"
"Lo sợ?" Tiểu Triệu bật cười nói, "Là một người đại diện lâu năm.

Có chuyện gì mà chị chưa từng gặp qua.

Em nghĩ chuyện này có làm chị sợ không."
Bạch Y nở nụ cười rạng rỡ nói: "Nhưng em nói trước, đối phương không phải là kẻ dễ bắt nạt."
"Vậy thì chúng ta sẽ ra tay giết cô ta trước." Giọng nói của Tiểu Triệu hiện rõ sự quyết tâm, "Chị cũng không biết nên giải thích cho mấy em hiểu như thế nào.

Nhưng tình huống này, lợi thế đang nghiêng về phía chúng ta.

Fan Chu Quỳnh Vũ quanh năm suốt tháng gây thù chuốc oán với rất nhiều người.

Nếu tin tức này được đăng tải lên, mấy anti fan sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn vàng kia đâu."
"Điều quan trọng nhất, chúng ta chính là nhân viên ăn lương của Trình tổng.

Có xin một đồng tiền nào hay dựa dẫm vào cô ta đâu
." Diệp Lam bực bội, hậm hực nói, "Nếu không cho cô ta biết sự lợi hại, thì lần sau cô ta sẽ càng lấn tới.

Phải cho cô ta biết Bạch Y nhà chúng ta không phải là quả hồng mềm.

Ai muốn bóp thì bóp.

Tiểu Triệu, chị nhanh đi liên hệ với giới truyền thông đi.

Sau đó em sẽ ra tay giúp đỡ chia sẻ bài viết lên tường cá nhân."
Nghĩ tới với tình huống trước mặt, đây chính là phương pháp giải quyết hữu dụng nhất.

Nếu đổi sang góc nhìn khác, làm như vậy sẽ thúc đẩy diễn biến của cốt truyện nhanh hơn.

Nhưng cô nghĩ đây cũng là một chuyện tốt.

Bạch Y như được trút bỏ gánh nặng ở trong lòng ra.

Đang định chuyên tâm ngồi thưởng thức ly cafe.

Thì đột nhiên nghe câu nói này của Diệp Lam, khiến cho cô suýt chút nữa bị sặc mà chết.

ngôn tình hoàn
"Khụ khụ khụ —— "
"Làm sao vậy, em lại muốn cười à, sao nhiều khi lại hành động giống như một đứa trẻ vậy." Diệp Lam vừa mới nói một câu mà cô nghe cảm thấy rất quen.

Lại còn lấy khăn giấy đưa cho cô, rồi còn dùng tay vỗ nhẹ lưng cô, "Không cần cảm ơn chị đâu, cũng không cần phải cảm động đến mức như vậy.

Không phải mấy điều này chị đã sớm nói trước với em rồi sao.

Chỉ cần em gặp mấy vấn đề phiền toái, thì chị luôn sẵn sàng ra tay cứu em."
Bạch Y cảm thấy đã đỡ hơn, liền dở khóc dở cười, "Em rất cảm ơn lòng tốt của chị.

Nhưng xin chị đừng nhúng tay vào việc này."
"Vì sao?"
"Đối phương không chỉ là một minh tinh nổi tiếng.

Mà gia thế của cô ta cũng rất giàu có.

Thậm chí ngay cả đoàn đội của cô ta cũng rất mạnh.

Chị nên nhớ chúng ta không hề có kẻ chống lưng ở phía sau.

Dù em biết chị làm như vậy là muốn tốt cho em.

Nhưng nhỡ có kẻ lợi dụng, rồi tung thông tin em từng làm diễn viên thế thân cho chị.

Thì điều này sẽ làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của chị.

Em coi chị là bạn tốt.

Và em không hề muốn chị sẽ bị như vậy."
Diệp Lam nghe xong liền hiểu ý của cô: "Nhưng mà chị...."
"Ăn đi, món này ngon lắm." Bạch Y xúc một miếng bánh to đùng, đút thẳng vào miệng của Diệp Lam.

Rồi quay sang nhìn Tiểu Triệu, "Liên hệ với truyền thông, cần thời gian bao lâu thì tin tức này mới bị lan truyền trên mạng?"
Tiểu Triệu nhìn thẳng vào mắt cô, trong đôi mắt hiện rõ sự tự tin cùng kiên định.

Khiến cho người khác cảm thấy mình đặt niềm tin vào cô ấy là đúng, "Đừng có xem thường chị nhé.

Tài nguyên và nhân mạch của chị có rất nhiều nhưng vẫn chưa có cơ hội thể hiện cho em xem thôi? Cứ yên tâm đi, mấy lần trước cũng tiết kiệm kha khá khoảng tiền.

Chị dùng tiền mua hotsearch cùng nhờ thủy quân.

Cứ để mấy người bọn họ thích trí một lúc.

Tí nữa chị sẽ gửi đến món quà bất ngờ dành cho bọn họ.

30 nữa em nhớ vào xem náo nhiệt.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi