XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ THẾ THÂN

Trình Minh Ý thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào ghế sofa. Quan sát thật kỹ ánh mắt cùng biểu cảm trên khuôn mặt của Chu Quỳnh Vũ. Đã lâu lắm rồi, anh chưa từng quan sát thật kỹ Chu Quỳnh Vũ. Nên trong trí nhớ của anh chỉ có một hình bóng mơ hồ. Đó cũng là lý do vì sao lần đầu tiên anh gặp Bạch Y, anh đã nhận nhầm người.

Trong ấn tượng của anh, Chu Quỳnh Vũ chính là người cao ngạo và lạnh lùng. Tích cách khá giống với Minh Vi. Cô ấy không thích lãng phí thời gian vào mấy cuộc tranh cãi vớ vẩn. Chứ đừng có nói đến việc sẽ nói mấy thứ liên thiên vớ vẩn kiểu này với anh.

Chu Quỳnh Vũ cảm thấy không được tự nhiên, vì ánh mắt này của Trình Minh Ý khiến cô ta cảm nhận được dường như anh có thể nhìn thấu suy nghĩ thật của cô ấy.

“Minh Ý, tôi…”

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trực tiếp đánh gãy lời nói của Chu Quỳnh Vũ, Trình Minh Ý thầm cảm thấy may mắn vì cuộc điện thoại này đến rất đúng lúc. Cười lễ phép ra hiệu với Chu Quỳnh Vũ, ý bảo cô ấy ngồi chờ một chút. Đợi đến khi anh nhìn thấy rõ tên người đang gọi điện thoại tới cho anh. Ánh mắt anh ngay lập tức trở nên dịu dàng, giống như mặt nước hồ trong vắt. Cơn nóng giận ở trong lòng anh bỗng nhiên được dập tắt.

“Trình tiên sinh vạn năng…”

Bạch Y thi thoảng mới gọi anh là Minh Ý, còn bình thường cô toàn gọi anh với cái tên Trình tiên sinh vạn năng, bằng giọng điệu hóm hỉnh vui vẻ, nhân tiện trêu chọc anh mấy câu. Và rất dễ dàng chọc anh cười.

Hồi còn nhỏ, anh cùng Minh Hi thường bị mọi người lén lút sau lưng gọi với cái tên “mặt than”, sau này lớn lên anh cũng học được cách che giấu cảm xúc thật. Cho dù gặp chuyện vui hay buồn, khuôn mặt của anh vẫn không đổi sắc. Trình Minh Ý không hề nghĩ rằng lại có một ngày, anh nhiễm phải thói quen giống người kia, và anh cảm thấy mình bắt đầu đã cười nhiều hơn.

Trình Minh Ý dường như quên mất sự tồn tại của người khác ở trong văn phòng. Giống như mọi ngày, anh trực tiếp bộc lộ tình cảm của mình đối với cô. Mỗi lần sau khi nghe anh tỏ tình, Bạch Y luôn cảm thấy ngại ngùng, thường nói sang chuyện khác, chưa từng thẳng thắn đáp trả lại anh.

Nhưng mà, ngày hôm nay cô đã đáp lại, dường như hai người có thần giao cách cảm với nhau. Trong khi anh bị Chu Quỳnh Vũ làm phiền và đang có tâm trạng rất tệ, đột nhiên lại nghe được Bạch Y nói: “Em cũng vậy.”

Trình Minh Ý lúc này giống như mấy nam chính trẻ trâu trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường. Ở trong lòng, sung sướng tới mức chỉ muốn nhảy cẫng lên. Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của anh vẫn rất lạnh lùng bình tĩnh, khiến người ngoài không thể nhìn thấu được suy nghĩ thật trong lòng anh.

Vẫn là cái biểu cảm lạnh lùng xa cách kia, giống như một lớp băng dày, thành công che giấu những gợn sóng cuồn cuộn đang dâng trào trong lòng anh.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện và trấn tĩnh lại cảm xúc. Trình Minh Ý ngẩng đầu lên nhìn Chu Quỳnh Vũ nói, “Nói tiếp đi, vừa nãy cô đang muốn nói tới chuyện gì?”

Chu Quỳnh Vũ nhìn Trình Minh Ý không coi ai ra gì, trò chuyện điện thoại vui vẻ với Bạch Y, khiến cô ta không thể nói rõ cảm xúc trong lòng của mình bây giờ như thế nào.

Bất ngờ, khiếp sợ, xấu hổ và tức giận, xen lẫn với sự ghen tị. Giống như Trình Minh Ý chưa từng nghĩ cô ấy lại nói chuyện cay nghiệt khinh khỉnh người khác như vậy. Thì cô ấy cũng chưa từng nghĩ đến Trình Minh Ý có thể dịu dàng ôn nhu với một người như vậy.

Chu Quỳnh Vũ che giấu sự mất mát vào trong lòng, bình tĩnh nói: “Minh Ý, tôi đã chụp được bức ảnh hai người bọn họ ở cùng nhau vào hôm diễn ra lễ trao giải Top Chinese Music Awards. Tôi còn mang theo bức ảnh đó đến đây, anh có muốn xem không?”

“Không, tôi không muốn xem.” Trình Minh Ý nói, “Chụp lén ảnh người khác khi chưa được cho phép là việc làm sai pháp luật. Quỳnh Vũ, đừng vì những thứ phồn vinh của giải trí mà đánh mất những giá trị đạo đức của con người. Nếu chú dì biết chắc chắn họ sẽ cảm thấy thất vọng.”

Chu Quỳnh Vũ cảm thấy rất ngạc nhiên, phản ứng này của Trình Minh Ý nằm ngoài dự đoán của cô ấy, đột nhiên cô ấy không biết làm gì để giải quyết tình hình trước mặt.

Mãi cho đến khi Trình Minh Ý đứng dậy, lịch sự nói mấy lời khách sáo muốn mời khách đi về. Cô liền vội vàng lên tiếng giải thích: “Tôi xin lỗi, Minh Ý, tôi làm như vậy chỉ vì tôi quan tâm tới anh. Tôi không muốn anh bị tổn thương vì loại người như Bạch Y.”

Trình Minh Ý giữ im lặng nhìn chằm chằm vào Chu Quỳnh Vũ, vài giây sau anh đột nhiên lên tiếng: “Quỳnh Vũ, có phải cô thích tôi đúng không.”

Chu Quỳnh Vũ ngây người ra.

Trình Minh Ý giơ tay lên xem giờ, động tác của anh vừa phóng khoáng vừa lưu loát, “Ngày hôm nay cô đến đây nói rất nhiều chuyện, mặc kệ có phải không, thì tôi cũng chỉ muốn nói với cô hai điều. Việc xảy ra vào tối ngày hôm qua, vốn dĩ tôi cũng dự định muốn tìm cô để nói chuyện, nhưng vì Y Y không đồng ý. Nên tôi mới từ bỏ ý định này. Nhưng cô chủ động đi đến tìm tôi, thì tôi cũng muốn nói chuyện thẳng thắn với cô. Tôi thực sự rất yêu cô ấy, tôi có thể bỏ qua và tha thứ cho những lời nói ngày hôm nay của cô tại văn phòng này. Bởi vì tôi nể tình Cảnh Trạm và chú dì. Nhưng sự tôn trọng của tôi chỉ có sự nhất định mà thôi. Hy vọng về sau, khi nói chuyện tốt nhất cô nên giữ phép lịch sự và tôn trọng người khác.”

“… Nếu tôi nói đúng là như vậy?”

“Cái gì?”

Chu Quỳnh Vũ cố gắng kìm chế sự xúc động, đôi mắt của cô ấy đỏ rực lên, dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện: “Nếu tôi thích anh thật thì sao?”

“Đó là chuyện của cô, cô tự mình quyết định.” Trình Minh Ý nói, “Chỉ cần cô không cố tình gây khó dễ cho cô ấy, thì không liên quan gì tới chúng tôi cả.”

“Minh Ý, chúng ta quen biết nhau đã hai mươi mấy năm nay, anh với Bạch Y chỉ mới quen biết nhau… nửa năm? Chả lẽ anh chưa từng thích em ư?”

“Đúng vậy.”

“Anh để ý tới cô ta không phải vì cô ta nhìn giống em sao? Nếu không với tính cách của anh, liệu anh có nhiệt tình quan tâm tới một cô gái đến mức như vậy không?” Chu Quỳnh Vũ bị chọc tức đến mức bật cười, “Kết quả là anh nói anh thích cô ta, rồi nói không thích em? Minh Ý, lời nói dối trắng trợn như vậy anh muốn em tin thế nào?”

Trình Minh Ý bình tĩnh nói: “Cô và cô ấy không hề giống nhau, tôi đã nói câu này rất nhiều lần rồi. Về sau mong cô không nhắc tới chuyện này nữa.”

“Trình Minh Ý, anh đang quá mê muội.” Chu Quỳnh Vũ hai mắt đỏ hoe, không nhanh không chậm nói, “Em sẽ cho anh nhìn thấy rõ con người thật của cô ta.”

Trình Minh Ý nghĩ anh nói điều gì lúc này cũng đều thừa thãi, liền tao nhã lịch sự đưa tay ra tiễn khách, sau đó mở cửa ra gọi Tiểu Lý vào. Từ cửa chính của công ty đến văn phòng tổng giám đốc có mấy bảo vệ đứng canh gác. Anh giao nhiệm vụ cho Tiểu Lý, bảo anh ta tiễn Chu Quỳnh Vũ về.

Có người ngoài ở đây, Chu Quỳnh Vũ lại khôi phục dáng vẻ thanh cao lạnh lùng. Cô ấy đeo lại kính râm, và đội mũ lên đầu. Lúc gần đi tới cửa, cô ấy bỗng nhiên dừng lại, không nhịn được nữa, nên quay lại nói: “Rồi anh sẽ sớm biết những gì tôi nói là đúng.”

Trình Minh Ý quay trở lại bàn làm việc rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên khẽ vươn vai hít thở. Không gian dưới bàn làm việc khá rộng rãi, nhưng nhìn có vẻ hơi chật chội bởi vì chân anh quá dài.

Trình Minh Ý ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, khẽ nhíu mày lại.

Lãng phí hơn nửa tiếng đồng hồ
Trình Minh Ý vừa về nhà liền nhìn thấy bộ dạng “đói sắp ngất xỉu” của Bạch Y, bộ dáng ủ rũ thiếu sức sống ngồi xem điện thoại di động.

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh, đôi mắt đang buồn bã đột nhiên sáng rực lên. Bộ dạng nhìn giống như chú mèo nhỏ bị bỏ rơi đang ủ rũ cô đơn đột nhiên phấn chấn tinh thần lên hẳn.

“Tại sao anh lại về trễ như vậy?” Bạch Y chỉ đồng hồ treo trên tường bĩu môi nói, “Anh lại còn nhắc nhở em không được về nhà quá muộn.”

Trình Minh Ý: “Phải làm việc tăng ca nên về hơi muộn, em đang đọc cái gì thế?”

“À?” Bạch Y quay lại nhìn về phía anh chỉ, “Đúng rồi, ngày mai có buổi phát sóng trực tiếp nên đoàn làm phim chuẩn bị sẵn bản kế hoạch. Tiểu Triệu vừa mới gửi cho em. Bởi vì chuyện ngày hôm qua nên bản kế hoạch cần phải điều chỉnh vài chỗ. Đoàn làm phim muốn đẩy thời lượng lên sóng của Tô Dư nhiều lên.”

“Vậy thì em cứ xem tiếp đi, anh đi làm cơm.”

Trình Minh Ý khẽ xoa đầu Bạch Y, nhấc chân lên đi về phía phòng bếp, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu lại hỏi cô: “Y Y, em có quen biết với Thẩm tổng không?”

“Thẩm tổng?” Bạch Y trong lòng khẽ run lên, nghi ngờ hỏi, “Có quen biết, có chuyện gì à?”

Trình Minh Ý bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì đâu, nghe nói người này rất có năng lực, Minh Hi muốn kết bạn với anh ta, có gì chúng ta sẽ bàn chuyện này sau.”

“… Vâng.”

Bạch Y cẩn thận từng li từng tí di chuyển đến khung cửa phòng bếp, thò đầu ra bí mật thăm dò tình hình bên trong. Động tác cùng biểu cảm của Trình Minh Ý vẫn giống như mọi ngày. Cô tự hỏi bản thân liệu có phải có tật giật mình nên cắn dứt lương tâm không. Cô khẽ lắc đầu rồi quay trở lại phòng khách, tiếp tục chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp ngày mai.

Trình Minh Ý đột nhiên nhắc tới Thẩm Ngạo Kỳ khiến cho cô cảm thấy lo lắng và hoảng hốt. Nếu dự vào tình hình hiện tại, có lẽ là do cô nghĩ quá nhiều.

Nhưng rất nhanh thôi, Bạch Y liền phát hiện ra giác quan thứ sáu của phụ nữ quả thực là báu vật do thượng đế ban tặng. Đặc biệt mấy chuyện tốt thì không bao giờ linh nghiệm. Nhưng chuyện xấu thì chắc chắn linh nghiệm.

Ăn cơm xong, cả hai đều đi tắm rửa. Rồi lại quay trở lại phòng khách như thường lệ. Bạch Y ngồi đọc kịch bản, còn Trình Minh Ý nếu có công việc cần xử lý thì anh sẽ mở máy tính ra để làm việc. Nếu anh rảnh thì cả hai sẽ ngồi xem phim truyền hình do Trình Minh Hi đóng.

Theo như cách nói của Trình Minh Ý: “Xem để hiểu rõ hơn về công việc của em.”

Đương nhiên lúc đó Bạch Y khá bối rối và buồn bực. Tuy Trình Minh Hi đã giảm bớt lượng công việc đóng phim so với hai năm gần đây. Chủ yếu là do bị Trình Minh Ý bắt về làm việc, nhưng Trình Minh Hi đã có kinh nghiệm bao nhiêu năm trong nghề, đương nhiên Trình Minh Ý chắc chắn cũng hiểu rõ nghề nghiệp của em trai mình.

Tối nay không hiểu vì sao, Bạch Y vừa pha trà xong đang chuẩn bị ngồi xuống đọc bản thảo. Trình Minh Ý đi theo phía sau cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô, mở tivi lên điều chỉnh âm lượng thấp xuống, vừa ôm cô vừa ngồi xem phim.

Xét cho cùng, thì trước kia giữa hai người được ngăn cách bởi lớp cửa sổ giấy rất mỏng. Nhưng chiều ngày hôm nay, Bạch Y vẫn có thể giả vờ mình chưa làm hỏng lớp ngăn cách đấy. Tuy nhiên cô vừa mới thổ lộ tình cảm vào buổi chiều này. Tuy rằng có hơi chiếu lệ, nhưng là người trưởng thành đột nhiên lại bị một người ôm vào lòng, cô có thể cảm nhận khối cơ bắp rắn chắc của anh, thậm chí còn ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người anh, là mùi hoa oải hương, vì đó mùi hương mà Bạch Y thích nên Trình Minh Ý cũng thích theo.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tấm thân thanh tâm quả dục suốt hai mươi mấy năm sắp không giữ được nữa.

“Em nói nè Trình tiên sinh.” Bạch Y nghiêng đầu sang, khóe môi của cô hơi run, miễn cưỡng nói, “Anh cứ tập trung xem tivi đi, cần gì phải ôm ấp nhau?”

Trình Minh Ý cúi đầu xuống nhìn cô, vừa dịu dàng lại đủ mạnh mẽ nói: “Không chỉ muốn ôm em thôi đâu, anh có muốn làm rất nhiều chuyện khác. Hôm nay, em đã đáp lại lời tỏ tình của anh, khiến anh rất vui, em không được phép thu hồi lời nói.”

… Hóa ra cô chính là người tiếp thêm dũng khí cho anh.

“Vậy anh ôm thì cứ ôm đi, nhưng không được sờ đầu em.” Bạch Y giơ tay lên kéo cái bàn tay đang nghịch ngợm trên đầu cô xuống, “Em cuối cùng cũng đã hiểu cái động tác này của anh nhìn giống như chủ nhân đang vuốt ve mèo cưng.”

Trình Minh Ý bật cười nói: “Được, thế hôn có được không?”

“Hử?”

Bạch Y vừa ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy khuôn mặt đẹp trai tuấn tú đang dần tiến lại gần. Cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào người cô, dù cô nhìn sang bất kỳ nơi đâu cô vẫn không thoát được cặp mắt xinh đẹp đấy. Trình Minh Ý đột nhiên dừng lại ở một khoảng cách rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở và nhiệt độ trên người đối phương, giống như đang chờ sự đồng ý của cô.

Xem ra đêm nay cô không thể làm việc được rồi.

Một trong số ưu điểm lớn nhất của Bạch Y chính là tự do và phóng khoáng. Cô đã từng nhận mình thích người ta, không cần phải e ngại hay rụt rè.

“Tùy anh.”

Ý cười trên khóe môi của Trình Minh Ý Ý hiện lên rất rõ, bàn tay anh dịu dàng nâng cằm Bạch Y lên, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô, từ từ ngậm lấy môi của cô, nhân lúc Bạch Y sơ hở, anh ngay lập tức tiến vào xâm chiếm. Số lần Trình Minh Ý hôn môi cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, phần lớn chỉ là những nụ hôn nhẹ thoáng qua.

Một nụ hôn dài triền miên khác với những nụ hôn trong quá khứ. Vừa dịu dàng nhưng vẫn đủ mạnh mẽ, dường như cả hai đang muốn khắc sâu vào trong trí nhớ, vì ngày hôm nay quan hệ của cả hai đã tiến lại gần với nhau hơn.

Thật trùng hợp, ở trên màn hình tivi cũng đang chiếu cảnh Trình Minh Hi đang hôn môi nữ chính. Mặc dù hầu hết những cảnh quay này là mượn cảnh. Nhưng ngoài cảnh đang chiếu ở trong tivi ra, cảnh tượng bên ngoài càng trở nên nóng bỏng hấp dẫn.

Trên tivi đang chuyển sang cảnh khác, Trình Minh Ý lúc này mới chịu buông cô ta, mỉm cười nói: “Tiếp tục xem bản thảo đi.”

Bạch Y đỏ mặt xoay người sang chỗ khác, không phải là cô nói quá, đây không phải là cô đang xấu hổ hay ngại ngùng, mà là cô bị thiếu dưỡng khí. Đối với một người thường xuyên đi tập thể hình như Trình Minh Ý, dáng người khỏe khoắn rắn chắc giống với mấy siêu mẫu nam. Cô không có đủ tư cách để làm đối thủ của anh. Trong lúc cô đang thở hổn hển, anh vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn.

Mấy tháng này, càng nghĩ cô lại càng cảm thấy buồn bực. Trình Minh Ý dường như soi sáng chỉ điểm cho cô biết về những kỹ năng cần có yêu đương. Bất cứ chuyện gì cô đều cảm thấy anh biết rất rõ.

Tác giả nói nam chính là trực nam, không hiểu rõ mấy chuyện yêu đương. Liệu tác giả có bị hiểu lầm chỗ nào không? Dựa theo chỉ số thông minh của Trình Minh Ý, căn bản không cần thiết phải cho nguyên chủ lên làm vật tế.

Có thể là vì mấy tháng này có quá nhiều áp lực lớn khiến tinh thần cô đã quá mệt mỏi, thế nên vừa mơ mơ màng màng một lúc, cô đã ngủ gật lúc nào không hay. Cũng có thể vì cái ôm của Trình Minh Ý quá ấm áp và thoải mái, Bạch Y tập trung xem bản thảo, bên tai truyền tới giọng nói của các diễn viên trong phim. Không biết từ lúc nào, đầu cô đã tựa vào vai đối phương, ngoan ngoãn ngủ ở trong lòng anh.



Phần trả lời câu hỏi của bản thảo lần này đã bị loại bỏ gần hết câu hỏi so với bản thảo gốc. Hơn nữa lần này cô còn xuất hiện chung với Tô Dư. Tô Dư là gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trước báo chí và truyền thông. Vừa có tài năng diễn xuất, vừa có kinh nghiệm. Nếu buổi phát sóng gặp phải rắc rối, và bị đi lệch hướng so với kế hoạch ban đầu. Tô Dư sẽ nhanh chóng phát hiện và ngay lập tức điều chỉnh lại.

Số lượng công việc đột nhiên lại bị tăng lên đáng kể, Bạch Y cảm thấy có hơi mệt mỏi, cô không thể tập trung vào công việc.

“Tôi xin lỗi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi