XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

Tô Linh hồi hộp nhìn Sở Bạch, chỉ thấy hắn cất bước, nhíu chặt lông mày, suy nghĩ một lát rồi đến bên cạnh giá binh khí chọn một thanh kiếm, vô cùng khiêm tốn nói:

– Xin tiên sinh chỉ giáo thêm.

Tạ Phương Tung không khỏi nhướng đuôi mày, đầy hứng thú nhìn Sở Bạch.

Trước kia hắn chưa từng nghe nói sở trường của thế tử Trấn Nam Hầu, à không, tiền thế tử Trấn Nam Hầu là dùng kiếm nha.

– Lại dám ở trước mặt Giang tiên sinh chọn kiếm, là muốn tự rước lấy nhục à- Trương Nhạc Khang nhìn Sở Bạch từ trong mấy chục loại binh khí chọn ra thanh kiếm chẳng ăn nhập gì với hắn, không khỏi lên tiếng chế giễu. Giang tiên sinh kêu hắn tự chọn, nếu hắn chọn cung tên, có lẽ vẫn còn vài phần thắng, nhưng hắn cứ khăng khăng chọn trường kiếm, đây không phải tự rước lấy nhục thì là gì.

– Đúng đấy, chả hiểu các tiểu thư sao lại xem trọng tên thư sinh yếu đuối này nữa, ngươi nói xem, lát nữa kiếm của Giang tiên sinh không có mắt vẽ loạn lên mặt hắn, vậy còn ai thèm thích hắn nữa- Châu Thiếu Cung tướng tá cao to thô kệch, đặc biệt không ưa những nam tử đẹp trai, nam nhân là phải kiếm sống dựa vào bản lĩnh, chứ không phải kiếm sống dựa vào bản mặt.

– Ai nói không chứ. Lúc Trấn Nam Hầu chiến tử sa trường, hắn kế thừa Hầu phủ là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột, ai ngờ lại bị tra ra không phải huyết mạch của Hầu gia. May mắn Trấn Nam Hầu đương nhiệm khôn khéo, không để một đứa con hoang lẫn lộn vào huyết mạch của Hầu phủ, vàng thau lẫn lộn như thế. Tô Uyển Linh của phủ Thượng thư nghe sự việc này vốn dĩ quyết tâm muốn hủy hôn, một mực đòi gả cho Tam hoàng tử, còn gây ra không ít trò cười. Giờ không biết tên nghiệp chủng này giở thủ đoạn gì, khiến Tô Uyển Linh ngoan ngoãn nghe lời hắn. Ta nghe người trong lớp Đinh nói, Tô Uyển Linh chính miệng tuyên bố, cô không thích Tam hoàng tử, mà thích tên con hoang này, ngươi nói xem chúng ta có nên đi học hỏi kinh nghiệm của hắn không, thủ đoạn dạy dỗ quả thực cao siêu, loại cứng đầu ngang ngược như Tô Uyển Linh còn có thể thuần phục, chẳng lẽ cô ả thích kiểu hoang dã?- Cố Tu Ninh nói đến mặt mày hớn hở, nước miếng văng tung tóe, vừa dứt lời liền kéo theo một trận cười vang tán đồng.

Hắn xuất thân từ phủ Hộ Quốc Hầu, tuy rằng do vợ kế sinh ra, nhưng cũng đường hoàng thuộc dòng chính thất, thích nhất nữ nhân yểu điệu dịu dàng như nước, loại kiêu căng ngang ngược như Tô Uyển Linh, nữ nhân ngực to nhưng não tàn như thế, hắn tuyệt đối không ưa được, giờ lại bị trói buột cùng Sở Bạch-trò cười lớn nhất nước Lê, càng tăng thêm không ít đề tài trong những buổi trà dư tửu hậu. Hắn là kẻ ba hoa, quen nói hươu nói vượn với những công tử đồng môn này, tất cả mọi người tán thành để vui thôi, không ngờ hắn còn chưa cười thống khoái xong, sau lưng đã bị đạp mạnh một cái, té sấp mặt, thốc lên một trận cát bụi.

– Kẻ nào, chán sống rồi đúng không, ngay cả bổn công tử cũng dám đá…- Cố Tu Ninh điên tiết ngẩng đầu, ôm thắt lưng chật vật đứng lên, trông thấy ánh mắt thịnh nộ của Tạ Phương Tung lập tức ngậm miệng, hắn ỷ vào gia thế của Cố gia hoành hành đã quen, nhưng Cố gia đến cùng cũng không sánh bằng gốc rễ trăm năm của Tạ gia, đằng ngoại của Thái hoàng thái hậu, không phải ai cũng dám chọc vào, hắn chỉ có thể chịu thiệt.

– Tạ nhị công tử, ta đâu đắc tội ngươii- Cố Tu Ninh không rõ lắm, theo lý mà nói, thường ngày khi họ ở Tần Lâu uống rượu hoa rất hòa thuận, mặc dù không nói chuyện với nhau nhiều, nhưng không hề có mâu thuẫn, Tạ nhị công tử nổi giận đùng đùng, chẳng lẽ bởi vì hắn nói xấu Sở Bạch?

Không thể nào, Tạ Phương Tung rõ ràng cũng nhắm vào tên con hoang Sở Bạch kia.

Vậy chỉ có thể là Tô Uyển Linh.

Thế nhưng, đây cũng quá lạ lùng, Tạ Phương Tung, Tô Uyển Linh? Tạ Phương Tung hắn, đường đường là Ta gia Nhị công tử, vậy mà lại nhìn trúng Tô Uyển Linh kiêu căng ngạo mạn, gia tộc người thần quỷ gì cũng ghét? Hắn bị mù rồi ư?

Tô gia nếu không phải có phụ thân cô làm quan đến Lại bộ Thượng thư, trưởng tỷ cô là Thục phi hiện đang đắc sủng, ai thèm dây dưa với cô chứ.

– Không biết nói chuyện thì ngậm mồm lại, lần sau nếu để ta nghe được cái lưỡi này của ngươi nói bậy, bổn công tử cam đoan sẽ đánh đến cha ngươi nhìn không ra ngươi- Ngay cả Tạ Phương Tung cũng chả hiểu, hắn không biết sao hắn lại tức giận, lại còn tức giận đến như thế, càng nghĩ, có thể dung mạo này dáng dấp này của Cố Tu Ninh làm người khác thấy ghét, muốn đập.

Cố Tu Ninh vốn đuối lý, hắn bịa chuyện về Sở Bạch, vì Sở Bạch bây giờ chỉ là một thường dân, không có ai ra mặt cho hắn, nhưng Tô Uyển Linh thì khác, coi như thanh danh của cô ả không tốt đi, nhưng đó cũng là Tam tiểu thư của Tô gia, nếu truyền đến lỗ tai của vị Thục phi trong cung kia, chỉ e phủ Hộ Quốc Hầu bọn họ sẽ khó sống, huống hồ còn có thêm tên Tạ Phương Tung khi không ra mặt cho cô.

Hắn ôm eo chịu thiệt xin lỗi:

– Là ta không biết nói chuyện, làm bẩn lỗ tai của Tạ nhị công tử, Nhị công tử bỏ qua cho.

Nói xong hắn xuýt một tiếng, thầm nghĩ tên Tạ Phương Tung này dùng bao nhiêu sức lực thế, thắt lưng sắp bị đạp gãy rồi. Hắn chỉ lo cơn đau thắt lưng, mà không phát giác ra một ánh mắt âm u băng lãnh thấu xương hệt như rắn độc đang tia hắn.

– Tạ Phương Tung, ngươi lại làm gì đó?- Sở Bạch và Giang tiên sinh đang sắp tỷ thí thì bị động tĩnh bên này cắt ngang, Giang Dương giận sôi gan, chỉ vào Tạ Phương Tung mắng một tràng, tiểu tử này đúng là không để người ta bớt lo, nửa phần tài hoa của ca ca hắn cũng không có.

– Không có gì, dáng dấp hắn trông gai mắt quá, nên không nhịn được- Tạ Phương Tung  ất ơ đáp.

– Hay, hay cho ngươi nhịn không được, chạy quanh Diễn võ trường cho ta, chạy đến khi nào nằm vật ra thì thôi- Giang Dương tức giận vô cùng.

Tạ Phương Tung ra vẻ không vấn đề gì, đi ra khỏi hàng ngũ liền chạy, khi chạy ngang qua lớp Đinh còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Tô Uyển Linh, cô không có thuận phong nhĩ, cả trái tim đều đặt lên người Sở Bạch, hoàn toàn không biết trong hàng của lớp Ất xảy ra chuyện gì, không hiểu sao tên này lại đánh người vô cớ, bị phạt còn ra vẻ chẳng đáng gì, lại còn dám nhìn cô khiêu khích, được, được lắm, ngươi không sợ chạy vòng đúng không, ngươi chờ đó cho ta.

– Được rồi, mọi người đứng về vị trí cũ đi, Sở Bạch, chúng ta tiếp tục, đương nhiên, ta có thể có ngươi thêm một cơ hội, để ngươi chọn lại binh khí- Giang Dương muốn xem thực lực của hắn, không phải vì muốn đánh thắng đệ tử của mình mà gọi họ ra tỷ thí, Sở Bạch không biết trường kiếm, thì lần luận võ này liền không còn ý nghĩa gì nữa.

– Đa tạ tiên sinh, xin chỉ giáo- Trên mặt Sở Bạch không có quá nhiều cảm xúc, kiên trì dùng trường kiếm.

Giang Dương lắc đầu, ôm kiếm vào ngực, đứng yên bất động, không muốn ra chiêu:

– Nào, đến đây xuất chiêu đi.

Sở Bạch không chần chờ thêm, động tác cực nhanh, chĩa kiếm vào Giang Dương, liên tục chém đến, đúng là chiêu thức có vài phần quen mắt, nhưng võ công của Giang tiên sinh xuất thần nhập hóa, bằng không cũng sẽ không được Mạnh đại thống kính mời đến thư viện làm thầy dạy kiếm thuật, trường kiếm trong ngực ông vẫn chưa xuất ra, chỉ lách người mấy cái, dễ dàng né tránh.

Tô Linh biết Sở Bạch không phải là đối thủ, cho nên một lòng chăm chú dõi theo, trong mắt tràn đầy lo lắng.

– Tô tiểu thư quen biết y? Là người quen thân sao?- Mạnh Dung chẳng biết đến sau lưng cô lúc nào, đột nhiên lên tiếng, cô giật nảy mình, gật đầu, bỗng nhiên khựng lại.

Cô hiểu tại sao chiêu thức của Sở Bạch trông quen mắt như vậy, đây rõ ràng là chiêu thức mà vừa rồi Mạnh Dung sử dụng, mặc dù uy lực không mạnh bằng Mạnh Dung, nhưng bất luận là kiếm hình hay chiêu thức, đều giống nhau như đúc.

Sao cô lại quên mất, Sở Bạch Đại Boss một khi nhìn qua là không thể quên được, bất lận là học văn hay học võ, luôn có thiên phú bẩm sinh như thế, có lẽ hắn đã nhìn ra được kiếm pháp của Mạnh Dung thực ra có thể khắc chế được phiêu dật kiếm pháp của Giang tiên sinh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi