XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

Ba ngày sau.

Giờ Mão, trời tờ mờ sáng.

Xuân Hi cầm nến, nhẹ chân đi vào phòng, châm từng cây nến, mới đi tới trước giường, gọi hai tiếng:

– Tam tiểu thư, nên thức dậy rồi.

Tô Linh lờ đờ mở mắt ra, nhìn ngoài cửa sổ, hỏi:

– Giờ nào rồi?

– Giờ Mão rồi, đèn trong viện lão thái thái và phu nhân đều đã sáng, chắc dậy từ rất sớm, hôm nay mừng thọ Thái hoàng Thái hậu, chúng ta không thể đến trễ- Xuân Hi thấy cô đẩy chăn ngồi dậy, mau chóng bưng y phục đã chuẩn bị từ trước đến, đặt ở cuối giường.

– Thọ yến chạng vạng mới bắt đầu, gia quyến văn võ bá quan là buổi chiều mới tiến cung, gấp gáp gì chứ- Tô Linh dụi mắt, miễn cưỡng đứng dậy, để Xuân Hi giúp cô mặc quần áo.

Xuân Hi vừa giúp cô mặc đồ vừa nói:

– Tiểu thư, cũng không thể nói vậy, tuy cung yến chạng vạng mới bắt đầu, nhưng nữ quyến các nhà phải dậy thật sớm để rửa mặt trang điểm, ăn sáng xong, các trưởng bối trong nhà còn phải căn dặn về lễ nghi trong cung, kiểm tra thọ lễ, rất nhiều việc linh tinh, người là đích nữ phủ Thượng thư, dạng cung yến thế này, trang phục của người càng không được qua loa, nhất định phải chọn lựa thật kỹ càng.

Cô lại không muốn gây náo động gì trong cung yến, chọn lựa trang phục kỹ làm gì.

Nhưng mà nếu đã là cung yến thì không nên qua loa thật, có thể khiêm tốn, lại không thể mất lễ nghi.

Ánh mắt cô đảo một vòng quanh đám y phục xinh đẹp, cuối cùng nhìn trúng một bộ váy thêu hoa màu hồng đào, chỉ vào nó nói:

– Vậy bộ này đi.

Xuân Hi nhìn bộ váy lụa kia, không ưng ý nói:

– Tiểu thư, dù màu hồng đào xinh xắn, nhưng váy lụa này được may từ loại lụa Tô Châu bình thường nhất thành Kính Dương, quá mức phổ thông, một cô nương nhà tiểu quan tứ phẩm đều sẽ mặc ở những dịp bình thường, hay là người chọn bộ khác đi, váy gấm Tứ Xuyên thêu hoa này rất đoan trang khí chất.

Tô Linh nhìn cô một cái, tuổi còn nhỏ đã hiểu được lụa là, nhưng mà thứ cô muốn chính là hiệu quả này, gấm Tứ Xuyên dù hiếm có lại đẹp mắt, nhưng chính bởi vì quá hiếm có, nương nương trong cung không có mấy người có được nó, cô mặc tiến cung thì quá huênh hoang rồi.

– Cứ chọn cái này, mặc đi.

Xuân Hi thấy tiểu thư nhà mình kiên trì quá, hết cách, đành phải làm theo.

Cổ đại chính là phiền phức lắm, không có áo len càng không có áo bông, giữ ấm cơ thể đều dựa vào tầng tầng lớp lớp áo mặc vào, Tô Linh cũng không biết bên trong mình mặc mấy lớp áo, chỉ là trông thấy lúc Xuân Hi đưa bộ y phục màu hồng đào thêu hoa kia lên, là biết màn hành xác cuối cùng cũng chấm dứt. Tô Linh thở phào, đợi đến khi có thời gian, nhất định sẽ làm cho mình một chiếc áo bông ấm áp, tránh để sau này mặc nhiều lớp y phục như vậy đúng là phiền phức.

Màu hồng đào xinh xắn, may mà Tô Linh còn trẻ tuổi, nên áp chế được màu sắc tươi mơn mởn này, mặc xong y phục, Tô Linh ngồi trước gương trang điểm, Xuân Hi nhanh nhẹn chải tóc cho cô.

Xuân Hi không chỉ làm việc trầm ổn thỏa đáng, đôi tay còn rất khéo léo, chỉ vài lượt uốn lượn, một búi tóc phi thiên thiếu nữ hoạt bát sinh động đã thành hình, tay cô lại múa may vài lần trong hộp đựng trang sức, cầm một chiếc trâm cài tóc hồ điệp, con bướm bên trên đập cánh như muốn bay, sinh động như thật, nhẹ nhàng động đậy, lại cảm giác được hồ điệp nhảy múa, dường như quá mức đơn điệu, cô lại chọn thêm vài chiếc kẹp hoa đào khảm trân châu, phối với chiếc váy màu hồng càng thêm nổi bật vẻ thanh tân tươi mới.

– Tiểu thư, nước nóng đến- Xuân Vũ vén rèm đi vào, trong tay bưng chậu nước còn bốc khóc, thành chậu còn vắt chiếc khăn lau mặt, đặt chậu nước lên giá, liền cúi đầu nhúng khăn.

Ánh mắt Tô Linh rơi vào bóng lưng Xuân Vũ, hơi nhíu mày.

Hôm nay Xuân Vũ mặt chiếc váy dài màu xanh lục, cổ áo và ống tay áo thêu hoa tinh xảo, bình thường chưa từng thấy cô mặc qua, hẳn là y phục ăn tết trong phủ mới may, trên đầu còn cài trâm hoa ngọc trai, đó là cô thưởng cho Xuân Vũ, hẳn là đồ trang sức quý giá nhất của tiểu cô nương này.

– Tiểu thư- Xuân Vũ vắt xong khăn, quay người đưa tới, Tô Linh không nhận, chỉ lẳng lặng nhìn cô, Xuân Vũ bị nhìn đến chột dạ, không khỏi run sợ nói nhỏ- Tiểu thư, trời sắp sáng hẳn rồi, người mau rửa mặt để tỷ tỷ trang điểm cho người.

Tô Linh gật đầu, cuối cùng vẫn không nói gì, nhận lấy khăn rửa mặt, đưa lại cho Xuân Vũ, mắt nhìn mình trong gương đồng, tiểu cô nương môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ, da dẻ hồng hào, không cần trang điểm cũng đoan trang tự nhiên thanh mát, dứt khoát xua tay nói:

– Xuân Hi, không cần vẽ đâu, cứ để vậy đi.

Xuân Hi đang cầm mớ son phấn liền dừng tay, vội khuyên nhủ:

– Tiểu thư, hôm nay là thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, các cô nương thế gia đại tộc vào tuổi hôn phối nhất định đều có chuẩn bị mà đến, hôm nay không phải đi học, người vẫn nên trang điểm chút đi, chí ít cũng trông có sinh khí một chút.

Tô Linh nhìn hộp phấn dày cộm, lắc đầu nói:

– Thôi, ta cảm thấy ta thế này ổn rồi, các nàng ai muốn gả chứ ta thì không muốn xuất giá, ta lại không phải đi ra mắt, trang điểm đẹp làm gì, cất đi.

Xuân Hi nghĩ cô là bị biểu thiếu gia lãnh lùng cay nghiệt vô tình kia tổn thương thấu tim rồi, vô cùng chân thành khuyên nhủ:

– Em biết người bị biểu thiếu gia tổn thương, nhưng mọi chuyện nên nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp, bây giờ người không còn hôn ước thì có thể chọn mối khác, thọ yến của Thái hoàng Thái hậu chính là cơ hội tốt nhất thể hiện chính mình, đến lúc đó hoàng thất và các vị thế gia phu nhân đều nhìn, người lại có bộ dạng nhợt nhạt thế này, sao có thể lưu lại ấn tượng tốt, người là nữ nhi, không thể cả đời không xuất giá.

Cô cũng chẳng phải người thế giới này, vốn không định thành gia lập thất, nhưng nói với nha đầu này một hồi cũng không rõ ràng đâu, đành phải xụ mặt bày ra tư thế tiểu thư:

– Ta nói không cần.

Xuân Hi chỉ nghĩ tiểu thư là thật sự bi thương thấu tim rồi, thở dài, đành cất hộp trang điểm.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Tô Linh liền đến viện của lão thái thái thỉnh an rồi dùng bữa sáng, cô đến xem như kịp lúc, mặc dù mọi người đều đến gần hết, nhưng cô không phải người đến cuối cùng, người cuối cùng đến là Dương thị, vừa bước vào cửa liền xụ mặt, mắt thâm quầng mệt mỏi, trông có vẻ ngủ không ngon giấc, bình thường thấy lão thái thái liền nói cười mấy câu, hôm nay nhìn chẳng có chút tinh thần nào, chắc là bị Nhị thúc kia của cô làm tổn thương không nhẹ.

Từ thị nói chuyện Nhị phòng bà sẽ xử lý, Tô Linh không ngờ Từ thị làm nhanh gọn lẹ như thế, còn ra tay ác nghiệt, trực tiếp thả cây đuốc vào trong viện của vợ bé Nhị thúc.

Vị ngoại thất kia hôm qua đã được đón vào phủ, mặc dù theo cửa sau lặng lẽ đi vào, nhưng Dương thị hiển nhiên vẫn tức giận không nhẹ, bà cho rằng mình quản đám oanh oanh yến yến ở nhà, nhưng không ngờ Nhị thúc lại dám nuôi thiếp thất bên ngoài, lão thái thái là người coi trọng phúc con cháu, Đại phòng còn như vậy, đừng nói đến Nhị phòng, nghe nói bên ngoài có người mang thai con cháu Tô gia, chỗ ở của ngoại thất kia lại bị cháy, suýt nữa thiêu chết hai mẹ con, liền làm chủ đón người về phủ, Dương thị ở chỗ lão thái thái vừa khóc vừa nháo, làm lão thái thái tức đến ngất xỉu, vị Nhị thúc xưa nay không dám hoành hành trong nhà lại dám làm càn bên ngoài lúc này cũng nổi giận, nói muốn hưu thê, Dương thị lúc này mới yên tĩnh.

Hôm qua cô bận rộn luyện múa trong viện của mình cả ngày, động tĩnh Phúc Thọ viện ầm ỹ đến chỗ cô, cô muốn đi xem lắm, nhưng bị Từ thị giữ lại, còn phái người canh giữ ở ngoài viện, nói là để cô ngoan ngoãn luyện múa, không cần quan tâm không cần quản.

Cô có náo nhiệt không thể coi, chỉ có thể chuyên tâm luyện múa, nhưng cũng biết sơ lược trước khi hài tử của ngoại thất Tô Hoài Bách chào đời, Dương thị không thể làm ầm lên, bởi vì Tô Hoài Bách đã nói, Châu Nhi cùng đứa con trong bụng sẽ giao toàn quyền cho Dương thị chăm sóc, nếu có sơ suất gì, liền hỏi tội một mình bà.

Chỉ cần Dương thị và Nhị phòng không nhàn rỗi, sự tình chắc sẽ không phát triển theo hướng truyện gốc, chỉ hy vọng đừng gây thêm rắc rối là tốt.

Nhị phòng không có cô nương nào đủ tuổi, chỉ có duy nhất Nhị tiểu thư Tô Uyển Hoa đã xuất giá, gả cho Nhị công tử của An Vương Bá gia, vị công tử này mặc dù là con thứ, Tô Uyển Hoa cũng coi như gả được chỗ tốt. Đáng tiếc Nhị tiểu thư số mệnh không tốt lắm, gả vào An Vương Bá gia được ba năm, lại một mực chưa mang thai, cũng may nhà bên đó không nói gì, cuộc sống xem như hòa thuận, chỉ là không thể giúp đỡ gì được cho nhà mẹ đẻ.

Tam phòng thì có hai cô nương, Tứ tiểu thư Tô Uyển Kiều và Lục tiểu thư Tô Uyển Đình, còn có hai vị thiếu gia, Nhị thiếu gia Tô Liên Kỳ và Tứ thiếu gia Tô Liên Dũng. Nhị thiếu gia là con vợ cả, năm nay mười sáu, cũng đến tuổi nghị thân, đương nhiên phải dẫn đi, nhưng Lục tiểu thư và Tứ thiếu gia một người tám tuổi một người mười tuổi, tuổi quá nhỏ, yến hội thế này không cần tham gia. Hồ di nương sinh Anh ca năm nay chỉ mới mười một tuổi, đương nhiên cũng không đi dự.

Cho nên hôm nay đi theo lão thái thái tham gia thọ yến của Thái hoàng Thái hậu cũng chỉ có bốn người: Tô Uyển Trí, Tô Uyển Kiều, cô và Tô Liên Kỳ của Tam phòng. Nhị phòng không có nữ nhi tuổi đó, đương nhiên không cần đi, mặc dù có con trai Tô Liên Thành, nhưng Tô Hoài Bách không có chức quan, phu nhân và nhi tử của ông không có tư cách tiến cung, mặc dù xưa nay Dương thị luôn mạnh mẽ, ngoài mặt chèn ép Tam phòng Chu thị, đó là vì tính cách Chu thị dịu dàng khiêm nhường, luôn không tính toán với bà, mọi chuyện đều để bà ra mặt.

– Phép tắc bình thường dạy các người đã nhớ hết chưa? Năm nay là lần đầu tiên mọi người đến dự thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, tuyệt đối không thể mất lễ nghi phép tắc, đặc biệt là Linh nhi, con là tỷ tỷ trong ba tỷ muội, lại là đích nữ, nhất định phải làm gương cho hai muội muội, tuyệt đối không thể đánh mất thể diện của phủ Thượng thư, càng không thể làm Quý phi nương nương mất mặt được, nhớ chưa?- Lão thái thái ăn vài miếng liền đặt đũa xuống, chậm rãi lau miệng, bắt đầu dặn dò các cô.

Tô Linh đành để đũa xuống nghe lão thái thái dạy bảo, nghe đến tên mình, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu:

– Dạ, tổ mẫu, Linh nhi nhớ rồi.

– Nếu là lúc trước, ta không mấy yên lòng đâu, nhưng gần đây con đã hiểu chuyện không ít, nói năng hành sử khiến người khác vui mừng, cho nên lần này ta mới yên tâm để con tiến cung- Lão thái thái gật đầu.

Tô Linh cảm nhận được người ngồi trong góc kia đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp toát ra căm hờn, ngay cả không quay đầu nhìn cô vẫn có thể cảm giác được. Tô Linh từ từ quay lại,  Tô Uyển Trí lấy lại dáng dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận, làm như không có gì cười với cô.

Tô Linh quả thực rất khâm phục tiểu cô nương này, tuổi còn nhỏ, tâm cơ thâm trầm, dù giờ Hồ di nương không còn bên cạnh giúp cô ta bày mưu tính kế, nhưng dường như ả đã học được tinh túy rồi, không cần Hồ di nương ở bên cạnh chỉ điểm nữa.

Nghĩ đến yến hội hôm nay, cô ta đoạt hết hào quang được Hoàng thượng ban hôn cho Tam hoàng tử, cô lười so đo với cô ta. Lúc trước Tô Uyển Linh là vì tranh giành vị trí Tam hoàng tử phi với cô ta mới đấu đến sứt đầu mẻ trán, bây giờ bên trong tấm vỏ bọc đã đổi ruột, cô chẳng có hứng thú gì với Tam hoàng tử, đương nhiên cũng không muốn dính dáng đến cô ta quá nhiều, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn không chui vào chỗ chết, đừng trêu chọc cô là được.

– Đi hỏi quản gia xem, xe ngựa đã chuẩn bị đến đâu rồi- Lão thái thái căn dặn, Vương ma ma lập tức đi ra, chốc lát đã quay lại, thông báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, chỉ chờ các vị chủ tử dùng xong cơm trưa sẽ xuất phát.

Qua buổi trưa, Tô gia lão thái thái cùng người nhà dùng cơm xong, liền dẫn mọi người ra ngoài tiến cung.

Người hầu chuẩn bị năm cỗ xe ngựa, lão thái thái một mình một xe, Tô Liên Kỳ là nam nhân nên một mình ngồi một xe, Từ thị và Chu thị dẫn theo con cái ngồi mỗi phòng một xe, xe cuối cùng chở quà mừng thọ cùng các vật dụng y phục dự bị.

Cả phủ Thượng thư già trẻ lên xe, đoàn xe từ từ đi về hướng cửa thành.

Từ thị thấy sắc mặt Tô Uyển Trí không tốt, mặc dù Hồ di nương đã bị đưa đi, nhưng nha đầu này vẫn là đứa tai họa, Tô Hoài Viễn từ nhỏ đã thiên vị nha đầu này, dù bây giờ không còn ả tiện nhân Hồ di nương kia, vẫn cứ bao che nó, sáng nay trước khi vào triều còn căn dặn bà nhất định phải chăm sóc nó, đều là nữ nhi Tô gia cả.

Hừm!

Nếu nha đầu này là đứa vâng lời thì cũng thôi, nhưng hết lần này đến lần khác đều chơi tâm kế, có dã tâm, lúc trước khi còn Hồ di nương, hai mẹ con họ mỗi ngày đều khiến bà khó chịu, bây giờ không còn Hồ di nương, còn không phải để mặc bà bày bố.

– Tiệc mừng thọ Thái hoàng Thái hậu hôm nay, thọ lễ con đã chuẩn bị xong chưa?- Từ thị dù ghét vẫn ung dung, ánh mắt lạnh lẽo, từ từ mở miệng.

Tô Linh nhìn thấy khí thế đó, đương nhiên biết Từ thị không phải hỏi mình.

Tô Uyển Trí luôn thông minh, nghe vậy liền cung kính đáp:

– Bẩm mẫu thân, đã chuẩn bị xong, tạ mẫu thân lo lắng.

Từ thị cười lạnh:

– Ta thấy thọ lễ con chuẩn bị hình như là một chậu hoa, Thái hoàng Thái hậu là nhân vật tôn quý cỡ nào, loại hoa cỏ quý hiếm nào mà chưa từng nhìn thấy, trong thọ yến thế này mà con lại dâng lễ vật như vậy, không khỏi bôi nhọ phủ Thượng thư chúng ta, người ngoài còn tưởng người làm mẹ cả như ta bạc đãi thứ nữ, dạy con ngay cả lễ vật ra hồn cũng không mang ra nổi, chậu hoa đó của con, ta đã sai người đem bỏ rồi, đã chuẩn bị một pho tượng Phật bằng ngọc, Thái hoàng Thái hậu theo Phật nhiều năm, con tặng Ngọc Phật không gì thích hợp hơn, vừa không keo kiệt, vừa không làm mất thể diện phủ Thượng thư ta.

Tô Uyển Trí biến sắc, siết chặt nắm tay.

Tô Linh có chút kinh ngạc, không ngờ Từ thị không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã tráo mất cơ hội đại xuất danh tiếng bám rồng núp phượng để bay lên cao của cô nàng. Ngọc Phật kia tuy nghe ra quý giá hơn chậu hoa, nhưng năm ngoái Nhị hoàng tử đã tặng Thái hoàng Thái hậu một pho tượng Phật ngọc rồi, Từ thị chuẩn bị Ngọc Phật cho dù tốt mấy cũng không quý giá bằng của Nhị hoàng tử. Chậu hoa kia dù nghe không đáng tiền, nhưng thắng ở hiếm có khó tìm, lại là độc nhất vô nhị.

Từ thị đây rõ ràng đang nói cho Tô Uyển Trí, về sau vận mệnh của cô ta là nằm trong tay bà, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ không được sống dễ chịu đâu.

Nhân vật phản diện Từ thị này đúng là mỗi giờ mỗi khắc không làm phung phí tác dụng phản diện của nhân vật mình, Tô Linh không khỏi quan sát vẻ mặt của Tô Uyển Trí.

Chỉ thấy Tô Uyển Trí cúi đầu, đáy mắt tất cả là nanh nọc, ngoài miệng lại vô cùng khiêm tốn nói:

– Đa tạ mẫu thân.

Tô Uyển Trí này, tuổi còn nhỏ đã biết chịu đựng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi