XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

– Ha ha ha, đây mà là bảo vật sao, rõ ràng y như tảng đá, Tứ hoàng đệ bày trận lớn như thế, chuyển tảng đá này từ quan ngoại về thành Kính Dương chắc đã tốn không ít nhân lực vật lực rồi, đúng là vất vả quá- Nhị hoàng tử trông thấy tảng đá kia chẳng có gì thu hút, phảng phất như được đập ra từ mõm đá nào đó, vuông vắn, bề mặt còn có vài vết tích khó coi, chắc là vết tích lúc công tượng đục đá không cẩn thận lưu lại.

Tất cả mọi người ở đây không dám lên tiếng, ngay cả Thái hoàng Thái hậu cũng nhíu mày, Lý Khiên thấy thế cười càng đắc ý hơn:

– Tứ hoàng đệ, nếu đệ không bỏ ra nổi báu vật gì ra dáng, có thể nói với hoàng huynh, chúng ta là huynh đệ ruột thịt, hoàng huynh sẽ giúp đệ, sao có thể dùng tảng đá thế này để tặng Thái hoàng Thái hậu chứ. Mà đệ chọn đá cũng nên chọn tảng đá nào đẹp đẹp một chút, đệ xem mặt trên chằng chịt vết tích cua bò thế này, quá cẩu thả, thật khó coi.

Tô Linh nhìn Thái hoàng Thái hậu ngồi trên kia, trong lòng lặng lẽ “kính nể” Nhị hoàng tử này.

– Nhị hoàng huynh ăn nói cho cẩn thận- Tứ hoàng tử Lý Hạo nhíu mày, sắc mặt nhợt nhạt hiếm khi lại ửng đỏ như vậy.

– Sao, hoàng huynh chỉ nói thật lòng thôi, Tứ đệ đã tức thành như vậy, đệ tuyệt đối đừng nên tức giận, ngộ nhỡ tức đến nguy hiểm tính mạng, người làm hoàng huynh này sẽ trở thành tội nhân mất- Lý Khiên bắt được nhược điểm nên cực kỳ châm biếm, không chút nể nang, Thái hoàng Thái hậu ngồi trên kia lại chau mày.

Lý Hạo này mặc dù sức khỏe không tốt, nhưng đầu óc lại lanh lợi, chắc chắn không thể dâng tặng một tảng đá không có chút tác dụng nào trong trường hợp thế này, tảng đá kia chắc hẳn có nguồn gốc khác thường, nếu không như thế thì Đức phi làm gì ngồi bình thản ở đó, Hoàng hậu cũng không xen vào.

Sắc mặt Thái hoàng Thái hậu hiện giờ rất khó coi, có lẽ không phải vì lão tứ dâng tảng đá này lên, mà là vì lời nói của lão nhị.

Quan ngoại? Tảng đá?

Nghe đồn năm đó Thái hoàng Thái hậu và tiên đế gia lúc ấy vẫn còn là thái tử cùng nhau đến Tây Tiêu Quan chống giặc ngoại xâm, khổ chiến hơn nửa năm, trảm địch mấy vạn người, cuối cùng cũng đánh tan được quân địch. Sau khi báo cáo đại chiến thắng lợi, tiên đế dẫn theo Thái hoàng Thái hậu đến núi Hạ Lan bên ngoài Tây Tiêu Quan ngắm mặt trời mọc, cũng khắc vài chữ lên tảng đá ngay tại đỉnh núi này, nhất thời truyền thành giai thoại.

Thái hậu nương nương cẩn thận nhìn vết tích bên trên tảng đá kia, nghiêng ngả xiêu vẹo, chỗ nào giống câu chữ năm đó tiên đế tự tay khắc xuống chứ, chẳng trách lão nhị lại nói giống cua bò. Thế như từ sắc mặt của Thái hoàng Thái hậu, tảng đá kia đúng thật có mấy phần liên quan đến năm đó.

Thái hậu nhếch môi, lộ ra nụ cười lạnh lùng bí ẩn.

Tô Linh đương nhiên nhìn thấy, Thái hậu không con, Nguyên Đức đế không phải do bà sinh ra, bà lại an ổn ngồi vào bảo tọa Thái hậu, có thể bình an vô sự khiến Thái hoàng Thái hậu khó chịu, phần tâm tư này vốn không có mấy người sánh bằng, mặc dù cô không biết Thái hoàng Thái hậu và thái tử điện hạ năm đó ở quan ngoại ngoại trừ ngắm mặt trời mọc còn xảy ra chuyện gì nữa không, nhưng có lẽ đã đoán được tảng đá này có liên quan đến thái tử năm đó.

Thái hậu cười, là bởi vì bà muốn xem thử Thần quý phi và Nhị hoàng tử hao tâm tổn trí lấy lòng Thái hoàng Thái hậu, kết quả lại té chổng vó, bà không lên tiếng nhắc nhở, cũng là muốn cho Thần quý phi và Nhị hoàng tử biết, chỗ dựa của họ, chỉ có bà, những người khác là vớ vẩn.

Lai lịch tảng đá này, ngoại trừ Thái hoàng Thái hậu, người biết cũng không nhiều, đương nhiên Tô Linh là một ngoại lệ.

Thực sự tảng đá này không có gì đặc biệt, đặc biệt chính là vết tích mà Nhị hoàng tử ví nó như cua bò kia, thái tử điện hạ mưu trí song toàn, bởi vì cầu mà không được, ba lần bảy lượt bị nữ tử mình thích cự tuyệt, mượn rượu giải sầu, uống đến say khướt.

Nhưng mà người khác say là đi ngủ, còn thái tử điện hạ lúc say lại còn bá đạo hơn lúc tỉnh, lảo đảo xông vào doanh trướng của Tạ đại cô nương, hung hăng lôi người ta ra ngoài, tìm một vách đá dựng đứng, không phải là vách đá Tam Sinh Thạch thần thoại trong tuyền thuyết gì cả, mà chỉ khắc xuống danh tự của cả hai, thì chính là duyên phận tam sinh tam thế.

Nhưng vì uống say, kiếm cầm không chuẩn, khắc chữ liền xiêu vẹo, nhưng Tạ đại cô nương lại vì vậy mà đồng ý. Thái tử điện hạ dũng mãnh phi thường, văn võ song toàn, kéo cô nương mình thích đi ngắm bình minh lại không đeo đuổi được nàng, uống rượu vào, say mèm như thế lại đánh bừa mà trúng, theo đuổi được nàng ấy, cho nên nói, nhân sinh khắp nơi đều là bất ngờ, ai biết một khắc sau đó sẽ phát sinh cái gì.

Sau khi thái tử điện hạ tỉnh rượu, nhất thời cao hứng đòi đập tảng Tam Sinh Thạch đó để mang về thành Kính Dương, lại bị Tạ đại cô nương ngăn cản, thái tử điện hạ dù tiếc hận lắm, nhưng đã nắm được tay của Tạ đại cô nương thì Tạ đại cô nương nói gì thì chính là cái đó.

Sau khi Thái tử điện hạ đăng cơ, cả đời cần cù, vì phồn vinh hưng thịnh của nước Lê, bách tính an cư lạc nghiệp, trừ nội loạn, diệt ngoại địch, không đến bốn mươi tuổi sức khỏe liền suy kiệt. Tiên đế băng hà, Thái hoàng Thái hậu một mình phụ tá Nguyên Khánh Đế đăng cơ đế vị, nhưng hai mẫu tử vì chuyện lập Hoàng hậu mà nảy sinh hiềm khích, Nguyên Khánh Đế khăng khăng muốn Triệu gia Hinh Nguyệt làm hậu, Thái hoàng Thái hậu liền nhốt mình trong cung không quan tâm triều chính, một lòng hướng phật, cầu phúc cho tiên đế.

Bây giờ tuổi tác ngày càng lớn, kiểu gì cũng sẽ nhớ đến đoạn thời gian tung hoành chiến trường cùng thái tử điện hạ thuở thiếu thời, những năm tháng nắm tay nhau cùng giết địch, thỉnh thoảng cũng sẽ muốn đến quan ngoại thăm thú lại, để nhìn gì chứ, nhìn mặt trời mọc ở quan ngoại có đẹp như năm đó, nhìn nét chữ khắc lên lúc say rượu, phải chăng đã bị năm tháng xóa nhòa.

Đáng tiếc, tuổi tác đã cao, thời gian không buông tha ai, muốn đi đến đó cũng không được, chỉ đành trở thành tiếc nuối vĩnh viễn.

Phần lễ vật này của Tứ hoàng tử, rất là được lòng bà, bà không ngờ nhiều năm như vậy, nét chữ xiêu vẹo như gà bới kia vẫn còn đó, tựa như bóng dáng người ấy, nhiều năm trôi qua vẫn cứ rõ ràng, vẫn là bộ dạng thiếu niên.

Nhưng tên ngốc Nhị hoàng tử này, ở tại đây nói nét chữ kia như cua bò, nghĩ xem Thái hoàng Thái hậu có thể vui được sao? Đáy mắt đó như có ánh đao, lại có mấy phần lạnh lẽo sắc xảo như thưở thiếu thời.

Thời gian im lặng kéo dài ba phút, bắt đầu đếm ngược.

– Nhị hoàng huynh, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung được, huynh có biết chữ trên này là ai khắc không?- Tứ hoàng tử sa sầm mặt, trên mặt hiếm khi ửng hồng, không biết là tức hay là giận.

Lý Khiên lại cho rằng hắn tức giận, nhưng không có chỗ trút, vẫn vênh váo như cũ:

– Là chữ của ai hả? Tứ hoàng đệ đừng nói đây là tác phẩm nổi tiếng xuất sắc đương thời nhé, phải biết trên đời này có rất nhiều loại người mua danh tiếng để chuộc lại tiếng nói khoác lác bất lực của mình, sức khỏe Tứ hoàng đệ không tốt, hiếm khi ra khỏi cung vào thành, bị người khác lừa cũng là bình thường.

Tô Linh tinh mắt phát hiện ra, sắc mặt Thái hoàng Thái hậu lại càng khó coi hơn.

– Nhị hoàng huynh, đây chính là bút tích tiên đế gia khi say rượu tự tay khắc lên, bên trên chính là danh tự của tiên đế gia và Thái hoàng Thái hậu, ngụ ý giang sơn nước Lê vững chãi, tình cảm đế hậu bền chặt, sao huynh có thể mỉa mai như thế, quả thật là muốn bất kính với tiên đế hay sao?

– Tứ hoàng đệ đừng hòng lừa ta, chữ của tiên đế gia tự tay khắc lên sao lại…- Hắn chỉ vào tảng đá kia, nhìn xem chữ viết nghuệch ngoạc trên đó, thế nào cũng không tin đây chính là nét chữ của tiên đế gia, ánh mắt hắn thoáng nhìn đến Thái hoàng Thái hậu ở phía sau, lập tức ngậm miệng.

– Chữ tiên đế gia khắc xuống thế nào?- Giọng nói già nua mà nặng nề của Thái hoàng Thái hậu vang lên, Lý Khiên cuối cùng cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc lần này.

Bình thường hắn luôn xem lão tứ là đối thủ và uy hiếp lớn nhất của mình, cho nên lúc có thể giẫm đạp lão tứ một cước, hắn sẽ không chút lưu tình, lúc xưa luôn khiến hắn vừa lòng đẹp ý, nhưng hôm nay lại té ngã sấp mặt.

Tên ốm yếu bệnh tật này chắc chắn là cố ý, cố ý để lộ sơ hở, để hắn nhân cơ hội này, không ngờ lão tứ đã đào sẵn một cái hố to, chờ hắn nhảy xuống.

Hắn đã hao hết tâm sức, muốn lấy lòng Thái hoàng Thái hậu, không ngờ chỉ vì mấy câu nói, đã hoàn toàn phản tác dụng, lấy lòng không thành, ngược lại còn đắc tội Thái hoàng Thái hậu, nhiều người đang nhìn như thế, Thái hoàng Thái hậu làm sao mà tha cho hắn được.

Hắn quỳ phịch xuống sàn:

– Hoàng tổ mẫu tha tội, Khiên Nhi không phải cố ý bôi nhọ tiến đế, tôn nhi không hề biết đây là chữ viết của tiên đế gia, mong Thái hoàng Thái hậu rộng lượng tha thứ cho Khiên Nhi.

Thái hoàng Thái hậu nhíu mày, chưa vội trả lời, Hoàng hậu nương nương đã lên tiếng:

– Ở ngay trước mặt nhiều người như thế, Nhị hoàng tử ngang nhiên chửi bới tiên đế gia, Tứ hoàng tử rõ ràng đã khuyên can Nhị hoàng tử rồi, nhưng Nhị hoàng tử lại không buông tha, nói…- Hoàng hậu nương nương dừng một chút, không lặp lại mấy câu đại bất kính của hắn, chỉ quát lớn- Vũ nhục tiên đế phải bị tội gì?

Cơ thể Nhị hoàng tử co rúm lại, vẻ mặt căng thẳng, Thần quý phi thấy thế liền quỳ phịch xuống đất, giải thích với Thái hoàng Thái hậu:

– Hoàng tổ mẫu, Khiên Nhi cũng không phải cố ý vũ nhục tiên đế gia, con trai thần thiếp vô tâm quá, không rõ tình hình, là… là hắn- Thần quý phi sắc mặt độc ác, ngón trỏ nhọn hoắc chỉ thẳng vào Tứ hoàng tử- Là hắn cố ý hãm hại Khiên Nhi, Khiên Nhi luôn lương thiện, làm sao mà vũ nhục tiên đế gia được, xin Thái hoàng Thái hậu minh xét.

Đức phi cười lạnh, chậm rãi nói:

– Thần quý phi quả nhiên miệng mồm khéo léo, nhưng cũng không thể vu cáo con ta lung tung được, nhiều người chứng kiến như thế, Tứ hoàng tử hãm hại Nhị hoàng tử khi nào, rõ ràng là tự hắn ăn nói quàng xiên, muốn thừa cơ chèn ép đệ đệ ruột thịt của mình, nào ngờ lại bôi nhọ tiên đế gia, Thần quý phi liền muốn đẩy tội lên đầu người khác à?

– Muội nói bậy- Thần quý phi đanh mặt ngắt lời Đức phi, bà nhìn thoáng qua Thái hoàng Thái hậu, thấy sắc mặt Thái hoàng Thái hậu nặng nề, hiển nhiên đang rất tức giận, bà biện giải thêm nữa cũng không có tác dụng, ánh mắt liền rơi vào người Thái hậu.

Đúng, Thái hậu nương nương, người là di tổ mẫu của Khiên Nhi, người nhất định sẽ không mặc kệ đâu.

– Thái hậu, Thái hậu, người hiểu tâm tính Khiên Nhi nhất, nó luôn hiếu thảo, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lăng nhục tiên đế gia đâu, là Tứ hoàng tử và Đức phi, là hai mẹ con họ liên thủ hãm hại Khiên…

– Im miệng- Thái hậu ngồi thẳng người, một đôi mắt phương tràn đầy phẫn nộ và khinh miệt- Đức phi và Tứ hoàng tử sao lại muốn hãm hại Nhị hoàng tử? Ngươi có biết trước mặt mọi người nói xấu phi tần và hoàng tử là tội gì không?

Thần quý phi nghẹn ngào im bặt, khó tin nhìn di mẫu ruột của mình.

Tô Linh không khỏi mỉm cười kín đáo, Thái hậu nương nương này, thủ đoạn thật cao minh.

Tất cả hi vọng bà đều đặt lên người Nhị hoàng tử, sao có khả năng để Nhị hoàng tử mơ mơ hồ hồ bại dưới tay Thái hoàng Thái hậu được, nhưng hai mẹ con này lại mang tâm tư khác, muốn thoát khỏi sự khống chế của bà, đi lấy lòng Thái hoàng Thái hậu, bà không mượn cơ hội trừng trị hai người họ sáng mắt một phen, họ sẽ cho rằng cánh họ đã cứng cáp, có thể thoát ly khỏi lòng bàn tay bà.

Cho nên bà biết rõ đằng sau sự việc lần này có mờ ám, nhưng không nhắc nhở Nhị hoàng tử, Thần quý phi xin bà ra tay giúp đỡ, bà không cầu tình, lại mắng một trận, mắng đến Thần quý phi hoang mang lo sợ, không biết làm sao.

Thần quý phi đầu óc chậm chạp, đương nhiên không nghĩ ra được Thái hậu nương nương là đang lấy lui làm tiến, chỉ cho rằng Thái hậu thật sự tức giận nên mặc kệ mẹ con họ, vội vàng tiến tới quỳ xuống:

– Di mẫu, Khiên Nhi không biết là tiên đế gia khắc chữ, cái gọi là người không biết không có tội, nó không biết thật mà. Người hãy tin tưởng thần thiếp, thần thiếp nói đều là thật, đều là thật.

Thái hậu giật tay áo trở về, thấp giọng nói:

– Tảng đá kia là tiên đế gia tự tay khắc tặng cho Thái hoàng Thái hậu, trên sử sách mặc dù không có ghi chép lại, nhưng Tứ hoàng tử biết, Khiên Nhi cũng là hoàng tử, sao lại không biết? Ngươi luôn miệng nói Tứ hoàng tử và Đức phi hãm hại Nhị hoàng tử, ngươi có chứng cớ không?

Thái hoàng Thái hậu nghe lời này bên ngoài là đang quở mắng Thần quý phi, nhưng cẩn thận nghe kỹ, hàm ý lại khá rõ ràng, sự việc trên sử sách không ghi lại, người đời làm sao biết được, chuyện thế nhân không biết, Tứ hoàng tử sao lại biết, đương nhiên là Thái hoàng Thái hậu kể cho hắn nghe rồi, bởi vì Đức phi xuất thân Tạ gia, biết chút ít chuyện riêng tư của tiên đế gia và Thái hoàng Thái hậu cũng là bình thường.

Nhưng Nhị hoàng tử thì khác, hắn không biết chuyện thầm kín thế này, lại nói, tảng đá kia bình thường không có gì lạ, ai mà nhìn ra được là do tiên đế gia đích thân khắc chữ lên.

Gia quyến ở đây đều là các cao thủ đấu đá lẫn nhau trong phủ trạch của mình, ai không nghe ra được ý tứ trong đó, nhưng hai vị trên kia, người nào cũng không thể đắc tội, là thần tiên đánh nhau, ai dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể bo bo giữ mình, không đắc tội ai.

Mấy vị bên dưới đều nghe hiểu, mấy vị ngồi trên sao lại không hiểu.

Hoàng hậu hiếm khi đợi được cơ hội thế này, sao có thể chịu bỏ qua như vậy, bà nhíu mày, chậm rãi lên tiếng:

– Thánh thượng luôn hi vọng các hoàng tử yêu thương kính nể nhau, huynh đệ hòa thuận, Nhị hoàng tử làm huynh trưởng, các trưởng bối chưa nói gì, lại bôi nhọ lễ vật do hoàng đệ mình dâng lên trước mặt mọi người, cố gắng hạ bệ, không hề nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ ruột thịt. Tuy nói người không biết thì không có tội, nhưng nếu người người bắt chước làm theo, vũ nhục tiên đế lại một câu người không biết không có tội, há chẳng lẽ không còn vương pháp tôn ti gì nữa sao.

Thần quý phi nghe thế, vừa gấp vừa tức vừa hung hăng nhìn Hoàng hậu Diệp thị:

– Hoàng hậu nương nương, đây là tỷ có lòng trừng phạt, chút chuyện nhỏ như thế…

– Vũ nhục tiên đế ở trong mắt quý phi lại là chuyện nhỏ, Nhị hoàng tử là hoàng tử, nhưng thiên tử phạm pháp đồng tội như thứ dân, huống hồ còn là hoàng tử- Hoàng hậu nương nương lạnh lùng cắt lời Thần quý phi.

Nhị hoàng tử đã sợ đến mức không nói thành lời, hệt như nháy mắt bị ai đó rút cạn khí lực toàn thân, cơ thể mềm nhũn té nhào trên đất.

Khóe môi Hoàng hậu khẽ nhếch, trong mắt đều là hả hê.

– Không sai, thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, Nhị hoàng tử nhục mạ tiên đế là tội đại bất kính, tội lớn tày trời, theo luật nên trảm, Thần quý phi, Khiên Nhi phạm phải lỗi lầm lớn thế này, ai gia cũng không thể giúp nó- Giọng Thái hậu nương nương nhàn nhạt, không có chút trầm bổng nào, quay sang nhìn Thái hoàng Thái hậu- Hôm nay là sinh thần của Thái hoàng Thái hậu, vẫn nên để Thái hoàng Thái hậu tự định đoạt.

Thần quý phi nhìn Thái hậu, rồi lại nhìn sang Thái hoàng Thái hậu, cuối cùng khóc lóc dập mạnh đầu với Thái hoàng Thái hậu:

– Thái hoàng Thái hậu, Khiên Nhi chỉ vô tình thôi, cầu xin người giơ cao đánh khẽ.

Lý Khiên sợ đến mặt không còn chút máu, khó tin nhìn Thái hậu, ánh mắt tĩnh mịch của Thái hậu yên lặng nhìn hắn, thoáng nghiêng nhẹ đầu về hướng Thái hoàng Thái hậu, Lý Khiên suy nghĩ, lập tức hiểu ý Thái hậu, vội cúi rạp người khóc lóc xin tha:

– Xin Hoàng tổ mẫu tha mạng, Khiên Nhi không dám nữa đâu.

Dồn vào tử địa rồi sau đó sinh.

Tô Linh thật muốn vỗ tay khen ngợi.

Rõ ràng là cục diện chết, nhưng chiêu này của bà lập tức khiến thế cục trước mắt có một tia chuyển biến.

Mặc dù tội danh này không thể lấy mạng Nhị hoàng tử, nhưng có thể khiến hắn đại thương nguyên khí, mất hết thể diện, thế mà Thái hậu vừa lên tiếng, liền trực tiếp định hắn tội chết, đá trái bóng về phía Thái hoàng Thái hậu.

Thái hoàng Thái hậu lễ Phật nhiều năm, không hỏi chuyện triều chính, nếu nghiêm trị, thì Hoàng hậu liên thủ với Đức phi mưu hại Nhị hoàng tử là thật, đồng thời cái gọi là lễ Phật nhiều năm không quản chính sự hoàn toàn chỉ là giả, cho nên Thái hoàng Thái hậu không thể nghiêm trị, dù sao hôm nay cũng là sinh thần của người.

Sinh thần hôm nay, Thái hoàng Thái hậu trải qua một cách không mấy hài lòng.

Tô Linh nhìn lên, thấy Thái hoàng Thái hậu nhíu mày, sắc mặt càng thêm khó coi, bà trừng mắt nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Đức phi, đã hiểu tuồng vui hôm nay là do hai người liên thủ sắp xếp, bôi nhọ tiên đế, đúng là tội danh cực lớn, hai người họ sao lại lợi dụng bà làm vũ khí chứ.

– Chữ viết trên tảng đá kia, đúng là năm đó khi tiên đế say đã khắc lên, đương thời chỉ có mỗi hai người là ai gia và tiên đế, cho nên người biết chuyện này không nhiều. Mấy năm nay tuổi tác ai gia ngày càng cao, thường xuyên nhớ lại chuyện xưa, có lẽ trong lúc vô tình có đề cập đến, thế mà Hạo Nhi này lại ghi tạc trong lòng, là một đứa cháu có lòng hiếu thảo. Còn Khiên Nhi, sự việc lần này quả thực không thể trách cháu, cháu cũng vô tình thôi, tiên đế gia là người rất yêu thương con cháu, chắc hẳn sẽ không tính toán với cháu đâu, đứng lên đi.

– Tạ Hoàng tổ mẫu- Nhị hoàng tử Lý Khiên lau mồ hôi trên trán, đứng lên.

Hoàng hậu thấy Thái hoàng Thái hậu muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, lập tức bất mãn nói:

– Thái hoàng Thái hậu.

Thái hoàng Thái hậu nhắm mắt lại, có ý cảnh cáo nhìn hoàng hậu:

– Hoàng hậu còn lời gì muốn nói?

Hoàng hậu hé miệng, đuôi mắt lại trông thấy Đức phi khe khẽ lắc đầu, bà mới ngượng ngùng bỏ cuộc:

– Thần thiếp cũng cảm thấy, sinh thần của Thái hoàng Thái hậu, hẳn là khắp nơi cùng vui, quân thần đều hân hoan.

– Vậy tiếp tục đi- Thái hoàng Thái hậu hài lòng gật đầu.

Một màn giương cung bạt kiếm hay như thế, cứ vậy mà hạ màn.

Tô Linh cảm thấy, Hoàng hậu vẫn quá vội vàng, cứ nghĩ Thái hoàng Thái hậu sẽ đứng về phe họ, không ngờ Thái hoàng Thái hậu lại không muốn tham dự vào chuyện lập trữ, càng không ngờ Thái hậu vậy mà lại nhẫn tâm đến thế, vừa ra tay đã đòi trảm, làm rối loạn trận thế của Hoàng hậu, khiến Hoàng hậu không biết ứng phó thế nào.

Hoàng hậu vồ hụt một phen, trên mặt không còn vẻ gì là vui nữa, nếu không phải ngại Hoàng thượng còn chưa tới, chỉ e bà sẽ mượn cớ bận việc để đi trước.

Nhưng theo hiểu biết của Tô Linh về Hoàng hậu, bà không phải người sẽ từ bỏ ý định của mình, bà đã và đang ra tay, rõ ràng đã đạt thành hiệp nghị với Đức phi, chuẩn bị tranh đoạt vị trí Thái tử với Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử yếu ớt bệnh hoài không dứt, nhưng hắn chỉ cần có con, thì vị trí Thái tử này liền có hy vọng tranh đoạt.

Xem ra tiền triều sẽ rất nhanh náo nhiệt thôi, thế lực khắp nơi đều ngọ nguậy muốn động, Hoàng hậu một phe, Thái hậu một phe, cùng với Tam hoàng tử mai phục ở chỗ tối, ai cũng không phải kẻ lương thiện, những chuyện này thoạt nhìn không có liên quan gì đến Tô Linh, nhưng lại có liên quan đến phủ Thượng thư, rút dây động rừng, chỉ cần vào trận, ai cũng đừng mong thoát thân, huống chi vị tỷ tỷ kia của cô cũng có dã tâm y như vậy.

Tô Linh nhìn sắc trời, mặt trời đã lặn về tây, trong cung bắt đầu thắp đèn, ánh sáng đỏ hồng rọi vào mặt người, nhưng lại không mang lại chút cảm giác ấm áp nào, Tô Linh nhấp ngụm trà, che giấu đi ý lạnh trong đáy lòng.

Chỉ mong, Mạnh sư huynh có thể thành công.

Tam hoàng tử ngồi ở chỗ của mình, ánh mắt không khỏi rơi vào bóng dáng màu hồng đào kia, hôm nay nàng ăn mặc không phô trương, y phục trang sức đều là bình thường nhất, trên mặt lại không trang điểm, nhưng làn da nàng trắng hơn tuyết, lại có thêm mấy phần sạch sẽ tươi mát thuần khiết, khác hẳn một trời một vực với phong cách lúc trước của nàng.

Dĩ vãng, nàng luôn phục sức trang điểm lộng lẫy hơn người một bậc, luôn xuất hiện rất huênh hoang trên yến tiệc, bây giờ thế này ngược lại trầm ổn hơn nhiều, có mấy phần phong phạm của đại gia khuê tú danh môn.

Mấy vị nữ nhân hậu cung tôn quý đang đấu đá ngầm với nhau, gia quyến quan lại bên dưới đều cúi đầu bo bo giữ mình, nhưng mắt nàng lại sáng trong, đôi mắt trong suốt thanh tịnh như nhìn rõ hết thảy, bất luận mấy vị này làm ra chuyện gì đều như nằm trong dự liệu của nàng.

Làm sao có thể, một người sẽ không đột nhiên thay đổi nhanh đến vậy, nếu nàng thật sự nhìn thấu tâm tư mọi người, không lẽ nàng vừa mới có được trái tim thất khiếu linh lung* sao?

*Thất khiếu linh lung tâm/ Quả tim thất khiếu linh lung: là Tỷ Can trong tiểu thuyết “Phong Thần Diễn Nghĩa” có một quả tim bảy lỗ, tương truyền có thể giao lưu cùng vạn vật trên đời, có thể làm hai mắt loại bỏ hết ma thuật, người trọng thương ăn quả tim này có tác dụng chữa trị hiệu quả (Theo Baidu)

Nữ nhân này, thật sự càng ngày càng thú vị.

Lý Đản xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh băng rơi vào người hắn, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra ánh mắt ấy.

Bên dưới chiếc đèn lồng tỏa ra thứ ánh sáng đỏ, một nam tử vận quan phục thị vệ, bên hông vắt trường đào, ánh mắt như có dao, sắc bén lạnh lẽo nhìn hắn, nhìn kỹ thêm mấy phần, hệt như sói hoang trên thảo nguyên chạm mặt sư tử oai hùng.

Sở Bạch!

Lý Đản xùy một tiếng.

Một tên trai bao bị trưởng công chúa nhìn trúng, lại còn dám dùng ánh mắt đó để nhìn hắn, nếu lúc trước, Tô Uyển Linh không biết ăn nhầm thuốc gì mà một mực đòi gả cho ngươi, bây giờ tự ngươi từ bỏ cơ hội này, muốn sa vào vực sâu, không cần thể diện nam nhi mượn trưởng công chúa để trèo lên cao, chuyện này không trách được bổn điện.

Tô Uyển Linh, bổn điện chắc chắn phải có được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi