XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

– Ai da, ngươi cũng đừng sốt ruột, có câu nói rất hay, xe đến trước núi ắt có đường, liễu rủ hoa cười lại gặp làng, đợi ta khôi phục pháp lực, tất cả đều dễ xử- Phù Cừ thấy linh hồn của cô vậy mà hiện lên vầng sáng đỏ, đây chẳng phải điềm lành, vội ra sức trấn an- Ngươi đừng nên kích động, bây giờ ngươi đang ở thể linh hồn, dễ dàng biến thành ác quỷ, đến lúc đó dù ta có lấy lại pháp lực cũng không thể cứu được ngươi, chỉ có thể giết ngươi để bảo vệ thiên đạo.

Cô cũng không muốn biến thành ác quỷ, nghe vậy đành cố kiềm chế tâm trạng kích động của mình, ánh mắt nhìn ra ngoài xe ngựa.

Ngoài xe ngựa, Tạ Phương Tung dẫn đội quân bao vây họ, Tạ Phương Tung cưỡi ngựa đi đầu, thân mang áo giáp, trên người bớt đi khí chất hoàn khố xưa kia, thêm vào mấy phần thẳng thắn cương nghị, đều xuất thân tướng môn, phần khí độ này đương nhiên không thể kém hơn các con cháu khác của Tạ gia rồi.

– Sở Bạch, các ngươi may mắn chạy được đến đây, cuối cùng vẫn rơi vào tay bổn công tử, chứng tỏ đây là ý trời, ta khuyên ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, lần này không còn ai đến cứu ngươi đâu.

Sở Bạch vẻ mặt nghiêm túc, thản nhiên, như thế hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của y, chậm rãi nói:

– Tạ nhị công tử đừng quá xem trọng mình, ta đã có năng lực rời khỏi thành Kính Dương, thì cũng có năng lực trở về Tề quốc, còn phải xem Tạ nhị công tử có bản lĩnh này hay không.

Tạ Phương Tung cười lạnh, nhìn về biên cảnh nước Tề cách đó một dặm:

– Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình đến biên cảnh nước Tề rồi, thì có thể biến nguy thành an à, các ngươi cách biên cảnh chưa tới một dặm, nhưng dù tướng lĩnh bên đó biết thân phận của ngươi, ra đây cứu ngươi, cũng không thể cứu thoát ngươi khỏi tay sáu ngàn binh sĩ bọn ta, huống hồ bây giờ cổng biên giới nước Tề còn đang đóng chặt, không có ý định mở ra, bây giờ ngươi còn giả vờ bình tĩnh thế này đúng là khiến bổn công tử bội phục đấy.

– Vậy e rằng phải khiến Tạ nhị công tử thất vọng rồi- Biểu cảm trên mặt Sở Bạch không mảy may biến hóa, bình tĩnh đến độ làm người khác sinh nghi.

Tạ Phương Tung nhíu mày, không biết giờ phút này hắn lấy đâu ra tự tin, còn đang hoài nghi, cánh cổng lớn nơi biên cảnh Tề quốc kèn kẹt mở ra, đoàn kỵ binh mặc giáp đội mũ sắt đính chùm tua rua đỏ nối đua nhau mà ra, Tạ Phương Tung chỉ là hoàn khố, cũng biết đội quân Long Giáp bên cạnh Tề đế, một biên cảnh nho nhỏ, vậy mà lại có quân Long Giáp?

Sở Bạch này có thân phận gì, để Tề đế đích thân điều động nhiều quân Long Giáp đến như thế, đây là đội cận vệ Hoàng đế nước Tề, không thể tùy tiện xuất động được.

Quý Phong Lâm kinh nghiệm sa trường đương nhiên nhận ra đội quân Long Giáp, từng người đều là tinh anh trong tinh anh, là đội quân chủ chốt của Tề quốc, vậy mà lại xuất hiện ở biên thành nho nhỏ, vị Sở công tử này rốt cuộc xuất thân thế nào?

– Tạ nhị công tử, đội quân Long Giáp này tối thiểu cũng có hai ngàn, chúng ta không nên lấy đá chọi đá, huống hồ, trưởng công chúa còn đứng về phía họ.

Tạ Phương Tung trừng mắt:

– Quý tướng quân, đến nước này rồi ngươi còn chưa rõ sao? Nữ nhân kia hoàn toàn không phải trưởng công chúa, mà do người Tề quốc giả dạng, chúng giả dạng người trong hoàng tộc Lê quốc ta, làm loạn triều cương ta, người như vậy chúng ta không thể cho qua được. Quý tướng quân, cha con ngươi tuy bị người ta lừa, nhưng đã tạo ra sai lầm lớn, chi bằng hai ta liên thủ, bắt lấy Sở Bạch, trở về cũng tiện ăn nói với Hoàng thượng.

Quý Phong Lâm vẫn do dự:

– Tạ nhị công tử, đối phương là đội quân Long Giáp.

Tạ Phương Tung hừ lạnh:

– Không ngờ Quý tướng quân thân là tướng quân, lại nể sợ kẻ địch, chúng ta có sáu ngàn tướng sĩ, chẳng lẽ còn không đủ để đánh một trận với hai ngàn quân địch sao?

Vị Tạ nhị công tử này chỉ nghe nói qua uy danh của đội quân Long Giáp, chứ chưa chứng kiến sự uy mãnh phi thường của họ, mới có thể nói ra lời như vậy, y chinh chiến sa trường, vì đã thấy qua sự lợi hại của quân Long Giáp, mới sợ địch như vậy, năm đó trận chiến ở cửa ải Đông Ba, đại quân của Kỷ Soái Suất ép đại quân nước Tề lui một trăm dặm, cướp được hai thành trì, đang định thừa thắng xông lên, lúc đoạt lấy tòa thành thứ ba, quân kỳ của Hắc Long Văn đột nhiên xuất hiện, chỉ với năm ngàn người, lại giết sạch ba vạn đại quân không chừa manh giáp, tử thương vô số, cuối cùng chỉ còn lại ba ngàn tàn binh bại tướng, năm đó hắn tham gia quân ngũ dưới trướng Kỷ Soái Suất, tận mắt chứng kiến sự dũng mãnh của quân Long Giáp.

Từng người bọn họ như tên cuồng ma giết chóc, võ công cái thế, không biết đau đớn, không có cảm xúc, thi thể chất đống đầy đất, khắp nơi đều là máu tươi, họ như cơn gió, tới nhanh đi cũng nhanh, đại quân Tề quốc nháy mắt sĩ khí tăng vọt, dũng mãnh xông lên, đánh chiếm lại toàn bộ thành trì mà bọn hắn vất vả cướp được, còn giành lấy một tòa thành của nước Lê, Kỷ Soái Suất vì dẫn binh sai lầm, bị đoạt ấn soái.

Bây giờ, ở biên thành nho nhỏ, lại xuất hiện hai ngàn quân Long Giáp, nếu lấy cứng chọi cứng, họ hoàn toàn không có cơ hội.

– Tạ nhị công tử, không thể, nếu bình thường chúng ta còn có năng lực đánh cược một lần, còn đây lại là quân Long Giáp, công tử còn nhỏ chưa từng nghe nói về quân Kỷ gia, mạt tướng lại tận mắt nhìn thấy, thân phận của vị Sở công tử này chỉ e vô cùng tôn quý, mới khiến cho hoàng đế Tề quốc phái ra nhiều quân Long Giáp đến đây nghênh đón, chúng ta nếu phát sinh xung đột với họ ngay tại đây, không nói đến chuyện có thắng được quân Long Giáp kia không, nếu vị Sở công tử gặp bất trắc gì, thì hai nước sẽ nổ ra chiến tranh. Nhị công tử, vì bách tính lê dân, Nhị công tử đừng nên khinh suất.

Tạ Phương Tung đã sẵn sàng nghênh chiến, sao có thể nói lui là lui, hắn khó khăn lắm mới đuổi kịp Sở Bạch, lần này nhất quyết phải mang Tô Uyển Linh trở về, nếu thật sự để Sở Bạch dẫn Tô Uyển Linh đi, chỉ sợ đời này sẽ không gặp lại được nàng.

– Bổn công tử phụng mệnh hoàng thượng bắt gian tế về thành Kính Dương quy án, quyết không lùi bước, nếu Quý tướng quân tham sống sợ chết như vậy, bổn công tử không ép, trở về thành Kính Dương nhất định sẽ bẩm báo chi tiết với hoàng thượng.

Quý Phong Lâm không ngờ vị Tạ nhị công tử này lại cố chấp như vậy, khuyên cũng không khuyên nổi, hắn đã thúc ngựa xông lên, đội quân Long Giáp đã đến gần, người dẫn đầu mày rậm mắt hổ, oai phong lẫm liệt, chừng bốn mươi tuổi, mặt mũi có vài nét tương tự Cao Kiệt, ông ngồi trên ngựa cao, đứng đối diện đại quân nước Lê khoảng mười mét, thần sắc trang nghiêm nói:

– Xin hỏi đối diện là vị tướng quân nào của nước Lê, tại hạ Cao Vũ, phụng mệnh hoàng thượng đến đón Nhị hoàng tử nước ta hồi triều, xin tướng quân tạo điều kiện.

– Tại hạ Tạ Phương Tung, nhị công tử của phủ Vệ quốc công. Cao đại nhân, giữa hai nước đã có hiệp ước, đại quân không được vượt qua biên giới, Cao đại nhân dẫn binh bước vào quốc thổ ta, là muốn gây chiến sao?- Tạ Phương Tung như kiểu nghé con mới chào đời không sợ hổ, không chút nào nhượng bộ, cũng không chút sợ hãi với đội quân Long Giáp.

Cao Vũ không ngờ một người trẻ tuổi ở nước Lê lại to gan lớn mật như vậy, không mảy may sợ hãi đội quân Long Giáp, khí phách này khiến ông có vài phần bội phục.

– Hóa ra là Tạ nhị công tử, dù chưa từng nghe qua tiếng tăm của Tạ nhị công tử, nhưng tên của cha anh ngươi, bổn chỉ huy sứ vẫn từng nghe qua, chỉ là bọn họ thấy bổn chỉ huy sứ, cũng sẽ cho ta vài phần thể diện, Tạ nhị công tử, ta không phải muốn khai chiến, chỉ muốn đón hoàng tử thất lạc của nước ta về, nhưng hình như công tử không có ý định để Nhị hoàng tử chúng ta bình yên về nước, ta đành phải đích thân ra nghênh đón, cũng chẳng có ý gì khác, nhưng nếu Tạ nhị công tử cứ nhất định không cho ta đón Nhị hoàng tử Tề quốc về, vậy ta đành phải làm theo ý của bệ hạ, muốn chiến thì chiến.

Muốn chiến thì chiến? Quý Phong Lâm sững sờ, Cao Vũ nói vậy, rõ ràng là ý của hoàng đế Tề quốc, Tề đế không tiếc khai chiến cũng muốn đón vị Nhị hoàng tử này về, nếu Tạ nhị công tử cố chấp ngăn cản, chỉ sợ hai nước sẽ khai chiến.

– Tạ nhị công tử nghĩ lại đi.

Tạ Phương Tung nhướng mày, hắn cũng không muốn hai nước khai chiến, trước khi đi hoàng thượng đã hạ lệnh, nếu có thể dẫn về thì dẫn, không thể dẫn về thì tuyệt đối không thể châm ngòi chiến tranh hai nước, hắn một đường truy đuổi, không ngờ vẫn không đuổi kịp, càng không ngờ trước đó Tề quốc đã nhận được tin báo, còn sai đội quân Long Giáp đến nghênh đón.

E rằng không thể giữ lại Sở Bạch, nhưng Tô Uyển Linh, hắn nhất định phải đưa về.

– Cao đại nhân, đại nhân muốn đưa Nhị hoàng tử của quý quốc về, ta đương nhiên không cản, nhưng các người chỉ có thể dẫn người Tề quốc đi, còn người nước Lê ta nhất định phải để lại.

Cao Vũ vẻ mặt hoài nghi:

– Người nước Lê?

– Không sai, Sở Bạch, không, phải nói là Nhị hoàng tử điện hạ, mau giao Tô Uyển Linh ra, nàng ấy dù sao cũng là người nước Lê, chỉ cần Nhị hoàng tử chịu giao người, Tạ Phương Tung ta đương nhiên sẽ không ngăn cản- Tạ Phương Tung không nhìn Cao Vũ nữa, mà nhìn Sở Bạch.

– Nếu ta không đồng ý?- Sắc mặt Sở Bạch đanh lại, kiên định, không chịu nhún nhường.

– Nếu vậy, không tránh khỏi một trận ác chiến.

Tô Linh lo lắng nhìn Sở Bạch, lại nhìn Tạ Phương Tung, hai người ở thế giằng co, ai cũng không chịu lui bước, Tô Linh căng thẳng nói:

– Họ sẽ không đánh nhau thật chứ.

Phù Cừ cười cười:

– Không ngờ ngươi lại rất có tiềm chất hồng nhan họa thủy nha.

Tô Linh tức giận nói:

– Giờ là lúc nào rồi, người còn đùa được, mau nghĩ cách đi.

– Ta thì có thể nghĩ ra cách gì, ta lại không có pháp lực, giờ chỉ là một nữ tử yếu đuối, ta còn có thể ngăn họ đánh nhau à- Phù Cừ bất đắc dĩ khoanh tay.

Tô Linh gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, bay qua bay lại trong xe ngựa, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng:

– Chẳng phải người nói thân thể Tô Uyển Linh không còn tác dụng nữa sao? Người cứ nói với Sở Bạch đi, bảo y giao thi thể cho Tạ Phương Tung là được.

Phù Cừ gật đầu, cũng là một cách.

– Khụ khụ, ngại quá, ta có thể nói vài câu không?- Phù Cừ chui ra khỏi xe ngựa, tằng hắng, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng, đặc biệt là Quý Phong Lâm, nhìn thế nào cũng không nhìn ra được nữ nhân này là giả dạng, vừa rồi nàng còn một mực trốn trong xe ngựa không ra, giờ lại chui ra muốn làm cái gì?

Tạ Phương Tung không thèm nhìn cô, Sở Bạch lại quay nhìn, ánh mắt rất rõ ràng, chính là ra hiệu cho cô mau nói.

– Nhị hoàng tử điện hạ, ta cảm thấy Tạ nhị công tử nói không sai, Tô Uyển Linh dù sao cũng là người nước Lê, Nhị hoàng tử cứ để y mang thi thể Tô Uyển Linh về, an táng cho thỏa đáng, nước Lê dù sao cũng là quê hương của nàng ấy, chắc hẳn Tô Uyển Linh cũng muốn sau khi chết thì lá rụng về cội, được an táng ở quê hương mình.

Cô vừa dứt lời, cả Sở Bạch và Tạ Phương Tung đều trừng mắt nhìn cô.

– Ngươi nói gì? Tô Uyển Linh, nàng ấy chết rồi?- Tạ Phương Tung cảm giác lòng mình chấn động, có thứ gì đó đột nhiên trống rỗng, hắn lắc đầu, thế nào cũng không dám tin, Sở Bạch khổ sở đưa nàng đi, sao lại để nàng chết, sao lại vậy?

Phù Cừ nhìn hắn nói:

– Tạ nhị công tử, ở ngay ngoài thành Kính Dương, không phải công tử dẫn binh đuổi giết họ sao? Một tiễn của giáo úy cấm quân bên cạnh công tử đã giết chết nàng, mặc dù bọn ta đã hết sức cứu chữa, nhưng nàng bị thương quá nặng, cuối cùng vẫn không cứu được.

– Không, không thể nào- Tạ Phương Tung không tin, nàng phúc lớn mạng lớn, sao chết được, tuyệt đối không thể, nhất định là họ đang giở trò.

– Ý ngươi là gì, chẳng phải ngươi nói ngươi có thể cứu nàng sao?- Ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn của Sở Bạch tràn đầy sát ý, nếu không phải cô ta nói có thể cứu sống nàng, sao hắn lại giữ cô ta sống đến giờ, Linh nhi rõ ràng chưa chết, nữ nhân này sao lại nói cứ để Linh nhi nhập thổ vi an?

Sở Bạch này, tại sao ánh mắt lại đáng sợ đến thế, lão già sư phụ lúc tức giận đã đủ đáng sợ rồi, tên tiểu tử này tuổi tác không lớn, sao lại như Diêm La dưới địa ngục, luôn nhìn cô bằng ánh mắt giết người, đáng sợ quá.

Lúc đọc tiểu thuyết thì rất có cảm giác nhé, thấy nhân vật này được xây dựng làm người đọc rất đau lòng, mà lại đối xử tốt với người mình ngưỡng mộ trong lòng là thế, chỉ cần gặp ý trung nhân thì sắc mặt vui vẻ, giang sơn thiên hạ đều chắp tay dâng lên, lại rất mực chung tình, vì một mình nàng, mà phụ hết người trong thiên hạ.

Lúc đọc tiểu thuyết, ai cũng nghĩ mình là nữ chính, nào nghĩ tới, nếu bản thân là người trong thiên hạ thì sao?

Hiện tại y đang thích tác giả quyển sách này Tô Linh, dù biết hết thảy cuộc đời bi thảm của y đều do cô xây dựng, nhưng vẫn không tiếc giá nào để giữ cô bên mình, Phù Cừ thật sự không biết Tô Linh như vậy là may mắn hay bất hạnh.

– Nhị hoàng tử, ta biết ngươi không tin, nhưng ta cũng mới vừa phát hiện ra, Tô cô nương đã tắt thở, nếu Nhị hoàng tử không tin, thì hãy cùng ta lên xe ngựa kiểm tra thật giả.

Sở Bạch đương nhiên không tin, cơ hồ là ngay tức khắc xuống ngựa đi lên xe, Phù Cừ theo sát phía sau, Tạ Phương Tung muốn đi theo, nhưng bị bọn Cao Kiệt ngăn lại, chỉ đành đứng ngóng vào xe ngựa, chờ mong trưởng công chúa giả này chỉ nói dối mà thôi.

Sở Bạch vén rèm xe, Tô Uyển Linh hai mắt nhắm nghiền nằm trên thảm lông cừu trắng muốt mềm mại, không có chút sức sống nào, y giơ ngón tay thăm dò hơi thở cô, tay run lên, ánh mắt kinh ngạc, xoay người bóp cổ Phù Cừ:

– Chẳng phải ngươi nói ngươi có thể cứu nàng sao? Tại sao bây giờ đến hơi thở cũng không còn?

Phù Cừ đột nhiên bị sát ý của y hù dọa, vỗ vỗ tay y, ra hiệu mình có lời muốn nói, bàn tay Sở Bạch mới lơi lỏng đôi chút, nhưng không hoàn toàn buông ra, Phù Cừ cuối cùng cũng nói chuyện được, vội nói:

– Hồn phách nàng không biết lý do vì sao lại rời thể, nhưng lại ở thể hoàn chỉnh, bây giờ đang ở trong xe ngựa của ta, có lẽ do nhánh cây thiên đạo, nên tạm thời nàng ta không thể rời khỏi phạm vị xe ngựa, chỉ cần nhánh cây thiên đạo lần nữa nở hoa, ta liền có cách cứu nàng ấy, nàng ấy vốn không thuộc về thế giới này, cơ thể này cũng chẳng phải của nàng ấy, giờ đã tắt thở rồi, thì không dùng được nữa, cần tìm một cơ thể khác, hoặc là, mang cơ thể nguyên thủy của nàng từ thế giới của nàng ấy tới đây.

Sở Bạch thả tay ra, ánh mắt lạnh hơn:

– Nếu ngươi dám gạt ta, ta nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn.

Phù Cừ được thả ra, ôm lấy cổ, thầm nghĩ hổ xuống đồn bằng bị chó khinh mà, cô đường đường là thần tiên tu luyện những tám trăm năm, lại bị một phàm nhân áp chế đến không có sức chống trả, sớm biết vậy, cô đã không suốt ngày nghịch điện thoại mà sẽ lo tu luyện, sư phụ, xin lỗi, đồ nhi đã làm mất mặt người.

– Yên tâm đi, ta không dám. Tô Uyển Linh vốn là người nước Lê, chi bằng hoàng tử điện hạ để Tạ Phương Tung mang về đi, dù sao người mà điện hạ muốn giữ lại vốn dĩ không phải Tô Uyển Linh, mà là Tô Linh, đúng không?

Sở Bạch nhìn người đang nằm trong xe ngựa, nghĩ đến giờ chỉ là cơ thể Tô Uyển Linh nằm đó, còn người kia, đã hoàn toàn không có quan hệ gì với nàng, nháy mắt quay đầu đi, lạnh giọng cảnh cáo Phù Cừ:

– Ta sẽ tin ngươi thêm lần cuối cùng này nữa. Nếu ngươi dám gạt ta, dù ngươi có là người hay là thần, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi