XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

Thể Hà thấy sắc trời không còn sớm nữa, vừa giúp tiểu thư nhà mình tìm áo, vừa nói:

– Mặt trời sắp xuống núi rồi, người định đi đâu vậy?

– Cứu người- Dương Dung lời ít ý nhiều, ngại phiền phức, cũng sợ không kịp, nên không thay y phục bên trong, chỉ choàng thêm áo khoác liền vội vã đi ra, Thể Hà tìm y phục xong quay ra, thấy trong phòng trống không, không khỏi nói.

– Nôn nóng vậy là muốn đi cứu ai đây.

Đáng tiếc lá thư bị tiểu thư mang đi rồi, nếu không cô cũng muốn xem trên đó viết gì.

Dương Dung thúc ngựa, mau chóng chạy trên đường, tóc dài cùng áo choàng đỏ bay phần phật trong gió, bách tính qua lại trên đường xa xa nghe thấy tiếng vó ngựa lao vùn vụt liền mau chóng tránh đi, chỉ có một người, vẫn ngu ngơ đi trên đường, trong tay cầm bầu rượu, loạng choạng bước đi, không nghe thấy tiếng vó ngựa lao đến.

– Tránh ra, tránh ra cho ta- Dương Dung xa xa nhìn thấy người nọ, vốn tưởng hắn sẽ tránh, không ngờ hắn lại đứng ngay giữa đường, ánh mắt còn ngây ngốc nhìn cô, thần sắc mơ màng, hiển nhiên đã quá say, Dương Dung áp sát, nhìn rõ mặt người nọ, lập tức ghìm chặt dây cương, hai chân trước của ngựa đá tung lên trời, bị dây cương kéo chặt sinh đau mà hí vang một trận.

Dương Dung khó khăn dừng ngựa, lần nữa cản đường tên ma men kia, lần này xác định bản thân không hề hoa mắt, chính là hắn.

Tạ Phương Tung, mới mấy ngày không gặp, hắn liền biến thành bộ dạng này, toàn thân chật vật, y phục xốc xếch, ngay cả tóc cũng rối nùi, giống hệt như tên ăn mày uống say lang thang đầu đường xó chợ.

– Nhị công tử, công tử không sao chứ- Hai tên gia đinh từ trong đám người lao ra, một trái một phải đỡ lấy Tạ Phương Tung đang say khướt, đang định mắng người, vừa ngước lên trông thấy Dương đại tiểu thư oai dũng ngồi trên lưng ngựa, vội vàng chào hỏi- Dương tiểu thư.

Dương Dung xuống ngựa, đi tới bên cạnh Tạ Phương Tung, dìu hắn đến vệ đường:

– Nhị công tử nhà các ngươi bị gì vậy? Sao biến thành bộ dạng này, Tạ gia các người không ai quản nổi hắn à?

Gia đinh cũng hết cách, nhưng Dương đại tiểu thư thường xuyên ra vào Tạ phủ, đại tiểu thư và phu nhân đối đãi với cô không tệ, họ liền không dám giấu giếm:

– Từ khi Tam tiểu thư Tô gia qua đời, Nhị công tử như biến thành người khác, cả ngày nhốt mình trong phòng uống rượu, ngày nào cũng uống đến say khướt, lão gia và phu nhân vô cùng tức giận, nhưng dù có mắng công tử hay phạt công tử thế nào cũng vô ích, sau đó bắt trên dưới phủ không được cho công tử ấy uống rượu, công tử liền lén chạy đến đây, hôm nay cũng vậy, may mà chúng tiểu nhân tìm được.

Trong lòng Dương Dung có chút khó chịu, lúc trước khi cô phát hiện Tạ Phương Tung thích Tô Uyển Linh, cô vô cùng tức giận, thậm chí còn tuyệt giao với Tô Uyển Linh, thế nhưng khi nghe tin tỷ ấy chết, cô thấy thật khó tin, rồi khi đến phủ thượng thư trông thấy quan tài gỗ lim kia, cô mới biết, tỷ ấy quả thật đã đi rồi, cô tưởng bản thân sẽ vui mừng lắm, nhưng hoàn toàn không, nước mắt không khỏi rơi xuống.

Ngày đó, cô đã nhìn thấy Tạ Phương Tung.

Hắn của ngày hôm đó còn rất ổn, làm như không có gì cả, đứng trước linh cửu của tỷ ấy không nhúc nhích, lặng lẽ thắp ba nén hương rồi đi. Lúc đó cô không hiểu, rõ ràng hắn thích tỷ ấy như vậy, tại sao lại thờ ơ như vậy, cuối cùng cũng biết rồi.

Lúc đó hắn hờ hững, là muốn để tỷ ấy thanh thản ra đi.

Cô biết Tạ Phương Tung thích Tổ Uyển Linh, nhưng không ngờ tình cảm hắn dành cho tỷ ấy lại sâu đậm đến vậy. Vì tỷ ấy mà uống rượu giải sầu, gầy rạc đi, làm gì còn bộ dạng công tử hoàn khố kiêu ngạo ngày xưa nữa.

Cô hơi tức giận, lại có chút đau lòng, giành lấy bầu rượu trong tay hắn, Tạ Phương Tung mơ màng muốn giật lại:

– Trả lại cho ta.

Dương Dung ném bầu rượu xuống đất, nhìn hắn bằng ánh mắt oán giận, đáy lòng đau nhói, mắng:

– Ngươi bày bộ dạng này ra cho ai xem? Ngươi thế này, sẽ chỉ làm người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng, chẳng phải ngươi thích tỷ ấy sao? Tỷ ấy bị người ta giết chết dưới sông lạnh lẽo, đến giờ vẫn chưa bắt được hung thủ, nếu ngươi thật sự thích tỷ ấy, nên tỉnh táo lại, giúp tỷ ấy tìm ra hung thủ, an ủi vong linh tỷ ấy.

Cặp mắt mơ màng của Tạ Phương Tung có hơi tỉnh táo, nhưng vẫn im lặng, Dương Dung bực tức, giận dữ nói:

– Chẳng lẽ ngươi định sống cả đời như vậy? Mẫu thân ta nói, con người sau khi chết sẽ ở trên trời dõi theo những người mà mình yêu thương, chỉ là chúng ta không thể nhìn thấy, ngươi thật sự hy vọng tỷ ấy nhìn thấy bộ dạng này của ngươi rồi đau lòng sao?

Tạ Phương Tung cuối cùng cũng nhìn cô, cặp mắt sáng láng như kia đã sớm bị lạnh lẽo thay thế, lời nói ra càng lạnh lùng:

– Chuyện của ta không cần ngươi quản.

– Ngươi tưởng ta muốn quản ngươi à, Tạ Phương Tung, ta nói cho ngươi biết, người ta thích chính là anh hùng đơn thương độc mã xông vào trại thổ phỉ cứu ta, không phải tên vô tích sự, ngươi cứ thế này, ta chẳng thèm quản ngươi, ngươi cứ việc tự sinh tự diệt đi- Cô tức giận đứng dậy, leo lên ngựa, đùng đùng thúc ngựa bỏ đi.

Ánh mắt Tạ Phương Tung đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn theo bóng lưng dứt khoát bỏ đi kia, cuối cùng thu mắt lại, chậm rãi đứng lên:

– A Phúc, về phủ.

A Phúc vẻ mặt vui mừng:

– Nhị công tử, người tỉnh rồi?

Tạ Phương Tung gật đầu:

– Ừ, nên tỉnh táo lại rồi, mẫu thân ta nói đúng, Dương Dung là cô nương tốt, tính cách có hơi dữ dằn, nhưng luôn tạo động lực cho ta.

Tửu lượng của hắn rất tốt, hiếm khi say, hắn từng vì vậy mà lấy làm tự hào, nhưng đến giờ, hắn mới biết đây là chuyện đau khổ biết bao, người ta nói uống rượu giải sầu, nhưng hắn thì càng uống càng tỉnh, càng uống càng đau khổ, chỉ có giả bộ say, hắn mới có thể giả bộ bớt buồn.

A Phúc biết nhị công tử nhà mình không thích Dương đại tiểu thư, hôm nay đột nhiên nghe công tử nói ra câu này, không khỏi hỏi:

– Nhị công tử, đúng là Dương tiểu thư rất tốt, nhưng sao người lại cứ tổn thương tiểu thư ấy?

– Bởi vì ta không thể toàn tâm toàn ý với nàng ấy, nên không thể chừa cho nàng ấy bất cứ hi vọng nào, nàng ấy xứng đáng gặp được người tốt hơn, đi thôi.

A Phúc thở dài, không dám hỏi thêm, chỉ cần Nhị công tử tình nguyện tỉnh táo lên là được. Đang định đi, chợt phát hiện dưới đất có phong thư, trên đó viết gửi cho Dương đại tiểu thư, hắn liền nhặt lên:

– Nhị công tử, thư này hình như là Dương đại tiểu thư đánh rơi.

Tạ Phương Tung nhận lấy, lật xem, thư đã được mở, chắc ban nãy cô vội vã thúc ngựa, trên người lại mang theo phong thư này, chắc có chuyện cực kỳ quan trọng, hắn liền mở ra xem, A Phúc định nói xem trộm thư của người ta không được tốt lắm, công tử nhà mình đã đọc xong, mà càng đọc vẻ mặt lại càng nghiêm trọng.

Nhìn nét chữ trên phong thư, biểu cảm của Tạ Phương Tung lập tức thay đổi.

Nét chữ này hắn đã từng thấy qua, là chữ của Sở Bạch, lúc học ở thư viện hắn từng thấy, sư phụ còn khen chữ viết của hắn ta, khí khái tuyệt vời, là nét chữ đẹp nhất lớp Ất, mặc dù hắn không thích người này cho lắm, nhưng không thể không thừa nhận, nét chữ của Sở Bạch, quả thực rất đẹp.

Hắn chưa từng ghét bất cứ ai, nhưng lại không thích Sở Bạch, bộ dạng của hắn ta làm như ai cũng thiếu nợ hắn, lại chiếm được niềm vui của nàng ấy. Sau đó, hắn ta bất chấp tất cả vào Hoàng Thành Ti, hắn ta cho rằng cơ hội của mình cuối cùng cũng đến, không ngờ ông trời lại có sắp xếp khác.

Chỉ là, có một chuyện hắn luôn nghi ngờ.

Tại sao từ khi Linh nhi bỏ mạng dưới sông, thiếu sử Hoàng Thành Ti Sở Bạch cũng đột nhiên mất tích, năm nay, trong cung xảy ra nhiều chuyện không may, một thiếu sử nho nhỏ của Hoàng Thành Ti đột nhiên biến mất, không khiến mọi người chú ý, nhưng giờ đây hắn lại nhìn thấy lá thư do Sở Bạch viết.

Chữ viết trên này, hắn đã từng có ý định bắt chước theo, nhưng cuối cùng lại không muốn bắt chước chí khí của người khác nên đã từ bỏ, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm, đây quả thực là bút tích của Sở Bạch. Sở Bạch xuất thân từ phủ Trấn Nam Hầu, từ nhỏ đã sống ở phía nam, hai năm trước mới vào kinh thành, sau khi vào kinh liền ở trong phủ Thượng thư, chính là sau khi vào học ở thư viện, không có qua lại gì với Mạnh Dung, tính cách người này lạnh lùng, hoàn toàn không giống kiểu người sẽ làm phúc giúp đỡ người khác, sao lại tốt bụng ra tay giúp Mạnh Dung.

Trừ phi…

Hai mắt Tạ Phương Tung đột nhiên tỏa sáng, nghĩ đến một khả năng, một khả năng cực nhỏ.

– A Phúc, lập tức chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn đuổi theo Dương Dung.

A Phúc tưởng công tử nhà mình cuối cùng cũng thông suốt, mặc dù trên đường tìm một con ngựa có hơi khó khăn, nhưng hắn vẫn đáp:

– Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị, người đừng gấp, nhìn theo hướng tiểu thư ấy, chắc định đi đến tuần phòng doanh của cấm quân, chúng ta chắc sẽ đuổi kịp, nếu không kịp, chúng ta có thể đến Dương phủ chờ Dương đại tiểu thư.

Tạ Phương Tung trực tiếp giản lược câu cuối của hắn.

– Doanh trại tuần phòng cấm quân?- Trên thư có nói, có người giả mạo thân phận Mạnh Dung tiến vào phủ thống lĩnh nhận người thân, Mạnh Dung đã giết kẻ đó, Dương Dung đến tuần phòng doanh cấm quân chắc hẳn đến hỏi đã bắt được người chưa, khó tránh hôm nay cấm quân tuần tra trong thành nhiều như vậy, mà vẻ mặt ai nấy đều vội vã, lùng sục người khắp nơi.

Biết nơi đến thì dễ rồi, ánh mắt Tạ Phương Tung đảo quanh trên đường một vòng, trông thấy một người đi đường đang dắt ngựa đi qua, liền dứt khoát giật lấy, leo lên lưng ngựa, mau chóng đuổi theo.

Người kia dáng vẻ mệt mỏi, thư sinh, trông gầy gò, diện mạo thanh tú, còn đeo tay nải, chắc là thí sinh từ nơi khác đến tham dự kỳ thi mùa xuân, không ngờ giữa đường bị cướp ngựa, liền kêu to:

– Bớ người ta, có người cướp ngựa, có còn vương pháp không!

A Phúc mau chóng chạy đến ngăn hắn lại, không cho hắn hô loạn:

– Vị công tử này, thật sự ngại quá, do công tử nhà ta có chuyện gấp, muốn mượn tạm ngựa của công tử, thế này đi, con ngựa này bao nhiêu tiền, ta bồi thường cho công tử.

Vị công tử nọ có chút không cam lòng:

– Có chuyện gấp cũng không thể cướp ngựa giữa đường, còn vương pháp không, ta phải đến nha môn cáo trạng các người, ngươi nói chuyện giúp hắn, chắc hẳn là đồng bọn, đi.

A Phúc đương nhiên không thể cùng hắn đến nha môn, chỉ có thể dàn xếp ổn thỏa:

– Xem y phục của công tử, chắc đến tham gia khoa cử mùa xuân rồi, nói đến cùng là muốn cầu công danh, cần gì phải làm lớn chuyện này, ở thành Kính Dương, dưới chân thiên tử, một gậy nện xuống đều trúng vương tôn quý tộc, chi bằng công tử đại nhân đại lượng, coi như kết một mối thiện duyên vậy.

Vị thư sinh nọ gật gù, nghe hắn nói cũng đúng, mình ngàn dặm đến đây, chỉ muốn giúp huynh trưởng lấy chút công danh, quả thực không nên làm lớn chuyện, mặc dù bộ dạng người kia lôi thôi, dường như không giống công tử nhà quan gì, còn người này xem xét thì chắc là hạ nhân nhà giàu, y phục trên người còn rất đáng giá, lần lên kinh ứng thí này cũng học được chút việc đời, có hạ nhân cỡ này, thì thân phận người cướp ngựa cũng không tầm thường.

– Thôi được, bổn công tử nghe ngươi vậy, con ngựa đó giá năm mươi lượng, còn có hành lý bên trên cộng lại cả thảy hết một trăm lượng bạc.

Một trăm lượng bạc? Nhiều như vậy? A Phúc dù có mang tiền, nhưng là phu nhân sợ Nhị công tử ở ngoài uống rượu không trả tiền, nên chỉ cho hai mươi lượng dự phòng, lấy đâu ra một trăm lượng, công tử này nhìn yếu đuối gầy gò, vậy mà chẳng phải người hiền lành, nếu thật sự kéo đến quan phủ, chỉ e đánh mất thể diện của phủ quốc công, đành nói:

– Trên người tiểu nhân không mang nhiều bạc, hay công tử đến khách điếm kia nghỉ chân đi, ta về nhà lấy bạc rồi đưa tới cho công tử.

– Lỡ như ngươi trốn luôn thì sao, ta mới đến chỗ này, còn chưa quen với nơi đây, biết đi đâu tìm các ngươi, vẫn là ta chịu thiệt, đi theo ngươi một chuyến, hành lý trên ngựa ấy chính là toàn bộ gia sản của ta- Thấy người nọ có vẻ không muốn, lại nói thêm- Nếu không chịu, chắc ta phải ra đường hỏi từng người một, ta thấy các người cũng không phải nhà tầm thường, hắn ta cướp ngựa ngoài đường, nhiều người trông thấy, chắc sẽ có người nhận ra, đến lúc đó ta đi báo quan tố các người cũng được.

A Phúc sợ hắn rồi, chỉ đành đồng ý:

– Đã như vậy thì làm phiền công tử theo ta một chuyến.

Người nọ gật đầu, kêu hắn đi trước dẫn đường.

Dương Dung vội vàng chạy đến cổng tuần phòng doanh cấm quân, cấm quân canh gác ở cổng đa phần đều nhận ra Dương đại tiểu thư phủ tướng quân, nhưng doanh trại dù sao cũng là cấm địa, theo quy định chỉ có thể cản cô lại:

– Dương tiểu thư, tuần phòng phòng cấm quân là cấm địa, người không phận sự không được vào trong, mời tiểu thư về cho.

Dương Dung hơi gấp gáp:

– Ta không vào, ta chỉ muốn hỏi, hung thủ giết Mạnh Minh đã bị bắt chưa?

Chỉ cần không vào trong thì mọi chuyện đều dễ nói, huống chi đây chẳng phải bí mật gì:

– Tiểu thư đến đúng lúc, vừa mới bắt được, hắn đang chuẩn bị ra khỏi thành liền bị người của chúng ta bắt gọn, đang đưa đến địa lao, Trương giáo úy đang thẩm vấn hắn nguyên do giết hại Mạnh công tử, chúng ta cũng đã sai người đi báo cho Mạnh thống lĩnh, Mạnh thống lĩnh sẽ mau chóng đến đây.

– Bắt được rồi?- Dương Dung kinh hãi, nhanh như vậy đã bắt được? Tên Mạnh Dung này sao lại đần như thế, giết người rồi còn không biết tìm chỗ trốn, ngay lúc này cấm quân chắc chắn sẽ giới nghiêm toàn thành, cửa thành là trọng địa, sao hắn lại ngu ngốc ngay lúc này mà rời khỏi thành. Địa lao của tuần phòng doanh, bình thường hiếm khi dùng tới, nhưng địa lao đó, có lẽ là nơi kinh khủng nhất hắc ám nhất sau địa lao của Hoàng Thành Ti, bởi vì hiệu suất phá án của Hoành Thành Ti, hiện tại các phủ nha phá án bao gồm Hình bộ, Đại Lý Tự đều học theo Hoàng Thành Ti nghiêm hình bức cung, bắt chước giỏi nhất chính là đám cấm quân này.

– Các người không thể thẩm vấn y.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi