XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

– Ý của nương nương là…- Lý ma ma cũng là người nhanh nhạy, những năm nay đi theo Thái hậu, đã sớm đọc hiểu tâm thư của Thái hậu, tiếp lời- Để người của Hoàng Thành Tư tra đến Tô thượng thư? Nhưng Tô thượng thư hành sự cẩn trọng, năm đó chuyện Nguyên phi chính là qua tay ngài ấy, một chút chứng cứ cũng không để lại, nếu ngài ấy thật sự tham ô nhận hối lộ, tất sẽ không lưu lại chứng cứ để người khác dò ra, huống chi Hoàng Thành Tư luôn chỉ nghe lệnh của Thánh thượng, chỉ e chúng ta không tiện phân công.

– Giờ đã khác xưa, chuyện Hoàng đế đặt tên cho Bát hoàng tử, rốt cục là từ đâu lộ ra ngoài? Đã tra xét xong chưa?- Ánh mắt Thái hậu nương nương nhàn nhạt, nhưng đáy mắt thâm trầm lão luyện chính là được tích lũy theo năm tháng, chuyện này trải qua điều tra mọi mặt, dù là thật, nhưng hai năm trước không truyền ra, bây giờ lại đột nhiên để lộ, không thể không làm người ta nghĩ là có người cố ý làm vậy.

Lý ma ma hành sự thỏa đáng, Thái hậu căn dặn bà lập tức sai người đi điều tra, người bên cạnh Hoàng đế rất cứng miệng, đặc biệt là mấy lão già kia, đều là một tay Hoàng đế cất nhắc, bà không xếp người vào được, cũng may mặc dù chỗ Hoàng đế vững như thành đồng, nhưng nơi Thục phi không phải hoàn toàn không có lỗ thủng, tốn chút bạc, lại vừa đấm vừa xoa, đương nhiên sẽ có người khai thật.

– Nói là thái giám Tiểu Đỗ Tử bên điện Cần Chính uống rượu quá chén vô tình để lộ ra, nô tỳ đã phái người điều tra, hắn không phải tai mắt của ai cả, nên đúng là vô tình để lộ.

– Hừ- Thái hậu hừ lạnh- Vô tình, tại sao lại vô tình truyền đến lỗ tai của bổn cung và Thần quý phi, các cung khác lại không có động tĩnh, chỉ e là người có lòng muốn để lộ phong thanh, muốn để ai gia đối phó với Thục phi, còn hắn là ngư ông đắc lợi.

Lý ma ma suy nghĩ, chỉ có thể nghĩ đến một người.

– Người là nói Hoàng hậu nương nương? Thế nhưng Hoàng hậu không con, ngay cả người giao hảo tốt là Đức phi nương nương cũng sinh ra Tứ hoàng tử đau ốm triền miên, dù nương nương có đối phó với Thục phi, thì hoàng vị cũng không đến phiên hai nương nương ấy, vậy thì có ý nghĩa gì?

Ánh mắt Thái hậu dần dần nghiêm nghị, lắc đầu, giọng nặng nề:

– Tạm thời khó nói lắm, nếu bệnh thì sẽ có ngày chữa khỏi, trong nội tâm nàng ta hận ai gia, sao lại trơ mắt để Nhị hoàng tử đăng cơ được, sai người chú ý động tĩnh ở cung Phượng Nghi cho ai gia, dù có bất cứ gió thổi cỏ lay gì cũng không được bỏ qua.

– Lão nô đi làm ngay- Lý ma ma xoay người lui ra, Thái hậu có chút đau đầu, từ từ nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra, đặt phật châu trong tay xuống bàn, gọi người đến- Người đâu, mời Thần quý phi đến đây.

***

Cung Triều Dương.

Cung Triều Dương tiếp giáp với điện Nghiêm Hoa, chỉ là cách hai bức tường, động tĩnh hơi lớn chút, Hoàng đế liền có thể nghe thấy, vì vậy các ma ma nô tài hầu hạ cẩn thận từng li từng tí, sợ Tiểu hoàng tử có chỗ nào không thoải mái, nếu khóc ré lên, tiếng khóc hài tử bén nhọn, nhất định truyền đến tai Thánh thượng, Thánh thượng rất yêu thương Bát hoàng tử, vì vậy nô tì trong cung Triều Dương đều cẩn trọng, không dám khinh suất.

Từ thị được đại cung nữ dẫn vào, cửa son rộng mở, họa nhiều tư thái khác nhau phía sau bình phong, trong chiếc lư đồng dày nặng cổ xưa, đốt huân hương hoa sen mà Thục phi thích nhất, Thục phi ngồi trên ghế thêu, từ ái bế Bát hoàng tử học thơ.

Vần thơ kia Từ thị từng nghe qua, hình như là Hoàng thượng đích thân sáng tác, mặc dù không đến mức tối nghĩa khó hiểu, nhưng đối với Bát hoàng tử quả thật có chút khó khăn, cũng may Bát hoàng tử tư chất thông minh, cho dù không hiểu hàm nghĩa thơ, vẫn bi bô tập nói theo mẫu phi, đọc rất ra dáng.

– Bát hoàng tử đúng là thông minh hơn người, khó trách Thánh thượng yêu thích như vậy- Từ thị tán thưởng từ tận đáy lòng, nhìn Bát hoàng tử tươi cười, đứa nhỏ này đúng là phúc tinh của Tô gia họ.

Thục phi nghe tiếng ngẩng đầu, trông thấy Từ thị, vội sai người bế Bát hoàng tử đi:

– Đưa Bát hoàng tử ra vườn hoa chơi đi, cẩn thận chút, đừng để bị ngã.

Nãi ma ma cùng hai đại cung nữ lập tức bước tới, bế Bát hoàng tử lui ra, khép cửa lại.

– Mẫu thân vội vã tiến cung là có chuyện gì?- Trong phòng không còn ai khác, Tô Uyển Khanh tự tay rót trà cho Từ thị, mặt mày không vui.

Từ thị đương nhiên biết tình cảnh của nữ nhi, trong cung này đâu đâu cũng là tai mắt, Uyển Khanh dù được sủng ái, nhưng cũng không tránh được nhiều người gai mắt nàng, nâng chung trà nhấp một ngụm, nói:

– Không phải mẫu thân cố tình gây rắc rối cho con, chỉ là Thái hậu nương nương đến phủ hạ khẩu dụ, giải trừ hôn ước của muội muội con và Sở Bạch.

– Chuyện này con biết, chuyện Văn Xương đến Lộc Sơn thư viện mọi người đều biết, Thánh thượng cũng đồng ý, tiểu tử Sở Bạch vận khí tốt, được Văn Xương coi trọng, tốt hơn tầm thường không chí tiến thủ ở mãi phủ Thượng thư, còn lỡ dở nhân duyên của Uyển Linh. Nhưng đang yên đang lành, sao mẫu thân lại đưa hắn lên Lộc Sơn thư viện?- Tô Uyển Khanh không hiểu vì sao mẫu thân lại làm vậy, đưa Sở Bạch đến thư viện chẳng có ích lợi gì với Tô gia.

– Ta vốn muốn đánh hắn một trận rồi ném ra khỏi phủ, nhưng muội muội con không chịu, tổ mẫu con nhớ tới con gái nên cũng không chịu, nghĩ đến Sở Bạch tuy không thể làm quan, nhưng có thể tòng quân, dựa vào công trạng tranh được vinh hoa, cũng không biết tổ mẫu con nghĩ gì, ta không lay chuyển được bà, hết cách nên chỉ đành như thế, vốn nghĩ đợi thêm mấy tháng nữa, vất vả một lần suốt đời nhàn hạ, ai ngờ tiểu tử này may mắn được trưởng công chúa Văn Xương nhìn trúng chứ- Từ thị tuy có hơi thất vọng, nhưng suy cho cùng Sở Bạch chẳng là gì, vừa hay tiểu tử này đến chỗ Văn Xương, không còn hôn ước, Uyển Linh sau này có thể chọn được mối hôn sự khác tốt hơn.

– Cô mẫu là con gái độc nhất của tổ mẫu, yêu thương cũng là lẽ đương nhiên, huống chi cô mẫu mất sớm, người già hay thương cảm, cũng may tổ mẫu tuy có thiên vị, nhưng trái phải trên dưới luôn nhìn rất rõ ràng, mẫu thân đừng quá mức để ý. Trái lại là Uyển Linh, chẳng phải nó luôn không thích Sở Bạch à? Sao lại không đồng ý?- Tô Uyển Khanh thân ở chốn thâm cung, nên không biết sự thay đổi của Tô Uyển Linh.

Từ thị nghe trưởng nữ nói giúp lão thái thái, cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng đến cùng là nữ nhi của mình, bây giờ lại là Thục phi nương nương cao quý, bà không tiện nói gì, chỉ là nói:

– Chuyện này kể ra rất dài dòng, muội muội con ngày mùa thu rơi xuống nước, hôn mê ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại con người như thay đổi hoàn toàn, tuy có chút kỳ dị, nhưng vậy cũng là chuyện tốt, muội muội con trước kia tính tình ương ngạnh không hiểu chuyện, bây giờ lại trầm ổn rất nhiều, Lưu công công bên cạnh Thái hậu hôm nay rõ ràng muốn khó dễ phủ Thượng thư ta, lại dứt khoát ra tay từ chỗ muội muội con, đáng tiếc tính muội muội con trầm ổn, ứng đối đúng mực, khiến Lưu công công thất bại thảm hại mà quay về.

Thục phi nhướng mày, cảm thấy việc này không đơn giản:

– Lưu công công sao đột nhiên lại khó dễ phủ Thượng tư ta? Thái hậu nương nương không phải người có thủ đoạn thấp kém như vậy, bà già đó hoặc là không ra tay, hoặc nếu ra tay liền đưa người vào chỗ chết. Đây không giống như chuyện bà ấy sẽ làm.

Từ thị như hiểu ra:

– Ý nương nương đây là mệnh lệnh của Thần quý phi? Gần đây nương nương có đắc tội nàng ta à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi