XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

Tô Linh được quan tâm mà lo sợ, gật đầu, nghĩ y đâu nhìn thấy, vội vàng viết chữ vào lòng bàn tay y:

– Thích.

Trong lòng bàn tay truyền đến xúc cảm lạnh buốt, vừa ngứa ngáy vừa đàn hồi, để lòng y nhất thời mất khống chế, đợi cô viết xong nét cuối cùng, y chụp lấy ngón tay kia.

Tô Linh bị động tác đột nhiên của y làm hết hồn, sắc mặt đỏ lên, ngước mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của y, chỉ thấy mặt y tỉnh bơ, không có biểu lộ gì đặc biệt, cô mới thầm mắc cỡ, đều do cô quá nhạy cảm, người ta rõ ràng không có ý gì cả.

Sở Bạch nắm tay cô đi vào phòng, vừa mới ngồi xuống, bên ngoài truyền tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ, nghe ra là người luyện võ, Tô Linh không khỏi nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên, Liệt tướng quân mau chóng đi tới, đứng trước cửa cầu kiến.

– Mạt tướng tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ.

Sở Bạch còn đứng đấy, nghe vậy liền cho hắn vào:

– Liệt tướng quân có chuyện gì?

– Bẩm điện hạ, ở chính sảnh mạt tướng đã chuẩn bị xong rượu thịt, bày tiệc mời khách cho điện hạ, xin điện hạ nể mặt- Liệt tướng quân không tiện vào trong, chỉ đứng ở ngoài nói.

Sở Bạch không trả lời ngay mà quay đầu nhìn cô, Tô Linh thật hoài nghi có khi nào y nhìn thấy mình không, nếu không sao lại luôn luôn chuẩn xác tìm đúng ánh mắt cô, mắt y sáng rực nhìn cô, cô thật sự không chịu nổi, đại ca à, bộ huynh không biết đôi mắt huynh mê người lắm ư?

– Huynh đi đi- Tô Linh vội thu hồi ánh mắt, viết xuống lòng bàn tay y.

Sở Bạch lưu luyến nhiệt độ lạnh buốt do lòng bàn tay truyền đến, nhưng nghĩ đến bản thân có chuyện cần làm, đành kìm nén rung động trong lòng, thả ngón tay cô ra, nói:

– Vậy ta đi một lát sẽ trở lại.

Sở Bạch ra ngoài, dặn quân Long Giáp ở cửa:

– Canh giữ cẩn thận căn phòng này, bất cứ ai cũng không được đến gần, đặc biệt là nhánh cây khô cắm trong lọ kia, nếu có sơ suất, xử theo quân pháp.

Hai lính Long Giáp không biết nhánh cây khô kia quý hiếm chỗ nào, Nhị hoàng tử điện hạ lại coi trọng như thế, họ không dám hỏi, chỉ nhận lệnh:

– Mạt tướng tuân mệnh.

Liệt tướng quân đi trước, nghĩ đến vị cô nương ở sương phòng kia, Nhị hoàng tử và nàng ta ngồi chung xe ngựa, chắc rất thích nàng ta, liền dừng bước hỏi:

– Điện hạ, có cần mời vị cô nương ở sương phòng bên cạnh đi cùng không?

– Không cần- Sở Bạch từ chối thẳng thừng, thậm chí không cần suy nghĩ.

Liệt tướng quân cau mày, chẳng lẽ hắn hiểu sai ý rồi? Nhị hoàng tử không hề thích nữ tử kia? Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn vui mừng:

– Điện hạ, mời đi bên này.

Liệt tướng quân nhiệt tình dẫn Sở Bạch đến chính sảnh, ở chính sảnh đã chuẩn bị xong thịt rượu đúng như lời hắn nói, chỉ đợi khách khứa vào chỗ. Liệt tướng quân cung kính mời Nhị hoàng tử ngồi vào chủ vị, vỗ tay, bốn nữ tử trẻ trung mặc y phục lụa vàng từ sau bức bình phong bước ra, người nào cũng thanh tú động lòng người, bộ dạng phục tùng, mỗi người một vẻ, một cô nương mặc y phục trắng đeo khăn lụa che mặt chậm rãi bước tới, dáng người yểu điệu, bước chân nhẹ nhàng như cưỡi gió, lờ mờ còn nghe thấy tiếng chuông bạc ngân vang theo mỗi bước chân cô.

Cô nương che mặt đến gần, cúi mắt nhìn vị khách đặc biệt, rồi mắt cô sáng ngời, trên đời có nam tử đẹp đến vậy ư, chỉ ngồi ở đó thôi, mà trên người bất giác toát ra khí chất tôn quý, cử chỉ tao nhã, cô bị ca ca ép tiếp đãi nhiều khách như vậy nhưng lần đầu tiên trong đời lại cảm thấy vui vẻ, bước chân cô nhẹ nhàng, chuông bạc ở cổ chân vang leng keng, đi đến trước mặt vị khách nọ chậm rãi hành lễ:

– Dân nữ Liệt Nhược Hàn tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ.

Liệt tướng quân mặt mũi đầy ý cười, chỉ vào nữ tử mang khăn che mặt nói:

– Điện hạ chê cười rồi, đây là muội muội của mạt tướng, đã ngưỡng mộ uy danh của Nhị hoàng tử từ lâu, cho nên đặc biệt đến bái kiến.

Sở Bạch nhíu mày, trên mặt toàn vẻ lãnh đạm và châm biếm:

– Ta ở nước Lê suốt, giờ mới quay về nước Tề, không biết Liệt tiểu thư biết được uy danh của ta từ đâu?

Hai huynh muội Liệt Anh và Liệt Nhược Hàn ngẩn ra, có lẽ không ngờ vị điện hạ này lại lạnh lùng như vậy, ngưỡng mộ uy danh đã lâu chẳng qua chỉ là câu cửa miệng, theo lý mà nói, ai cũng hiểu được hàm ý trong câu nói này, Liệt Anh cố tình nịnh bợ Nhị hoàng tử, cho nên mới dâng muội muội của mình cho y, ai ngờ vị điện hạ này chẳng có ý muốn nhận, trong lời nói còn có ý chế nhạo như thế.

Chẳng lẽ cảm thấy muội muội đeo khăn che mặt là không đủ thành ý?

Nhị hoàng tử điện hạ sống ở nước Lê từ nhỏ, hắn quả thật không biết y thích gì, nếu không sẽ không tùy tiện tiến cử muội muội cho y. Nếu không phải hắn đắc tội thái tử, con người thái tử lòng dạ hẹp hòi, đẩy hắn đến canh giữ tòa thành này, hắn cũng không đến mức đặt hết hi vọng lên người Nhị hoàng tử. Liệt Anh chỉ có một cô em gái này, nếu thật sự có thể được Nhị hoàng tử xem trọng, từ nay về sau vinh hoa phú quỷ cả đời hưởng không hết, với sự yêu thương của Hoàng thượng đối với Nhị hoàng tử, có lẽ hắn sẽ được quay về hoàng đô nhậm chức, hắn có nằm mơ cũng muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Thành Tương Dương thiếu thốn mọi thứ, khí hậu lạnh lẽo, đến mùa đông lạnh thấu xương, tuyết bay đầy trời, không giống hoàng đô đông ấm hạ mát, bốn mùa chẳng thấy tuyết rơi. Nhị hoàng tử quay về nước Tề, bên cạnh không có hậu thuẫn gì, nếu hắn gặp may, Nhị hoàng tử sẽ không từ chối mới phải.

Liệt Anh nghĩ vậy bèn liếc mắt ra hiệu với muội muội, Liệt Nhược Hàn lập tức hiểu ý, giả bộ lơ đãng tháo khăn che mặt xuống, nở nụ cười khả ái, chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, chuông bạc ngay cổ chân theo bước chân đến gần mà vang lên âm thanh êm tai, Liệt Nhược Hàn cầm bầu rượu trên bàn lên, ôn tồn thỏ thẻ nói:

– Điện hạ, để thiếp châm rượu cho người.

Sở Bạch vươn tay, cản lại động tác rót rượu của cô.

Cơ mặt của Liệt Nhược Hàn cứng đờ, không ngờ bị từ chối ba lần bốn lượt như thế, sắc mặt cô trắng bệch, ỉu xìu, xưa nay cô luôn tự tin về nhan sắc xinh đẹp của mình, chưa từng bị đối đãi lạnh lùng như vậy, cô  xấu hổ buông bầu rượu trong tay xuống, hai mắt rưng rưng nhìn Sở Bạch:

– Điện hạ ghét thiếp sao?

– Liệt tướng quân, ta không biết uống rượu, rượu này khỏi đi, còn về phần xá muội, quốc sắc thiên hương như thế, nếu chịu thiệt thòi làm thiếp, quả thật quá đáng tiếc- Sở Bạch không nhìn cô, mà nhìn Liệt Anh nói.

Liệt Anh hơi nhíu mày, ý của Nhị hoàng tử là muốn nói, nếu muội muội hắn đi theo điện hạ, cũng chỉ có thể làm thiếp thất à? Tuy hắn bị đuổi khỏi kinh thành đến trấn giữ ở đây, nhưng cũng là đại tướng quân tam phẩm, nếu Nhị hoàng tử này có thể trèo lên ngôi báu, thì làm thiếp chẳng sao, ít nhất còn được là một phi tần, nhưng nếu không được, thì chẳng phải lãng phí tài mạo vô song của muội muội hắn à.

Nhị hoàng tử vừa về nước, tuy Hoàng thượng vô cùng quan tâm vị hoàng tử này, nhưng sau lưng thái tử lại có hai đại gia tộc là Tần gia và Tiết gia hậu thuẫn, Tần gia là nhà mẹ đẻ của Tần hoàng hậu, quốc cữu Tần Đoan vừa là quốc cữu vừa là thái úy, tay nắm trọng binh, hữu tướng Tiết Ý là thái phó của thái tử, hai người văn võ song toàn, cùng nhau phò tá thái tử, dù thái tử bất tài, nhưng có hai vị này phò trợ, giang sơn này sớm muộn gì cũng thuộc về thái tử điện hạ thôi. Nhị hoàng tử nhiều nhất cũng chỉ được phong làm vương gia, hắn vốn định cho muội muội hắn làm vương phi, không ngờ Nhị hoàng tử không đồng ý, chỉ chịu cho muội muội hắn vị trí trắc phi.

Liệt Anh do dự, không muốn muội muội mình làm trắc phi, mặc dù trắc phi cũng là làm thiếp như lời Nhị hoàng tử nói.

Liệt Nhược Hàn nhìn nam tử khôi ngô khó gần trước mặt, đường nét gương mặt rõ ràng, sóng mũi thẳng đứng, như tiên hạ phàm, tuấn tú tao nhã, nhất thời không khỏi ngẩn ngơ, cô lớn thế này, chưa từng gặp qua nam tử nào đẹp không góc chết như thế. Mấy năm nay, ca ca luôn muốn gả cô cho một người gia thế siêu phàm quyền uy ngập trời, để cả đời đại phú đại quý, nhưng cô lại cứ muốn gả cho người cô thích, dù người kia chưa từng liếc nhìn cô, dù người kia vừa mở miệng đã cho cô làm thiếp.

– Nhị hoàng tử nói phải, muội muội, nếu điện hạ đã không uống rượu, muội hãy lui ra đi- Liệt Anh không muốn để muội muội làm thiếp của Nhị hoàng tử, đương nhiên dẹp ngay suy nghĩ này, kêu muội muội lui ra.

Liệt Nhược Hàn không đi, chỉ nhún nhẹ hành lễ một cái, rồi lùi lại mấy bước, chậm rãi nói:

– Nếu điện hạ không uống rượu, thiếp sẽ múa một điệu cho điện hạ.

Liệt Anh nhíu mày, muội muội này, rốt cuộc sao lại quanh co như thế, người ta đã định cho muội ấy làm thiếp, muội ấy còn không biết ý, đòi tặng múa, chẳng lẽ định làm thiếp người ta thật à?

– Nhược Hàn, lui ra- Liệt Anh xụ mặt, nghiêm túc hẳn lên.

Liệt Nhược Hàn trước giờ vẫn luôn sợ ca ca mình, thời gian gần đây ca ca nói một là một, nhưng lúc này cô muốn tự mình làm chủ, dù sao cũng là thành thân, cô muốn gả cho người cô thích, trong sách có viết, nhất kiến chung tình, trước giờ cô không tin, nhưng giờ cô tin rồi, cái gọi là vừa gặp đã yêu, có lẽ chính là duyên phận kiếp trước, cho nên kiếp này mới gặp lại, nếu Nhị hoàng tử chịu cưới cô, dù làm thiếp, cô cũng cam lòng.

– Ca ca, chẳng phải huynh gọi muội đến hiến múa sao? Giờ chưa múa nữa mà, ca ca lại bảo muội về, vậy sẽ sơ suất lắm.

Liệt Anh tức đến trán nổi gân xanh, nhưng lúc này không tiện bảo muội muội lui ra, đành nhíu mày, nghe tiếng đàn sáo vang lên bên tai, muội muội đứng gữa đám tỳ nữ y mặc y phục lụa vàng, bắt đầu múa.

Liệt Nhược Hàn dáng người mảnh khảnh, vòng eo uyển chuyển, một bài múa với phong thái xuất chúng, bước chân khẽ động, tiếng trống hòa tiếng chuông bạc, tiếng đàn sáo nhè nhẹ rơi vào tai làm người khác say mê. Sắc mặt Liệt Anh càng sa sầm, trước đó kêu cô ra ngoài hiến múa, vẻ mặt cô luôn không tình nguyện, bây giờ người ta muốn cô làm thiếp, cô lại múa chú tâm như vậy, thật sự muốn làm thiếp cho người ta?

Sở Bạch bưng chén rượu lên khẽ nhấp, dáng múa trước mặt uyển chuyển, y lại chẳng có tâm tư đi xem, trong đầu hiện lên điệu múa  thoát tục trong thọ yến của Thái hoàng thái hậu nước Lê của Tô Linh, bóng trắng từ trên trời giáng xuống, tiếng ca to rõ êm tai, như chim hoàng oanh ra khỏi sơn cốc, một bài ca múa dư âm còn đọng mãi, làm người nghe say mê, người xem phấn khích, cảnh tượng trước mặt này, đổi thành người khác, ai nấy đều cảm thấy tươi đẹp vô cùng, riêng y lại thấy nhạt nhẽo vô vị, chả có gì đặc sắc.

Đuôi mắt lại đảo qua gương mặt thanh lệ thoát tục kia, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Nữ tử này, sao gương mặt lại giống với Linh nhi như thế, ngoại trừ đôi mắt, đôi mắt của Linh nhi, luôn lấp lánh sáng trong thuần khiết không có chút tạp chất. Còn đôi mắt của nàng ta, lại nhuốm đầy gió sương thế tục.

Đó không phải nàng ấy, dù gương mặt có vài nét tương đồng.

Sở Bạch thu hồi ánh mắt, lấy lại vẻ hờ hững.

Liệt Nhược Hàn múa xong, thở hổn hển nhìn Nhị hoàng tử trên chủ vị, chỉ thấy vẻ mặt y thản nhiên, trong mắt không có vẻ gì là kinh ngạc, nàng thất vọng, ấm ức nhìn ca ca mình.

Liệt Anh tức giận, Nhị hoàng tử người ta đã tỏ rõ là không xem trọng muội, muội đừng nên hiến múa chứ, giờ rơi vào kết cục xấu hổ thế này, trách ai. Hắn chau mày xua tay:

– Người đâu, đưa tiểu thư lui xuống nghỉ ngơi đi.

Liệt Nhược Hàn không dám trái ý ca ca nữa, theo bốn tỳ nữ chậm rãi lui ra, đến ngưỡng cửa, còn lưu luyến quay đầu nhìn Nhị hoàng tử, đáng tiếc từ đầu đến cuối y chẳng thèm nhìn cô, cô thất vọng quay đi, vành mắt đỏ hoe.

Tính toán của Liệt Anh không thực hiện được, sắc mặt nhất thời khó coi, hắn là tướng quân, thật sự không biết che giấu cảm xúc, trong lời nói cũng không còn nhiệt tình như lúc nãy:

– Nhị hoàng tử điện hạ, mạt tướng lược bớt rượu nhạt lược bớt thức ăn, mời Nhị hoàng tử.

Sở Bạch lại đặt đũa xuống, nói:

– Tướng quân, ta có một chuyện xin tướng quân giúp đỡ, nếu tướng quân có thể giúp được ta chuyện này, ta nhất định sẽ ghi nhớ phần tình nghĩa này của tướng quân, ngày sau ắt sẽ báo đáp.

Liệt Anh nhướng mày, Nhị hoàng tử lại có việc nhờ hắn giúp? Còn nói đến trịnh trọng như vậy, trông bộ dạng của y không giống nói đùa, nếu hắn thật sự giúp được chuyện này cho y, có được nhân tình này của y, thì may mắn rồi, cần gì phải để muội muội làm thiếp cho người ta.

Liệt Anh nghĩ vậy, lập tức nói:

– Điện hạ quá lời, điện hạ có việc cứ căn dặn, mạt tướng sẽ cố gắng làm đến ổn thỏa.

– Bên cạnh ta dù có đội Long Giáp, nhưng họ dù sao cũng là cận vệ của thiên tử, đi làm việc trong thành Tương Dương này cũng không tiện. Liệt tướng quân ở lâu trong thành, làm việc tiện hơn, ta muốn danh sách tất cả các cô nương trong độ tuổi từ mười đến hai mươi đang bị bệnh nặng, trọng thương, hoặc đang hôn mê chưa tỉnh.

Liệt Anh nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi, đây là yêu cầu quái quỷ gì thế, nếu nói Nhị hoàng tử này muốn mấy tiểu cô nương từ mười đến hai mươi tuổi thì còn dễ hiểu, nhưng sao lại muốn mấy cô nương sắp chết thế này?

Liệt Anh cố gắng khiến mình mỉm cười thật tự nhiên:

– Không biết Nhị hoàng tử điện hạ muốn mấy cô nương sắp chết đó để làm gì?

Sở Bạch vẻ mặt không đổi, đáp:

– Vị cô nương đi cùng ta kia là thần y, trên y thuật rất tìm tòi nghiên cứu, cô nương ấy tuyên bố bản thân có thể cải tử hồi sinh, ta đương nhiên không tin, nên muốn xem thử cô nương ấy có bản lĩnh đó thật không, cho nên muốn tìm đến vài cô nương sắp chết để cô nương ấy điều trị cho, xem cô nương ấy rốt cuộc có thể cải tử hồi sinh không.

Liệt Anh trợn tròn mắt, hóa ra là vậy, khó trách Nhị hoàng tử lại lễ độ có thừa với cô nương ấy như vậy, còn luôn dẫn theo bên người, hóa ra không phải được Nhị hoàng tử yêu thích, mà là một thần y, nhưng tuyên bố có thể cải tử hồi sinh thật đúng là hơi khoa trương, chả trách Nhị hoàng tử không tin, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng không tin.

– Hóa ra là vậy, nếu Nhị hoàng tử đã căn dặn, mạt tướng sẽ làm theo, ngày mai liền phái người đi thăm dò- Liệt Anh còn tưởng có chuyện gì khó khăn, không ngờ chuyện lại đơn giản như vậy, có được nhân tình này của Nhị hoàng tử, đúng là hời quá.

– Ngày mai trước khi mặt trời lặn, Liệt tướng quân có thể hoàn thành không?- Sở Bạch nói.

Ngày mai trước khi mặt trời lặn? Nôn nóng đến vậy? Liệt Anh nghĩ ngợi, cùng lắm thì phái thêm nhiều người đi thôi, chẳng có gì ghê gớm, bèn nói:

– Nhị hoàng tử yên tâm, mạt tướng nhất định dốc hết sức mình, Nhị hoàng tử, mời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi