XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

Xa phu ghìm dây cương, xe ngựa dừng lại.

Tô Linh nhìn thấy một thiếu niên quần áo đơn giản đang đứng ở bên đường, thiếu niên mày rậm mắt to, khuôn mặt thanh tú, giữa trán lờ mờ có một tia khí khái anh hùng sắc nhọn không che giấu được, trong ngực ôm một thanh kiếm, thân kiếm đen nhánh cũ kỹ, nhìn không quá mức đặc biệt, bên cạnh dựng một tấm biển, trên đó có viết: Bán kiếm chôn mẹ.

Người vây xem rất nhiều, bàn tán ầm ĩ, tuyệt nhiên không ai ra tay cứu giúp.

Dù sao thanh kiếm kia nhìn qua không đẹp đẽ cũng không quý giá, người ngoài không biết được, nhưng Tô Linh lại biết, thanh kiếm y ôm trong ngực nếu không có gì bất giờ xảy ra, hẳn là đệ nhất danh kiếm đương thời, Vô Danh kiếm.

Kiếm này chém sắt như chém bùn, cứng rắn không mẻ, chính là bảo kiếm của thiên hạ đệ nhất kiếm khách Mạnh Lãng. Bởi vì Mạnh Lãng đã biến mất trên giang hồ mấy mươi năm, nên ai nấy đều đã quên đi kiếm khách không mấy ai trên giang hồ địch nổi này, đương nhiên người nhận ra kiếm này không nhiều.

Tô Linh là người có góc nhìn của đấng sáng thế đương nhiên rõ ràng, thiếu niên này nếu không có gì thay đổi thì chính là con trai của Đại thống lĩnh cấm quân Mạnh Hoài Sơn, Mạnh Dung.

Năm đó Mạnh Lãng tuổi trẻ khí thịnh, muốn khiêu chiến với cao thủ khắp thiên hạ. Nghe nói nước Tề có một kiếm khách, kiếm pháp cao siêu, nhất đẳng đương thời, liền một mình đến Tề quốc khiêu chiến, một lần đã đánh bại người nọ, vang danh thiên hạ, khi vô cùng cao hứng trở về nhà lại phát hiện quê nhà xảy ra chiến loạn, vợ con ly tán. Hắn vô cùng bi thương, từ đây ném kiếm tòng quân, gia nhập quân ngũ, bởi vì dũng mãnh thiện chiến, đánh tan doanh trướng của đại quân Bắc quốc, lấy thủ cấp của tướng lĩnh tại đó, nên được Diệp đại tướng quân coi trọng, từ đó một bước lên mây, trở thành đại thống lĩnh cấm quân, bởi vì Diệp đại tướng quân cảm thấy cái tên Mạnh Lãng này quá mức thô lỗ, sẽ làm hại uy danh của hắn, do chiến thắng ở Hoài Sơn cho nên liền lấy tên Mạnh Hoài Sơn đặt cho hắn.

Mạnh Hoài Sơn làm thống lĩnh cấm quân, uy phong vô hạn, vợ con hắn lại thê thảm vô cùng, sống lay lắt trong bi thương. Nhưng Mạnh phu nhân cũng là nhất đại kỳ nữ, một mình nuôi dạy Mạnh Dung rất tốt, thậm chí y còn thi đậu vào Lộc Sơn thư viện, nhưng bởi vì lao lực quá độ, cuối cùng rơi vào kết cục bệnh chết, không có tiền an táng, Mạnh Dung bất đắc dĩ mới phải bán đi kỷ vật duy nhất của phụ thân.

Cũng chính vì thanh kiếm này, đã náo động ra một tên giả mạo.

Mạnh Hoài Sơn nhầm tưởng người mua thanh kiếm này là con trai mình, người kia vì muốn được vinh hoa phú quý, liền không từ mọi thủ đoạn để giết người thật, Mạnh Dung rơi vào hiểm cảnh, được nữ chính của truyện là Cố Nguyễn cứu giúp, đồng thời giúp y giành lại thân phận, từ đây, Mạnh Dung liền trở thành thanh kiếm trung thành nhất lợi hại nhất trong tay Cố Nguyễn.

Cô chỉ là gặp may, vớ được Mạnh Dung đang bán kiếm chôn mẹ, mặc dù chưa chắc đã tình cờ gặp gỡ nữ chính Cố Nguyễn hay chưa, nhưng ngay lúc này bán cho Mạnh Dung một ân tình, ngày tháng sau này của cô sẽ tốt hơn chăng, dù sao thì Mạnh Dung chính là thống lĩnh cấm quân tương lai, là thiên hạ đệ nhất kiếm khách.

– Tam tiểu thư, đông người quá, hay là đừng nên xuống, có chuyện gì Xuân Vũ làm giúp người- Xuân Vũ thấy cô muốn xuống xe, nhìn thấy bách tính người đến người đi lũ lượt, có hơi lo lắng.

Hôm nay họ ra ngoài không mang theo thị vệ, nếu thật sự xảy ra chuyện, cô nhất định sẽ mệt mỏi lắm đây.

– Cứ để tự ta đi- Để Xuân Vũ đi đâu có được, cô nhất định phải để Mạnh đại kiếm khách nhận ra gương mặt này.

– Thanh kiếm này ta muốn, năm mươi lượng đã đủ chưa?- Tô Linh lên tiếng hỏi, hôm nay cô ra ngoài chỉ mang theo năm mươi lượng bạc, dù sao năm mươi lượng ở trong mắt bách tính bình thường là một khoản tiền lớn, nhưng Mạnh Dung muốn mua quan tài cho mẹ y, cũng không biết nhiêu đó có đủ không.

Mạnh Dung nhìn nữ tử một thân váy màu xanh của nước xinh xắn trước mặt, như hoa như ngọc, hệt như tiên tử, cầm trong tay ngân phiếu năm mươi lượng, mà vẫn đang hỏi hắn vậy có đủ hay chưa. Hắn vốn chỉ định bán mười lượng bạc, mua đủ chiếc quan tài mỏng cho mẫu thân là được.

– Mười lượng là đủ rồi, kiếm này không đáng nhiều tiền như vậy- Mạnh Dung lên tiếng, mặt ửng đỏ.

– Kiếm này thoạt nhìn là vật quan trọng của công tử- Tô Linh ngắt lời y- Công tử lại tình nguyện bán đi để hạ táng cho mẫu thân, tấm lòng thật hiếu thảo, kiếm này vô giá, chỉ vì ta ra ngoài chỉ mang theo năm mươi lượng, cho nên không lấy ra được nhiều tiền hơn để cứu nguy cho công tử, công tử cứ nhận lấy ngân phiếu này, mau mau an táng cho mẫu thân đi.

Mạnh Dung nhận lấy ngân phiếu, con ngươi màu nâu sậm bình thản nhìn cô, hai tay dâng lên bảo kiếm:

– Đa tạ cô nương.

– Kiếm này đưa ta cũng vô dụng, ở trong tay công tử mới phát huy được tác dụng của nó- Tô Linh không nhận- So với ở trong tay ta để bảo kiếm mai một, chi bằng công tử cứ giữ lấy, công tử mang theo kiếm này gầy dựng sự nghiệp, há chẳng phải càng hay hơn sao.

Mạnh Dung nhìn cô, nhất thời không biết trả lời thế nào, đột nhiên quỳ một chân xuống đất, một tay chống kiếm Vô Danh, cúi đầu nói:

– Đại ân của cô nương, Mạnh Dung không thể báo đáp, khẩn xin ân nhân cho Mạnh Dung biết danh tính, đợi sau khi Mạnh Dung hạ táng mẫu thân, sẽ đi theo phò trợ ân nhân, nguyện vì ân nhân ra sức trâu ngựa.

– Công tử không cần hành lễ lớn như vậy, mau đứng dậy đi- Tô Linh giật mình.

Ngươi là Đại thống lĩnh cấm quân tương lai đó, làm thị vệ cho ta chẳng phải uổng phí quá sao, không được, không được à!

Người này cũng rất bướng bỉnh, tư thế như kiểu ngươi không nói thì ta không đứng.

– Giúp công tử chỉ là tiện tay, công tử cần gì phải thế. Ta không cần công tử đi theo hầu hạ, ngày khác nếu có duyên gặp lại, công tử giúp ta một chuyện là được, ta còn phải đến Lộc Sơn thư viện học nữa, không tiện ở lại, công tử mau mau an táng mẫu thân đi.

Mạnh Dung nghe nói cô phải đến Lộc Sơn thư viện, mắt sáng lên, lúc này mới đứng dậy.

Trông theo bóng lưng yêu kiều kia, Mạnh Dung siết tấm ngân phiếu và bảo kiếm trong tay, cuối cùng cất tấm biển, quay người đi về phía miếu hoang. Học cùng một thư viện, sẽ có cơ hội gặp lại thôi, đến lúc đó hắn nhất định sẽ biết được tên cô.

Xe ngựa của Tô Linh lượn quanh ba con phố, cuối cùng cũng đến cổng thư viện, thư viện không cho xe ngựa đi vào, chỉ được mang theo một hạ nhân hầu hạ, Xuân Vũ lanh lẹ, Xuân Hi trầm ổn, dẫn theo ai cũng sẽ không phạm sai lầm, suy nghĩ một lát, cô mang theo Xuân Hi, dù sao các công tử tiểu thư trong thư viện không phú thì quý, vẫn là trầm ổn tốt hơn.

Tô Linh bước xuống xe ngựa, nhìn tấm bảng viết bốn chữ Lộc Sơn Thư Viện trên cổng chính cổ kính nguy nga kia, không nén nổi hưng phấn, trông thế này thì tương đương với Thanh Hoa Bắc Đại ở hiện đại rồi.

Cô xách đồ đạc vào bên trong, đi cả mấy khúc quanh mới tìm được viện trưởng, viện trưởng là nội các đại học sĩ Lương Tri Huy đã về hưu, bộ dạng hiên ngang, con người cứng nhắc cổ hủ, Tô Linh đương nhiên phải cẩn thận từng li từng tí.

– Đệ tử Tô Uyển Linh bái kiến Lương viện trưởng.

Lương Tri Huy nhìn cô, biểu cảm vẫn uy nghiêm như cũ:

– Đã vào Lộc Sơn thư viện thì phải ra dáng đệ tử, lấy việc học làm trọng, không nên có tâm tư khác, vậy thì sẽ chỉ khiến bản thân mình chuốc lấy cực khổ thôi, đương nhiên bây giờ ngươi hối hận, vẫn còn cơ hội.

Tô Linh cảm giác giọng điệu của Lương lão không mấy tốt, bất mãn với cô vô cùng, cô cẩn thận suy nghĩ, Lương lão có thể nói là người phát ngôn cao nhất của phe phái phong kiến, đối với Diệp Văn Quân, cháu gái của nhất phẩm đại tướng quân Diệp Chinh, vẫn có phê bình kín đáo, cho dù Diệp Văn Quân có võ công siêu quần xuất chúng ở lớp Giáp, nhưng ông vẫn cố chấp cho rằng nữ tử chỉ nên học văn ở lớp Ất Bính Đinh, học cầm kỳ thi họa tu thân dưỡng tính là được, chứ không nên múa đao lộng thương, cùng tranh cường háo thắng với nam nhân.

Chắc có lẽ Lương lão nghĩ cô vào lớp võ là muốn tiếp cận các vương tôn công tử kia, đúng là cô không cãi lại được, cô đúng là muốn tiếp cận người của lớp võ, nhưng không phải mấy quý công tử kia, mà là vì biểu ca của cô.

Cô vất vả lắm mới thuyết phục được Từ thị, làm sao phải hối hận, Tô Linh cúi gập người, vô cùng chân thành nói:

– Đa tạ viện trưởng, đệ tử không hối hận, đệ tử nhất định sẽ học thật giỏi, tuyệt không phụ sự dạy bảo của viện trưởng và tiên sinh.

Lương viện trưởng tức giận, hừ một tiếng:

– Gỗ mục không chạm trổ được mà. Cầm lấy nội quy của thư viện, đến lớp Đinh báo danh đi. Nhớ kỹ, nội quy nhất định phải nghiên cứu cẩn thận, phải ghi nhớ, nếu vi phạm, bất luận là ai, cũng bị khai trừ.

***

Ngươi cứ phớt lờ người ta, vợ ngươi đi thả thính người khác kìa.

Sở Boss: Hừ! Liên quan gì ta.

Để rồi coi…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi