XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

– Đại nhân, qua khỏi núi Nam Kỳ, phía trước chính là nước Lê, đuổi theo hay không?

– Đuổi theo, không thể để mẫu tử các nàng trốn được, nếu không, cái đầu trên cổ cả ta và ngươi đều khó giữ- Đêm khuya tối đen như mực, mưa to như trút, đưa bàn tay lên không thấy được năm ngón tay, một đám người áo đen mất hút trong bóng đêm.

Một ánh chớp xé rách không trung, trường đao dưới ánh chớp lòe lóe lên hàn quang u lãnh, tiểu nam hài trốn trong sơn động nhìn thấy kẻ cầm đầu có một vết sẹo dài dữ tợn ở đầu mắt trái, cả kinh phát ra âm thanh rít không khí, nữ tử sau lưng mau chóng bụm miệng thằng bé lại, đáng tiếc đã muộn, tên thủ lĩnh vẫn phát hiện ra, nắm chặt trường đao bên hông, quay đầu nhìn lại.

Bầu trời lại có thêm sấm sét, cơ thể nhỏ bé nấp sau bụi cỏ sơn động run lẩy bẩy, nữ tử sau lưng giả vờ trấn tĩnh, bụm chặt miệng thằng bé, một cử động cũng không dám.

– Đại nhân, tìm thấy rồi- Có tiếng người từ xa truyền đến, kéo xềnh xệch người tới, ném xuống mặt đất dơ bẩn đầy nước.

Nam tử mặt sẹo cầm đầu dừng bước chân đang định bước tới, xoay người, nhìn xem nữ tử bị ném đến cạnh chân hắn, ngồi xổm người xuống nắm tóc nữ nhân kéo lên, sau đó mau chóng lấy viên dạ minh châu cất trong ngực ra, đưa lại gần mặt nữ tử nọ, đến khi thấy rõ mặt nữ tử, cười dâm tà một tiếng:

– Mộng Phi nương nương, người để vi thần dễ tìm hơn có phải được không.

– Phụt! Ngươi bất quá chỉ là chó săn của Tần thị, cũng dám xưng thần sao- Khuôn mặt thanh lãnh của nữ tử dính đầy bùn, một thân chật vật lại khó che giấu được vẻ tuyệt sắc, rơi vào tuyệt cảnh nhưng tuyệt đối không cầu xin tha thứ.

Nam tử mặt sẹo cười lạnh:

– Yên Vân Mộng, ngươi tưởng ngươi vẫn còn là Mộng Phi nương nương cao cao tại thượng sao? Lúc trước ngươi chẳng thèm đoái hoài đến ta, bây giờ lại rơi vào tay ra, nếu ta không báo đáp ngươi cho tốt, vậy không phải phụ cơ hội ông trời ban cho ta à.

Đôi mắt nữ tử hiện lên tia hoảng sợ:

– Ngươi muốn làm gì? Đừng mà, dừng tay, dừng ta, áááaaa!

Viên dạ minh châu to bằng nắm đấm rơi vào trong nước bẩn, lóe ra thứ ánh sáng yếu ớt, tiếng kêu thảm thiết của nữ tử đan xen vài tiếng sấm sét nghe quá thê lương, thằng bé giãy dụa muốn ra ngoài, lại bị người sau lưng kiềm chặt, cậu vừa vội vừa tức, cắn vào bàn tay đang che miệng mình, nữ tử sau lưng đau đến rụt người lại, nhưng vẫn không chịu buông tay.

– Đừng mà… Mẫu phi, đừng, thả ta ra, thả ta ra! Ta muốn đi cứu mẫu phi ta, ta muốn đi cứu mẫu phi!

– Đừng, đừng!- Sở Bạch giật mình bừng tỉnh, mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và hoảng loạn, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, nước mưa lạnh lẽo rơi xuống bệ cửa sổ, hắn nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, giật mình phát hiện đây là nước Lê, là Ngô Đồng uyển của phủ Thượng Thư, không phải núi Nam Kỳ, hắn không cứu được mẫu phi, năm đó không thể, hiện tại vẫn vậy, không thể.

Người kia, tên nam nhân có sẹo ở khóe mắt, hắn đã từng gặp, là nhất phẩm đới đao thị vệ bên Tần hoàng hậu, Tần Uy.

Hắn mơ thấy giấc mộng này vô số lần, vô số lần muốn trở về nước Tề, chém bà ta và tên chó săn ấy thành muôn vạn mảnh, vô số lần. Ánh sét xẹt qua bầu trời đêm, chiếu lên mặt mũi dữ tợn nhợt nhạt của hắn, anh nhếch miệng cười, hệt như Tu La Địa Ngục.

Mẫu phi, hài nhi bất hiếu, người hãy đợi thêm chút nữa, đường Hoàng Tuyền bước chậm hơn chút nữa, họ đều sẽ xuống đó đi cùng người.

Hắn nhìn ra cây ngô đồng trụi lá ngoài sân, mới đó đã vào mùa này rồi sao? Thù du trên núi đã thưa thớt, chắc sẽ lại đẹp như tranh đây mà.

Trăng vàng lặn về tây, mặt trời dần sáng tỏ.

Sở Bạch đặt bút xuống, đợi vết mực khô hẳn, mới treo bức họa thù dù ở chỗ dễ thấy.

Xuân Lục há miệng định ngáp, vừa bước vào cửa, khó tin nhìn bức họa ngay chỗ biểu thiếu gia, cả ngáp cũng quên đánh.

– Biểu… Biểu thiếu gia, sao người dậy sớm vậy?- Hắn nhìn ra ngoài, mặt trời chưa tỏ, hắn không đến muộn mà- Biểu thiếu gia muốn treo tranh ạ, để Tiểu Lục giúp người.

– Không cần, đi múc nước rửa mặt, hôm nay đi thư viện sớm- Sở Bạch không muốn nhờ đến tay người khác.

– Sớm vậy ư? Hôm qua phu nhân nói, mỗi ngày người nhất định phải chờ Tam tiểu thư đến thư viện cùng, không được đi một mình, nếu vậy phu nhận sẽ phạt người nữa, hay người chờ một chút đi, Tam tiểu thư luôn dậy trễ- Xuân Lục thăm dò hỏi.

– Không cần đợi nàng- Nếu nàng ấy thức thời, hôm nay sẽ không đi thư viện.

Xuân Lục không dám khuyên, tranh thủ đi múc nước hầu hạ biểu thiếu gia rửa mặt, lại đi nhà bếp lãnh điểm tâm, lão mụ phòng bếp là người độc ác, vừa nghe nói hôm qua biểu thiếu gia bị phu nhân gọi vào viện mắng một trận, dáng vẻ bệ vệ kiêu căng, ném hai cái màn thầu cách đêm cho hắn rồi đuổi hắn đi.

Xuân Lục đem hai cái màn thầu cách đêm đầy cát về, sợ biểu thiếu gia tức giận, ai ngờ hắn làm như không có chuyện gì, cầm màn thầu lạnh ngắt lên ăn, dáng vẻ làm như thưởng thức lắm, Xuân Lục nhìn chiếc màn thầu còn lại trên tay, cứng như đá, biểu thiếu gia không bị mẻ răng à?

– Biểu thiếu gia, hôm nay lại không muốn Tiểu Lục đi theo à?- Xuân Lục thấy chủ tử định đi, đuổi theo sát nút, Tam tiểu thư ngày nào đến thư viện cũng dẫn theo tỷ tỷ hắn, nhưng biểu thiếu gia lại không bao giờ dẫn hắn theo.

– Không cần, ngươi ở lại viện đi- Sở Bạch cầm kiếm lên, đi ra chuồng dắt ngựa, đi tới cổng, hơi kinh ngạc.

– Tiểu thư, tiểu thư, biểu thiếu gia ra rồi- Xuân Hi thấy biểu thiếu gia dắt ngựa ra, vội lay Tô Linh đang ngồi ngủ ngã trái nghiêng phải trên xe ngựa.

Tô Linh bừng tỉnh, quả thật nhìn thấy Sở Bạch, vội lau khóe miệng đầy nước bọt lạnh ngắt, nhảy xuống xe, bày ra nụ cười lấy lòng, mắt sáng long lanh:

– Biểu ca, tối qua muội nghĩ rồi, nhất định là huynh đang tức giận, cho nên mới đuổi muội đi. Nhưng huynh đã ngủ suốt một đêm, chắc hết giận rồi, đừng đuổi muội đi có được không, sau này muội nhất định sẽ ngoan ngoãn, không chạy loạn khắp nơi, tuyệt đối sẽ không liên lụy biểu ca.

Sở Bạch nhíu mày nhìn nữ tử cười như hoa nở rộ trước mặt, vóc dáng yêu kiều nhỏ nhắn, chỉ đứng tới đầu vai hắn, ánh mắt trong veo lấp lánh, bên trong tất cả đều là hình bóng hắn, mũi đỏ hồng, lúc nói chuyện còn phà ra sương trắng, đôi bàn tay lồng trong ống tay áo xoa xoa, dường như lạnh lắm.

Hắn hơi hé miệng, hồi lâu sau, cuối cùng phun ra một câu:

– Lời ta nói khó hiểu lắm sao?

Tô Linh vội xua tay:

– Không khó hiểu không khó hiểu, biểu ca kêu muội bớt làm mấy chuyện vô bổ, nhất định là mấy chuyện muội làm ở thư viện đã gây rắc rối cho biểu ca, sau này ở thư viện muội nhất định sẽ không quấn lấy biểu ca nữa, cứ để họ tán dóc vậy đi, biểu ca lợi hại, sớm muốn gì cũng hạ gục được họ, đương nhiên không cần muội xen vào.

Sở Bạch nhíu mày càng sâu:

– Chẳng phải ngươi rất sợ ta à? Thế nào, giờ không sợ nữa?

Tô Linh cười ha ha, vẻ mặt lanh lợi:

– Bởi vì trước kia muội làm nhiều chuyện quá đáng quá, sợ huynh ghi nợ sau này tính sổ muội, cho nên mới sợ huynh. Nhưng muội đi theo huynh lâu như thế, mặc dù huynh không để ý đến muội, nhưng cũng không trả thù muội, cho nên muội cảm thấy huynh là người tốt, nên liền không sợ huynh nữa.

– Người tốt? À!- Sở Bạch giống như nghe được truyện cười, lạnh lùng cười một tiếng, nhìn cô- Sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ hiểu suy nghĩ này của ngươi buồn cười bao nhiêu, nếu ngươi đã không nghe lời khuyên, vậy tốt nhất như lời ngươi nói, đừng nên dây dưa với ta, nếu không ta sẽ cho ngươi biết, ta không phải người tốt, mà là người đến từ Địa Ngục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi