XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

– Mạt tướng tham kiến trưởng công chúa, không biết tại sao Trưởng công chúa lại xuất hiện ở ngoài thành?- Giáo úy cấm quân xuống ngựa, cung kính quỳ xuống trước xe ngựa của Trưởng công chúa Văn Xương, mặc dù bây giờ Thái hậu đang thất thế, nhưng không chút ảnh hưởng đến ân sủng của vị Trưởng công chúa này, Hoàng thượng không biết là quên nàng, hay là đặc biệt rộng lượng với nàng, mà không hề thu hồi lại thánh ân, giáo úy nào dám đắc tội, lập tức tới chào.

– Ngươi tên là gì?- Trưởng công chúa Văn Xương vẫn ngồi trong xe ngựa, giọng biếng nhác hỏi.

– Bẩm Trưởng công chúa, mạt tướng là giáo úy tuần phòng doanh cấm quân La Viễn Sơn- La Viễn Sơn không biết tại sao Trưởng công chúa lại hỏi tên mình, nhưng vẫn lễ phép đáp.

– La Viễn Sơn? Bổn cung nhớ rồi- Trưởng công chúa chậm rãi nói, nghe không ra vui giận- Bổn cung nhớ chức trách của tuần phòng doanh cấm quân là bảo vệ trị an trong kinh thành, phòng thủ thành Kính Dương, không có lệnh không được ra ngoài, là giáo úy dẫn đầu cấm quân rời khỏi thành Kính Dương, có ý chỉ của Hoàng thượng không?

La Viễn Sơn sững người, Trưởng công chúa đây là đang trách tội?

– Chuyện này…- La Viễn Sơn do dự, không dám nói thật, kinh thành xuất hiện đạo tặc, họ lùng bắt toàn thành, nhưng ra khỏi thành lại không có quân lệnh và ý chỉ, lúc ấy tình hình ở cổng thành phức tạp, người bị Tạ nhị công tử chặn lại là gian tế nước địch, còn có thể là hoàng thân quốc thích Tề quốc, nên họ nghe theo Tạ nhị công tử, lúc ấy hắn nghĩa nếu có thể bắt được người này, sẽ lập được công lớn, thế nên dẫn người đuổi theo.

– La giáo úy cứ ấp úng như vậy, chỉ sợ không có ý chỉ của hoàng thượng mà tự ý dẫn đội xuất thành, đây là tội lớn, tội danh này, La giáo úy có đảm đương nổi không?- Trưởng công chúa Văn Xương nói chuyện chậm rãi, lại giống như có lưỡi dao treo đến đỉnh đầu, làm người nghe kinh hồn bạt vía.

– Là ta bảo họ đuổi theo- Tạ Phương Tung xông ra khỏi mấy cấm quân chặn đường mình, thúc ngựa đi tới trước xe của Trưởng công chúa Văn Xương, xuống cúi chào- Tham kiến Trưởng công chúa điện hạ.

– Tạ Nhị? Bổn cung nhớ ngươi chẳng có chức vụ gì trong cấm quân, vậy mà có thể chỉ huy cấm quân của tuần phòng doanh, chỉ sợ đây không phải ý của ngươi, là ý của anh ngươi Tạ Tranh Vanh à?- Giọng Trưởng công chúa vẫn nhàn nhạt như cũ, lại mang theo ý cười, nụ cười kia lúc này nghe vào, lại chẳng thể lọt tai.

La Viễn Sơn là thân tín của Tạ Tranh Vanh, lần này hắn làm việc có chút sơ suất, cấm quân tự ý ra khỏi thành là đại tội, không thể liên lụy Tạ tiểu tướng quân, La Viễn Sơn liền ôm hết tội trạng:

– Tạ nhị công tử chỉ đi theo đội, chuyện hôm nay là mạt tướng tự chủ trương, những người này là gian tế nước địch, ý đồ làm loạn nước Lê ta, bị phát hiện thân phận, muốn bỏ trốn, mạt tướng thấy sự tình khẩn cấp, thân là tướng sĩ nước Lê, không thể trơ mắt để họ rời khỏi quốc đô của chúng ta, cho nên mới tự ý dẫn binh đuổi theo.

Tạ Phương Tung sao không biết hắn muốn gánh hết tội này, hắn làm người quang minh lỗi lạc, quyết không thể để người khác gánh tội thay, đang định mở miệng, liền bị La Viễn Sơn giữ chặt, lắc đầu với y, xem ý tứ trong mắt hắn, không thể để liên lụy tới tướng quân.

Tạ Phương Tung bất đắc dĩ, chỉ có thể nín nhịn, hắn đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Trưởng công chúa đằng sau rèm châu, nhíu mày.

Trưởng công chúa thấy thế mỉm cười, từ từ nói:

– Gian tế nước địch? La giáo úy có bằng chứng?

La Viễn Sơn bẩm rõ:

– Tuấn phòng doanh chúng thần lục soát được lệnh bài cấm quân nước Tề trong một cửa hàng chó mèo ở Thập Bát Nhai, có thể chứng minh cửa tiệm đó chính là căn cứ bí mật hoạt động của gian tế Tề quốc ở nước Lê ta.

Trưởng công chúa hăng hái à một tiếng:

– Vậy các người đã gặp họ ở cửa tiệm đó à?

– Vậy thì không- La Viễn Sơn lắc đầu.

Mặc dù họ lấy danh nghĩa điều tra trộm đạo, nhưng đám người này vô cùng cảnh giác, lén trốn đi từ sớm, lúc họ đuổi tới cửa tiệm kia, chỉ bắt được chưởng quầy, không bắt được ai khác.

– Nếu đã không bắt được, lấy gì chứng minh họ là người nước Tề, bổn cung thấy họ cũng chỉ là bá tánh bình thường thôi, cấm quân làm việc hẳn phải theo phép tắc, nếu không có chứng cứ đầy đủ, các người hành động thế này, là không có quy tắc. Hay là các người tự ý ra khỏi thành, là phụng mệnh của Tạ tiểu tướng quân?- Giọng Trưởng công chúa lạnh dần, La Viễn Sơn không ngốc, đương nhiên nghe được ý trách cứ bên trong lời nói của Trưởng công chúa, Thái hậu luôn bất hòa với Thái hoàng Thái hậu, Trưởng công chúa do Thái hậu sinh ra, còn Tạ gia lại là nhà mẹ đẻ của Thái hoàng Thái hậu, hành động lần này của Trưởng công chúa chỉ e là cố tình muốn Tạ tiểu tướng quân không được thoải mái.

La Viễn Sơn nhíu mày, hắn đi theo Tạ tiểu tướng quân ra sa trường giết địch, thường thấy là đao thật kiếm thật, trở về thành Kính Dương, không thích nhất chính là đấu đá ngầm giữa các thế lực quyền quý, nhưng có nhiều chuyện, không phải cứ không thích là có thể tránh, chuyện này, là hắn làm chưa đủ kín kẽ, cho nên tuyệt đối không thể gây thêm phiền hà cho Tạ tiểu tướng quân, thế là giải thích:

– Những người này ai cũng có võ công cao cường, chắc chắn là quân Long Giáp của nước Tề, họ còn ở cổng thành uy hiếp Tạ nhị công tử, nên để bại lộ thân phận.

– Nhưng bổn cung lại nghe nói là bởi vì các người vô duyên vô cớ bắt người ở cổng thành, họ mới đánh liều uy hiếp Tạ nhị công tử, nói vậy, là cấm quân làm việc quá thiếu sót, đã không có chứng cứ, thì không nên tùy tiện bắt người, La giáo úy, ngươi nói có đúng không?- Rèm châu trước xe đột nhiên bị cơn gió thốc lên, để lộ dung nhan tuyệt thế, Trưởng công chúa bình thường rất đẹp, đã ngoài ba mươi, nhưng lại trông như thiếu nữ đôi tám, đôi mắt đẹp hơi xếch, cười lên rất quyến rũ, nghiêm mặt thì ngang ngược tàn nhẫn, giờ phút này nàng đang cười mỉm nhìn hắn, La Viễn Sơn hơi ngẩng đầu, lại nhất thời không thể dời mắt.

Hắn từng gặp Trưởng công chúa một lần, mặc dù vẫn xinh đẹp quyến rũ, nhưng hôm nay nhìn thấy Trưởng công chúa, tựa hồ như đã khác xưa, cảm giác trên người nàng có thêm chút thanh xuân tươi trẻ, thiếu đi mấy phần nghiêm khắc xa cách.

– Trưởng công chúa nói đúng, là mạt tướng lỗ mãng. Chỉ là những người này thân phận khả nghi, không thể cứ vậy tùy tiện thả đi- La Viễn Sơn lấy lại tinh thần, mau chóng khôi phục tỉnh táo.

Cấm quân tuần phòng doanh chưa có lệnh đã tự ra khỏi thành, chính là đại tội, nếu truy cứu, Hoàng thượng tuyệt đối không bỏ qua, chuyện này không thể liên lụy đến Tạ tướng quân, Trưởng công chúa không biết sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng nhìn ý tứ của nàng, rõ ràng muốn bao che đám người này, hắn không dám đắc tội, cũng không muốn làm liên lụy Tạ tiểu tướng quân, càng nghĩ, chỉ có thể dẫn đội về thành, bẩm báo chi tiết chuyện này với Hoàng thượng, mới có thể giành được lợi thế.

Trưởng công chúa Văn Xương nghe vậy gật đầu:

– Sự lo lắng của La giáo úy không phải không có lý, ngươi cứ thu binh về thành đi, giao chúng cho bổn cung, bổn cung sẽ tự tay tra ra thân phận của chúng, nếu đúng như các ngươi nói, là gian tế của Tề quốc ẩn nấp ở nước Lê ta, bổn cung chắc chắn sẽ đích thân giao chúng cho Hoàng thượng.

La Viễn Sơn đang chờ câu nói này, liền đáp:

– Mạt tướng tuân chỉ, chúng quân nghe lệnh, rút binh về thành.

Các tướng sĩ của tuần phòng doanh nghe lệnh thu binh, Tạ Phương Tung lại không muốn đi, nhìn Sở Bạch lái xe ngựa, không muốn cứ vậy mà buông tha cho đám người Sở Bạch, La Viễn Sơn đi tới trước mặt hắn, nói khẽ:

– Tạ nhị công tử, tuần phòng chúng ta mưu lợi riêng mà ra khỏi thành, vốn phạm phải tối kỵ, chuyện này bị Trưởng công chúa bắt gặp, không nên gây thêm chuyện nữa, Nhị công tử, ta biết công tử không cam lòng, nhưng chúng ta có thể về thành trước, xin thánh chỉ rồi đuổi theo sau, từ thành Kính Dương đến biên cảnh nước Tề còn cách ngàn dặm, họ không thể chạy đi trong chốc lát, chỉ cần vẫn còn trong lãnh thổ nước Lê ta, thì chúng ta vẫn còn cơ hội bắt người lại.

Tạ Phương Tung dù là công tử hoàn khố, nhưng cũng biết cấm quân tự ra khỏi thành có nghĩa là gì, lại không biết tại sao đột nhiên Trưởng công chúa muốn nhúng tay vào, nhưng nàng đã có lòng bảo vệ đám Sở Bạch, họ không thể tùy tiện bắt lại, trừ phi Hoàng thượng đích thân ra lệnh. La giáo úy nói có lý, chỉ cần người còn ở trong nước Lê, thì vẫn còn có cơ hội, chỉ là Tô Uyển Linh, nàng nhất định phải cố gắng gượng nhé.

Tạ Phương Tung xoay người lên lưng ngựa, quất roi, thúc ngựa phóng đi, hắn nhất định phải nhanh lên, nhất định phải xin được thánh chỉ của Hoàng thượng bằng tốc độ nhanh nhất, quyết không thể để chúng chạy khỏi nước Lê.

Tạ Phương Tung thúc ngựa đi đầu, dẫn theo cấm quân tuần phòng doanh trở về.

Trưởng công chúa nhìn theo đại đội nhân mã dần dần đi xa, mới từ trên phượng giá nhảy xuống, đi đến trước xe ngựa của Sở Bạch, Cao Kiệt nhìn nàng đề phòng, trường kiếm trong tay giơ trước mặt, rất có dáng vẻ nếu nàng còn dám tiến lên một bước, thì nàng sẽ máu tươi tại chỗ.

Trưởng công chúa lườm ông, mặt mũi tràn đầy khó chịu:

– Bổn cô nương vừa cứu các ngươi đấy, con người ông sao không biết cảm ơn vậy, còn cầm kiếm chỉa vào ta, ta nên để các ngươi bị loạn tiễn bắn chết đi.

Sở Bạch hoài nghi nhìn nàng, vô cùng chắc chắn nói:

– Ngươi không phải Trưởng công chúa?

Cao Kiệt sững sờ, không phải Trưởng công chúa? Vậy nàng là ai? Vừa rồi mấy cấm quân kia cùng Tạ nhị công tử nữa đều không nhìn ra điều gì, thiếu chủ sao lại nói nàng ta không phải Trưởng công chúa? Nàng ta không phải Trưởng công chúa, bên người sao lại có nhiều ám vệ quân lính thế kia, còn chiếc xe ngựa nữa, không phải hoàng thất, ai dám ngồi xe ngựa dạng này?

Trưởng công chúa nhíu mày, trong mắt có chút bất ngờ:

– Không sai không sai, nhãn lực tốt lắm, liếc mắt một cái đã biết ta không phải Trưởng công chúa, không hổ là người đàn ông ta thích nhất.

Nàng vừa dứt lời, trời bỗng nổi sấm chớp, “Trưởng công chúa” nhìn lên trời, có chút khó tin:

– Không phải chứ, nhanh vậy đã tìm được rồi?

Cao Kiệt nhìn nàng, giống như nhìn một kẻ điên, nhìn thấy trên không trung đột nhiên mây đen dày đặc, có chút lo lắng hỏi:

– Thiếu chủ, sắc trời thay đổi, chỉ sợ sắp mưa, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước.

Sở Bạch gật đầu, chuyện cấp bách bây giờ là phải tìm đại phu chữa cho Linh nhi, thần sắc hắn nghiêm túc, quay sang hiếm hoi hành lễ với “Trưởng công chúa”:

– Mặc kệ cô nương là ai, ơn huệ hôm nay, ngày sau Tiêu mỗ tất báo, xin cô nương nhường đường.

“Trưởng công chúa” nhìn lên trời, xác định chỉ là thời tiết thay đổi, chứ không phải lão già sư phụ đuổi tới, mới thở phào, nghe thấy Sở Bạch nói cáo từ với mình, không thể nhịn cười, nói:

– Nếu bổn cô nương đi, e rằng người bên trong xe ngựa sẽ chết đấy.

Mắt Sở Bạch sáng lên, trong giọng nói mang theo mấy phần kinh hỉ:

– Cô nương biết y thuật?

“Trưởng công chúa” vỗ ngực:

– Tuy không giỏi bằng sư phụ, nhưng ta cũng là đệ tử của ông ấy, cũng học được mấy phần, chữa trúng tên không thành vấn đề.

Cao Kiệt đối với thân phận của vị Trưởng công chúa này vô cùng hoài nghi, cẩn thận nói:

– Thiếu chủ, vị cô nương này lai lịch không rõ, không biết có mục đích gì, nàng chỉ học được mấy phần, chắc hẳn y thuật không tinh, nơi này cách thành Kính Dương không xa, cấm quân sẽ mau chóng đuổi đến, chúng ta vẫn đừng nên nấn ná, rời khỏi đây trước đã.

“Trưởng công chúa” nghe vậy hừ một tiếng, hai tay ôm ngực, ánh mắt hung dữ nhìn Cao Kiệt:

– Con người của ông thật đúng là không làm người ta thích được, ông cố ý ngăn ta, là mong cô nương trong xe kia chết đi, người ta đều nói mấy kẻ luyện võ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, ta thấy ông chẳng những tứ chi phát triển, mà đầu óc còn rất thông minh.

Cao Kiệt từng muốn nha đầu Tô Uyển Linh chết đi, nhưng giờ phút này ông quả thực không còn suy nghĩ này nữa, chỉ là hoài nghi nữ tử giả mạo Trưởng công chúa nước Lê này có âm mưu nào khác thôi, không ngờ nữ nhân này lại nói mấy lời như vậy, ông tức giận rút kiếm ra:

– Nữ tử này đừng có hồ ngôn loạn ngữ, ngươi rốt cuộc là người nào, tiếp cận chúng ta có mục đích gì?

“Trưởng công chúa” nhìn trường kiếm trước mắt, mí mắt không thèm nháy một cái, đưa tay vỗ thành tiếng, kiếm trong tay Cao Kiệt bị gãy thành hai đoạn, sắc mặt Cao Kiệt tái đi, kiếm của ông dùng thép trăm năm đúc thành, binh khí bình thường không thể bẻ gãy, nữ tử này rốt cuộc là ai, nàng ta mới chỉ vỗ tay, kiếm của ông sao đột nhiên lại gãy, chẳng lẽ là yêu nữ?

Cao Kiệt càng đề phòng hơn:

– Bảo vệ thiếu chủ.

“Trưởng công chúa” mỉm cười mỉa mai:

– Dựa vào các ngươi, bổn cô nương nếu thật sự muốn giết các ngươi, đừng nói là mười mấy người ở đây, dù là toàn đội Long Giáp bên cạnh Hoàng đế Tề quốc ra quân cũng chẳng thể làm gì nổi ta, ta chỉ hỏi một câu, người trong ngựa, ngươi muốn cứu hay không?

“Trưởng công chúa” lúc hỏi câu này, ánh mắt nhướng lên, như cười như không nhìn Sở Bạch, Sở Bạch cũng nhíu mày, kinh hãi với yêu thuật của nữ tử này, nhưng lúc này sinh mạng Linh nhi khó giữ, có lẽ nàng ta thật sự có cách.

– Xin cô nương hãy cứu lấy nàng- Sở Bạch cung kính hành lễ.

– Thiếu chủ- Cao Kiệt vẫn không yên lòng, nữ nhân này quá mức quỷ dị.

– Câm miệng- Sở Bạch trực tiếp ngắt lời ông, mời “Trưởng công chúa” lên xe ngựa.

“Trưởng công chúa” vào trong xe ngựa, đuổi Xuân Hi ra ngoài, rồi nói:

– Dù tên thuộc hạ kia của ngươi rất khó ưa, nhưng lời ông ta nói cũng không sai, nơi này cách quốc đô nước Lê không xa, Tạ Phương Tung có vẻ như sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, giờ đang quay về xin thánh chỉ đấy, chúng ta lập tức khởi hành, đi nhanh nhất có thể.

Sở Bạch nhíu mày:

– Vết thương của nàng ấy thế này không tiện.

“Trưởng công chúa” im lặng một chút rồi nói:

– Giờ mới được bao lâu, mà ngươi đã quan tâm nàng ta như vậy, ngươi biết thân phận thật sự của nàng ta không? Haizzz, được rồi, bây giờ không phải lúc nói những lời này, ngươi đi nhanh lên, cứ yên tâm, có ta ở đây, ta bảo đảm nàng ta sẽ không chết.

Sở Bạch vẫn bất động, “Trưởng công chúa” đành chịu, nhếch môi chỉ chỉ Sở Bạch, giận dỗi nói:

– Ỷ ta thích ngươi đúng không, được, ta cứu ngay, nhưng ta có điều kiện, mặc kệ bên trong xảy ra chuyện gì, các người cũng không được chen ngang, nếu không bổn cô nương sẽ không chữa.

Sở Bạch suy đi nghĩ lại, cuối cùng gật đầu:

– Mời cô nương trị liệu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi